Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 53 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 53

Quyển 2. Chương 10: Người Cuối Cùng.
Dưới ánh đèn rực rõ tất có nơi âm u lẩn khuất.
Bích Thành đèn lồng rực sáng, ánh sao mông lung bị lu mờ đi, dù là giữa bầu trời trong xanh không mây, vẫn khó mà nhìn rõ.
“Lạch cạch… lạch cạch…”
Thanh âm rất nhỏ vang lên trong căn phòng kín.
Mọi thứ chung quanh đen nhánh như mực, một lớp màn trầm tối, che dấu mọi điểm sáng lọt vào.
“Tả hộ sứ đại nhân, người đã bố trí xong, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài.”
Ánh đèn lồng lờ mờ sáng lên, chiếu rọi một phần không gian u tối.
Bàn ghế bằng gỗ tinh xảo hiện ra, hất lên bức tường gạch trắng xa hoa những vệt bóng đen.
Trên chiếc giường lớn, có hai hóng người đang triền miên quấn lấy nhau.
Người ở trên là một nam nhân.
Hắn nhìn qua chỉ chừng 30, ánh mắt lu mờ không có tiêu cự, cơ thể hơi gầy gò, làn da cổ đồng hất lên một lớp màu hơi ngả vàng dưới ánh đèn lay lắt.
Người đàn ông toàn thân trần truồng, hai tay chống lên đầu giường, đè xuống hai tay nữ tử dưới thân.
Nữ tử khuôn mặt cao lãnh, ánh mắt mang chút ngây thơ, thế nhưng thân thể thành thục mỹ lệ, hai hàng mi cong cong cũng thể hiện độ tuổi thực sự của nàng.
Hai bắp chân trắng nõn thò ra dưới chân nam nhân, cặp nhũ phong cao cao rung rinh, bên trên đính hai chiếc khuyên nhỏ.
“Chờ lệnh, chuẩn bị Hồn Châu.” Nam nhân khàn khàn lên tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, tựa như đang thì thầm bên tai.
“Vâng!” Người xách đèn ứng một tiếng, thân hình y như quỷ ảnh, dần dần hòa làm một với bóng tối, biến mất không thấy.
“Tại sao không lập tức hành động?” Nữ tử nằm dưới nhỏ nhẹ hỏi, thanh âm nàng rất dễ nghe, tựa như ôn tuyền tích rách vui tai, cặp mắt trong bóng tối mang theo chút tò mò nhìn nam nhân.
Thanh âm rõ ràng rất dễ nghe, nhưng lại làm người ta không tự chủ được liên tưởng đến những chuyện hoan lạc, giống như ma âm tràn đầy dục vọng.
Nam tử cúi đầu đặt một nụ hôn lên da thịt trắng muốt của nữ tử, khuôn mặt đờ đẫn nổi lên vài tia sắc thái.
“Có biết khi nào người ta mất cảnh giác nhất không?” Nam cất tiếng hỏi, hạ thân thô dài của hắn cọ lên u cốc sạch sẽ của nữ tử.
“Là khi… vui sướng? Hoan lạc?” Nữ tử khẽ nghiêng đầu hỏi, khóe miệng nàng mím mím, vô cùng mê người, vừa mang chút ngây thơ, lại không kém phần thành thục.
“Là khi có cảm giác an toàn… càng tụ tập càng dễ dàng sinh ra cảm giác an toàn, càng an toàn càng buông lỏng, càng nhiều người, cảm giác an toàn càng cao…” Nam tử rời môi xuống cổ nữ tử, dương vật to lớn của hắn bắt đầu tiến công, chỉ thẳng đến giữa hoa huyệt u lan của nàng.
“Ưm…” Nữ tử khẽ rên một tiếng thỏa mãn, thân thể run lên nhè nhẹ, trên bụng nhỏ của nàng dần dần sáng lên, một hình xăm ngọn lửa kỳ dị tựa như sống lại trên làn da nàng, bắt đầu cháy hừng hực.
Đèn lồng bỗng dập tắt, căn phòng trở nên tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng từ ngọn lửa trên âm hộ nữ tử, soi sáng nơi hai người giao hợp.
Thanh âm hoan lạc vang lên trong căn phòng tối tăm.

“Vù… vù…” Từng bóng đen lao vụt ma qua, mang theo một làn gió nhẹ, khiến vài chiếc lồng đèn lay động.
“Tướng quân, còn 3 tên tà giáo ở phía nam!” Một nam tử toàn thán giáp trụ chắp tay bẩm báo.
