Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 58 – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 58

Quyển 2. Chương 15:
Bích Thành khắp nơi đổ nát, lửa cháy hừng hực, trên đất đầy những thi thể cùng nhà cửa tàn phá.
Lâm Thanh mang theo Từ Hiểu Liên xuyên qua hỏa quang, từng mảnh lửa đỏ bay múa, từng đạo dư ba chiến đấu từ bầu trời giáng xuống, giống như thuyền nhỏ trong bão lớn.
Từ Hiểu Liên lúc này đã mê man gần như không còn ý thức, thân thể nàng mềm nhũn vô lực.
Lâm Thanh chạy được một đoạn liền dừng lại, y dùng dây lưng cố định nàng trên lưng, sau đó tiếp tục cất bước, dù sao nàng dáng người nhỏ nhắn, thể trọng không nặng, cõng trên lưng càng dễ cho di chuyển.
Từ Hiểu Liên mê man ngất đi, nếu là người xa lạ, Lâm Thanh không ngại ném bỏ, thế nhưng đã là bằng hữu, y không thể bỏ mặc.
Lâm Thanh nhìn như có chút lạnh nhạt, nhưng trong lòng cực kỳ coi trọng thân bằng hảo hữu, thử hỏi, một người chỉ biết vì bản thân mà vứt bỏ bằng hữu thân nhân, thì sống có ý nghĩa gì?
Sống hai kiếp, chỉ nguyện khoái ý ân cừu một đời, gặp bất bình thì giúp đỡ, thấy tà ác thì diệt trừ, sống kiếp thứ hai, Lâm Thanh không đến mức coi chuyện sinh tử như phù du, nhưng cũng nhìn thoáng hơn, làm việc chỉ dựa vào bản tâm.
“Vù! Vù!”
Bỗng nhiên, thanh âm xé gió chói tai vang lên, Lâm Thanh tâm thần vẫn luôn tập trung cao độ, thân hình gần như tức thời nghiêng nghiêng né sang bên.
“Vù! Vù! Vù!”
Thế nhưng vừa tránh được trước, thì sau đã đến.
Ba đạo thanh âm xé gió gần như cùng lúc tiến tới.
Nhưng Lâm Thanh không phải người thường, tốc độ phản ứng cùng diễn toán của y nhanh gấp mấy lần võ giả cùng cảnh giới, hai mắt y óng ánh lam quang, nhìn thấy ba mũi tên cực nhanh bắn tới!
Hai chân Lâm Thanh như bám rễ vào đất, cơ thể ngửa ra sau, tránh thoát hai mũi tên đầu tiên, tay trái rút kiếm, lưỡi kiếm tinh chuẩn chặn đứng mũi tên thứ ba.
“Két!”
Đãng Vân Kiếm chém lên đầu mũi tên, nhưng một tầng hỏa quang đỏ rực nổi lên, chân khí ngưng tụ trong đầu sắt nổ tung!
“Rầm! Ầm!”
Chấn động cực mạnh tỏa ra, Lâm Thanh bị thổi bay một đoạn, thân hình y lảo đảo sắp ngã, mũi kiếm chống xuống đất, miễn cưỡng ổn định trọng tâm cơ thể, bảo trì thăng bằng.
“Vút! Vù! Vù!”
Nhưng không đợi y phản ứng, 3 tiếng xé gió liên tiếp mà đến, Lâm Thanh sắc mặt ngưng trọng, hai mắt lấp lóe tinh quang, thân thể lùi bước nhảy ra sau tránh được 2 mũi tên, Đãng Vân Kiếm tinh chuẩn điểm lên thân mũi tên thứ 3, đánh lệch quỹ tích tiến lên.
Lần này y không dám đón đỡ, người bắn tên chắc chắn là võ giả Thông Huyệt, chân khí cô đọng trên mũi tên, bay gần 200m mà vẫn có uy lực như thế đã đủ để nói rõ.
“Ầm!”
Mũi tên đâm vào mặt đất phía sau, phát ra tiếng nổ rợn người, Lâm Thanh thở hồng hộc, nhưng hai chân không dám ngừng lại, thân hình liên tục di chuyển biến phương, tránh bị tập trung.
Lâm Thanh mượn địa hình yểm trợ, liên tục vòng ra sau kiến trúc cao lầu, miễn cưỡng thoát khỏi tiễn thủ kia.
Vừa bị tập kích, Lâm Thanh không dám lơ là, hai mắt y đảo quanh, kiếm thức mượn nhờ Thấu Hồn Nhãn khuếch tán ra chung quanh, tận lực tránh né tà giáo đồ, trên đầu truyền đến nổ lớn cùng phong bạo chấn động tưởng như liên miên bất tận, làm lòng y bất an không thôi.
