Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 52 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 52

Quyển 2 Chương 9: Đạo Sĩ Tùng Sinh.
Bầu trời đêm như một dải lụa đen trải ngang Thiên Không, từng ngôi sao sáng ngời, giống như những viên bảo thạch đính trên tấm lụa mỹ lệ.
Bên bờ Bình Hồ, võ đài bằng hắc thạch đứng sừng sững giữa biển người náo nhiệt.
Trên thạch đài đứng một thanh niên, y thần sắc bình tĩnh, tay xách mộc kiếm, ánh mắt không chút gợn sóng, chờ đợi đối thủ tiếp theo.
“Không tệ, không tệ.
“Đúng là một đời hơn một đời.”
Trong tửu lâu cách đài đá không xa, Thái lão tướng quân ngửa đầu uống một chén rượu cười nói.
“Đúng vậy, Bắc Địa xem ra lại có thêm một nhân tài mới.
“Ồ, hai nhi thấy, kiếm pháp của người này tựa hồ có chút giống đạo gia.” Một người thanh niên ngồi đối diện Thái lão tướng quân tiếp lời.
Hai người đều mặc trường bào màu xanh, quanh thân có vài hầu cận tùy tùng.
“Ừm… người này thực lực không thua kém ta khi đó quá nhiều, không gian phát triển rất lớn.” Thái lão tướng quân không tiếc lời khen ngợi.
Một cường giả xếp thứ 68 Địa Bảng nói được lời khen như thế, hiển nhiên Lữ Hiên rất có thực lực và tiềm lực.
“Phụ thân khiêm tốn, lúc đó người đứng thứ 19 Hạ Nhân Bảng, thực lực tung hoành Bắc Địa, tà ma tả đạo vừa nghe danh đã sợ mất mật.
“Dị Tộc nhìn thấy chân dung liền không đánh mà chạy! Mặc dù kẻ này không tầm thường, nhưng khó so với ngài.” Thanh niên đối diện nhẹ nhàng lắc đầu cười cười.
“Ha ha ha… ” Thái lão tương quân cười một tràng dài, sau đó lại rời ánh mắt đến trên võ đài.
Lúc này trên đài đá đã tiếp tục tỉ đấu.
Thiếu niên tuổi trẻ thịnh khí, ai lại không muốn nổi danh thiên hạ? Vì thế trong lòng bọn họ luôn nuôi một tia hy vọng thắng lợi.
Vả lại Lữ Hiên vừa mới trải qua một trận chiến, chân khí cùng tinh thần đều tiêu hao, cho nên lúc này không thừa dịp còn chờ khi nào?
Cha con Thái lão tướng quân mỉm cười nhìn thế hệ trẻ Bắc Địa thi nhau thể hiện tài năng, trong lòng vui mừng.
Đây chính là tương lai của Bắc Địa bọn họ, là những người trấn giữ Bắc Cương Lĩnh trong tương lai!
Lúc này, một hắc y nhân không biết xuất hiện khi nào bước ra từ trong bóng tối.
Người này giống như quỷ mị, tựa hồ trống rỗng hiện ra, không một tiếng động tiếp cận hai người.
Y khom người hành lễ, sau đó thì thầm vào bên tai Thái lão tướng quân.
Thái lão tướng quân dừng động tác uống rượu, thần sắc dần dần trở nên trầm ngưng.
“Phụ thân, là Thánh Hỏa giáo?” Thái tiểu tướng quân – Thái Trấn Cương đặt chén rượu xuống hỏi.
“Đúng vậy.
“Trấn Cương, con mang theo nhị đệ vây quét lũ chuột nhắt này, đừng để ảnh hưởng đến dân chúng.
“Dạ Điêu, ngươi hiệp trợ Trấn Cương!” Thái lão tướng quân vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa phân phó, ly rượu trong tay bị y ngửa đầu uống sạch.
“Vâng! Tướng quân!” Thái Trấn Cương chắp tay thi lễ kiểu quân nhân, thanh âm đanh thép đáp, vẻ ôn hòa nhã nhặn lúc trước chớp mắt đã biến mất tăm hơi, thay vào đó là cương trực mà sắc bén như đao kích.
