Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 45 – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 45

Q2. Trường An Lộ.
Chương 2.
Tịch dương như ráng hồng chiếu xuống mặt nước Tiểu Hà.
Giữa sông, dòng nước bị một hình chữ thập cắt ngang, bên trong vết cắt, đao khí cùng kiếm khí bạo ngược cắn nuốt nhau, bất cứ thứ gì lọt vào bên trong, lập tức sẽ bị cắt nát thành mảnh nhỏ!
Đám người trên thuyền hoảng sợ nhìn mặt nước bị ngạch sinh sinh cắt ra, ánh mắt mang theo kinh khủng!
Đây là ai? Cường giả Nhân Bảng cùng lắm là như vậy chứ sao!?
“Nhanh! Nhanh quay thuyền lại! Nhanh lên! Ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì!?” Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, lúc này đám người mới chợt bừng tỉnh từ chấn động.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, thuyền bè to nhỏ thi nhau quay đầu, cố hết sức tránh xa nơi kia, hiện trường chốc lát đã lộn xộn.
“Lâm Thanh, ta nhớ kỹ ngươi! Chăm sóc hắn cho tốt đi, nói với Lý Chính Ngôn, lần sau ta chắc chắn sẽ giết được hắn!” Phác Tiểu Ngư liếc mắt thấy có người đuổi đến, nàng quyết đoán quay đầu bỏ đi.
Lâm Thanh thấy vậy, nhưng hắn không đuổi theo, chỉ từ một chiêu vừa rồi đã có thể nhìn ra, nữ tử này không hề tầm thường, nếu dốc vốn liếng ra đánh một trận, hắn không cảm thấy mình sẽ thua, nhưng như vậy không đáng.
Ngô Thịnh lúc này cũng đã từ chấn động hồi phục, y lập tức quay người chắp tay nói:
“Đa tạ Lâm huynh cứu giúp.”
“Không có gì, đều là người trên giang hồ, thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp, ấy là nhân chi thường tình, ta nghĩ hẳn là nên xem xét thương thế của vị Lý huynh này.” Lâm Thanh khách sáo một câu, sau đó thu kiếm lại, ngồi xuống kiểm tra thương thế của Lý Chính Ngôn.
“Lâm huynh khiêm tốn!” Ngô Thịnh cũng biết hiện tại không phải lúc khách sáo, y cũng đến gần Lý Chính Ngôn.
“Đan điền vỡ nát, kinh mạch bị chân khí bạo tẩu, sợ là không còn nguyện vẹn được 5 phần…” Lâm Thanh thu tay lại, ánh mắt nghiêm trọng nói.
“Trước tiên hãy đến hàn xá, nhà ta tuy không phải đại thế gia gì, thế nhưng phương diện y thuật vẫn có chút tự tin.” Ngô Thịnh đến bên cạnh nói.
“Được, vậy phải nhờ Ngô huynh.” Lâm Thanh gật đầu tán thành.
“Ngô huynh, ngươi không sao chứ!?” Lúc này, mấy người Lục Thiếu Thanh đã chạy đến, 6 người vây Ngô Thịnh lại, xem xét trên dưới, xác định y không có việc gì, bọn họ mới quay sang Lâm Thanh.
Lục Thiếu Thanh biểu cảm có chút không có ý tứ lên tiếng:
“Đa tạ vị huynh đệ này, nếu không có ngươi, Ngô huynh đã khó mà toàn mạng!”
“Không có gì, không có gì.” Lâm Thanh cười cười rất có lễ giáo đáp.
Cùng lúc đó, từ một nơi gần bờ, Từ Hiểu Liên mang theo Yến Nhu đã ngất đi ngoi lên mặt nước, Ngô Thịnh có chút sót ruột nhanh mắt nhìn thấy.
“Hiểu Liên, Nhu Nhi! Ở đây!”
Từ Hiểu Liên nhún người vài cái đã đến tụ họp với đám người, nàng giao lại Yến Nhu cho Ngô Thịnh.
“Đa tạ!” Ngô Thịnh ôm lấy Yến Nhu, giọng điệu chân thành.
“Mấy người chúng ta ăn chung một cái thìa lớn lên, tình như thủ túc, lần sau đừng nói câu này nữa.” Từ Hiểu Liên phóng khoáng khoát tay nói.