Đột nhiên, trước mắt Lâm Thanh tối sầm, một cây cột gỗ to lớn bay đến, tốc độ gần như đột phá âm thanh, mang theo áp lực như núi đè xuống.
Lâm Thanh tâm thần chấn động, xua tan trì trệ, nhưng chỉ giây lát ngừng lại, cũng khiến y lỡ mất thời cơ tránh né cột gỗ.
Hai tay Lâm Thanh hoành kiếm chặn ngang trước ngực, một tay âm một tay dương, chân khí cùng mộc linh lực hóa thành m Dương Ngư Đồ chầm chậm xoay tròn.
“Rầm!”
Cột gỗ trầm trọng nện vào m Dương Ngư Đồ, chấn động mạnh mẽ vô cùng, Lâm Thanh chỉ cảm thấy như núi lớn đè ép, hai tay run run.
m Dương Ngư Đồ lung lay chấn động, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cột gỗ thế đi không giảm, nhưng chung quy không phải kim thiết, cộng thêm m Dương Ngư Đồ có thể phản lại một phần lực lượng, thế nên thân gỗ dần dần xuất hiện rạn nứt.
Lâm Thanh cắn răng, hai tay xoay tròn, lực lượng bộc phát mà ra, chân khí sắc bén kết hợp với kiếm ý đảo ngược công kích cột gỗ.
“Rầm! Rầm! Ầm!”
Cột gỗ lung lay kịch liệt, vết rạn càng lúc càng lớn, cuối cùng “ầm!” một tiếng vỡ nát, mảnh gỗ như ám khí bắn ra bốn phía.
m Dương Ngư Đồ bị trùng kích sụp đổ, chân khí cùng mộc linh khí mất đi cân bằng, lập tức tán loạn, Lâm Thanh chịu đến dư âm, hai tay chấn động đau đớn, lòng bàn tay trắng bạch như ngọc rướm máu.
Y thở dốc, tay trái hoành kiếm trước người, cảnh giác nhìn về phía trước, Đãng Vân Kiếm vững vàng không chút run rẩy, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất.
Hai mắt y híp lại, quang mang lam sắc như tinh thần sáng ngời, tầm nhìn tập trung vào phía trước.
Dưới tòa nhà đổ nát đi bước ra một bóng người.
Nàng dáng người thon dài, thân thể được một lớp váy dài phủ lên, dung mạo thành thục mê người, hai tay chắp sau lưng, một cặp cao phong ưỡn ra, cổ áo xẻ sâu khiến non nửa bầu ngực trắng nõn lộ rõ.
“Tiểu đệ đệ, đi đâu mà vội như vậy? Hay là lại chơi đùa với tỉ tỉ chút đi, tỉ tỉ đảm bảo sẽ cho ngươi hưởng thụ nhân sinh cực lạc.” Nàng kia liếm liến cặp môi đỏ mọng kiều diễm nói, thanh âm của nàng thoang thoảng dễ nghe, tựa như vô vàn con kiến bò qua bò lại, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Ực…”
Lâm Thanh nuốt một ngụm nước miếng, chỉ thấy trong người rạo rực, hạ thân như bị lửa thiêu, hai mắt không tự chủ được bị ngọc phong của nàng thu hút.
Nhưng Thấu Hồn Nhãn tự mang kháng tính, cộng thêm từ nhỏ luyện kiếm, để Lâm Thanh có được tâm linh vững chắc mà dẻo dai, khiến y chỉ mất 2 giây đã thoát khỏi mị thuật.
Lâm Thanh lập tức thu liễm tâm thần, phong bế linh thể, tránh cho lại bị trúng chiêu.
Nữ nhân kia thấy vậy, tựa hồ rất bất ngờ, nàng không nghĩ thiếu niên này có thể thoát khỏi mị thuật dễ dàng như thế.
Hai mắt xinh đẹp nổi lên hứng thú, lưỡi nhỏ liếm nhẹ môi hồng, đầu nàng khẽ nghiêng, biểu cảm vừa có chút ngốc ngốc, lại ẩn dấu mị hoặc mê người.
“Nếu tiểu đệ đệ đã rụt rè như vậy, ta chỉ có thể chủ động một chút thôi, miễn cho ngươi xấu hổ.” Nữ nhân cười duyên, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên phiếm hồng.
Hai tay chắp sau lưng nàng thong thả rút ra.
Ánh mắt Lâm Thanh không tự chủ được cảnh giác nhìn chằm chằm tay nàng.
Nữ nhân kia nụ cười càng sâu, tay phải nàng dần dần hiện rõ vật đang cầm, đó là một đầu cốt tiên!