Bóng người toàn thân màu đen hành lễ với Thái lão tướng quân, sau đó gật đầu với Thái Trấn Cương.
Hai người cấp tốc rời khỏi tửu lâu, chớp mắt biến mất trong màn đêm náo nhiệt, rực rỡ đèn hoa.

Trên đài cao liên tục phát sinh chiến đấu.
Có người đầu tiên tất sẽ có kẻ tiếp nối.
Lữ Hiên kiếm pháp phi thường, không khó khăn lắm đã chiếm được 1 trong 22 vị trí tỉ đấu.
Tiếp sau y lại có người lên đài.
Mỗi người có thể trụ lại đều là anh kiệt trong lớp nhân tài, vì vậy thực lực và trí tuệ của bọn họ là không thể nghi ngờ.
Lâm Thanh nhìn từng người lên đài, từng người thể hiện ra sở trường của mình.
Võ học muôn màu đủ dáng bay múa, tựa như những màu sắc rực rỡ, đang không ngừng tô vẽ lên trang giấy thời đại.
Mắt thấy đã sắp kết thúc tỉ đấu, Lâm Thanh quyết định lên đài.
Hắn nhún mũi chân, thân hình tựa như phiêu hoa trong gió, lướt qua từng đỉnh lầu các.
Lâm Thanh chỉ dùng mũi chân lấy đà, nhấn vào những dây đèn mảnh nhỏ.
Nhìn qua giống như đạp lên từng chùm sáng, vượt qua vô số đèn lồng rực hồng.
Lục y phiêu phiêu theo gió, dung mạo tinh mỹ khác thường tô lên những mảng sáng đủ màu muôn sắc.
Lâm Thanh xoay người một nhịp, thân hình như yến phi xuống đài cao.
Mũi chân hắn điểm lên gạch đen, thân thể theo đó ngừng lại, y phục bồng bềnh hạ xuống.
“Tại hạ Lâm Thanh, hi vọng chỉ giáo!” Lâm Thanh mỉm cười ôn hòa, chắp tay nói.
Đối diện y là một thiếu niên.
Hắn nhìn qua chỉ mới 19 đôi mươi, nhưng lông mày thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Một thân đạo bào mộc mạc, cùng đao dài chưa từng ra khỏi vỏ, thể hiện một loại khí chất trực diện chính quang, để người ta bất giác không dám coi thường.
“Bần đạo Tùng Sinh, không dám nhận chỉ giáo.
“Xin mời!” Tùng Sinh cười đáp, một tay nhấc chuôi đao, một tay từ từ kéo vỏ đao.
Lưỡi đao màu vàng đồng ra khỏi bao, một loại khí tràng cuồn cuộn tựa hồ đi kèm đao này, tỏa ra chung quanh.
“Đao này của bần đạo gọi là Tuyên Đồng.
“Tuyên Cổ Đồng Sinh, chỉ chém sống, không chém chết.” Tùng Sinh thiện ý giảng giải.
Lâm Thanh tay nắm chuôi kiếm, lưỡi kiếm sáng bóng như gương tuốt khỏi vỏ.
Y nâng kiếm chỉ xéo mặt đất, miệng khẽ nói:
“Kiếm của ta tên chỉ có hai chữ Đãng Vân.
“Đãng Tâm Tựa Vân, tâm không trói, mây tự bay.”
Đãng Vân Kiếm dài 3 xích, rộng 3 phân, thân kiếm thẳng tắp, khắc chìm 9 đám mây, lưỡi kiếm sáng bóng không có chút tạp chất, chỉ cần nhìn qua, liền cho người ta một loại cảm giác bay bổng phiêu nhiên, không bị trói buộc.
“Lâm công tử!
“Lâm huynh!” Vài tiếng gọi từ dưới đài cất lên.
Mấy người Ngô Thịnh thấy được Lâm Thanh, liền phất tay hét lớn.
Vốn nhóm người chia ra, lúc này lần theo tiếng gọi, liền tụ tập đầy đủ.
Lâm Thanh quay người vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó chuyển thân sang lão giả già nua ở một góc đài đá.