Nhưng lúc này cả người nàng ướt sũng, y phục dán sát vào da thịt, lại còn làm động tác chống eo khoát tay, khiến nội y cùng da thịt bên trong lớp vải hiện lên lồ lộ.
“Khụ, Hiểu Liên, muội mặc tạm cái này vào đi.” Nữ tử váy hồng Cúc Ninh ho nhẹ, đưa áo ngoài của mình cho Từ Hiểu Liên.
“Được rồi, trước tiên hãy về nhà ta, có chyện gì để sau lại nói!” Ngô Thịnh thấy tình hình đã ổn định lên tiếng.
“Được!” Đám người đều đồng ý.
Đúng lúc này, trên mặt sông có hơn 10 bóng người phi tốc lao nhanh, từ cước bộ nhẹ nhàng đến xem, hẳn đều là cao thủ.
“Thiếu gia!” “Tiểu thư!” Mấy tiếng hét vang lên, bọn người này chính là hộ vệ, lần này đám người Ngô Thịnh kiên quyết không cho đám người họ theo bên cạnh, xét đến chỉ là ở trong thành, vì vậy mấy người mới chấp nhận rời khỏi.
Bọn họ thật sự không nghĩ đến, ngay trong Bích thành mà có người dám ra tay với thiếu gia, tiểu thư nhà mình!

Đoàn người ai cũng là võ giả, tốc độ không chậm, rất nhanh đã cùng nhau đến Ngô gia.
Quản gia Phúc lão đã sớm nhận được tin tức thiếu gia nhà mình bị tập kích.
Vì vậy sốt sắng chạy đi tiếp viện.
May mắn Ngô Thịnh không xảy ra chuyện gì, tận mắt thấy được đám thiếu gia tiểu thư vẫn nguyên vẹn, Ngô Phúc mới thở được một hơi dài.
Là 1 y tộc có tiếng không chỉ tại Bích Thành mà còn cả 800 dặm chung quanh, Ngô gia không hề thiếu y sư.
Vì vậy trình độ y đạo của Ngô gia không thể nào kém đi đâu.
Lý Chính Ngôn tự triệt đan điền, kinh mạch khắp cơ thể bị tổn thương nặng, nhưng cũng may, dưới sự cứu giúp tận tình của y sư Ngô gia, vẫn có thể giữ mạng.
Chỉ là e rằng cả đời này khó mà tu tập võ đạo.
Kinh mạch và đan điền là bộ phận cơ bản của võ giả, dưới Đạo Đài, nếu bị thương tổn hai nơi này, cho dù thần y cũng khó cứu.
Lý Chính Ngôn mê man ngất đi, Ngô Thịnh là người chính trực tốt bụng, vì vậy không ngại giữ lại chăm sóc.

Trong đình nhỏ, 9 người ngồi vây quanh một bàn đá.
Bên ngoài có giả sơn cầu nhỏ, nước chảy róc rách vui tai.
“Ngô huynh chê cười rồi, tại hạ chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi.
Ta tin tưởng, nếu là nhân sĩ chính đạo khác cũng sẽ làm như vậy.” Lâm Thanh khéo léo trả lời Ngô Thịnh.
“Lâm huynh đệ khiêm tốn.
Lần này thật sự là trong họa có phúc, chỉ đáng tiếc Lý huynh vì cứu Nhu Nhi mà bị thương, ta thật sự là hổ thẹn.” Ngô Thịnh ánh mắt nổi lên từng tia chán nản.
Hắn không tức giận Lý Chính Ngôn khiến Yến Nhu bị bắt, mà tự trách bản thân thực lực không đủ.
Ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, phải để người khác tự phế đan điền trao đổi mạng sống, hắn sâu sắc cảm giác được cái gì gọi là bất lực.
Lục Thiếu Thanh không nhìn nổi vỗ vỗ vai Ngô Thịnh an ủi:
“Ngô huynh đừng quá tự trách, nếu ta nhớ không nhầm, hai người bọn họ là cường giả Nhân Bảng.
Nam là Tứ Quân Kiếm – Lý Chính Ngôn, nữ là Điệp Hỏa Đao – Phác Tiểu Ngư, đều là cường giả 30 hạng đầu Nhân Bảng.
Ngươi không nên chán nản như vậy.”
Nói đến đây, ánh mắt đám người cũng vô thức chuyển đến trên người Lâm Thanh.