Cốt tiên giống như do từng đốt xương sống nối nhau mà thành, thân roi nổi đầy gai xương, loang lổ vết máu, thậm chí còn có thịt nát dính lại.
“Vị tỉ tỉ này, tiểu đệ còn nhỏ, sợ rằng không thể thỏa mãn tỉ tỉ, hay là tỉ thử tìm người khác xem…?” Lâm Thanh cười có chút cứng ngắc.
“Không sao, tiểu đệ đệ rất hợp ý tỉ tỉ, đừng xấu hổ, sẽ rất sung sướng…” Hơi thở nữ nhân đối diện dần dần trở nên gấp gáp, thân thể nàng uốn éo ưng phấn, miệng nhỏ mút lấy ngón tay trái mịn màng trắng ngọc.
Hình ảnh vốn cực kỳ mỹ cảm mê người, nhưng cốt tiên dính đầy máu thịt vặn vẹo trong tay nàng lại làm tình cảnh trở nên có chút rợn người.
Lâm Thanh chỉ thấy gáy nổi da gà, da đầu run lên, y lập tức quay đầu liền chạy.
Đùa gì chứ, khí tức trên người nàng hùng hậu như núi, liên miên không dứt, hơn nữa linh thể lớn mạnh dồi dào, chính là dấu hiệu của võ giả Thông Huyệt.
Ở lại không khác nào chịu chết, còn không bằng nhanh chân chạy trước!
Nữ nhân kia thấy vậy, nàng khẽ cười một tiếng, cốt tiên vung vẩy quất tới, thân roi vậy mà kỳ dị dài ra, mới nhìn chỉ khoảng hơn 2m, vậy mà lúc này vượt qua 6m!
“Vút! Rầm!”
Lâm Thanh chân trước vừa đi, mặt đất dưới chân đã bị tạc ra một hố lớn, đất đá bay loạn.
Hắn không dám quay đầu, hai chân hóa thành tàn ảnh phi nhanh.
Nữ nhân kia thấy vậy, thân thể uốn éo càng lợi hại, miệng nhỏ thở ra từng hơi nóng hổi, gò má ửng hồng, hai mắt long lanh hưng phấn.
Bàn chân nàng đạp nhẹ một bước, thân thể lập tức hóa thành tàn ảnh bắn ra, cốt tiên như linh xà quất mạnh.
“Rầm!”
Lâm Thanh sau gáy mát lạnh, thân hình vừa chuyển, hiểm hiểm tránh thoát một roi này, mặt đất sau lưng y lại có thêm một hố lớn.
Nữ nhân kia liếm lấy ngón tay trái, ánh mắt long lanh ẩn chứa biến thái, nàng liên tục công kích Lâm Thanh, nhưng lại luôn cố ý lộ ra sơ hở, tựa như đang trêu đùa con mồi.

Thanh âm xé gió như vũ bão liên miên vang lên, từng đợt cảm giác sắc lạnh đến tận xương như vô tận gió lạnh bao lấy tâm thần Lâm Thanh.
Thân hình y cõng Từ Hiểu Liên trên lưng, phi nhanh mà tiến, hai bên là lầu các, kiến trúc sụp đổ, trên đầu thi thoảng lại truyền đến nổ vang chấn đến đầu óc y có chút choáng váng.
Khói lửa mịt mù, kiếm thức đặc thù giúp Lâm Thanh có thể “nhìn” thấy vô số võ giả giao thủ kịch liệt, dân chúng bình thường kêu la thảm thiết.
Có người khắp thân máu me, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, cặp mắt vô thần ngước nhìn bầu trời, lại bị dư ba khủng bố ảnh hưởng, tinh thần chớp mắt đã sụp đổ, linh thể tan rã như bãi nước.
Có nam tử liều mạng bảo vệ vợ con, hai mắt hắn một mảnh huyết hồng, sâu bên trong là vô tận tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì ngăn cản ở trước, cơ thể không ức chế nổi run rẩy như trúng phong, một mặt dữ tợn như chó hoang bảo hộ gia đình.
Hắn quay lưng ôm chặt thê nhi, phía sau là một tên tà giáo đồ cười híp mắt, hai tay cầm kiếm chém như điên vào lưng nam nhân, vẩy ra từng đóa huyết hoa.
Thánh Hỏa giáo đồ tràn ngập khắp nơi, bọn họ tu luyện Di Hỏa Đại Pháp, chủ động phóng túng đủ loại dục vọng.
Theo từng Nhân Hỏa điên cuồng tự bạo, dục vọng chi hỏa từ máu thịt bọn họ lan tràn như ôn dịch.
