Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 51 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 51

Quyển 2 Chương 8: Rực Rỡ.
Màn đêm dần buông xuống, Mặt Trời lặn xuống chân trời, bóng đêm từ nơi đó tràn ra, bao phủ khắp một màu đen vô tận.
Từng ngọn ngọn đèn lồng đỏ rực tỏa sáng, xuyên qua màn đêm, che đi một mảnh sao trời lấp lóe.
Ánh đèn mỹ lệ chiếu lên mái ngói cong cong, họa ra những bóng người đan xen vào nhau, tựa như một bức tranh màn đêm không ngừng luân chuyển.
Gió đêm mang mác, nhưng vừa thổi vào bờ đã bị khí tức nhân loại xua tan.
Đám người Lâm Thanh rời lâu thuyền, kéo nhau vào thành vui chơi.
Ắp tới giờ Hạ Đăng, tất cả thuyền bè đều bị cấm đi lại.
Hai bên đường là những người diễn tạp kỹ, hàng quán nho nhỏ, cùng với thanh âm náo nhiệt.
Từ Hiểu Liên một tay cầm xiên kẹo hồ lô, một tay kéo theo Cúc Ninh chạy nhanh đi trước, trên mặt nàng đeo nghiêng một chiếc mặt nạ quỷ, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt bên trái.
Lâm Thanh ở phía sau chậm rì rì chạy theo, mấy người bọn họ tách ra, hắn bị Từ Hiểu Liên kéo theo.
Nhâm Ninh luôn luôn có ý với Cúc Ninh, thấy Từ Hiểu Liên kéo theo nàng, liền mặt dày chạy đến.
Nhìn hai nàng tung tăng nhảy nhót tâm tình Lâm Thanh tốt hơn chút ít, hắn chợt phát hiện, mỹ nữ ngoài đẹp mắt ra còn có công dụng an thần.
Toàn bộ chú ý của Nhâm Ninh đặt trên thân Cúc Ninh, nhưng khéo mắt vẫn luôn để ý Lâm Thanh, thanh niên này, thấy khóe mắt y hơi rũ xuống, liền nghiêng đầu sang hỏi:
“Lâm huynh có tâm sự sao? Là Dương cô nương?”
“Chỉ là có chút chuyện không rõ ràng mà thôi.” Lâm Thanh khẽ lắc đầu đáp.
Nhâm Ninh thấy hắn không có ý nói ra, liền không truy hỏi đến cùng, Dương Ngọc Chi đột nhiên đi mất, Lâm Thanh lại có vẻ hơi mặt ủ mày chau, vì vậy y đoán rằng giữa hai người có chuyện gì.
Lâm Thanh khẽ lắc đầu, hắn bới móc toàn bộ trí nhớ nhưng vẫn không thể tìm được mẩu ký ức nào liên quan đến Dương Ngọc Chi.
Suy nghĩ nữa cũng vô dụng, vậy thì bỏ qua đi…
“Nhâm huynh, huynh nghĩ đêm nay có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Lâm Thanh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
Nhâm Ninh hơi nghi hoặc nhìn hắn, chợt y lắc lắc đầu cười:
“Lâm huynh lo xa, Bích Thành có Phí đại tướng quân tọa trấn, sao có thể xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thanh nghe vậy, ánh mắt không tự chủ được rũ xuống, hắn khẽ thở nhẹ.
Dương Ngọc Chi nhắc nhở, để hắn có chút mê man, không hiểu sao nàng lại nói như vậy.
Bích Thành có một cường giả Nửa Bước Liên Đài tọa trấn, cộng thêm quân đội mạnh mẽ, hắn không nghĩ ra được làm cách nào mới có thể phá vỡ phòng tuyến như thế.
Dù là thời thượng cổ, Luyện Khí Sĩ cực thịnh, Liên Đài cảnh cũng là nấc thang cách trở giữa Tiên và Phàm, chứ đừng nói đến Mạt Pháp Chi Đại như đương thời.
“Lâm công tử, Nhâm đại ca! Nhanh lên, nếu không sẽ muộn!” Từ Hiểu Liên ở phía trước vẫy vẫy xiên kẹo hồ lô trong tay, lớn tiếng thúc giục hai người.
Lâm Thanh thu lại tâm tình, cùng Nhâm Ninh đuổi theo hai nàng.

Hội Đăng Hà, ý chỉ là Hoa Đăng trên sông, vì vậy đương nhiên cần Hoa Đăng để thả.