Thiếu niên này nhìn qua chỉ khoảng 17 – 18 tuổi là nhiều, từ ngoại hình đến khí độ đều thể hiện ra một loại cảm giác nhàn nhã dễ gần, làm người ta không tự chủ được muốn thân cận.
Quan trọng hơn là, Lâm Thanh có thể chính diện tiếp một đao của võ giả Dẫn Mạch cảnh đỉnh phong mà vẫn khí định thần nhàn, có vẻ không ra sao.
Phải biết, Phác Tiểu Ngư xếp hạng thứ 25 Nhân Bảng.
Điều này nói rõ, người này thực lực chắc chắn trong top 30 Nhân Bảng!
Nhân Bảng là tập hợp của Thiên Tinh Giám khắp toàn bộ Càn Quốc!
Mà Đại Càn cương thổ rộng lớn, bao trùm 8 phần Cựu Châu!
Cảm nhận được từng ánh mắt tập trung lên người, Lâm Thanh vẫn thong dong nhàn nhã đáp lại từng người một, không rụt rè không trịch thượng.
Điều này khiến hảo cảm với hắn trong lòng đám người Ngô Thịnh càng lớn hơn.
“Lâm công tử thực lực không tầm thường, không thua kém gì cường giả Nhân Bảng, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ nổi danh.” Từ Hiểu Liên bưng khuôn mặt nhỏ thật lòng cảm khái.
Nàng không phải loại thiếu nữ trái tim mong manh, chỉ nhìn một cái đã phải lòng, nhưng dung mạo và thực lực Lâm Thanh bày ra đó, muốn không nhìn vào cũng khó.
“Từ cô nương quá khen.” Lâm Thanh cười nhẹ khiêm tốn đáp, hắn không có thói quen tự hạ thấp bản thân, vả lại khiêm tốn quá mức thành tự cao, vì vậy đúng mực là vừa.
“Lâm huynh kiếm pháp tinh tế mạnh mẽ, tại hạ nhìn rất quen mắt… không biết có thể xin hỏi tôn tính quý phái?” Người lên tiếng là Nhâm Ninh, thanh niên này mặt mày anh tuấn, ăn mặc kiểu văn sĩ.
Lâm Thanh vẫn giữ nụ cười đáp:
“Tại hạ môn đệ Bạch Lâm kiếm phái, mới vừa ra giang hồ lịch luyện.”
“Thì ra là vậy, chẳng trách Lâm huynh tuổi không lớn mà đã có thực lực bực này!” Viên Phúc Hải cảm khái, y mặt mũi chính trực, giọng nói sảng khoái.
“Nghe nói Bạch Lâm kiếm phái đệ tử thưa thớt, không nghĩ đến chúng ta có cơ hội gặp được đến hai lần.” Lục Thiếu Thanh giọng đầy cảm khái.
“Ồ! Lục huynh đã từng gặp qua đồng môn của ta? Vậy thì đúng là có duyên.” Lâm Thanh hứng thú nói, hắn không nghĩ đến vậy mà có thể gặp được bằng hữu của đồng môn.
Bạch Lâm kiếm phái nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng chỉ có mấy trăm người.
Trong số đó, Lâm Thanh quen biết 1 phần, không chừng còn là người quen đây.
Còn việc giả mạo đệ tử Bạch Lâm kiếm phái? Một trong 4 đại kiếm đạo thánh địa của Cửu Hoang cũng không phải nói chơi!
“Đúng vậy, vị bằng hữu này cũng cùng họ với Lâm huynh, tên là Lâm Tính.
Y cùng tỷ tỷ ta đính hôn, nhưng có việc gấp không thể không rời đi.” Lục Thiếu Thanh lắc lư ly trà nói.
“Phụt! Khục khục khục…” Lâm Thanh nghe xong liền phun ra một ngụm nước, hắn giật giật khóe miệng, trong lòng không ngừng ba chấm (…)
“Sao vậy, Lâm công tử?” Cúc Ninh thấy vậy hỏi.
“Ha ha… không sao, chỉ là không quen trà này mà thôi.
Lục huynh, Lâm Tính ngươi nói… có phải ngoại hình rất anh tuấn, cổ trái xăm hình cành đào? Nếu đúng… có lẽ là tam ca nhà ta.” Lâm Thanh khóe miệng co rúm, miễn cưỡng đáp.