Tùng Sinh đạo sĩ cũng quay người chắp tay.
Lão giả khẽ gật đầu, phất phất tay, ý nói có thể bắt đầu.
Mặc dù miệng người này không hề lấp máy, nhưng bên tai hai người Lâm Thanh vẫn truyền đến một đạo thanh âm có chút già nua:
“Đến điểm là dừng.”
Lâm Thanh tay trái cầm kiếm, tay phải xách bao kiếm, trên thân nổi lên từng luồng chân khí sắc bén lưu động.
Tùng Sinh đạo sĩ ở đối diện, hai tay nắm chuôi đao, chân khí hai màu đen trắng cuồn cuộn luân chuyển khắp toàn thân, cuối cùng tụ đến lưỡi đao.
“Đón kiếm!” Lâm Thanh bỗng nhiên quát một tiếng, Đãng Vân Kiếm hất lên đâm thẳng, chân khí lam sắc co lại trên mũi kiếm, khí tức sắc bén ẩn giấu vào một điểm, cấp tốc đâm tới!
Tùng Sinh cười khẽ, hai tay cầm đao, xoay người chém ngược từ dưới lên.
Trên lưỡi đao màu vàng đồng hình thành một đồ án m Dương Ngư, không ngừng luân chuyển.
Đao kiếm chưa chạm, mà khí cơ đã đến trước!
Chân khí lam sắc cô đọng trong mũi kiếm bắn ra, từng luồng kiếm khí sắc bén tuôn trào, đánh vào m Dương Ngư Đồ!
Nhưng Tùng Sinh đạo sĩ không phải kẻ đơn giản, Tuyên Đồng Đao giữ thế chém lên, m Dương Ngư Đồ xoay tròn, mượn lực đả lực.
Kiếm khí xoay vần, có 3 phần bị đảo ngược, công hướng Lâm Thanh.
“Keng!”
Thanh âm đao kiếm va chạm vang lên chậm mất một nhịp.
Cổ tay Lâm Thanh hơi chấn động, tay trái biến chiêu, lưỡi kiếm từ đâm thành phách, chém ngang ma qua!
Đãng Vân Kiếm biến chiêu tự nhiên, giống như không nhận phải bao nhiêu lực ảnh hưởng từ Tuyên Đồng Đao.
Trong mắt Tùng Sinh lập lèo tia sáng, con ngươi y cấp tốc chuyển động, khóa chặt biến hóa trong kiếm chiêu chém tới.
Tuyên Đồng Đao thu về trước ngực, một tay Tùng Sinh đỡ sống đao, một tay giữ lấy chuôi đao xoay tròn!
m Dương Ngư Đồ hình thành, trắng đen xen lẫn, lờ mờ hiện ra bóng dáng một con Huyền Quy!
“Leng keng!”
Kim loại giao kích phát ra âm tiết thanh thúy, một kiếm này của Lâm Thanh bị chặn lại.
Nhưng y không vội không nóng, vỏ kiếm xoay chiều, một chiêu điểm ra, tựa như hóa thành thanh kiếm thứ hai đâm đến.
Con ngươi Tùng Sinh đạo sĩ co rút, Tuyên Đồng Đao bỗng nhiên bùng lên một luồng chân khí, thân đao chấn động, m Dương Ngư Đồ truyền đến lực hút kỳ dị, kéo theo Đãng Vân Kiếm, vừa vặn chặn ngang vỏ kiếm đâm tới!
Giao thủ chớp mắt đã qua 3 chiêu, người dưới đài ai nấy trầm trồ.
Hai thiếu niên này thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, để bọn họ thán phục không thôi.
Thử hỏi, mấy ai cảnh giới Dẫn Mạch có thể trong 2 giây giao thủ 3 chiêu liên tục, hơn nữa mỗi chiêu đều tính toán kỹ càng, biến hóa dung nhập ít cũng có 10 loại như vậy?
Lâm Thanh hai mắt tỏa sáng, cặp con ngươi thiêm lam khẽ động, bước chân vừa chuyển, kiếm bộ cất bước, Đãng Vân Kiếm kéo theo từng đạo tàn ảnh, tránh thoát m Dương Ngư Đồ hút lấy.
