Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 57 – Botruyen
  •  Avatar
  • 44 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 57

Quyển 2. Chương 14: Chạy Trốn!
Bầu trời Bích Thành liên rục vang lên từng chuỗi tiếng nổ trầm vang, quang hoa nổ tung đánh lên hộ thành đại trận, sáng rực như ban ngày, mỹ lệ không thể tả siết.
Nam tử trung niên mặc trường bào chém ra một kiếm, ngọc kiếm không trên Không dưới, bổ ra một đạo kiếm quang trắng thuần, vô số kiếm ảnh trùng điệp lại với nhau, đốt lên ngọn lửa trắng toát thiêu đốt hồn phách.
Thái Chu Quân áo bào rung động, hai tay nâng thiên khung, bầu trời trong veo đột nhiên tụ hắc vân, sấm sét từ trong tầng mây vần vũ, tụ lại thành một ngọn lôi sơn khổng lồ, chặn đứng ngọc kiếm!
“Ầm! Rầm! Rầm!”
Lôi quang cùng lửa trắng trùng điệp, ngọc kiếm không gì cản nổi hạ xuống, thân kiếm nổi lên hoa văn lục sắc, sông núi nhân gian… tựa như một bộ nhân sinh đồ, tất tả bốc lên ngọn lửa màu trắng thuần.
“Phù…”
Lôi sơn bị một kiếm bổ đôi, kiếm mang không giảm chém xuống.
Lục Kinh Trì – Lục tiên sinh thấy vậy, hai tay kéo vào hư không, kéo ra chuôi thạch đao.
Thạch đao toàn thân xám đen, mang theo khí tức cổ lão, nặng nề, mặc dù nhìn qua chỉ như một chuôi đao bằng đá xám, thậm chí thân đao còn nứt lỗ chỗ, thế nhưng vẫn làm người ta không dám coi thường.
Thạch đao chém ngược hất lên, lưỡi đao phảng phất đảo ngược trọng lực, càng lên càng nặng, cuối cùng thậm chí ngay cả không gian chung quanh cũng có dấu hiệu bị đè ép.
“Ầm!”
Thạch đao cách không va chạm với ngọc kiếm, không gian tựa như bị bẻ cong, rút ngắn, đao kiếm chạm nhau, hình thành một luồng khí lãnh cực mạnh, thổi bay lôi vân, cây cối mười dặm bật gốc trong bão tố dư ba, hộ thành đại trận vô kiên bất tồi đánh bật gió lốc, giữ cho Bích Thành an toàn.
Thái Chu Quân hơi nhíu mày, trên người bốc lên từng luồng thanh khí, chân nguyên vận chuyển, lôi điện không biết từ đâu mọc ra, bao phủ thân hình y.
Đây giống như tín hiệu, những người còn lại lập tức dồn dập ra tay, nhất thời, 8 luồng khí tức khổng lồ lao vào nhau.

Bên bờ Bình Hồ, tình hình càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng có nhiều người bỗng nhiên nổ tung, máu thịt tanh tưởi bay khắp nơi, tràng cảnh vô cùng huyết tinh.
Đám người Lâm Thanh nghiêng đông chạy tây, hộ vệ ẩn giấu trong dòng người lập tức tiến đến, 8 võ giả Thông Huyệt Cảnh vây thành hình tròn, bảo hộ 10 người rời đi nơi hỗn loạn này.
“Rầm! Ầm! Ầm!”
Thanh âm nổ tung liên tiếp vang vọng, Lâm Thanh ngước đầu nhìn lên, bầu trời Bích Thành lúc này đã Không thể nhìn rõ gì cả.
Nguyên lực tán loạn như màu sắc tô nhuộm lên hộ thành đại trận.
Lâm Thanh chỉ là thoáng nhìn một cái, hai mắt lập tức nhói lên, y vội vàng nhắm mắt cúi đầu.
“Đừng nhìn! Cường giả Linh Đài chiến đấu dư ba cực mạnh, chỉ cần nhìn vào cũng sẽ bị ảnh hưởng!” Một hộ vệ vội vàng hô lên.
Lâm Thanh gật đầu, y dám thử xem, là cậy vào Thấu Hồn Nhãn, nhưng dù là vậy, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã nhói lên như bị hỏa thiêu.
Trong đầu Lâm Thanh không khỏi liên tưởng, nếu không có hộ thành đại trận báo hộ, tình cảnh sẽ ra sao!? Có lẽ… chỉ hứng chịu dư ba cũng đã đủ để đa số võ giả dưới Niết Bàn Cảnh tan xương nát thịt!
