Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 56 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 56

Quyển 2. Chương 13: Tấn Công!
“Vù… vù…”
Từng đạo hắc ảnh phi nhanh mà qua trong đêm tối, tạo nên những làn gió chớp nhoáng đã qua.
Phía sau những hắc ảnh là binh lính giáp trụ hoàn hảo kết nhóm truy đuổi.
“Thủ Hà, đệ có cảm thấy những tà giáo nào quá dễ xử lý không?” Thái Trấn Cương – Thái tiểu tướng quân vừa tiến nhanh trên mái nhà vừa hỏi.
“Đại ca nghĩ nhiều, đám tà giáo này chỉ là lũ lâu la, tìm được dễ dàng là chuyện thường tình.” Thái Thủ Hà theo sát bên cạnh cười đáp.
Thái Trấn Cương nghe vậy, nhưng hai hàng mày kiếm vẫn cau lại.
Tối nay chính là Khảo Nguyệt Tế, vừa đúng lúc nhân khí thịnh nhất.
Thánh Hỏa giáo luôn luôn theo đuổi phóng túng dục vọng, mấy chục năm nay luôn chọn ngày này hành động.
Hành động vây quét tà giáo này, Trấn Bắc Quân bọn họ làm nhiều thành quen, vì vậy sự tình đột nhiên chuyển dễ dàng, không khỏi làm người ta liên tưởng đến có chuyện ẩn giấu.
“Chuyện lạ tất có biến, Thủ Hà, đệ hãy trở lại báo cho phụ thân, ta tiếp tục truy quét.” Thái Trấn Cương trong lòng không yên phân phó.
“Được, vậy đại ca cứ tiếp tục, đệ sẽ báo lại với phụ thân.” Thái Thủ Hà gật đầu đáp, chuyển thân chuẩn bị rời đi.
“Báo! Tướng quân, phía trước có biến! Tà giáo Đạo Đài mai phục quân ta!” Thái Thủ Hà chân trước chưa đi được bao xa, phía sau liền truyền đến tiếng bẩm báo gấp gáp.
“Lập tức tiếp viện, cho người bắn báo hiệu!” Thái Trấn Cương bình tĩnh phân phó.
“Rõ!”
Thái Trấn Cương cấp tốc phi thân, chân nguyên hùng hậu bắt đầu khởi động, uy áp dày đặc như Thái Sơn tỏa ra chung quanh, trên người y nổi lên một tầng chân nguyên xám trầm như kim loại.
“Ầm!”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, bên phải Thái Trấn Cương có một chưởng ảnh khủng bố che trời áp tới.
Thái Trấn Cương phản ứng cực nhanh, chưởng ảnh còn chưa xuất hiện, y đã xoay người rút kiếm, chém ra một đạo kiếm quanh ngang dọc sắc bén.
“Rầm!”
Kiếm quang cùng chưởng ảnh giao kích, nổ tung một tiếng chói tai, nhà lầu giữa nơi va chạm lập tức sụp đổ, khỏi bụi mù mịt nổi lên.
Thái Trấn Cương dừng bước chân, hai mắt híp lại nhìn về nơi chưởng ảnh xuất hiện.
Bụi mù bị một cơn gió mạnh mẽ tản đi, lộ ra thân ảnh mờ mờ ẩn giấu phía sau.
“Khặc khặc… không hổ là Thái tiểu tướng quân.” Bóng người kia lên tiếng, bụi mù hoàn toàn tán loạn, hiển lộ dung mạo thật của hắn.
Người này là một nam thử trung niên, hai mấy hắn một to một nhỏ, tóc dài tán loạn bay múa, hai tay chắn sau lưng, trường bào đạm bạc rung động liên tục.
Thái Trấn Cương nheo mắt Không trả lời, khóe mắt y lướt qua chung quanh, không biết từ khi nào, đã có thêm 3 người khác tạo thế vây quanh, chặn hết đường lui của y.
4 người này đều đứng trên mái nhà, khí tức thâm trầm nội liễm, nhưng bên trong ẩn hàm một luồng chân nguyên dữ dội cuộn trào.
Hiển nhiên đều là cường giả Đạo Đài!
“Đại ca!” Thanh âm Thái Thủ Hà vang lên, y toàn thân giáp trụ gãy vỡ bay ngược đến bên người Thái Trấn Cương.
“Khục!” Thái Thủ Hà ho ra một ngụm máu, tay trái ôm ngực, hai mắt cảnh giác nhìn về phía đối diện.
