Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 46 – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 46

Q2 Chương 3.
Đám người tán ngẫu trong tiểu đình, Lâm Thanh rất nhanh đã hòa nhập vào vòng tròn này.
Huynh đệ Lục Thiếu Thanh, Lục Đình Vũ thi thoảng lại hỏi đến Lâm Tính, làm hắn có chút xấu hổ, chỉ có thể bịa chút chuyện ra ứng phó.
Dù sao cũng là tam cả của mình, hắn sao có thể nói mỗi ngày Lâm Tính đều theo nhị ca dùng Ẩn Tức Phù đi nhìn trộm sư tỷ sư muội tắm, có lúc còn dẫn cả hắn trốn phụ thân đến Tử Trúc Phong ăn trộm Trúc Ngư?
May mắn công phu miệng lưỡi của Lâm Thanh không quá phế, nên miễn cưỡng qua ải.
Trò chuyện như vậy hơn một giờ, đám người Lục Thiếu Thanh lục tục cáo từ về nhà, dù sao chuyện hôm nay đã phá hủy tâm tình tốt đẹp của bọn họ.
Hẹn tốt thời gian và địa điểm ngày mai gặp mặt, mấy người Cúc Ninh, Viên Phúc Hải về nhà mình
Từ Hiểu Liên chính là biểu muội của Ngô Thịnh, nàng lười về nhà, nên ở lại một đêm.
Huynh đệ Lục Thiếu Thanh, Lục Đình Vũ vốn muốn kéo Lâm Thanh đến Lục gia, nhưng bị hắn lấy lý do muốn thỉnh giáo Y đạo của Ngô gia làm cớ từ chối.
Lý do này có chút miễn cưỡng, nhưng nửa phút nhất thời, Lâm Thanh cũng không nghĩ ra gì thật tốt.
Ngô Thịnh cũng có ý giữ Lâm Thanh lại làm khách, nghe nói y muốn thỉnh giáo Y thư Ngô gia, liền không chút do dự đáp ứng.
Một thiếu niên thiên tài mới 16 – 17 tuổi đã có thể đối cứng với cường nhân Hạ Nhân Bảng top 25, lại là môn hạ đại tông môn, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Mặc dù không sánh bằng tam ca Lâm Tính của y, nhưng cũng tính là phượng mao lân giác.
Thử hỏi người như vậy, ai mà không muốn kết giao? Ngô gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là địa đầu xà giai Bích Thành, có thể kết giao tình với một người như vậy, chỉ có tốt không xấu.
Huynh đệ Lục Thiếu Thanh không tiện miễn cưỡng, vì vậy liền trở về Lục gia.
Theo bọn họ thấy, dù sao cũng xem như người một nhà, sau này còn nhiều cơ hội gặp lại.

Đã nói là muốn thỉnh giáo Y thuật Ngô gia, Lâm Thanh đương nhiên sẽ không chỉ nói mồm.
Ngô Thịnh cũng là người sảng khoái, liền cho Lâm Thanh mượn đọc nửa cuốn đầu Y thư Ngô gia.
Đã muốn kết giao, đương nhiên phải đối sử thật lòng, Ngô Thịnh hiểu đạo lý này.
Chỉ cần không truyền nửa cuốn sau Y thư gia tộc cho người khác, hẳn là những trưởng lão kia sẽ không phản đối quyết định của hắn.
Còn nhận ơn một giọt nước, trả cả một dòng sông gì đó? Không thực tế! Cho dù Ngô Thịnh có bằng lòng cho mượn Y thư hoàn chỉnh, nhưng trưởng lão Ngô gia chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lâm Thanh mượn được Y thư liền đóng cửa nghiên cứu, Ngô Thịnh thì bị phụ thân gọi đến dò hỏi chuyện hôm nay.
Vốn là ngày hỉ, nhưng cô dâu lại bị thương, Ngô Thịnh thật đúng là đen đủi, cũng may là vì vậy mà kết giao với một nhân vật như Lâm Thanh, điều này để trong lòng y cân bằng hơn đôi chút.

Lâm Thanh vốn thích đọc sách, trước đó hắn đã có hiểu biết về y thuật, thêm vào thiên phú đã nhìn không quên, nên tiêu hóa Y thư Ngô gia rất thuận lợi.