“Ầm! Kang! Rầm! Rầm!”
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến nổ lớn, tảng lớn khói bụi bốc lên, một tòa tửu lâu sụp đổ.
“Khục… khục… khụ…” Một bóng người che ngực, ho khan đứng lên trong bụi mù.
Thân hình y mơ hồ không rõ, chỉ có hai mắt đỏ như máu là rõ ràng không thể lẫn, cặp mắt tràn đầy điên cuồng cùng huyết tinh nhìn sang đám người Lâm Thanh.
Những hộ vệ lập tức chắn trước đám người, nhưng bọn họ ai nấy trán chảy mồ hôi, hai mắt ngưng trọng nhìn vào người kia.
Bóng người bỗng nhiên nổi điên, khí tức Đạo Đài như lửa thiêu bùng phát, tay trái y hạ xuống, chân nguyên thổi tung màn bụi, lộ ra một người thanh niên, y trang phục rách rưới, giữa ngực có một vết thủng lớn, máu thịt bầy nhầy.
Thanh niên này biểu cảm vặn vẹo, hai mắt sung huyết, y bỗng nhiên dậm chân, tốc độ kinh người lao nhanh, chân nguyên kinh khủng như móng vuốt xé toạc một hộ vệ.
“A!” Hộ vệ này kêu thảm, cả người bị sinh sinh xé đôi, nội tạng vung vãi trên đất.
Thanh niên kia vậy mà há miệng hút lấy não người này.
Mấy người Lâm Thanh lập tức cảm thấy trong bụng nôn nao sắp nôn, Từ Hiểu Liên, Yến Nhu và Cúc Ninh vội vàng ôm miệng quay sang một bên nôn khan.
Ngô Thịch vội đỡ lấy vợ mình, Nhâm Ninh thì vô thức che trước người Cúc Ninh.
Từ Hiểu Liên thấy vậy, không nhịn được đưa mắt nhìn quanh, nhưng xác thực ai cũng chỉ bận chú ý đến người phía trước.
Thanh niên kia chỉ dùng 2 – 3 hơi đã ăn hết não người hộ vệ trong tay, hai mắt y càng đỏ hơn, sâu bên trong tựa như thiêu đốt hai ngọn lửa.
Ánh mắt thanh niên khóa chặt lên mấy người hộ vệ, y liếm liếm môi, máu đỏ rơi tí tách từ cằm xuống mặt đất.
“Ực…”
Đám người đồng thời nuốt nước bọt.
“Thiếu gia! Mau chạy!” Bỗng nhiên một gã hộ vệ hô lớn, hắn chạy như điên về phía thanh niên.
“Hợp thúc!” Ngô Thịnh muốn xông lên, nhưng bị một gã hộ vệ khác kéo về.
“Thiếu gia, mau chạy đi, đừng để Hợp Tam hy sinh vô ích!” Người hộ vệ trầm giọng nói, thanh âm khàn khàn, trên mặt hắn mang theo biểu cảm quyết tuyệt.
“Được!” Ngô Thịnh trán nổi gân xanh, trong miệng khó khăn lắm mới thốt ra được một chữ.
Y ôm Yến Nhu vào ngực, quay người kéo theo mấy người Lâm Thanh cùng chạy đi.
8 người hộ vệ, rất nhanh đã bị tàn sát sạch sẽ, bọn họ hoàn toàn không có sức phản kháng với thanh niên Đạo Đài kia, cho dù y đã bị thương, nhưng vẫn giải quyết 8 người như giết gà.
8 hộ vệ câu thêm được một chút thời gian, 10 người nhanh chân chạy đến Anh Hùng Lâu, nơi đó có phụ thân Nhâm Ninh, có thể được che chở.
Hoàn cảnh chung quanh càng lúc càng hỗn loạn, quân đội chém giết với tà giáo, du hiệp hỗ trợ bảo hộ dân chúng, thêm vào một số kẻ nhân họa trục lợi.
Bích Thành từ mới rồi còn náo nhiệt hoan ca, hiện tại đã biến thành tràng xay thịt.
Mấy người Lâm Thanh không dám di chuyển trên mái nhà, trên đó hiện tại đã hoàn toàn thành chiến trường của võ giả Niết Bàn và Đạo Đài, đừng nói là mấy người Dẫn Mạch bọn họ, cho dù là Thông Huyệt đỉnh phong cũng không dám đặt chân đến.
“Ầm!”