“Tướng quân, chúng ta bị phục kích!” Phó tướng cảnh giác tựa lưng vào hai người Thái gia nói.
Trấn Bắc Quân chung quanh thủ thành 3 vòng.
Thái Trấn Cương nheo mắt càng sâu, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ.
Trừ 4 người đã lộ diện ra, y còn cảm nhận được 4 đạo khí tức Đạo Đài khác ẩn trong góc khuất.
8 võ giả Đạo Đài!
Đây không phải số ít, phải biết toàn bộ Trấn Bắc Quân mới chỉ có 47 võ giả Đạo Đài, hơn nữa còn phải thường xuyên thay nhau trấn thủ 18 cứ điểm Bắc Cương Lĩnh, thế nên số võ giả Đạo Đài có thể lâm thời điều động không quá 15 người.
Vậy mà 8 võ giả cấp độ này lại có thể lẻn vào Bích Thành, hơn nữa kẻ địch còn có thể lựa chọn đúng lúc trong bọn họ không có Trận Sư, không thể mượn lực hộ thành đại trận, điều này nói rõ bên trong có nội ứng.
Lúc này trong đầu Thái Trấn Cương nổi lên quỹ tích vây quét Thánh Hỏa giáo của bọn họ.
Một đường tiến thẳng, tà giáo đồ liên tục lộ diện, vì vậy truy quét vô cùng dễ dàng, gần như là đơn thuần đuổi giết.
Lại nhìn đến địa thế chung quanh, nơi đây đã gần kề ngoại thành, cách Bình Hồ gần 7 dặm, viện binh khó mà trong thời gian ngắn tiếp viện, là địa điểm mai phục thích hợp.
Ánh mắt y kín đáo liếc nhìn chung quanh, nội ứng… nội ứng… sẽ là ai đây?
“Đại ca, phục kích này quá trùng hợp! Nhất định là có nội ứng!” Thái Thủ Hà ôm ngực lại gần Thái Trấn Cương, nhỏ giọng nói.
“Ta biết… tà giáo có thể nắm bắt hành tung cùng tình hình của chúng ta rõ ràng như vậy… nội gián chắc chắn là người kề cận.” Thái Trấn Cương thanh âm ngưng trọng nói, ánh mắt không tự chủ đảo qua khó tướng và binh lính chung quanh.
Nhưng y rất nhanh đã loại bỏ phó tướng ra khỏi đối tượng hoài nghi, phó tướng và Thái Trấn Cương chính là bằng hữu mặc chung một cái quần lớn lên, tình như huynh đệ, tỉ lệ phản bội cực thấp.
Chưa kể có thể nội gián có thể ở trong quân tiên phong cũng không chừng.
Tình cảnh hiện tại không hề lạc quan chút nào, 8 võ giả Đạo Đài vây công, mà phe bọn họ tính cả Thái Thủ Hà đang bị thương mới chỉ có 5 người, muốn chống lại kẻ địch, chỉ còn cách chờ tiếp viện tiến đến.
“Bùm! Bùm! Ầm!”
Pháo hiệu nổ vang trên bầu trời, bắn ra quang hoa màu đỏ chói mắt.
Đám người Thánh Hỏa giáo không hề có ý ngăn cản, bọn họ giống như đang chờ gì đó, vẫn không phát động công kích.
“Thủ Hà, lát nữa ta sẽ tấn công phía tây, đệ tranh thủ sơ hở thoát thân, báo với phụ thân.” Thái Trấn Cương khẽ giọng nói với Thái Thủ Hà.
“Nhưng đại ca, huynh…”
“Không sao, ta có thể cầm cự được, đệ phải đem tình hình báo lại với phụ thân, Thánh Hỏa giáo chắc chắn âm mưu chuyện lớn! Không thể qua loa!” Thái Trấn Cương cắt đứt đệ đệ nói.
“Được! Nhưng đại ca, đệ…”
“Có chuyện để sau hãy nói, trước tiên đệ phải thoát đi!” Thái Trấn Cương lần nữa cắt lời Thái Thủ Hà.
“Hự! Phụt!” Đột nhiên, Thái Trấn Cương ho ra máu dữ dội, một bàn tay không biết từ lúc nào đã xuyên qua ngực y.
“Đạo ca, ta muốn nói, ta chính là nội gián!” Thái Thủ Hà rút tay ra khỏi ngực Thái Trấn Cương.