Lâm Thanh khẽ nghiêng đầu, đưa mắt ngắm nghía Hoa Đăng màu hồng đỏ trong tay.
Hoa Đăng từ giấy mỏng gấp thành, đường nét tinh xảo, lớp trong lớp ngoài trùng điệp giống như nối liền, ánh nến màu đỏ từ bên trong hắt ra, kết hợp cùng màu giấy, tạo ra thứ màu sắc hồng đỏ xinh đẹp.
Từ Hiểu Liên hai tay hai chiếc, một mặt vui vẻ ngồi xổm dưới chân cầu gỗ, xung quanh có rất nhiều người cũng như vậy.
Chẳng qua y phục tơ tằm, cùng dung mạo tinh xảo của nàng luôn hấp dẫn người khác.
Hơn nữa bên cạnh là Cúc Ninh nhu mĩ dịu dàng nâng Hoa Đăng, để khung cảnh như mộng như ảo càng mỹ lệ hơn, tựa như một bức họa nhẹ nhàng xen lẫn rực rỡ.
“Ầm! Ầm!”
Hai tiếng pháo nổ vang, bầu trời Bích Thành rực sáng, thoáng qua một giây bừng lên, tựa như ban ngày, trong chớp mắt xua tan bóng đêm.
“Mau mau ước đi!” Từ Hiểu Liên động tách thành thục thả hai chiếc đèn Hoa Đăng xuống mặt nước, chắp tay lẩm nhẩm gì đó.
Dọc theo Tiểu Hà, vô số ngọn đèn giấy lấp lánh ánh nến, xuôi dòng trôi đi.
Từ trên cao nhìn xuống, 4 nhánh Tiểu Hà tựa như bỗng nhiên rực cháy, mỹ lệ không sao tả xiết!
Lâm Thanh buông tay, Hoa Đăng theo khe hở giữa hai bàn tay hắn rơi xuống, gợi lên sóng nước lăn tăn, khiến vài đóa Hoa Đăng khác trôi ra.
Đột nhiên, Lâm Thanh không biết phải ước gì… hắn cười trừ…
Biển Hoa Đăng chảy xuôi vào giữa lòng Bình Hồ, sau đó sáng mai sẽ lại đảo dòng trôi ra sông lớn.
Đoàn người tấp nập vô cùng, như thủy triều tràn về trung tâm Bích Thành.
“Mau mau, nếu đến muộn sẽ không kịp luận võ!” Từ Hiểu Liên chụm tay thành hình loa nói, thanh âm nàng phát ra hoàn toàn trái ngược với hình thể nhỏ nhắn kia.
Lâm Thanh cười bồi theo sau, Nhâm Ninh tranh thủ cơ hội đến gần Cúc Ninh.
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Thanh liếc sang bên phải, cặp con ngươi màu lam tinh hơi phóng đại, sâu trong đáy mắt tựa như chứa đựng tinh thần sáng ngời.
Nhưng rất nhanh, Lâm Thanh thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày.
Vừa rồi hắn nhìn thấy một người, linh hồn người này bị một ngọn lửa bao khỏa, cháy rừng rực không khác gì bó đuốc.
Nhưng vì dòng người quá nhiều, thế nên chỉ trong phút chốc đã vút qua.
Lâm Thanh khựng lại một chút, thế nhưng không đến một giây đã hạ chân bước tiếp.
Bích Thành có Nửa Bước Liên Đài Cảnh, không đến lượt một tiểu tử Dẫn Mạch như y quan tâm.
Thêm vào trận pháp hộ thành, chỉ cần có chút gió lay cỏ động liền sẽ bị bắt chết.

Bắc địa dân phong thịnh võ, nhất là tại Bích Thành mấy ngàn năm liền đối đầu với Dị Tộc Bắc Cương Lĩnh, càng thêm coi trọng võ lực.
Hội Đăng Hà 3 năm một lần có hai màn chính, một là thả Hoa Đăng, hai là luận võ.

Dòng người như thủy triều vô tận hướng đến Bình Hồ, Hoa Đăng rực rỡ trên mặt sông, soi sáng hai bên bờ tựa như ban ngày.
Lâm Thanh chen chúc trong biển người, một ngọn tháp cao vút trong mây dần hiện lên trong mắt hắn.
Tầm mắt cất cao, tầng mây trong đêm tán ra, lộ rõ Cảnh Thiên Lâu hùng vĩ, đỉnh tháp vẫn cao không thấy rõ, giống như một ngọn núi nối giữa trời đất.