“Tiếp tục, giải quyết tất cả mục tiêu phía nam, sau đó quay lại hội họp với nhị đệ ở phía đông!” Thái Trấn Cương nghiêm nghị đáp, thanh âm y uy nghiêm rõ ràng.
“Thuộc hạ đã rõ!” Người vừa lên tiếng ứng thanh, sau đó thân hình hắn chậm lại, bước chân xoay chuyển, đạp lên một nóc nhà, chuyển rời phương hướng.
Thái Trấn Cương tiếp tục phi nhanh mà đi, chung quanh y có hơn 100 binh sĩ giáp phục đầy đủ, yếu nhất cũng võ giả Thông Huyệt Cảnh.
Bọn họ chia thành những đội nhỏ, di chuyển trên mái nhà, không một tiếng động giải quyết tà giáo ẩn mình trong thành.
“Hừ! Thánh Hỏa giáo… để xem các ngươi có thể giở trò gì!” Thái Trấn Cương lạnh lùng thì thầm, hai chân y trùng xuống mượn lực, cước bộ như gió lướt đi, không vang lên một tiếng động nào.
Phía sau là từng nhóm binh sĩ giao chiến với giáo đồ Thánh Hỏa giáo, thanh âm giao kích không nổi lên được bao lâu đã im bặt mà dừng.

Võ tràng Bích Hồ đèn hoa rực rỡ, chiếu sáng một mảnh trời, át cả ánh sao trên tinh không, chỉ có mặt trăng tròn vo vô khuyết, tỏa ra từng tia sáng mỹ lệ là vẫn treo cao không đổi.
Lâm Thanh xoay người, bước chân nhanh mà không loạn lùi ra sau.
Mũi kiếm bén nhọn lướt qua cổ y, cắt đôi một sợi tóc mai.
“Vù… vù…” Sợi tóc còn chưa kịp rơi xuống, một ngọc chưởng đã phá không ép tới, khiến lọn tóc xoắn nát thành nhiều đoạn.
Ngọc chưởng thế công mạnh mẽ, bàn tay thon dài chia ra thành 3 đạo tàn ảnh, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Lâm Thanh.
Chân khí hỏa hồng phun ra, 3 đóa sen đỏ gần như ngưng thực giữa lòng chưởng ảnh.
Lâm Thanh gặp nguy không loạn, tay trái cầm kiếm hất lên, Tỏa Liên kiếm thức như họa xuất ra.
Đãng Vân Kiếm bao phủ một luồng chân khí lam sắc, lưỡi kiếm chấn động, mũi kiếm vẽ nên một quỹ tích đặc biệt trong không khí, hình thành một đóa sen tinh tế.
Hoa sen lam sắc kín kẽ chặn đứng chưởng ảnh, chân khí va chạm với nhau, tạo thành nổ vang!
Thanh âm “ong… ong…” ngân nga trên đài đá, kình phong mãnh liệt thổi ra chung quanh.
Lâm Thanh biểu cảm chăm chú, tay trái thu kiếm, tay phải hóa thành kiếm chỉ, tranh thủ quãng nghỉ đâm tới đối phương.
Thiếu nữ đối diện ánh mắt sắc xảo, kiếm chỉ vừa đâm ra, nàng đã nhạy bén bắt được quỹ tích, huy động trường kiếm đón đỡ.
Trường kiếm xé gió bổ dọc, ngăn chặn kiếm chỉ, chân khí bám trên thân kiếm, kiếm khí sắc bén cắt chém cả tiếng gió.
Lâm Thanh đột nhiên biến chiêu, kiếm chỉ bỗng tách ra, 5 ngón tay như bạch ngọc chế thành được chân khí bao bọc, tinh chuẩn bắt được thân trường kiếm.
Thiếu nữ đối diện kinh ngạc nhìn 5 đầu ngón tay kia khóa chặt thân kiếm.
Nhưng nàng phản ứng cực nhanh, chân khí trong nháy mắt cuồn cuộn tràn vào trường kiếm, thân kiếm chấn động dữ dội, muốn đánh bay ngón tay!
Lâm Thanh khẽ cười, hắn chỉ cần một khoảng ngừng này mà thôi!
Đãng Vân Kiếm quỷ dị biến mất, phủ chốc sau đã vô thanh vô tức gác trên cần cổ thiếu nữ, thân kiếm phủ một luồng sáng trắng như mờ như ảo, làm người ts khó bề phân biết thật giả.
Tâm Dịch Kiếm Kinh – Thanh Ly U Đàm!
Chân khí của thiếu nữ lúc này mới kịp chấn động, đánh bật ngón tay Lâm Thanh.