Nam nhân kia vẫn kiên trì bảo hộ vợ con, nhưng vừa dính một chút máu thịt, hai mắt hắn lập tức nổi đầy mạch máu, gần như nổ tung.
Tầm mắt nam nhân một mảnh đỏ bừng, giống như cả thế giới đều bị thiêu đốt.
Hắn chỉ cảm thấy một luồng cảm giác nóng rực hỏa thiêu từ nơi sâu nhất trong linh thể bị đốt lên, tựa như dung nham nóng chảy, càng cháy càng to.
Nam nhân không khống chế được suy nghĩ, đau đớn trên lưng bỗng nhiên không còn thống khổ như vậy, hai mắt hắn nhìn nhi nữ run rẩy sợ hãi được chính mình che chở.
Trong đầu nam nhân không hiểu hiện lên một loại suy nghĩ vặn vẹo, cảnh tượng hỗn loạn hiếp, đốt, giết liên tục thoáng qua suy nghĩ của hắn.
Ta yêu các nàng như vậy, ta không muốn các nàng bị vấy bẩn, ta muốn mãi mãi bảo hộ các nàng, mãi mãi, mãi mãi ở cùng nhau, hòa làm một…
Suy nghĩ vặn vẹo cấp tốc chiếm cứ tâm thần nam nhân, hắn giống như tìm được giải pháp, khuôn mặt đầy máu tươi nhìn xuống vợ con đang run rẩy trong lòng:
“Đừng, đừng sợ… ta, ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ hai người…”
Nam nhân nặn ra một nụ cười, máu tươi chảy xuống cằm hắn, giỏ giọt lên mặt nữ nhi chỉ mới không đến 10 tuổi cùng người vợ mới gần 30.
Hai nàng đối mặt với nam nhân, đột nhiên, trong nội tâm phụ nhân nổi lên cảm giác sởn cả tóc gáy, nàng giống như cảm nhận được gì đó, người mẹ vội vàng xoay người, ôm lấy con gái nằm co rút vào lòng.
Nam nhân kia trợn to mắt, điên cuồng cắn xuống cổ vợ mình, hàm răng bộc lộ ra lực lượng khó mà tin nổi, cắn đi một mảng thịt lớn.
“A!” Phụ nhân đau đớn hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, thân thể run rẩy mãnh liệt, giãy giụa muốn thoát ra.
Thế nhưng bản năng của mẫu thân lại khiến nàng ôm càng chặt con gái, máu tươi từng giọt từng giọt một chảy lên mặt nữ hài, mùi vị tanh tưởi xộc vào mũi nàng.
Nữ hãi há miệng muốn khóc lớn, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt ra lấy một nốt âm, cổ họng nàng khô khan như đất cằn, hai mắt vô thần chảy xuống lệ quang đỏ tươi.
Nam nhân thì càng điên cuồng cắt nuốt máu thịt vợ mình, miệng hắn đầu máu thịt nhão nhoét tầm mắt đã hoàn toàn bị màu máu chiếm cứ.
Cuối cùng, “bành!” một tiếng, nhãn cầu sung huyết nổ tung, thế nhưng nam nhân vẫn điên cuồng cắn nuốt xác thê tử.
Thánh Hỏa giáo đồ ở phía sau càng hưng phấn hơn, hai tay huy kiếm liên tục, điên loạn chém lưng nam nhân, vạch ra vết thương sâu thấy xương.
Khắp nơi là tiếng kêu thét xé lòng, máu tươi cùng múi khét trộn lẫn, tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn.
Quân binh cũng võ giả giang hồ cũng chém giết đến cơ hồ điên cuồng, ai nấy tầm mắt huyết hồng, không ngừng ngăn cản tà giáo đồ.
Có người thậm chí cảm xúc dâng trào quá độ, bị lây nhiễm dục vọng chi hỏa, điên cuồng quay ngược lại tấn công người mình.
Linh thể bọn họ bị thiêu đốt từng tấc một, mang đến đau đớn không cách nào diễn tả, chỉ có thể dùng dục vọng để phát tiết thống khổ.
Lâm Thanh xuyên thẳng phi nhanh, thân hình y lướt qua từng mảng hỏa quang, hai mắt thu lấy từng tràng cảnh máu tanh khủng khiếp, nhưng hữu tâm vô lực, bởi vì sau lưng còn một kẻ đang truy đuổi gắt gao.
Áo xanh trên người Lâm Thanh sớm đã tàn tạ rách nát, thân thể tràn đầy vết thương lớn nhỏ, mặc dù sẽ không trực tiếp tổn thương đến gân mạch, nhưng chân khí dị chủng bị Cốt Tiên quất vào như tằm ăn lá, liên tục tàn phá máu thịt y.