Dòng người nhốn nháo quá hạn chế tầm nhìn, mấy người Từ Hiểu Liên không biết đã lạc mất hắn từ lúc nào.
Chợt, Lâm Thanh nhún người, thân hình nhẹ nhàng lướt gió, mũi chân hờ hững đạp lên một sợi dây đỏ, bàn chân xoay một vòng, cơ thể y tựa hồ mất đi ảnh hưởng của trọng lực, bay một đường lên đỉnh một tòa tửu lâu.
Đương nhiên không chỉ mình Lâm Thanh nghĩ ra ý này, trên mái nhà sớm đã có người dừng chân.
Mỗi người đều thái dương nhô cao, hiển nhiên là võ giả.
Bọn họ y phục phong phú, có là du hiệp, eo đeo đao, lưng xách trường thương, có thì là công tử quý gia, thân khoác áo lụa, hông dắt trường kiếm, tay nâng quạt xếp.
Lâm Thanh không hề có gì lạ thường đáp xuống mái nhà tửu lâu, giữ một khoảng cách với những người khác.
Ánh mắt hắn hơi đảo qua, đại khái nắm giữ vị trí của những người chung quanh.
Có người cũng quan sát hắn, một số là bị dung mạo tinh xảo đến kỳ dị hấp dẫn, số còn lại không dừng mắt quá lâu, mọi người đều là nhân sĩ giang hồ, có gì mà chưa từng thấy qua?
Tầm mắt chuyển về phía trước, Lâm Thanh nhìn thấy Cảnh Thiên Lâu càng rõ ràng hơn.
Thân tháp độc một màu đen xám, sắc điệu trầm trọng mà nặng nề, từng mảnh dấu tích khỏi lửa lưu lại, cho người ta cảm giác lịch sử tang thương, ngàn năm bất biến.
Lâm Thanh hạ tầm mắt xuống, Cảnh Thiên Lâu vững vàng xây lên từ đáy hồ, thân tháp to lớn, không khác gì một hòn đảo mọc lên giữa mặt hồ sâu thẳm.
Mặt nước Bình Hồ lăn tăn gợn sóng, bốn dải lụa Hoa Đăng mỹ lệ mà rực rỡ giữa màn đêm, bắt đầu chảy vào mặt hồ.
Luận võ 3 năm một lần Hội Đăng Hà diễn ra bên bờ Bình Hồ, đây đã là truyền thống nhiều năm.
Qua nhiều lần tổ chức, bên bờ hồ tự nhiên mà hình thành một quảng trường rộng lớn, quảng trường hướng về phía ngoài thành, lưng tựa Bình Hồ.
Lúc này đã có vô số người tụ tập lại quanh một đài cao bằng hắc thạch.
Đài cao rộng lớn, toàn bộ chất liệu màu màu trắng xám, hiển nhiên là không phải vật thường.
Lúc này, trên đài đá đã đứng một người thanh niên.
Thanh niên này ánh mắt kiêu ngạo, trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, đầu ngẩng cao, trên thân khoác y phục du hiệp.
Tròn góc đài đá có một lão giả già nua, khí tức ẩn giấu chặt chẽ, không khác gì người thường, nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần, hai tay chắp sau lưng, tấm lưng hơi còng xuống, có vẻ gần đất xa trời.
Thanh niên cầm trường kiếm cung kính chắp tay thi lễ với lão giả, lão giả khẽ gật đầu, vung vung bàn tay, ý bảo có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Quy định luận võ rất đơn giản, trụ lại 3 trận là lọ qua vòng loại, chỉ nhận 22 người.
Sau đó 22 người này lại tỉ đấu theo cặp, chọn ra 12 người đứng đầu, 12 người đứng đầu tiếp tục tỉ thí với nhau, chọn ra người đứng đầu.
Đơn giản mà hiệu quả, nếu không tranh thủ sớm tiến lên, sẽ mất đi tư cách tham dự.
Vì thế có thể loại bỏ được rất nhiều không nên.
Thanh niên cầm kiếm không đợi bao lâu, lập tức có một người nhảy lên đài đá, người này ăn mặc gọn gàng, đầu tóc thắt bằng mộc quan, tay xách bao kiếm, cũng là một thanh niên trẻ tuổi.
Người chung quanh thấy rõ dung mạo thanh niên vừa tiến lên, liền ồn ào một chút.
Thanh niên này chính là cường giả xếp thứ 87 Hạ Nhân Bảng: Mộc Thu Kiếm – Lữ Hiên.