Nhưng đã muộn!
Lâm Thanh khẽ cười thu kiếm, luồng sáng trắng bao phủ Đãng Vân Kiếm từ từ tản đi, lộ ra 9 đóa mây lành phiêu phiêu.
“Cô nương đã nhường.” Lâm Thanh khẽ cười nói, tay phải y hư nắm, hút lấy vỏ kiếm, Đãng Vân Kiếm không một tiếng động tra vào vỏ.
“Công tử kiếm pháp cao minh, ta không phải đối thủ.” Thiếu nữ lắc lắc đầu.
Nếu không phải lưỡi kiếm mát lạnh tiếp xúc với da thịt, nàng thậm chí còn không nhận ra kiếm của thiếu niên này ở đó từ lúc nào.
“Vị công tử này, có thể trả lời ta, một kiếm cuối cùng kia là thế nào không?” Thiếu nữ không nhịn được hiếu kỳ hỏi, nàng từ nhỏ đã phiêu bạt giang hồ cùng sư phụ, nhưng chưa bao giờ thấy qua kiếm chiêu nào như vậy.
Khóe miệng Lâm Thanh hơi kéo lên, ngón tay vuốt nhẹ chuôi kiếm đáp:
“Thanh Ly U Đàm, thanh ly dưới u đàm, nói thấy là có thể thấy sao?”
“Đa tạ công tử giải thích.” Thiếu nữ chắp tay đáp tạ, sau đó thoáng động thân mình, hai bước chân đã nhảy xuống đài.
“Lâm Thanh, vị trí thứ 17, còn 3 người!” Lão giả vẫn đứng ở góc thạch đài bỗng lên tiếng, y phất phất tay, ý bảo Lâm Thanh nhường chỗ.
“Vâng, tiền bối.” Lâm Thanh nhún chân lùi xuống đài, nhường chỗ cho người kế tiếp, còn 3 vị trí tỉ đấu chính thức nữa.
Lâm Thanh đáp xuống ngay gần mấy người Ngô Thịnh.
Lục Thiếu Thanh lắc lư quạt xếp, giơ ngón tay cái với hắn:
“Lâm huynh quả nhiên phi phàm!”
“Lục huynh quá khen.” Lâm Thanh khiêm tốn đáp.
“Bạch Lâm kiếm pháp đúng là tinh diệu, Lâm công tử tài hoa hơn người, ở tuổi này mà đã có được tạo nghệ kiếm đạo như vậy!” Từ Hiểu Liên hưng phấn bừng bừng khen.
Có bằng hữu như vậy, ai cũng cảm thấy vui vẻ.
Mấy người Viên Phúc Hải cũng lên tiếng khen ngợi.
Bất tri bất giác, Lâm Thanh dần hòa nhập thành một phần tử trong vòng tròn này.

Lâm Thanh vừa xuống đài, lập tức có người nhảy lên thế chỗ hắn.
Từng người chiến đấu, nhưng số người có thể trụ lại sau 3 trận không nhiều.
Cuối cùng chỉ còn 1 vị trí tỉ đấu chính thức.
Trên võ tràng là một nam tử khoảng 26 – 27 tuổi, cảnh giới khoảng Dẫn Mạch đỉnh phong, y đã thắng được 2 trận, chỉ còn 1 lần trụ vững nữa là có thể tiến vào tỉ đấu chính thức, chiếm lấy vị trí cuối cùng.
Lúc này, thanh âm xé gió vang lên, một thanh niên.
Người này mặt mày thường thường, nhưng hai mắt hữu thần sáng người, khiến người ta không dam coi nhẹ.
Trên thân y mặc đồ du hiệp, lưng vĩnh trường thương.
Thình lình chính là Chu Cơ!
“Phù… may mà đến kịp! Vị huynh đài màu, để ta lĩnh giáo đao pháp của ngươi đi!” Chu Cơ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh tay gỡ trường thương, chắp tay với lão giả góc thạch đài, quay sang nói với nam tử kia.
“Mới! Tại hạ sớm đã nghe dành Tiểu Thần Thương – Chu Cơ, mong chờ lĩnh giáo!” Nam tử đối diện nghiêm mặt đáp, trường đao ngân khẽ rung rung.
“Tốt! Xem thương!” Chu Cơ hô một tiếng, trường thương quét ngang, trọng tâm trùng xuống, hai chân lao nhanh, chân khí cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra.
Trường thương được chân khí như hỏa hồng bao phủ, giống như hóa thành hỏa thương, một kích này nhanh như thiển điện vọt tới!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.