Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 47 – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 47

Q2 Chương 4. Hội Ngộ Không Muốn.
Bích Thành rộng lớn, là vùng sông nước hiếm có nơi Bắc địa.
Mùa hạ thời tiết nóng nực, càng làm nơi đây thu hút thêm nhiều lãng khách tứ phương.
Thêm vào Hội Đăng Hà 3 năm 1 lần, để Bích Thành nhộn nhịp chưa từng có, lữ khách từ bốn phương tám hướng tụ tập đến nơi.
“Hà hà… Thái lão ca, lần này luận võ ngươi chủ động đứng ra chỉ trì, cho dù lũ Thánh Hỏa giáo có 3 đầu 6 tay cũng khó làm nên sóng gió gì.”
Trong một trang viên gần Bình Hồ, hai lão giả ngồi đối diện nhau.
Một người sắc mặt hồng hào, đầu tóc bạc trắng, nhưng trên mặt nhìn không ra tuổi tác, cho người ta một loại cảm giác giác vừa già vừa trẻ, lẫn lộn khó phân.
Lão giả này mặc một bộ trường bào màu vàng cam, ánh mắt tinh tường, lời nói thong thả, chính là người vừa mới lên tiếng.
“Chỉ mong là vậy.
Nếu bọn chúng dám ló mặt ra, đừng trách Thái mỗ không cho Tả Thừa Tướng mặt mũi!”
Lão giả mặc bào xám đối diện, cũng chính là Thái lão tướng quân hạ một quân cờ trắng đáp.
Thái lão tướng quân năm nay đã 235 tuổi.
Thoạt nhìn qua chỉ như vừa mới 40, ánh mắt sắc bén như ưng, khuôn mặt cứng rắn mạnh mẽ.
Lục tiên sinh lắc lắc đầu, dùng nắp tách trà đẩy ra một chút khói trắng:
“Ài… gần đây Triều Đình càng lúc càng loạn, Nam Cương chiến loạn liên miên, Đông Tây hai mặt gặp phải dị tộc giáp công, chỉ còn Bắc địa chúng ta là vẫn coi như yên ổn.”
Thái lão tướng quân – Thái Chu Quân chăm chú theo dõi Lục tiên sinh hạ quân cờ đen xuống, chặn mất đường lui của mình, ngón tay chuyển động quân cờ:
“Thiên hạ loạn thế đã định, sớm muộn cũng lan đến chúng ta, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
Lục lão đệ có dự định gì? Tình hình Thiên Đô ngày một phức tạp, chỉ sợ nếu không có ngươi trấn giữ, Lục gia khó an ổn.”
Thái lão tướng quân hạ quân cờ trong tay, cắt đứt thế công của Lục tiên sinh, ánh mắt chuyển di từ bàn cờ sang người đối diện.
Lục tiên sinh ngừng động tác tay, bàn tay ngang động, sắc mặt bất định có chút lo âu, nhưng cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu:
“Bắc địa đang trong thời điểm trọng yếu, dị tộc cùng tà giáo làm loạn khắp nơi, ta sao có thể chỉ vì an nguy gia tộc mà đảo lộn trận tuyến? Nếu không thể ở lại Thiên Đô, vậy thì cùng lắm quay lại Bắc địa mà thôi, Lục gia ta vốn sinh ra trên băng tuyết, coi như trở lại quê hương là được.”
“Ài… Lục lão đệ quyết tuyệt… ” Thái lão tướng quân thở khẽ một hơi, y biết Lục Kinh Trì nhìn như thanh văn nhã sĩ, nhưng một khi cương quyết lên, ngay cả Thống Soái cũng chỉ có thể nhượng bộ.
“Lại nói, gần đây Thánh Hỏa giáo quá mức sôi nổi, cần phải gõ bọn chúng một lần, để lũ tà giáo hiểu ra, thiên hạ này vẫn là của Đại Càn, còn không đế lượt sâu mọt lên đài!” Thái Chu Quân đột nhiên sắc mặt lạnh lùng, âm điệu cứng rắn nói.
