Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 44 – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 44

Q2. Trường An lộ.
Chương 1. Tại hạ Lâm Thanh!
Cửu Châu đại địa, chia làm 5 đại châu, 19 tiểu châu, rộng lớn vô bờ, thường nhân dù có dùng cả đời không ngừng bước cũng chẳng thể đi hết.
Thế nhưng 20 vạn năm trước, Thích Đế một quyền đánh vào Trung Địa, khiến Cửu Châu chốc lát vỡ nát thành vô số mảnh.
Hiện tại chỉ còn 5 mảnh lớn nhất, lần lượt theo thứ tự là Trung Địa, hay còn gọi là Cựu Châu, Bắc Thần Vực, Nam Hoang Giới Vực, Đông Thiên Hải Vực, và Tây Uyên Đàm Vực.
5 đại Vực này theo thời gian dần dần hàn gắn lại với nhau, qua cả vạn năm, giữ những khe hở của 5 đại Vực dần dần hình thành 4 tiểu Vực khác.
Không biết từ khi nào, mảnh thiên địa trung tâm vũ trụ này được người ta gọi là Cửu Châu Cửu Vực.
Cổ tịch Bạch Lâm kiếm phái.

Bích thành, là một trong số 7 đại thành dựa vào Bắc Cương Lĩnh, nơi đây mặt trước là Giang Hà, sau lưng tựa Bắc Cương Lĩnh, địa thế tuyệt hảo.
Chỉ cần là người có ý định qua lại Nam Bắc, chắc chắn không thể không đi qua Bích thành.
Nơi đây giống như một lá chắn chặn lại bước tiến của dị tộc phương bắc, giúp cho Đại Càn có thể đứng vững hơn 5 ngàn năm nay!
Không chỉ là một thành trì quân sự, Bích thành còn là nơi nổi tiếng non nước hữu tình.
Bình Hồ có 4 nhánh chảy xuyên qua trung tâm thành trì, Cảnh Thiên Lâu cao quá tầng mây, thời thời khắc khắc nhìn chăm chú Bắc Cương Lĩnh, 5000 năm qua chưa từng ngừng nghỉ, Hội Đăng Hà 3 năm một lần trên Giang Hà,…
Đó chỉ là 3 trong số những địa điểm du ngoạn nổi tiếng tại Bích thành.
Nơi đây được ví là Giang Nam Bắc Địa, người đời còn có câu, Giang Nam Tô Đinh, Bắc Địa Bích Bình, chính là dùng để ví von Bích thành và Bình hồ có thể so sánh ngang hàng với Tô Định thành, trung tám Giang Nam.
Mà năm nay, chính là thời hạn 3 năm Hội Đăng Hà, vì vậy dòng người đổ về tòa đại thành này càng nhiều thêm.