Tùng Sinh thừa thể đuổi theo, Tuyên Đồng Đao cất cao chém xuống, lưỡi đao cắt qua không khí, vẽ lên một vệt sáng màu vàng đồng.
“Vù… vù…”
Thanh âm xé gió vừa vang, lưỡi đao đã cách Lâm Thanh không đến nửa mét.
Lâm Thanh xoay chuyển bàn chân, thân hình đạp kiếm bộ tránh thoát một đao này, kiếm sắc trong tay lập tức đâm tới!
Kiếm đao ngang nhiên mà qua, đối diện với nhau.
Nếu Tùng Sinh không tránh được, chắc chắn phải chịu thua.
Tùng Sinh đạo sĩ gặp nguy không loạn, tay phải buông đao co lại, ngón tay thon dài như bạch ngọc phủ một lớp chân khí, 5 đầu ngón tay chụp lên thân kiếm!
“Ung… ung… ung…”
Thanh âm rung động ngân vang, Đãng Vân Kiếm vậy mà bị Tùng Sinh dùng tay chặn được.
Tuyên Đồng Đao dư lực đã hết, lại lần nữa chém ngang mà đến.
Lâm Thanh muốn rút kiếm ra, nhưng 5 ngón tay kia tựa như kìm sắt, gắt gao kẹp chặt lưỡi kiếm.
Đao phong sắc bén mà trầm trọng thổi tới, Lâm Thanh vội vàng dùng vỏ kiếm đón đỡ.
Chân khí lam sắc tụ vào một điểm, chống đỡ lưỡi đao tiếp xúc với vỏ kiếm.
“Két… két…”
m thanh kẽo kẹt khẽ ngân, bao kiếm bị một đao trầm ổn chém trúng, lực lượng trầm trọng như núi lập tức ập đến!
Một cỗ lực lượng nặng nề truyền đến từ Tuyên Đồng Đao, Lâm Thanh suýt chút nữa bị phá tan chân khí hộ thể.
Lực lượng tựa như sóng biển, không ngừng dồn dập tấn công.
Lâm Thanh phản ứng cực nhanh, chân khí sắc bén mang theo chút mộc tính dẻo dai tuôn trào, tay phải hắn chấn động, kiềm chế trường đao.
Tay trái vừa lật, kiếm khí sắc bén, bí mật ẩn giấu từng đạo kiếm ý nhỏ bé vô cùng, chạy dọc thân kiếm.
“A!”
Tùng Sinh đạo sĩ giật mình kêu một tiếng, bàn tay vội vàng buông Đãng Vân Kiếm ra, 5 ngón tay hiện lên những lỗ nhỏ li ti.
Sắc mặt y biến đổi, muốn rút đao phòng thủ.
Nhưng chân khí của Lâm Thanh lại ẩn hàm mộc tính, không ngừng kéo dài, miễn cưỡng quấn lấy Tuyên Đồng Đao.
Chân khí âm dương của Tùng Sinh khẽ chấn động, đánh mật chân khí lam sắc của Lâm Thanh.
Nhưng đã không kịp, mũi kiếm vừa đúng chỉ thẳng cổ y, kiếm phong sắc bén tiến lên mà đến, cắt một vệt nhỏ lên làn da Tùng Sinh đạo sĩ.
Thắng bại đã phân!
Tùng Sinh nhìn mũi kiếm sáng bóng như gương gần trong gang tấc, liền cười lắc lắc đầu thu đao.
Lâm Thanh cũng thu kiếm lại, tra kiếm vào bao.
“Là bần đạo không bằng, đa tạ Lâm thiếu hiệp nhường.” Tùng Sinh ngón cái chạm ngón giữa, thanh âm không hề có một tia tức giận nói.
Lâm Thanh chắp tay cười nhẹ nhàng đáp:
“Tùng Sinh đạo trưởng khiêm tốn.”
Tùng Sinh đạo sĩ khẽ lắc lắc đầu cười không nói, xách đao nhảy xuống đài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.