“Lần này Thiên Tinh Giám đưa đến tình báo, Thánh Hỏa giáo ăn khổ ở Ngũ Lộ Thành, hiện tại lại giấu đầu hở đuôi ngay dưới ghế chúng ta… hừ! Nếu không phải Tả Thừa Tướng ra sức bảo vệ, ta sớm đã bắt hết bọn chúng vào Thiên Lao rồi!”
“Haha… Hội Đăng Hà năm nay vừa đúng dịp Khảo Nguyệt Tế, có lẽ bọn chúng đang âm mưu gì đó.” Lục tiên sinh vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn sang Cảnh Thiên Lâu cao vút tầng mây.
Thái lão tướng quân cũng đặt quân cờ trong tay xuống, giương mắt nhìn Cảnh Thiên Lâu.
Tà phái và Chính phái chỉ là cách phân chia trong giang hồ mà thôi, Triều Đình thống trị Cựu Châu, đối với Hoàng Đế, dù là Tà phái hay Chính phái cũng chỉ có 3 khái niệm.
1 là có thể hợp tác như Thải Vân Môn, Luyện Tâm Đường, 2 là không thể hợp tác, có xu hướng cực đoan như Đọa Thiên Môn, Tàm Tâm Động.
Cuối cùng chính là những tồn tại có Lạc Kiều Giả tọa trấn, địa vi siêu nhiên, thường không quản thế sự như Bạch Lâm kiếm phái.
Vì vậy chỉ cần trong phạm vi nhất định, Triều Đình vẫn sẽ khoan dung với Thánh Hỏa giáo, chỉ cần bọn họ không tự mình chủ động đứng ra làm những việc như đồ thành diệt phủ, mọi thứ vẫn dừng lại ở trao đổi lợi ích.
Triều Đình và tông phái có một liên kết ngầm, bọn họ mượn lực nhau mà tồn tại, Triều Đình Đại Càn là cơ cấu thống trị cao nhất, còn những tông phái quản lý giang hồ.
Vì vậy trong mắt Hoàng Đế, cho dù Chính phái hay Tà phái mạnh áp đảo cũng không phải chuyện tốt, thế cục lý tưởng nhất chính là thế lực ngang nhau, tự kiềm chế lẫn nhau.
Sự kiện Ngũ Lộ Thành giống như một loại thăm dò của Thánh Hỏa giáo với Hoàng Đế vậy, bọn họ mượn tay lũ quỷ nhân, để xem điểm giới hạn của Hoàng Đế ở đâu…
“Ài… thời buổi loạn lạc…” Hai người cùng thở dài, bọn họ chinh chiến hơn hai trăm năm, nhưng đổi với thế cục hiện tại cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.

Rời khỏi tiểu viện Lý Chính Ngôn, Lâm Thanh không quay về phòng, mà đi tìm Tà Hiểu Liên.
Hôm trước hắn đã hẹn với đám người Lục Thiếu Thanh, Ngô Thịnh muốn cùng nhau du hội, hiện tại đã sắp đến thời gian.
Từ Hiểu Liên là biểu muội Ngô Thịnh, vì vật ở lại rất tùy ý.
Lâm Thanh hỏi vài gia nhân liền dễ dàng tìm đến nàng.
Từ Hiểu Liên lúc này đang ở trong sân luyện kiếm.
Từ nhỏ nàng đã thường thường ở lại Ngô gia, thế nên tiểu viện này là dành riêng cho nàng.
Từ Hiểu Liên mặc một bộ tu thân phục màu vàng nhạt tiện cho vận động, phác họa rõ ràng thân hình nhỏ nhắn, nhìn như chưa phát triển hết, nhưng lại lộ ra một loại vận vị lạ thường, kết hợp với dung mạo xinh xắn của nàng bị vài lọn tóc dính lên má hồng, mang đến một sức hấp dẫn nhè nhẹ.