Hai người trên đài cao chắp tay làm chào hỏi, liền bắt đầu xuất chiêu.
Thanh niên mặc y phục du hiệp trùng người xuống, trường kiếm sắc bén bóng loáng, lưỡi kiếm cắt chém không khí, từ một góc nghiên tấn công, một cỗ chân khí màu quất bao phủ thân kiếm.
Thanh âm xé gió “vù vù” vang lên, một kiếm này bất luận là góc độ hay lực đạo đều không thể bắt bẻ, người dám lên đài, tự nhiên có bổn sự để dựa vào.
Lữ Hiên gặp công không hoảng, tay phải sớm đã dắt trên cán kiếm.
Kiếm phong vừa đến, y lập tức động tay, lưỡi kiếm vốn vẫn ẩn giấu trong bao kiếm được rút ra.
Vậy mà là một chuôi mộc kiếm!
Lữ Hiên thần sắc trầm ổn vung kiếm, chân khí lục sắc ẩn vào lưỡi kiếm.
Mộc kiếm bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh chặn đứng trường kiếm của thanh niên du hiệp!
“Ung… ung…”
Thanh niên kia hơi biến sắc mặt, ánh mắt khóa chặt mộc kiếm, cổ tay xoay tròn, toàn thân phát lực, trường kiếm rút lại muốn biến chiêu.
Lữ Hiên nhìn thấy cơ hội, mộc kiếm quỷ dị uốn cong, mũi kiếm thuận thế đâm thẳng.
Thanh niên du hiệp phản ứng cực nhanh, thế công chuyển thủ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trường kiếm hoành ngang, tinh chuẩn chặn đứng mộc kiếm!
“Ung… ung…”
Thanh âm va chạm kỳ dị lại vang lên, Lữ Hiên tựa như sớm đã dự liệu, chân phải làm trụ, thân thể xoay nửa vòng, kéo theo mộc kiếm đổi hướng đánh vào thanh niên du hiệp.
Mộc kiếm lại xé gió vút tới, mũi kiếm ẩn hiện lục quang.
Thanh niên du hiệp ánh mắt co rút, bước chân hơi động, cơ thể ngửa về phía sau, tránh đi mũi nhọn.
Nhưng mộc kiếm không đơn giản như vậy, lưỡi kiếm ngừng lại giữa chừng, đột nhiên biến hướng chém xuống.
“Ầm!”
Thanh niên du hiệp bị đánh dập xuống nền đá, sống lưng mạnh mẽ va chạm với hắc thạch, một chuôi mộc kiếm gác trên vai y.
Khán giả bên dưới đến lúc này mời ồ lên.
Một mảnh biển người dậy sóng khen hay, thanh âm reo hò kết lại cùng nhau, tạo nên cộng hưởng mãnh liệt.
Lữ Hiên thu kiếm vào bao, thần sắc không có một tia kiêu ngạo, thanh niên này chỉ mới đả thông hai huyệt Tri Tâm, Địa Hỏa, mà bản thân y cũng thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu, vì thế bại cục gần như định sẵn.
Thanh niên du hiệp gượng dậy, kiêu ngạo lúc trước đã tan biến gần hết, y chắp tay coi như chào hỏi, sau đó nhún người nhảy xuống đài.
Những thái kê giang hồ khác vốn nóng lòng muốn thử, nhưng có tấm gương này, liền yên lặng hơn một chút, bọn họ đang tự hỏi bản thân, thật sự có thể thắng được người kia sao?
Lâm Thanh thần sắc bình tĩnh, hai chân đạp đỉnh mái tửu lâu.
Trong lòng không khỏi cảm khái thiên hạ rộng lớn, nhân tài vô vàn.
Hắn cũng tự hỏi bản thân, nếu không có Thần Vi, không có vô số kiếm điển trong Tàng Thư Các, cũng không có Kiếm Pháp thượng thừa cấp Liên Đài, vậy chính mình có thể đạt đến mức nào?
Nghĩ nghĩ, Lâm Thanh khẽ lắc đầu.
Hắn cảm thấy, nếu ở cùng một điểm xuất phát, chưa chắc bản thân đã mạnh hơn Lữ Hiên bao nhiêu.
Nghĩ là như một chuyện, nhưng Lâm Thanh không hề nhụt chí.
Từ xưa đến nay, hắn là kiểu người đánh giá hiện tại, tiến về phía trước, hơn nữa không hề có thói quen tự hạ thấp bản thân.
“Nếu” là “nếu,” thực tế là thực tế!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.