“Đúng là như vậy! Thì ra là người một nhà! Nói đến mới để ý, ta càng nhìn Lâm huynh càng thấy quen mắt, hóa ra là huynh đệ của Lâm Tính đại ca.” Lục Thiếu Thanh ồ lên một tiếng, gặp được đệ đệ của tỷ phu, đương nhiên là vui mừng, có lẽ có thể hỏi thăm ra tin tức của y cũng nên.
Nhìn vẻ mặt Lục Thiếu Thanh tràn đầy vui mừng, Lâm Thanh có chút hối hận rồi, biết vậy hắn đã không nhận thân.
Lâm Tính là đức tính gì Lâm Thanh rõ ràng, tên này cực kỳ hoa tâm, cành đào trên cổ y chính là do hắn xăm lên…
Lâm Tính hơn Lâm Thanh 4 tuổi, 1 năm trước đã bị phụ thân đá xuống núi lịch luyện.
Tên này từ trước đến nay lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến nữ nhân, tỷ tỷ Lục Thiếu Thanh 9 phần là vị hố rồi.
Hai người đính hôn với nhau để Lâm Thanh có chút bất ngờ, nhưng hắn không tin một kẻ bản tính đào hoa khó sửa như Lâm Tính sẽ thay đổi chỉ vì xuống núi 1 năm.
Mà những người khác nghe được hai người đối thoại, đều kinh ngạc ra mặt, cảm khái thiên địa tuy lớn mà nhỏ.
“Nghĩ cũng đúng, Lâm Thanh công tử bất luận là tướng mạo hay tài năng đều thuộc hàng đầu, sao có thể là hạng vô danh? Hai người đều là quân tử chính trực, không hổ danh là huynh đệ.” Từ Hiểu Liên khoanh tay trước ngực làm bộ nghiền ngẫm gật gù, nhưng hai trái táo không lớn bao nhiêu khiến nàng nhìn qua giống như bà cụ non.
“Không biết Lâm huynh có biết hành tung tỷ phu của ta hay không? Hắn đã đi gần 2 tháng, không biết là sự tình gì khiến một võ giả Thông Huyệt cảnh phải biệt tăm như vậy.” Lục Thiếu Thanh hỏi vấn đề y quan tâm nhất, tỷ tỷ ngày đêm thương nhớ người kia, khiến hắn cũng cảm thấy nóng lòng thay.
Đừng nhìn Lâm Thanh hơi một chút là gặp qua võ giả Đạo Đài, đó chỉ là số ít mà thôi.
Võ đạo càng lên cao càng khó tiến, Thông Huyệt, Đạo Đài, Niết Bàn chính là 3 nấc thang trời trong giới võ giả.
Ngũ Lộ Thành có đến 3 cường giả Đạo Đài trấn giữ, một phần là do vị trí giao thương khẩn yếu, phần còn lại là Triều Đình muốn mượn lực tông phái trấn áp biên cương.
Cho dù là đại thành chiến lược quan trọng như Bích Thành, cũng chỉ có 4 cường giả Linh Đài cùng một vị nửa bước Liên Đài tọa trấn.
Đại Càn mặc dù lớn mạnh, nhưng chung quy sức người có hạn, đếm khắp Triều Đình đều chỉ có 7 vị Liên Đài mà thôi.
Chính vì như thế, nên trên giang hồ, cao thủ Thông Huyệt đỉnh phong cũng đã được coi là nhất lưu rồi.
Lâm Thanh run run khóe miệng dùng sức lắc lắc đầu:
“Tam ca xuống núi đã 1 năm, rất ít thư từ, vì vậy chuyện 3 – 4 tháng gần đây, ta cũng không rõ ràng.”
Đây là lới nói thật, Lâm Tính bản tính không phải lười biếng, nhưng cũng chẳng đến mức chăm chỉ, có khi 1 tháng sẽ gửi thư về một lần, có lúc vài tháng cũng không có liên lạc.
Lục Thiếu Thanh nhận được đáp án liền thất vọng, nhưng sự tình không thể làm gì hơn, đành để chuyện này sang một bên.
“Để chuyện này khi khác hay nói, ngày mai là Hội Đăng Hà 3 năm một lần, không biết Lâm công tử có muốn cùng chúng ta tham gia không?.” Cúc Ninh thấy không khí hơi trầm xuống, liền chuyển sang chủ đề khác.