Phía trước không chút dấu hiệu nào bỗng nổ tung.
“Khặc… khặc… khẹc…” Một chuỗi tiếng cười quái dị truyền ra từ trong bụi đất.
Trong bụi mù, cặp con ngươi đỏ như máu sáng bừng.
“Là… là hắn! Mau chia ra chạy!” Lục Thiếu Thanh kéo tỉ tỉ y cùng Lục Đình Vũ ra sau hô lên.
10 người quyết đoán cực nhanh chia ra, Nhâm Ninh kéo theo Cúc Ninh còn hơi ngẩn người, vẻ mặt tái xanh.
Lâm Thanh liếc mắt nhìn qua, lập tức kéo theo Từ Hiểu Liên đi cùng một hướng với hai người Ngô Thịnh.
Viên Phúc Hải và Trương Vũ Hoa chạy cùng một phía.
10 người chớp mắt chia thành 4 đường, mặc dù tốc độ không thể nào so sánh với võ giả Đạo Đài, nhưng thanh niên kia tựa hồ thần trí không bình thường, y quay đông ngó tây, cuối cùng lựa chọn đuổi theo hướng Lâm Thanh.

Mà lúc này, trên một mảnh trời đã đánh đến hoa lửa bay múa, từng vị võ giả Đạo Đài, Niết Bàn không ngừng đao bổ kiếm đâm, chân nguyên mạnh mẽ đủ màu sắc giao thoa, khiến bầu trời Bích Thành như hoa quang nở rộ.
Mà phía trên xa nữa, hộ thành đại trận sừng sững như núi, ngăn chặn trùng kích king khủng phía trên.
8 vị cường giả Linh Đài mạnh mẽ giao thủ.
Một luồng lôi quang di tốc cực nhanh trong không gian, Thái Chu Quân không cần binh khí, dựa vào thân thể máu thịt khủng bố, vậy mà đánh đến có đi có lại.
Hai tay y gần như hóa thành lôi điện, toàn thân trường bào cổ động phấp phới, kéo ra một đường sáng xanh, vắt ngang bầu trời.
Quyền phải Thái Chu Quân đánh ra, không gian ầm ầm gào thét, lôi điện chi uy lập lòe kinh người, cho dù có hột hành đại trận nhăn cách, nhưng không ít võ giả Niết Bàn vẫn cảm thấy làn da tê tê.
Nữ tử mỹ lệ từ phía tây bước ra một bước, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại như ngó sen, ngón chân điểm lên hư không, một làn sóng vô hình khuếch tán.
Nàng chớp mắt đã ngăn cản trước người Thái lão tướng quân, váy dài tung bay, lụa mỏng không biết từ đâu xuất hiện, đan dệt vào nhau.
“Ầm! Bùng! Bùng!”
m thanh vang vọng chấn động, lôi quyền nặng như Thái Sơn, mang theo lôi phạt chi uy, nhưng đánh lên màn vải lại không khác gì va vào đống bùn.
Lôi điện hóa thành điện xà tản ra chung quanh, khí lãng mang theo một điểm tê dại khuếch tán.
Nữ tử váy dài khẽ cười một tiếng, thanh âm như chuông bạc lanh lảnh không dứt, hai tay nàng khẽ động.
Lụa mỏng từ thủ thành công, chân nguyên từ trong dải lụa phun trào, vô vàn bạch hỏa đằng không mà lên, theo dải lụa đánh về phía Thái Chu Quân.
Thái Chu Quân không phải kẻ tầm thường, hai tay y hợp lại cùng nhau, thân hình cong xuống súc lực, cánh tay như kim thiết tinh luyện vạn lần, lôi quang bao bọc nắm đấm.
“Ùng!”
Cơ thể Thái Chu Quân dũng mãnh lao đến trước, hai quyền hợp lại, giống như lôi chùy.
Một mảnh điện quang mang mang cô đọng, bạch hảo vừa mới đến gần đã bị đánh tan, Thái lão tướng quân thế công không giảm, thân thể như lưu tinh phi nhanh.
Nữ tử váy dài sắc mặt ngưng trọng, thân thể tuyệt mĩ rút lui ra sau, dưới chân nàng lại nổi lên gợn sóng, vô số dải lụa từ sau lưng nàng tuôn ra, kết thành một đóa hoa, hỏa diễm bạch sắc như nước lưu chuyển.
Lôi chùy cùng bạch hoa chiếm quá nửa bầu trời Bích Thành, chân nguyên khổng lồ ba động mãnh liệt.