Một đêm không có gì, ngày mới lại đến.
Sương sớm trong suốt như ngọc đọng trên lá cây xanh mướt, nước chảy róc rách dễ nghe.
Trên giả sơn, vài con chim nhỏ rỉa lông cho nhau, cảnh tượng duy mỹ điềm nhiên, yên bình.
Lâm Thanh buông Y thư trong tay xuống, trang sách bị hắn cuộn tròn lại, đặt trên bàn trúc.
Lâm Thanh rất thích không khí buổi sớm như vậy, mang lại cho hắn cảm giác an nhiên, gợi lên từng mẩu ký ức khi còn nhỏ.
Từng hàng giá sách liên miên, hương giấy thoang thoảng phả vào mũi, ánh mặt trời nhè nhẹ mân mê gò má…
Không hiểu sao, bóng dáng ngốc nghếch lười biếng của Du Ngự Yên bỗng thoáng qua trong đầu hắn.
“Ài…” Lâm Thanh thở nhẹ, lắc lắc đầu, bất giác cười trừ một tiếng.

Lạch cạch.
Cửa một gian phòng mở ra, bên trong thoảng thoảng mùi thuốc.
Một người nằm trên giường, toàn thân y quấn băng vải, chỉ lộ ra cái đầu, cạnh giường ngủ có một lư hương tỏa ra một làn khói, giúp xua tan mùi dược liệu.
“Lý huynh, ngươi ta tỉnh.”
Lâm Thanh cùng Ngô Thịnh đứng bên giường nhỏ, người lên tiếng là Lâm Thanh.
“Các ngươi là…? A! Thật sự xin lỗi, là ta liên lụy tới các vị.” Lý Chính Ngôn vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh lại, y nhìn hai người, thanh âm chân thành xin lỗi.
“Sự tình đã rồi, ta không trách huynh, huống chi huynh tự đoạn đan điền, một cái nhíu mày cũng không có, Ngô Thịnh thực tâm khâm phục, ta tự nhủ không thể làm được như vậy.”
Ngô Thịnh lắc lắc đầu, hắn biết chuyện này không thể trách Lý Chính Ngôn.
Lúc đó cho dù không phải Yến Nhu bị bắt, 9 phần Khác Tiểu Ngư cũng sẽ dùng người khác uy hiếp Lý Chính Ngôn.
Chẳng qua là mấy người bọn họ xui xẻo mà thôi.
Hơn nữa vì một người xa lạ mà tự đoạn đan điền… Ngô Thịnh tự hỏi bản thân, quả quyết chắc chắn chính mình không thể làm nổi, cả Lâm Thanh cũng như vậy.
Tự hủy đan điền, tương đương với tự ray cắt đứt võ đạo chi lộ của bản thân! Muốn không chút nhíu mày, không hề do dự lấy 1 giây nào ra tay, như vậy cần có quyết đoán nhường nào!?
Chính ở điểm này, làm cho hai người Lâm Thanh rất khâm phục vị nam tử băng bó khắp người này.
Nhưng Lý Chính Ngôn lại có chút khó khăn lắc đầu, miệng mở ra lại khép vào, cuối cùng nhắm hai mắt, cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn bã:
“Nàng… là nương tử của ta…”
Nói xong câu này, Lý Chính Ngôn tâm tình đột nhiên sa sút xuống.
Trong phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Thanh thì cũng thôi, hắn chỉ là tiện tay giúp đỡ, không hề nghĩ đến chuyện trừ bạo an dân gì gì đó.
Phác Tiểu Ngư lúc này không biết đã trốn ở xó xỉnh nào rồi, Bích Thành lớn như vậy, cho dù hữu tâm nhưng vô lực.
Thế nhưng Ngô Thịnh lại khác, vợ mới cưới kém chút vô cớ bị giết, sau đó biết được kẻ suýt nữa giết vợ mình là vợ của ân nhân cứu vợ mình.
Nghĩ thôi cũng đã làm Lâm Thanh thấy nhức não.
Thình tiết cẩu huyết gì đây? Hắn âm thầm phỉ nhổ trong đầu, tưởng rằng lần này xuống núi có thể du sơn ngoạn thủy, làm một kiếm khách nhàn tản.