Nếu không phải mộc linh lực deo dải ôn hòa không ngừng xoa dịu cùng chống cự, Lâm Thanh sớm đã không chịu nổi.
Thân thể không ngừng bị tàn phá rồi khôi phục, mang đến đau nhức kịch liệt liên miên không dứt, để tâm thần Lâm Thanh nhận phải tra tấn cơ hồ muốn tan vỡ.
Y nghiến răng thật chặt, cố gắng chống cự tiến lên.
Nữ nhân phía sau thấy vậy, hai mắt càng thêm long lanh, sâu bên trong bề ngoài mỹ lệ động lòng người, là biến thái cùng cực.
Thân ảnh nàng như quỷ mị đuổi sát Lâm Thanh, Cốt Tiên vung vẩy bay múa, lúc thì đập xuống mắt đất, lúc thì quất vào tường đá, khi lại đánh lên người Lâm Thanh, bắn ra từng tia huyết quang.
Thân thể Lâm Thanh dần dần không chịu nổi, thương thế ngày càng nặng thêm.
Lúc đầu bị thanh niên Đạo Đài kích thương, sau đó trúng một tên của Tiễn Thủ Thông Huyệt Cảnh, lúc này lại liên tục bị truy sát, dù là Lâm Thanh cũng không chịu nổi.
Y lảo đảo một bước, cơ thể ngã sấp xuống.
Lâm Thanh vội vàng dùng kiếm chống đỡ, trên người đau nhức càng lúc càng kịch liệt, phảng phất bị vô số lưỡi dao cắt thịt.
Lâm Thanh không dám trì hoãn, vội vàng muốn chạy tiếp, thế nhưng Cốt Tiên đã vặn vẹo mà tới, mang theo kình phong phá không.
Y biết không kịp trốn tránh, vội vàng thủ thế đón đỡ, tay âm tay dương, m Dương Ngư Đồ một lam một lục chầm chậm xoay chuyển.
“Ầm! Lạch cạch!”
Cốt Tiên cứng cáp mà linh hoạt quất lên m Dương Ngư Đồ.
Lực lượng chênh lệch quá lớn, chớp mắt đã đánh bay Lâm Thanh.
Thân hình y lấy tốc độ cực nhang bay vút ra sau.
Nếu tiếp tục tư thế này, Từ Hiểu Liên chắc chắn sẽ bị đụng vỡ đầu chảy máu cũng không chừng, nàng đang hôn mê, cộng thêm tinh thần mê muội, làm sao có thể khu động chân khí hộ thể? Lâm Thanh nhăn mặt nghiến răng, thân thể cưỡng ép xoay lại trên không.
“Rầm!”
Lâm Thanh đụng sập một bức tường, khói bụi đổ nát nổi lên một mảnh.
“Khục… khục…” Lâm Thanh nửa quỳ, một tay chống đất, một tay ôn ngực, ho ra từng búng máu.
Chênh lệnh quá lớn, khiến y không có lấy một cơ hội phản kích hay tránh né, võ giả tiến vào Thông Huyệt Cảnh, 3 đại ẩn huyệt liên thông cùng nhau, chân khí liên miên tuần hoàn không dứt, đan điền được Địa Hỏa Huyệt nung nấu, chân khí cô đọng kinh người, đã có thể ngoại phóng dễ dàng, không phải một võ giả Dẫn Mạch có thể chống lại.
“Chạy đi, tiểu đệ đệ, sao không chạy nữa? Ngươi cành chạy, tỉ tỉ càng muốn chiếm đoạt ngươi, ưm… hà… hà… hà… ta, ta muốn thử tư vị máu của ngươi thế nào, ý chí kiên định như vậy, nhất định là mỹ vị!” Nữ nhân kia thở dốc nói, thân thể nàng uốn éo mềm mại, miệng nhỏ không ngừng liếm mút ngón tay, Cốt Tiên tựa như vật sống, đung đưa qua lại.
Tầm mắt Lâm Thanh dần dần mơ hồ, mắt phải y chảy xuống một dòng huyết lệ, một võ giả Dẫn Mạch Cảnh chạy trốn một võ giả Thông Huyệt Cảnh liên tục gần 1 canh giờ, không phải đơn giản như vậy.
Cho dù nàng có tâm chơi đùa, không ra tay hết sức, nhưng cường độ công kích dần dần tăng lên, ép Lâm Thanh không thể không thôi động Thần Vi cùng Thấu Hồn Nhãn đến cực hạn.
Linh thể y lúc này đang kịch liệt đau nhức, so với đau đớn thần kinh từ cơ thể truyền đến còn thống khổ hơn.