“Ầm! Ông! Ong! Ong!”
Lôi chùy phát ra khí tức kinh khủng, đập xuống bạch hoa, hỏa diễm màu trắng khó khăn chống đỡ lôi điện.
Khí cơ điên cuồng tứ ngược thiên khung, như muốn quét sạch sinh mệnh, cả một vùng hơn 10 dặm chung quanh Bích Thành đất đai tứ ngược, giống như bị lật lên một lớp.
Hộ thành đại trận lập lờ quang mang, ngăn cản phần lớn xung kích phía trên, thế nhưng người bên dưới vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ.
Một võ giả Niết Bàn ở quá gần biên giới trận pháp, bị xung chấn sinh sinh đánh hộc máu, như một khỏa lưu tinh bay xuống đất.
Võ giả Đạo Đài thì càng không phải nói, tựa như bị dính định thân phù, ai nấy tim đập thình thịch, chân nguyên tán loạn.
Tất cả Bích Thành đều nhận phải ảnh hưởng, mấy người Lâm Thanh cũng không ngoại lệ.
Dư ba xuyên qua hộ thành đạo trận, như một tảng đá khổng lồ đập xuống trên lưng Lâm Thanh.
“Khục… khục…” Y lảo đảo một cái, miệng phun ra một búng máu.
Từ Hiểu Liên càng khỏi phải nói, thân thể phải dựa vào một bức tường mới miễn cưỡng không ngã.
Lúc này đầu óc nàng một mảnh ong ong, thân thể bủn rủn như bị trọng chùy đánh chúng.
Từ Hiểu Liên dùng sức cắn đầu lưỡi, vị máu tanh tanh trong miệng, cùng cảm giác tê đau giúp nàng tỉnh táo lại.
Từ Hiểu Liên chỉ cảm thấy thân thể nóng bừng như lửa thiêu, sâu trong linh thể không biết từ lúc nào đã có một đốm lửa vô hình cháy âm ỉ.
Hơi thở của nàng dần dần nặng nề, thân thể mềm nhũn, hai má ửng hồng kiều diễm, khuôn mặt đáng yêu mềm mềm điểm lên chút mê người.
Lâm Thanh thấy vậy, vội vàng đỡ lấy nàng.
Từ Hiểu Liên mặc dù suy nghĩ tỉnh táo, nhưng thân thể lại nóng bừng rạo rực, theo bản năng quấn lấy Lâm Thanh.
Hai mắt Lâm Thanh sáng rực lam sắc, Thấu Hồn Nhãn nhìn thấy linh hồn đang dần dần bị dục hỏa thiêu cháy âm ỉ của nàng.
Từ Hiểu Liên không biết từ lúc nào bị dính một đốm linh hồn chi hỏa này, vậy nên Lâm Thanh mới phải chủ động kéo theo nàng.
Nếu không, lấy phản ứng của một võ giả Dẫn Mạch cảnh, làm sao cần người khác dắt tay chạy trốn.
Nếu là bình thường, Lâm Thanh rất không ngại giúp Từ Hiểu Liên một chút, dù sao cũng chỉ là vấn đề lên giường một lần liền giải quyết rồi!
Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, y lại là người biết nhận định hoàn cảnh, vậy nên Lâm Thanh dùng sức đánh lên gáy Từ Hiểu Liên.
Tầm mắt Từ Hiểu Liên mơ hồ tối đen, thân thể cũng ngừng quấn lấy Lâm Thanh.
Từ quyết định đến xử lý chỉ diễn ra không quá 2 giây, Lâm Thanh vân dụng thân pháp, cõng theo Từ Hiểu Liên phi tốc đi nhanh.
Dư ba vừa rồi thanh niên kinh khủng kia cũng chịu phải, lúc này hắn đang ôm đầu, không ngừng gào thét.
Công pháp Thánh Hỏa giáo chủ tu, tựa hồ luôn luôn cần phóng túng, buồng thả dục vọng, vì vậy người người tu luyện rất dễ dàng đánh mất thần trí.
Lâm Thanh dùng khóe mắt liếc thấy người thanh niên kia ôm đầu gào thét, liền tranh thủ cơ hội, bước chân càng lúc càng nhanh.
Nhưng chung quy là cách hai đại cảnh giới, tốc độ y có nhanh đến đâu, cũng khó chạy thoát thân.
Thanh niên điên cuồng kia gào thét một hồi, đột nhiên ngừng lại, hai đạo ánh mắt như dã thú vằn vết tia máu khóa chặt sau lưng thân ảnh áo xanh phía trước.