Trên mặt hắn nở nụ cười đến mang tai, hàm răng trắng toát nhe ra, hai mắt híp nhỏ.
“Tướng quân!” Phó tướng vội vàng huy thương đâm tới, thương ảnh đi kèm chân nguyên, hóa thành một thanh trường thương to lớn ngang trời, ép lui Thái Thủ Hà.
“Thủ Hà! Ngươi!” Thái Trấn Cương được phó tướng đỡ không ngã, hai mắt không thể tin nổi nhìn đệ đệ ruột đứng bên cạnh người trung niên đối diện.
Tay phải y ôm ngực, che đi lỗ máu, chân nguyên vận chuyển, muốn khép lại vết thương, thế nhưng Thái Thủ Hà tựa hồ dùng chất độc gì đó, khiến chân nguyên vừa đến gần miệng vết thương đã hòa tan.
“Lên!” Người trung niên kia lúc này mới lên tiếng, hắn dẫn đầu xông thẳng, chân nguyên hùng hậu tuôn trào mà ra, bàn tay đẩy mạnh, hóa thành chưởng ảnh đầy trời!
Trên mặt Thái Trấn Cương nổi đầy gân xanh, tức giận như thủy triều bao phủ tám thần y, chân nguyên từ bỏ khép lại vết thương.
Bảo kiếm ngang trời vạch xuất, chém ra một đạo quang hoa màu xám bạc, cột sáng mảnh mai mà chói lóa lóe lên, như muốn bổ đôi mọi thứ.

“Bạch Lâm Kiếm Phái từ bao giờ lại có thêm một thiên tài như vậy? Đúng là thâm sâu khó lường, làm ta nhớ lại Lâm đại công tử khi trước.” Thái lão tướng quân cười khẽ lên tiếng.
Lục tiên sinh nghe vậy, trong đầu không tự chủ nổi lên hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi.
Y mắt sáng mày cao, khí độ siêu nhiên, một người một kiếm đánh từ bắc vào nam, lại đánh một đường từ nam ra bắc, không một trận bại, hiện tại vẫn đang chiếm lấy vị trí đầu Địa Bảng.
Lục tiên sinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ trở về, hai mắt chú ý lên người Lâm Thanh đáp:
“Thiếu niên này rất có ý tứ, mới chỉ ở Dẫn Mạch cảnh đã có thể sở dụng linh khí, thật sự vô cùng hiếm có, ít nhất ta chưa từng gặp qua.
“Hơn nữa còn có kiếm ý thu phát tự do kia… giống như Tiên Thiên Kiếm Thể, nhưng lại có phần khác biệt.”
“Còn có một chiêu cuối cùng kia, ý cùng thức đạt đến cực hạn, đã vô cùng tiếp cận Phá Quân.” Thái Chu Quân vuốt râu khẽ cười.
Hai vị lão nhân nhìn lớp hậu bối bên dưới đua nhau bộc lộ tài năng, nhất thời cười ha hả.
Đột nhiên, cả Lục tiên sinh lẫn Thái lão tướng quân đồng thời đưa mắt nhìn về hướng đông.
Ánh mắt bọn họ xuyên thấu qua khoảng cách và ngăn chặn, nhìn thấy một bàn tay khổng lồ che trời chụp xuống!
Cơ hồ là cùng lúc hai vị lão tướng phản ứng lại, trên bầu trời Bích Thành xuất hiện 4 thân ảnh lơ lửng, 4 người từ 3 phương hướng khác nhau, tạo thành thế bao vây.
Người đầu tiên là một nam tử, y thân khoác trường bào, khuôn mặt mơ hồ không rõ, tay nắm một chuôi ngọc kiếm, nam tử đứng trước cửa thành, khí tức nội liễm dần dần tỏa ra, áp lực trầm trọng mà khủng bố đè ép không gian.
Người thứ hai ở phía tây, đó là một nữ tử, nàng dung mạo kiều mị, thân thể mĩ lệ ẩn sau váy dài, khí chất mị hoặc lộ rõ, phong vận thành thục, giống như muốn đốt lên vô vàn dục vọng.
Phía đông là hai người nam nữ, nam nhìn qua chỉ mới 15 – 16, dung mạo tú lệ như nữ, một thân y phục đơn giản lộ ra một cỗ khí chất cao quý.
Nữ tử khoác tay nam hài, nàng vô cùng xinh đẹp, tóc đen như thác đổ xuống, hai mắt cong cong biết cười, một thân váy dài mỹ lệ bay bay.