Nhưng mới đến Ngũ Lộ Thành thì đụng ngay Thánh Hỏa giáo, ngồi thuyền ngắm Tiểu Hà, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà cũng gặp được chuyện như thế này…
A, chẳng lẽ ta bị sao Thái Tuế ám? Đi đâu cũng gặp đủ loại chuyện phiền phức?
Lâm Thanh ở một bên suy nghĩ lung tung, Ngô Thịnh thì im lặng không nói.
Qua vài phút, y hít một hơi, rồi thở ra nói:
“Trong Bích Thành, Ngô gia sẽ không chủ động truy sát nàng… ta chỉ có thể làm được như vậy, Lý huynh cứ yên tâm ở lại dưỡng thương, Ngô gia mặc dù không lớn, nhưng vẫn đủ an toàn.”
“Đa tạ, ơn này Lý mỗ quyết không quên, sau này có dịp chắc chắn sẽ báo đáp.” Lý Chính Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Thịnh, ngôn từ chắc chắn đáp.
“Lâm huynh, Lý huynh, ta còn có chuyện cần xử lí.”
Ngô Thịnh lắc lắc đầu rời đi, vốn định đến hỏi thăm hung thủ, không ngờ hung thủ đúng là hỏi thăm được, nhưng… thật sự đủ khó xử, Ngô Thịnh cũng không có tâm tư đi đào móc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Lý Chính Ngôn trong lòng cảm kích, y biết, Ngô Thịnh có thể làm được bước này đã rất tốt.
Ngô gia nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, thế nhưng có thể khẳng định là địa đầu xà tại Bích Thành, hơn nữa còn là y thuật thế gia, điều này đại biểu hắc bạch hai đạo đều thông, muốn tìm một người, không phải việc gì quá khó khăn.
Thiếu phu nhân Ngô gia suýt nữa bị người giết mất, chuyện này nếu truyền ra ngoài, còn không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?
Mà không chỉ mỗi Ngô gia, trong đám người Ngô Thịnh, Lục Thiếu Thanh còn có 4 thiếu chủ gia tộc khác, phân biệt là Lục Thiếu Thanh – Lục gia, Viên Phúc Hải – Viên gia, Nhâm Ninh – Nhâm gia và Trương Vũ Hoa – Trương gia.
Chính vì vậy, Ngô Thịnh có thể đưa ra hứa hẹn như thế đã rất đáng quý, có thể nói là bất chấp mặt mũi gia tộc rồi.
Lâm Thanh thấy Ngô Thịnh đi ra cửa phòng, ho khan hai tiếng:
“Khụ khụ, Lý huynh không nên tự trách, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương.
Chuyện đâu còn có đó.”
“Đa tạ Lâm huynh an ủi, ta không sao, chẳng qua…” Lý Chính Ngôn nói được một nửa thì dừng lại.
Y tự biết bản thân tự phế Đan Điền, kinh mạch tổn thương nghiêm trọng.
Đời này chỉ có thể dừng lại ở Uẩn Khí.
Muốn khôi phục kinh mạch, trừ phi có cơ duyên to lớn, bằng không đừng nghĩ đến chuyện luyện võ.
Đột nhiên, trong đầu Lý Chính Ngôn nhớ đến Hội Đăng Hà năm nay, phần thưởng 3 hạng đầu chính là một viên Cửu Chuyển Linh Đan.
Cửu Chuyển Linh Đan có thể tẩu kinh phạt tủy, giúp cho võ giả trước cảnh giới Niết Bàn cũng có thể có được Tiên Thiên Chi Thể.
Là bảo vật có thể khôi phục kinh lạc và Đan Điền!
Một tia hy vọng lóe lên trong đầu Lý Chính Ngôn, y nhìn Lâm Thanh, có chút do dự mở lời:
“Lâm huynh, không biết ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
“Nếu có thể, ta không ngại trả lời.” Lâm Thanh gật đầu nói.
Một trang hảo hán như vậy, hắn không ngại cùng đối phương kết giao.
Lâm Thanh nhìn người không chỉ nhìn thực lực mà còn xem tâm tính.
Vì vậy cho dù Lý Chính Ngôn gần như tàn phế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của hắn với đối phương.