Lâm Thanh tự nhận không phải la lỵ khống, nhưng cũng không nhịn được nhìn nhiều vài lần.
Đây là từ khí chất hình thành, không quan hệ đến ngoại hình của nàng quá nhiều.
“A! Lâm công tử, huynh nhìn trộm ta!” Từ Hiểu Liên mải mê luyện kiếm, đến mức cửa viện vang lên tiếng gõ hai lần mới chú ý đến có người bước vào.
Nhìn Từ Hiểu Liên một mặt hồng lên do vận động mang lại, cùng với cặp thỏ ngọc nho nhỏ phập phồng trước ngực, Lâm Thanh đột nhiên nổi lên thú vị.
“Cô có gì để nhìn sao?” Hắn ánh mắt sâu xa ghé vào trước ngực nàng hỏi.
Từ Hiểu Liên đầu tiên là không hiểu ra sao, sau đó mới chú ý đến tầm mắt Lâm Thanh.
Mặt nàng soát một cái đỏ bừng như quả ớt nhỏ, kiếm trong tay đâm loạn đến.
Lâm Thanh thấy vậy vội né ra, hắn cong người lướt đến sau bàn đá, hai tay giơ lên làm bộ chịu thua:
“Thứ lỗi thứ lỗi, là ta không có ý tứ!”
“Hừ hừ… tạm tha cho huynh!” Từ Hiểu Liên phồng má lên đáp.
Nàng cũng không quá để ý bị Lâm Thanh trêu đùa, dù sao dân phong Bắc địa phóng khoáng, chỉ cần không quá mức, dừng lại đúng lúc, mọi người đều sẽ cười xòa cho vui.
Hơn nữa… Từ Hiểu Liên vô thức nhìn xuống cặp thỏ không lớn thế nào của mình, trong đầu nhớ đến Cúc Ninh cùng Trương Vũ Hoa.
Các nàng mỗi người đều cao ngất sung mãn, chỉ nhìn đã để nàng cay con mắt… dù sao cũng bị so sánh quen rồi, vì vậy Từ Hiểu Liên rất nhanh bỏ việc này qua một bên.
“Có gì tốt chứ, chỉ là nhiều hơn chút mỡ mà thôi.” Lẩm bẩm một câu, nàng lại nhìn Lâm Thanh:
“Nói mới nhớ, sắp đến giờ hẹn rồi, may mà Lâm công tử nhắc nhở, nếu không thật đúng là quên mất mấy tên kia.”
‘Mấy tên kia’ trong miệng Từ Hiểu Liên đương nhiên là đám người Lục Thiếu Thanh.
“Đúng vậy, ta tiện đường ghé qua nên gọi cô nương đi cùng.” Lâm Thanh và Ngô Thịnh vốn định xem qua Lý Chính Ngôn sau đó thuận đường gọi luôn Từ Hiểu Liên.
Nhưng Ngô Thịnh lúc này nào còn tâm tình nào đi du hội nữa, vì vậy chỉ có thể trước tiên tìm đến Từ Hiểu Liên, sau đó lại đến tiếp y.
“Được, Lâm công tử chờ ta một chút.” Từ Hiểu Liên vẫy vẫy kiếm trong tay nói với Lâm Thanh, sau đó nhanh chân đẩy cửa phòng.
Lâm Thanh cũng không thúc dục ngồi xuống bàn đá, như làm ảo thuật lấy ra một bộ trà cụ, chớp mắt đã pha xong một bình trà nóng hổi.
Hắn thổi qua một hơi cho nguội bớt, sau đó từ tốn nhấp ngụm nhỏ.
Một ngày hôm qua tán ngẫu để hắn sơ bộ dung hợp vào vòng tròn của mấy người Ngô Thịnh, Lục Thiếu Thanh, vì vậy mới có một màn đùa vui vừa rồi.