Lâm Thanh muốn đứng dậy, nhưng hai chân phảng phất rót trì, nặng tựa ngàn cân, y chỉ có thể nhìn nữ nhân đối diện từ từ đến gần.
“Tiểu đệ đệ, chay tiếp đi chứ? Hà… ha… ha… hay là ngươi không thể rồi? Cũng đúng, ngươi hắn là đến giới hạn rồi… ta, ta muốn “ăn” ngươi rồi!” Nữ nhân kia càng thở dốc nói, miệng nàng phát ra từng hơi nóng bỏng, ánh mắt long lanh mọng nước nhìn thiếu niên trước mắt, bụi đất hoàn toàn không thể ảnh hưởng tầm mắt nàng.
Tay phải nữ nhân khẽ động vung lên, Cốt Tiên gào thét dài ta, gai xương nhọn hoắt dính đầy máu thịt quất tới, nhắm thẳng hướng Lâm Thanh.
Mắt trái Lâm Thanh mở trừng trừng, con ngươi lam sắc càng phát sáng hơn, tựa như tinh thần bảo thạch.
Tư duy y chớp mắt lại cấp tốc đề cao, hình ảnh đột nhiên chậm đến cực hạn, giống như thời không giảm tốc.
Lâm Thanh phảng phất tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ, tư duy y giống như mạng nhện, theo lấy kiếm thức lan tràn, có thể bắt được mọi chuyển động dù là nhỏ nhất chung quanh.
Ý thức tăng tốc gấp mấy lần, để đầu óc y nhận phải trọng áp cực lớn, linh thể giống như thủy tinh nứt vỡ, con ngươi lam sắc như bảo thạch sáng ngời theo đó hiện lên một vết nứt.
Nhưng lúc này Lâm Thanh đã không quan tâm được nhiều như vậy, y điên cuồng ép buộc cơ thể di chuyển, cơ bắp khắp người co rút cực nhanh, ý thức tăng tốc, nhưng cơ thể thì không, vì vậy nếu cứ ngồi yên, y chỉ có thể nhìn đầu Cốt Tiên kia từng chút một quật nát đầu mình.
Từng múi cơ bắp khắp người Lâm Thanh xoắn lại, sợi cơ bắt đầu hiện lên một chút đứt gãy, thanh âm “lách tách” rất nhỏ, vang lên trong chớp mắt, hầu như không thể nghe được.
Cơ thể Lâm Thanh vậy mà lấy tốc độ cực nhanh, nhưng biên độ rất nhỏ nhảy ra phía sau.
“Vù! Rầm!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Lâm Thanh miễn cưỡng tránh thoát Cốt Tiên, nhưng trên mặt y nhiều thêm một vết rách nhỏ, máu tươi chảy xuống gò má, kết giọt rơi tí tách trên mặt đất.
Cốt Tiên đánh hụt, trường tiên quất trúng một cây cột lớn, gai xương giống như cưa xẻ, mạnh mẽ xé toạc cột gỗ, chất gỗ cứng rắn đứt đôi đổ xuống.
Lâm Thanh quỳ một chân trên đất, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, miệng không ngừng hộc ra máu, tầm mắt vốn vô cùng rõ ràng phủ lên một lớp hồng nhạt.
Một luồng cảm giác nứt vỡ từ tận nơi sâu truyền đến, đau đớn vượt qua tất cả y từng chịu đựng trước đây, tầm mắt Lâm Thanh vậy mà có một vết nứt chiếm cứ, thống khổ gần như muốn móc sạch linh thể y.
“Hô… hô… hô… tiểu đệ đệ, ngươi, ngươi làm tỉ tỉ… Hô… hô… hô… tỉ, tỉ tỉ, tỉ thật sự muốn “ăn” ngươi chết mất, tỉ tỉ muốn ăn ngươi dần dần, ta lại có chút không nỡ giết tiểu đệ đệ rồi.” Nữ nhân hơi thở gấp gáp, hai chân chụm lại, vòng eo như vót uốn cong, thân thể nàng run rẩy dữ dội, hai má phiếm hồng diễm lệ.
Nàng từng bước một tiến lên, Cốt Tiên “lạch cạch” lay động, tựa như cộng hưởng với sự hưng phấn của nàng.
“Vút!”
Thanh âm xé gió thanh thúy, không khí như bị cắt ra, hiện lên gợn sóng vô hình, Cốt Tiên tật tốc quật ngang.
Lâm Thanh nghiến răng, muốn lần nữa động đậy, nhưng thân thể đã đến cực hạn, tiếp cận sụp đổ, nếu không phải ý thức hắn cường hoành tỉnh táo, thì sớm đã ngất đi rồi.