Lâm Thanh đang muốn đánh sang chỗ khác, đương nhiên vui vẻ đáp:
“Nếu mọi người không chê tại hạ hiểu biết có hạn, ta còn phải cảm kích mới đúng.”
“Hahaha, Lâm huynh là khách, ta thân là chủ nhà, làm sao có thể bỏ mặc chuyện này?” Ngô Thịnh nhe răng cười.
“Tối mai sẽ có võ hội do Thái lão tướng quân đích thân chủ trì, với thực lực của Lâm huynh, không chừng có thể thử một phen!” Lục Đình Vũ cười lên tiếng, người này có chút rụt rè, đường nét có vài phần tương tự với Lục Thiếu Thanh, chính là đệ đệ của y.
“Đúng vậy, nghe nói võ giả các nơi đang tụ tập lại, ngay cả cường giả Nhân Bảng cũng đến 8 – 9 người rồi.” Trương Vũ Hoa yên tĩnh từ đầu đến cuối rốt cục lên tiếng.
“Ồ, hội võ này có gì mà hấp dẫn người khác như vậy?” Lâm Thanh tò mò hỏi, hắn cảm thấy chỉ đơn thuần là luận võ không thể thu hút đế nhiều nhân vật như vậy.
“Khà khà, nghe nói người chiến thắng có được 1 viên Cửu Chuyển Linh Đan! Cùng với Chú Tâm Kiếm – 1 trong Thập Nhị Kỳ Kiếm Bắc địa chúng ta!” Viên Phúc Hải cười khà khà đáp.
“Chẳng lẽ chính là bội kiếm của Bách Lý kiếm thần!?” Lâm Thanh bất ngờ, nếu là thật, vậy thì thật sự là phần thưởng kinh người rồi.
Bách Lý Nam Ly chính là một trong 8 vị kiếm khách mạnh nhất Cửu Hoang, cho dù là phụ thân Lâm Chính Nam của hắn cũng không dám chắc có thể vượt qua!
Mà bội kiếm của Bách Lý kiếm thần mặc dù không phải Tâm Kiếm, nhưng chắc chắn cũng được kiếm ý thẩm thấu, hơn nữa còn lừ 1 trong Thập Nhị Kỳ Kiếm Bắc địa, vì vậy từ uy lực lẫn cảm ngộ đều không thể xem thường!
“Đúng vậy!” Ngô Thịnh cũng chen vào.
Nhưng hưng phấn qua đi, Lâm Thanh lại lắc lắc đầu.
“Kiếm đương nhiên tốt, nhưng cao thủ rất nhiều, với thực lực hiện tại của ta, còn không phải đối thủ của Thông Huyệt cảnh.”
“Điều này Lâm công tử không cần lo, Thái lão tướng quân chính là 1 trong 4 cường giả Niết Bàn cảnh của Bích Thành chúng ta! Luận võ chỉ giới hạn trong Dẫn Mạch cảnh, đây chính là thông lệ của Bích Thành.
Có Thái lão tướng quân chủ trì, không cần lo lắng có người áp chế cảnh giới trà trộn vào.” Từ Hiểu Liên nhanh miệng giải thích.
Quy củ truyền từ đời này qua đời khác, chính là vì để thúc đẩy thế hệ trẻ tiến bước, gì vậy không cho phép những người cảnh giới cao hơn tham gia.
Đừng nhìn gia đình Lâm Thanh ai nấy cũng mười mấy tuổi đã là Dẫn Mạch Thông Huyệt, người bình thường cho dù 40 – 50 tuổi mới chạm đến Thông Huyệt cũng không hiếm hoi.
Lần này Lâm Thanh thật sự động tâm.
Cả Cửu Chuyển Linh Đan và Chú Tâm Kiếm đều có sức hấp dẫn chí mạng với hắn.
Đương nhiên, Lâm Thanh cũng không tự đắc đến mức coi là bản thân thắng chắc, nhưng đây là một cơ hội tốt cọ sát với những thiên tài cùng đằng cấp, hắn cảm thấy chính mình không hề thua kém những thiên tài nhân bảng kia, ít nhất dưới hạng 20 sẽ không có người có thể hoàn toàn áp chế hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.