Nếu không, lấy tính cách của Lâm Thanh, đương nhiên là 3 phần cẩn trọng, 3 phần khoảng cách đối đãi đúng lễ.
Từ Hiểu Liên không biết làm gì mà lâu như vậy, Lâm Thanh uống được 4 tách trà mới thấy nàng đẩy cửa ra.
Lúc này Từ Hiểu Liên đã đổi sang một bộ váy nâu, từ trên xuống dưới xinh đẹp mang thêm chút anh khí.
Khéo mắt Lâm Thanh chú ý đến bộ ngực nàng nhô lên cao hơn một chút, hắn cười thầm trong lòng, nhưng không để hiện ra trên mặt, giống như không hề để ý đến.
“Làm huynh đợi lâu rồi, mau đi tìm biểu ca thôi!” Từ Hiểu Liên hai ba bước đã chạy đến cửa tiểu viện, nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lâm Thanh nói.
“Được.” Lâm Thanh ngắn gọn cười đáp.
Từ Hiểu Liên năng động hoạt bát, để tầm mắt hắn thoáng có trùng điệp, không hiểu sao lại nhớ đến Du Ngự Yên.
Lắc lắc đầu, Lâm Thanh ném bỏ suy nghĩ này sang một bên.
Hắn và nàng là người hai thế giới khác nhau, truyện này để sang một bên là được rồi, không nên nhớ mãi không quên.
Hai người bước đi song song.
Từ Hiểu Liên cố gắng tỏ ra trầm ổn trưởng thành, nhưng nàng đâu biết, hình tượng của nàng trong mắt Lâm Thanh đã sớm thành hình, chính là một cô nương trong thời kỳ phản ngịch.
Lâm Thanh chậm rì rì theo sau, duy trì khoảng cách không quá xa nhau.
Hai người thỉnh thoảng tán ngẫu vài câu, nói những chuyện linh tinh, Từ Hiểu Liên dẫn đường qua ba rẽ bốn quẹo liền đến trước một gian tiểu viện treo đèn đỏ.
Trong tiểu viện, Ngô Thịnh đang ngồi ở một bên bàn gỗ, chăm chú tán ngẫu với thế tử của y.
Yến Nhu ngày hôm qua bị kinh sợ không nhỏ, nhưng may là nàng từ nhỏ đã có tố dưỡng rất tốt, vì thế qua một ngày liền ổn định tâm tình.
Qua vừa rồi tán ngẫu, Lâm Thanh biết được hai người Ngô Thịnh và Yến Nhu là thanh mai trúc mã hứa hôn từ nhỏ, tình cảm dạt dào.
Mấy năm trước Yến Nhu được gửi đến kinh thành học lễ, 2 năm gần đây mới trở về, đến năm nay nàng vừa tròn 18 liền thuận lý thành chương kết đôi với Ngô Thịnh.
Thế mới biết, quyết định của Ngô Thịnh với Lý Chính Ngôn có bao nhiêu dứt khoát.
“Biểu ca! Yến tỉ!” Từ Hiểu Liên cách một bức tường kêu lên, dù nàng có cố tỏ ra thành thục thế nào, bản tính vẫn không thể tiêu trừ đi đâu, thỉnh thoảng vô thức biểu hiện.
“Hiểu Liên, Lâm huynh.” Ngô Thịnh đứng dậy nghênh đón, Yến Nhu theo sau y, một bộ nhu thuận thục nữ.
“Lâm công tử, đa tạ công tử ứng cứu phu quân ta.” Yến Nhu đợi Ngô Thịnh chào hỏi xong mới tiến lên nói.
Ngày hôm qua nàng ngất đi, trước đó nghe được Ngô Thịnh kể lại mới biết đầu đuôi sự tình.
Vì vậy trong lòng vừa may vừa sợ, nếu không có Lâm Thanh, không biết chừng phu thê nàng đã âm dương cách biệt.