Lâm Thanh đột nhiên toàn thân phát run, bản năng cảnh báo mãnh liệt vang lên, y vội vàng nghiêng người sang một bên.
“Rầm!”
Một bóng đen cực tốc vút qua, chân nguyên vô cùng suy yếu dù chỉ là lướt qua, vẫn đánh bay Lâm Thanh, va đổ một bức tường.
Từ Hiểu Liên bị tách khỏi Lâm Thanh, va nát bàn đá, thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn mất hết tri giác.
Lâm Thanh cố gắng gượng dậy, y nửa quỳ trên đất, một tay ôm ngực, miệng không ngừng ho khan ra máu.
Bụi mù bị một làn gió thổi tan, thanh niên ăn não người từng bước tiến đến, chân nguyên cuồng bạo vây quanh người y, tạo thành cương phong thổi bay bụi mù.
Lâm Thanh nhăn mặt, tầm mắt có chút mơ hồ, bị màu máu nhuộm đỏ.
Y không dám ngất đi, linh lực mộc tính từ đan điền tràn ra, chữa trị nội tạng tổn thương, nhưng Lâm Thanh tu luyện Mộc Linh Quyết chưa lâu, tốc độ lành lại rất chậm.
Trong đầu y nhanh chóng vận chuyển, Thần Vi gia tốc suy nghĩ gần như đến cực hạn.
Kẻ này quá mạnh, giao thủ chính diện hoàn toàn không có phần thắng, nhưng thần trí hắn giống như có vấn đề, linh thể tựa hồ bị dục hỏa đốt cháy.
Trong tầm mắt Lâm Thanh, linh thể thanh niên kia đang bị một ngọn lửa vô hình vô sắc thiêu đốt, Thiên Đài rách nát sắp sụp đổ, lộ ra Đạo Đài tàn tạ bên trong.
Y lập tức bắt được cơ hội, Thấu Hồn Đăng từ nốt chu sa giữa mi tâm Lâm Thanh bay ra, công kích linh hồn vô ảnh vô tung, bất chấp khoảng cách, giống như từng bàn tay vô hình, muốn xé rách Thiên Đài đối phương.
9 chiếc Thấu Hồn Đăng mông mông lung lung, từng đường hoa văn tối nghĩa lưu chuyên quang mang lam sắc, linh hồn lực cách không trùng điệp, kết hợp với Thấu Hồn Nhãn.
“A!!” Thanh niên đối diện kêu thảm, bước chân hắn ngừng lại, hai tay ôm đầu gào thét đau đớn.
Lâm Thanh lại ho ra một búng máu, trong đầu đau như búa bổ.
Nhưng y biết lúc này không thể loạn, Lâm Thanh thò tay vào ngực, lấy ra 5 khối kiếm bàn hình tròn.
Khoảng thời gian này y đương nhiên không ở không, kiếm bàn là vật phòng thân tốt, vì vậy Lâm Thanh làm 5 kiếm bàn để phòng lúc cần dùng.
Lâm Thanh vung tay ném ra kiếm bàn, kiếm khí sắc bén lập tức bộc phát, 5 khối kiếm bàn bắn ra vô số kiếm khí li ti.
Ném ra kiếm hoàn xong, Lâm Thanh không kịp xem kết quả, vội vàng nhún người phi nhanh, động tác lưu loát ôm lấy Từ Hiểu Liên chạy mất.
Kiếm bàn ẩn chứa kiếm khí, vốn dùng để thủ, nhưng cũng có thể chuyển công.
Kiếm khí nhỏ bé mà sắc bén như vô số kim châm đâm vào thanh niên từ bốn phương tám hướng.
Nhưng kiếm khí vừa mới chạm đến chân nguyên hộ thể đã bị đánh tan tác.
Thanh niên niên dần dần từ trong đau đớn tỉnh lại, mặc dù công kích của Thấu Hồn Nhãn thật sự có thể tổn thương linh hồn, nhưng chung quy là cách nhau 2 đại cánh giới, thế nên dù rằng linh thể hắn tàn tạ không chịu nổi, nhưng cũng không chịu đến tổn thương thực sự.
Ngược lại đau đớn như xé rách linh hồn còn khiến thần trí hắn hòa hoãn đôi chút, lấy lại được 1 phần lý trí.
Hai mắt thanh niên vẫn tràn đầy tia máu, chân nguyên cuồng bạo bùng lên.
Hai chân thanh niên vừa động, thân hình lập tức biến mất ở nguyên địa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.