“Không biết Lâm huynh có định tham gia luận võ đêm nay?”
“Có lẽ… ta sẽ thử sức, đây là cơ hội tốt để cọ sát thực lực với người khác.” Lâm Thanh lờ mờ đoán được tại sao Lý Chính Ngôn lại hỏi chuyện này.
Đúng như hắn dự đoán, Lý Chính Ngôn hít một hơi, hạ quyết định nói:
“Lý mỗ có chuyện muốn nhờ, nếu Lâm huynh có thể đạt được trước 3, xin hãy trao đổi Cửu Chuyển Linh Đan cho ta.
Ta nguyện ý dùng Kiếm Phổ Lý gia trao đổi.”
Dứt lời, y như vừa vứt bỏ một thứ cực kỳ quan trọng, khắp khuôn mặt hiện lên vẻ chán nản.
Nhưng rất nhanh đã kiên định lên.
Với thực lực hiện tại, đừng nói là đánh bại Tiểu Ngư, khiến nàng quay đầu, cho dù là một ngón tay của nàng y cũng không chạm nổi!
Tôn nghiêm gia tộc thì thế nào!? Ngạo khí trong lòng thì sao!? Lần trước y tự phụ mà đánh mất nàng, lần này Lý Chính Ngôn quyết sẽ không hối hận!
Kiếm khách, chỉ có thẳng tiến không lùi! Mới là kiếm khách chân chính!
Không đợi Lâm Thanh trả lời, Lý Chính Ngôn lại nói tiếp:
“Lâm huynh yên tâm, kiếm pháp Lý gia ta chính là Bách Lý nhất mạch, chính là truyền thừa chân chính của Bách Lý Nam Ly kiếm thần!
Nếu chưa đủ, ta nguyện ý bồi thêm một chuôi Tứ Phương Kiếm!”
“Được! Ta đáp ứng huynh, Kiếm Phổ là được, ta đã có kiếm rồi.” Lâm Thanh gật đầu đáp.
Trước đó hắn còn suy sét xem Kiếm Phổ Lý gia có đáng hay không, trong đầu theo thói quen cân đo lợi ích.
Nhưng không ngờ kiếm pháp Lý gia lại truyền thừa từ Bách Lý nhất mạch.
Nghe nói Bách Lý kiếm thần lần cuối xuất hiện đã đạt đến cảnh giới Liên Đài đỉnh phong, kiếm pháp truyền lại chưa chắc bằng được Bạch Lâm kiếm pháp, nhưng có thể khẳng định thuộc hàng đỉnh tiêm.
Mà một môn kiếm pháp như vậy, há là một viên Cửu Chuyển Linh Đan có thể so sánh? Chẳng qua lúc này Lý Chính Ngôn cần gấp mới đề nghị như vậy, bằng không, đừng nói là một viên Cửu Chuyển Linh Đan, cho dù 10 viên cũng không đáng!
Biết mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lâm Thanh quyết đoán sửa sai.
“Đa tạ!” Lý Chính Ngôn thấy Lâm Thanh đáp ứng, trong lòng thở ra nhẹ nhõm.
Một kiếm lúc trước của Lâm Thanh y vẫn nhớ như in, trong lòng tự nhủ cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng dư sức như thiếu niên này.
Với thực lực bực này, tiến vào trước 3 có lẽ không phải hy vọng xa vời.
Hơn nữa nhâm phẩm của y xem ra không tệ, dưới tình huống như vậy, chắc hẳn không chỉ một mình Lâm Thanh có thực lực xuất thủ giúp đỡ.
Y hoàn toàn có thể lựa chọn bàng quan không liên quan đến bản thân, nhưng y đã đứng ra ngăn cản Phác Tiểu Ngư.
“Hiện tại Lý mỗ thân mang trọng thương, không thể đứng dậy, phiền Lâm huynh kiên nhẫn đợi ta có thể đi lại, sẽ dẫn ngươi đi lấy Kiếm Phổ.” Lý Chính Ngôn áy náy nhìn Lâm Thanh.
“Ta tin tưởng Lý huynh.” Lâm Thanh đáp ứng, hắn tin tưởng nhân phẩm của Lý Chính Ngôn.
“Đa tạ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.