“Tẩu tử không nên khách khí, chúng ta cũng vì vậy mới quen biết.” Lâm Thanh cười nhẹ chỉ chỉ vào Ngô Thịnh cùng Từ Hiểu Liên.
“Đúng vậy, Lâm huynh cứu mạng Nhu nhi không khác gì cứu ta một mạng.
Ta sẽ không cảm ơn Lâm huynh nữa, nhưng sau này có chuyện, cứ nói với Ngô Thịnh ta một tiếng là được, nếu có thể giúp, tất nhiên sẽ không hai lời!” Ngô Thịnh nắm tay Yến Nhu, một mặt nhu tình nhìn nàng, sau đó quay sang nói với Lâm Thanh.
“Thịnh ca…” Yến Nhu cảm động đặt tay còn lại lên tay Ngô Thịnh, ánh mắt giống như chỉ còn mình y.
“Ha ha… Ngô huynh khách khí.” Lâm Thanh duy trì cười nhẹ đáp.
Từ Hiểu Liên ở một bên sắp lòi mắt ra rồi, nàng còn chưa tìm được đối tượng, nhưng suốt ngày phải xem hai kẻ này tình tứ trước mặt.
Đột nhiên Từ Hiểu Liên hối hận ngày hôm qua sao lại lưu lại Ngô gia? Nếu nàng không sẽ không cần dùng Lâm Thanh làm bóng đèn.
“Khụ khụ… biểu ca, Yến tỉ, mấy người Cúc Ninh đang đợi đấy.” Từ Hiểu Liên chống nạnh ho khan cắt đứt hai người.
Ngô Thịnh cùng Yến Nhu hơi lúng túng tách ra.
4 người một đường ra khỏi Ngô gia.

Nói là du hội, vì vậy 4 người không mang theo xe ngựa.
Nhưng có giáo huấn lần trước, Ngô Thịnh đã sắp xếp vài hộ vệ cảnh giác chung quanh.
Bích Thành mấy ngày nay sẽ cực kỳ đông khách ngoại lai, quan phủ khó mà kiểm soát như thường ngày.
Hai vợ chồng Ngô Thịnh dính vào nhau, hơi một chút lại chim chuột, Lâm Thanh cùng Từ Hiểu Liên bất đắc dĩ đi sau để tránh làm bóng đèn.
Thế nhưng Từ Hiểu Liên nổi tính trẻ con, không ngừng nhìn chằm chằm hai kẻ phía trước, làm bọn họ rất không được tự nhiên.
Còn Lâm Thanh thì cười xòa, thưởng thức cảnh đẹp Bích Thành.
Bích Thành sở dĩ có tên là Bích Thành, không chỉ vì là thành lũy ngăn cản dị tộc trong Bắc Cương Lĩnh, mà còn bởi kiến trúc lấy màu trắng làm chủ đạo, giống như từng tòa nhà ngọc bích.
Lúc này đang là ngày diễn ra Hội Đăng Hà, mỗi nơi đều có thể thấy được người đi người lại, đèn lồng màu vàng cam treo khắp nơi.
Trời chưa tối, nhưng trên mặt Tiểu Hà đã náo nhiệm hơn cả ngày hôm qua, lâu thuyền qua lại tấp nập, nhưng hoàn toàn không có cam giác chen chúc ngột ngạt.
Rất nhanh, mấy người Lâm Thanh đã đến điểm hẹn.
4 người nước vào một tửu lâu lớn, trước cửa có một tấm bảng lớn đề 3 chữ như rồng bay phượng múa: “Anh Hùng Lâu!”
Nét chữ cứng cáp hữu lực, tren mặt chữ còn ẩn chưa một tia ý cảnh hào hùng, Lâm Thanh mới nhìn lâu một chút đã vội thu mắt.
Hắn cảm thấy giống như bị một đầu mãnh thú đỉnh thiên lập địa nhìn chằm chằm.