Cốt Tiên tựa như linh xà, tạo thành một hình vòng cung hoàn hảo.
Lâm Thanh mở to mắt, nhìn Cốt Tiên dần dần đến gần, cuối cùng, ngay cả Thần Vi gia tốc cũng khó mà duy trì, Thấu Hồn Nhãn theo đó rút đi ánh sáng, tầm mắt y hóa thành một mảnh huyết hồng.
“Rầm!”
Tưởng chừng như tất phải chết cục diện, nhưng Lâm Thanh lại không cảm nhận được đau đớn nên có, y cố mở mắt phải ra.
“Lâm huynh, ta đến giúp ngươi!” Thanh âm kiên định tràn đầy cương trực vang lên.
Bằng hữu nguy nan mà bỏ chạy, thì có khác gì đám tà ma cả ngày trốn chui trốn lủi!? Thanh niên là nhiệt huyết, cũng là cảm tính!
Ngô Thịnh hai tay bao bọc chân khí, một vàng một đỏ, hóa hai ngọn lửa cháy hừng hực, sinh sinh bắt lấy Cốt Tiên.
Nhưng hắn chỉ là một võ giả mới khai mở huyệt Tri Tâm, hơn nữa không phải kẻ nào cũng yêu nghiệt như Lâm Thanh, có thể dùng cảnh giới Dẫn Mạch sơ kỳ bạo phát ra chiến lực Dẫn Mạch đỉnh phong, hai tay Ngô Thịnh chớp mắt đã rướm máu.
Da thị y bị gai xương đâm thủng, hai bàn tay thủ ra 3 lỗ máu lớn, chân khí Thông Huyệt Cảnh bá đạo trực tiếp truyền vào hai tay Ngô Thịnh.
“A!” Ngô Thịnh nghiên răng kêu lên, đau đớn mãnh liệt khiến hắn nhe răng nhếch miệng, chân khí này tính tàn phá không lớn, mà chủ yếu mang cho người ta loại cảm giác đau đớn như “thực cốt.”
Tư vị xương cốt bị gặm nhấm, tuyệt đối khó mà diễn tả được, đau đớn không cách nào đong đếm.
“Roẹt!”
Cốt Tiên rút mạnh, đánh bay Ngô Thịnh ra sau, thân hình y vút ngang qua đầu Lâm Thanh, đụng vào vách tường.
Cột gỗ cháy hừng hực trên đầu Ngô Thịnh nhận phải chấn động, lung lay sắp rơi xuống.
“Không!” Thanh âm Yến Nhu thét lên, nàng dùng hết sức nhảy ra, đè lên người Ngô Thịnh, thân thể yếu ớt che chở phu quân của mình.
“Nhu Nhi!” Ngô Thịnh trợn mắt hét lớn, y dùng chút sức lực lật người, hất Yến Nhu sang bên.
Cột gỗ vắt ngang xà nhà, lung lay vài cái liền rơi xuống, góc độ này, chắn chắn sẽ đè xuống cả hai người.
Lâm Thanh muốn giúp đỡ, nhưng y vừa nới di chuyển, thân thể đã không chịu nổi ngã xuống, Đãng Vân Kiếm “leng keng” một tiếng rơi trên đất, Lâm Thanh ngã sấp không dậy nổi.
Cột gỗ “vù” một tiếng rơi xuống, mang theo đuôi lửa cháy hừng hực, Yến Nhu bị đẩy ra, nhưng không biết lấy sức lực từ đâu, thân thể yếu ớt bộc phát ra tốc độ che chở trên người Ngô Thịnh.
“Rầm!”
Hỏa quang dâng cao, cột gỗ bị một ngọn thương đỉnh lấy bay lệch một đoạn, vừa đúng ngay sát hai người Ngô Thịnh, một đoạn cột lửa đè lên cánh tay hắn, truyền ra mùi thịt cháy khét.
Nhưng Ngô Thịnh đỡ một đòn chính diện của võ giả Thông Huyệt Cảnh, sớm đã nội thương ngoại thương cùng phát, không còn chút sức lực nào.
Yến Nhu vội vàng cố sức đẩy cột gỗ ra, thế nhưng một nữ tử yếu ớt làm sao có thể nâng một cột gỗ to như cái lu? Chưa kể trước đó nàng bộc phát một lần, cơ thể chịu đến tổn thương.
Hai tay nàng bị lửa nóng đốt bỏng, làn da phồng rộp phỏng rát.
Nhưng Yến Nhu vẫn như không biết đau, cố hết sức đẩy cột gỗ, giãy giụa thân thể, muốn đẩy cột gỗ ra.