Thái lão tướng quân cùng Lục tiên sinh đồng thời ngẩng đầu, nhìn 4 đạo thân ảnh mạnh mẽ kia.
“Rốt cục đến! Hừ! Để lão phu xem xem, bọn chúng muốn làm gì!” Thái Chu Quân hừ lạnh một tiếng, chân nguyên vận chuyển cuồn cuộn, Linh Đài như thiên hoa nở rộ, 7 cánh hoa mang theo khí tức kinh người.
Lục Kinh Trì – Lục tiên sinh không nói một lời, nhưng cũng lặng lẽ cất cao khí thế, hai người chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời.
2 người khác cùng xuất hiện bên cạnh hai người.
Một là nữ tử, nàng thân khoác giáp mỏng, dung mạo bị mũ giáp che khuất, chỉ có cặp mắt sáng người bắn ra thần quang lộ rõ.
Nam tử còn lại dung mạo tuấn lãng, trên người mặc áo vàng, tay xách trưởng kích, khí tức thâm hậu.
8 vị cường giả Linh Đài bùng nổ khí tức toàn thân, 8 cỗ khí tức khổng lồ đối kháng trên bầu trời Bích Thành.

Bên bờ Bình Hồ, Lâm Thanh đột ngột ngẩng đầu, không chỉ hắn, người chung quanh cũng lần lượt ngước nhìn bầu trời.
Khí cơ khủng bố va chạm với nhau, tạo thành phong bạo mạnh mẽ.
Đột nhiên, khóe mắt Lâm Thanh bị một người thu hút.
Người này là một nam tử trung niên, bề ngoài khoảng gần 40 tuổi, một thân y phục bạc màu.
Toàn thân người này run rẩy kịch liệt, jai tay ôm đầu phát ra từng tiếng vào thét vô hình.
Trong mắt Lâm Thanh, hồn thể người này giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, hồn thể y đơn cuồng há miệng, đau đớn cầm thét.
Linh thể người này dần dần phồng lên, hai mắt y tràn đầy mạch máu đỏ bừng.
“Mau tránh!” Lâm Thanh mở to mắt, thân hình lao nhanh, dùng sức hét lớn.
“Ầm!”
Một tiếng nổ tung truyền đến, người trung niên bỗng nhiên nổ tung, máu thịt tanh tưởi bắn vào những người chung quanh.
Biển người tức thì trở thành một mảnh hỗn loạn.
Việc này giống như một dấu hiệu, trong biển người hỗn loạn đồng lượt truyền đến nổ tung, máu thịt bầy nhầy bay đầy trời.

Trên không trung, Thái Chu Quân nhìn phía dưới vang lên từng tiếng nổ lớn, tròng mắt co rút.
“Sao có thể như vậy!? Sao Nhân Hỏa lại có thể trà trộn vào?” Trong lòng y điên cuồng gào thét.
Biết được Thánh Hỏa giáo chắc chắn sứ có hành động, Trấn Bắc Quân đương nhiên phải chuẩn bị ứng đối.
Dâm chúng được tập trung đến Bình Hồ, sau đó quân đội sẽ chia ra thanh trừng tà giáo đồ.
Mà trong những dân thường này có lẫn vào số lớn quân nhân, những quân nhân này có dụng cụ đặc thù có thể tra sét Nhân Hỏa, từ đó loại trừ ra ngoài.
Vậy mà hiện tại…
3 người còn lại đồng thời có cùng suy nghĩ, bọn họ chuẩn bị từ trước, chính là muốn bắt gọn tà giáo, đồng thời bảo vệ dân thường.
Thế nhưng hiện tại, kết quả này…
4 người không suy nghĩ được bao lâu, nam tử thủ ở cổng thành bỗng nhiên huy kiếm, ngọc kiếm ôn nhuận mà sắc bén chém ra.
Một luồng kiếm nhận trắng nõn bừng lên, quét ngang bầu trời Bích Thành.
Thái Chu Quân hừ lạnh một tiếng, tay trái thò ra, chụp vào hư không, không gian tựa như bị đè ép, áp xúc.
Không khí vặn vẹo thành một bàn tay khổng lồ, ngăn chặn ngọc kiếm.
“Ùng! Ùng!”
Thanh âm giao kích khủng bố như sấm nổ, vang vọng thiên địa.
Đại trận hộ thành lóe lên ngân quang, ngăn chặn dư ba, bảo hộ Bích Thành bình an.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.