“Đây chính là chữ do đích thân lâu chủ Anh Hùng Lâu viết, khắp cả Đại Càn chỉ có 9 Anh Hùng Lâu, biển hiệu đều do lâu chủ Anh Hùng Đổng Thành Trác tự mình đề bút.” Từ Hiểu Liên nhanh nhảu giải thích.
“Thật sự là cường giả, chỉ chữ viết cũng mạnh mẽ như vậy, ít nhất cũng phải Nửa Bước Liên Đài!” Lâm Thanh thán phục.
“Đâu chỉ là Nửa Bước Liên Đài? Đổng Thành Trác – Đổng Lâu Chủ chính là cường giả Liên Đài cảnh hàng thật giá thật, chỉ là ít khi xuất thủ, nên không nhiều người biết mà thôi.” Một thanh âm nhẹ nhàng vui tai vang lên bên cạnh 4 người.
Lâm Thanh vô thức nhìn sang.
Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, khuôn mặt như tạc ra, không một chút tì vết, làn da nõn nà như ngọc, ánh mắt nhu hòa ẩn chứa một tia tinh quái.
Nàng mặc váy trắng, dáng người nhỏ nhắn yểu điệu, hai tay như ngọc đan trước bụng.
Chính là Dương Ngọc Chi.
“Lâm công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp nói, cặp mắt tròn xoe như biết nói nhìn thẳng Lâm Thanh, giống như tình nhân lâu ngày xa cách gặp lại.
“Vị cô nương này là…?” 3 người Từ Hiểu Liên nhìn sang, thiếu nữ này cho người một loại cảm giác thanh thuần khiết chân, làm người ta không tự chủ được muốn che chở nàng.
Lâm Thanh giật giật khóe miệng hai cái, ánh mắt thoáng lướt qua Dương Ngọc Chi, dẫn đầu bước vào Anh Hùng Lâu:
“Không quen, vị cô nương này, ngươi nhận lầm người rồi.”
“Nhưng không phải nàng gọi huynh là Lâm công tử sao?” Từ Hiểu Liên là tiểu bát quái ngầm, hai mắt nàng liếc qua liếc lại Dương Ngọc Chu cùng Lâm Thanh, trong đầu nhanh chóng biên ra một cố sự rất…
Dương Ngọc Chi vẫn cười yếu ớt theo sau Lâm Thanh, nàng nhẹ nhàng vân vê lọn tóc tinh tế nói:
“Lâm công tử phũ phàng với tiểu nữ như vậy, làm lòng ta lạnh lẽo, từ lần trước từ biệt, tiểu nữ ngày đêm mong nhớ, chỉ mong được hội ngộ một lần, may mà trời xanh có mắt, toại nguyện cho tâm tình tiểu nữ.”
Lâm Thanh vẻ mặt tươi cười quay đầu sang, híp mắt lại, biểu cảm nhu hòa.
“Dương cô nương ưu ái, tại hạ tài mọn đức hèn, được cô nương lưu tâm đúng là phúc đức ba đời.
Nhưng ta tự nhận không xứng với lan chi liễu hạnh như Dương cô nương, vì vậy vẫn mong cô hãy tìm kiếm anh hào khác kết duyên.”
“Công tử 3 lần 7 lượt từ chối chân tình của tiểu nữ, không biết ta phải làm sao mới tỏ được lòng thành?” Dương Ngọc Chi cũng học theo Lâm Thanh, biểu cảm nhu hòa hỏi, trong thanh âm của nàng không chân thành tha thiết.
Lâm Thanh mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì nghĩ làm cách nào đuổi nàng đi, còn Dương Ngọc Chi từ đầu đến giờ vẫn một bộ nhu tình nhu thuận theo dõi tình lang.
Hai người ta một tiếng ngươi một câu đối đáp, khiến 3 người Ngô Thịnh không biết ra sao.
Trong mắt bọn họ, Lâm Thanh ra sức từ chối cô nương này, nhưng nàng vẫn một lòng chung tình với hắn…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.