“Đừng, không cần lo cho ta, nàng mau chạy đi!” Ngô Thịnh dùng hết khí lực nói, hắn mất máu quá nhiều, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ.
Yến Nhu tựa như không nghe thấy, vẫn cố sức dùng trọng lực cả thân thể dồn lên hai tay, nhưng hoàn toàn là bọ ngựa lay cây.
“Vù! Rầm!”
Đúng lúc này, một bóng người từ xa lao tới cực nhanh, hắn dùng vài giây đã vượt qua gần 100m, một chân người này đá bay cột gỗ, một tay rút thương.
Hỏa quang bốc cao, bóng người này dần dần lộ rõ.
Y phục của hắn chỉ còn nửa dưới, để trần thân trên, cơ bắp như tạc có từng vết thương li ti, máu tươi khắp người.
Người này khuôn mặt thường thường, hai mắt sáng ngời hữu thần, tay phải xách thương, quanh thân lượn lờ chân khí hỏa hồng, như ngọn lửa vờn quanh.
Chính là Chu Cơ!
“Hai vị huynh đệ, ta đến trợ các ngươi!” Chu Cơ thanh âm trung khí mười phần, hoàn toàn không có ngả ngớn như bình thường.
Hắn chắn trước 4 người Lâm Thanh, tay nắm thương xiết chặt, nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện.
“Chu, Chu huynh… ngươi!?” Lâm Thanh thốt ra, y khó khăn chống kiếm ngồi dậy, mộc linh lực vận chuyển, làm dịu cùng chữa trị cơ thể.
“Gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, huống chi là chúng ta từng đánh qua một trận, Chu Cơ ta từ trước tới nay chưa từng bại, thật là không quá cam lòng thua một chiêu kia.
“Một đối thủ tốt như Lâm huynh đây, ta sao có thể thấy chết không cứu?” Chu Cơ nhếch miệng, miễn cưỡng cười nói.
Nói thật, trong lòng hắn rất do dự, nhưng chỉ là thoáng không đến 2 giây đã đưa ra quyết định!
Võ giả, cầu là thằng tiến không lùi, ân cừu khoái ý, một đời thuận theo tự tâm, sao có thể chỉ vì cường địch mà rút lui?
Võ giả là không ngừng truy tìm cực hạn, là không ngừng đột phá cực hạn, là không ngừng cất bước!
Nếu đánh không lại, vậy thì đánh đến khi thắng là được rồi!
Hai mắt Chu Cơ nhìn chằm chằm vào nữ nhân đối diện.
Nàng từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn không hề ra tay, Chu Cơ không hiểu đầu óc nàng nghĩ gì.
Chỉ thấy nữ nhân kia hưng phấn đỏ bừng mặt, dung mạo xinh đẹp kiều diễm động lòng người, hai mắt long lanh như giọt nước, môi nhỏ mút lấy ngón tay thon dài.
Thân thể nàng uốn éo, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng, ngoài lớp áo vậy mà nhô lên hai điểm nhọn, dưới váy nàng không biết từ bào giờ đã ướt đẫm một mảnh dinh dính, tay phải không ngừng run rẩy vì kích thích, Cốt Tiên theo đó vặn vẹo liên tục.
“Các tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, ha… ha… ha… Ta, ta, ta muốn thấy nữa… ta thật muốn, ta muốn “ăn” hết các ngươi!” Nữ nhân hơi thở gấp gáp, thanh tuyến của nàng phát ra thanh âm mê người mị hoặc, giống như ma âm, mềm mại mà đầy hiểm nguy ẩn giấu.
Nhưng Chu Cơ là loại người nào? Hắn không mất mấy giây đã thoát khỏi mị thuật.
Gặp biến thái rồi, còn biến thái hơn cả sư phụ! Trong lòng Chu Cơ nói vui một câu, xem như tự giải tỏa áp lực cho bản thân.
Hắn hít sâu một hơi, từng bước bước ra, khí thế trên người bắt đầu cất cao.
Mỗi bước bước ra, chân khí lại càng thêm nồng đâm, chân khí màu hỏa hồng vờn quanh người hắn mỗi lúc một đỏ tươi, nhiệt độ nóng rực tăng lên.
Nữ nhân kia thấy vậy, thân thể nàng càng run rẩy mãnh liệt, Cốt Tiên rốt cục không nhịn nổi quất tới! Thanh âm xé gió chói tai, mang theo mùi máu tanh.
Lâm Thanh nhìn bóng lưng Chu Cơ từng bước tiến lên, phảng phất càng lúc càng cao lớn.
Đứng trước áp lực như vậy mà vẫn có thể tiến lên, đây là tâm trí kiên định bực nào!? Đây mới thực sự là võ đạo chi tâm!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.