Nhìn từ trên cao xuống, Bích thành giống như bị chia làm 4 phần, 4 nhánh sông nhỏ chảy vào Bình Hồ, chia cắt thành trì thành 4 bộ phận, giữa Bình Hồ là Cảnh Thiên Tháp, “ngước mắt không thấy đỉnh.”
Trên 4 nhánh Tiểu Hà, thuyền bè qua lại tấp nập, đủ loại thuyền tranh lẫn lâu thuyền tạo nên khung cảnh náo nhiệt, ồn ã.
Tiếng ca hát, âm thanh chào khách,… Đủ loại tạp âm làm cho người ta bất giác muốn hòa mình vào bầu không khí này.
Trên một tòa lâu thuyền xa hoa, đèn lông đỏ treo đầy khắp nơi, kèn trống từng bừng, liên miên không dứt, từng bàn khách nhân riêng phần mình chúc rượu, bàn tán sôi nổi.
Trên bong thuyền, gió thổi lất phất, hai hàng tì nữ mĩ mạo gợi cảm, mặc váy xẻ tà, để lộ từng cặp đùi thon dài trắng nuốt.
Các nàng người bưng rượu, người bưng hoa quả, có người thì hai tay đung đưa quạt hỉ, cảnh tượng xa hoa hết mức.
Giữa hai hàng tì nữ đặt một chiếc bàn gỗ đỏ, quanh bàn gỗ ngồi 8 thanh niên nam nữ, 5 nam 3 nữ, ai nấy tướng mạo phi phàm, nam thì anh tuấn bất phàm, nữ xinh đẹp động lòng người.
Từ vị trí, trang phục, cùng khí độ, hiển nhiên là những người có địa vị cao nhất trên lâu thuyền.
“Hôm nay là ngày vui của Ngô huynh, ta xin kính trước một ly!” Thanh niên mặc trang phục văn sĩ màu vàng lên tiếng, nói, ý hai tay nâng ly rượu, ngửa đầu uống sạch.
“Nhan huynh có lòng, Ngô Thịnh ta xin nhận.” Thanh niên mặc áo hỉ màu đỏ cười sảng khoái đáp.
“Nhan huynh đã chúc, làm sao có thể thiếu ta? Ta cũng chúc Ngô huynh một ly trước!” Những người còn lại lần lượt chúc rượu.
Qua một vòng rượu, 8 người bắt đầu đảo sang chủ đề khác.
“Ngô huynh thật sự là biết chọn ngày, Hội Đăng Hà 3 năm một lần sắp tới, huynh lại chọn đúng ngày trước đó thành hôn, đúng là hai chuyện tốt nối tiếp nhau.” Công tử mặc bào nâu lắc lư ly rượu lên tiếng, hắn nhìn khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt có chút gầy gò, nhưng không che được phần anh tuấn.
“Hahaha! Thiếu Thanh huynh quá khen, chỉ là trùng hợp mà thôi, trùng hợp mà thôi.” Ngô Thịnh khách sáo vài tiếng, sau đó ngữ khí hơi chuyển nói:
“Nghe nói Hội Đăng Hà lần này có Thái lão tướng quân đích thân dâng đèn, ngay trong đêm cử hành luận võ.”
“Đúng là có chuyện này, ta nghe cữu cữu nói, phần thưởng là 1 viên Cửu Chuyển Linh đan!” Một trong 3 nữ tử tiếp lời, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, mĩ mục như vẽ, là mỹ nhân khó được.
Nghe đến đây, những người khác hiện lên vẻ mặt ao ước, Cửu Chuyển Linh đan chính là thánh dược có thể tẩy kinh phạt tủy, người có thể chất yếu kém, phục dụng sẽ đề thăng trăm lần, người có thể chất mạnh mẽ, sử dụng, thậm chí có thể lợi dụng dược lực Cửu Chuyển dung hợp kinh mạch, khiến thể chất phá kén, đạt đến tiên thiên chi thể.
“Từ cô nương quả nhiên tin tức linh thông, thế nhưng còn chưa hết đâu!” Công tử áo xanh ngồi bên trái lên tiếng, 7 người còn lại nghe vậy đồng loạt nhìn sang y.
Cảm thụ ánh mắt đồng bạn tập trung lên người mình, thanh niên khẽ ghé mắt sang nữ tử váy hồng, giọng điệu thần bí nói:
“Cha ta nói, người chiến thắng còn có một phân thưởng bí mật, đó chính là Chú Tâm kiếm!”
“Lại là Chú Tâm kiếm!” Ngô Thịnh khẽ thốt lên, nhưng kịp thời đưa tay bưng miệng lại, ánh mắt bất ngờ không khác mấy người kia là bao.
Thanh niên áo xanh hài lòng với phản ứng của đồng bạn, tiếp tục lên tiếng:
“Chú Tâm kiếm chính là một trong Thập Nhị Kỳ Kiếm của Bắc Địa chúng ta, không những là kỳ kiếm hiếm có trên đời, mà nghe nói còn ẩn chứa 1 tia kiếm ý của Bách Lý Kiếm Thần, Bách Lý Nam Ly! Nếu ái có thể lĩnh ngộ được, chậc chậc…”
Giọng điệu thanh niên như hướng tới, lại mang theo một tia cảm khái, Bách Lý Nam Ly chính là một trong 8 đại Kiếm Thần trong vòng 1 vạn năm trở lại đẫy điều này được cả Cửu Châu công nhận, mặc sau này không biết táng thân nơi nào, thế nhưng bội kiếm Chú Tâm kiếm của ông ta vẫn còn xuất hiện trên giang hồ đến nay.
“Phần thưởng phong phú như vậy, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người tham dự, chúng ta muốn tranh đoạt hạng nhất, sợ là khó có cơ hội.” Nữ tử xinh đẹp nhất trong cả 3 lên tiếng, nàng mặc một chiếc váy màu lam nhạt, cơ thể nảy nở hoàn mỹ, ngũ quan như tạc, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối lên tiếng.
“Đúng vậy, nghe nói 2 ngày trước Bách Kiếm Xuyên Tâm – Liễu Phi, Điệp Lãng Đao Khách – Trần Hằng, Nhất Kích Tiểu Thần Thương – Chu Cơ đều đã đến Bích thành.” Nữ tử váy hồng ngồi kế bên Lục Thiếu Thanh vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
7 người còn lại hít một hơi thật sâu, đây đều là những nhân vật Nhân Bảng nổi bật tại Bắc Địa, bọn họ đến đây vào đúng khoảng thời gian này, sợ là không phải trùng hợp đi ngắm Hội Đăng Hà.
“Ài, đây đều là những cao thủ Nhân Bảng Nhất Quyển, sợ rằng khó có ai vượt qua được bọn họ.” Lục Thái Thanh lắc lắc đầu cảm khái.
Thiên hạ có Thiên, Địa, Nhân tam bảng, mà trong đó Nhân Bảng lại được chia thành 3 quyển, quyển một xếp hạng cường giả Dẫn Mạch cảnh, quyển hai xếp hạng cường giả Thông Huyệt cảnh, quyển ba xếp hạng cường giả Đạo Đài cảnh.
Mỗi bảng lại có 100 vị trí, đã được lên bảng cũng tương đương với thực lực xếp trong top 100 cùng cảnh giới, mặc dù xếp hạng này không phải tuyệt đối, hàng tháng sẽ có thay đổi, thế nhưng không thể phủ nhận một điều lã đã được lên bảng, chỉ cần không chết sớm, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội chạm đến Niết Bàn!
Nghĩ đến bản thân đã hơn 20 mà vẫn chưa thể đả thông Địa Hỏa huyệt, đám người ngoa ngán không thôi.
“Khụ khụ, chuyện này để qua một bễn dù gì hôm nay cũng là ngày vui của Ngô huynh, chúng ta nên tập trung vào chính sự thì hơn!” Lục Thái Thanh chuyển chủ đề sang hướng khác, tránh đi đề tài này.
“Đúng vậy, hôm nay là ngày hỉ của Ngô huynh, chúng ta nhất định phải uống đến thỏa thích! Ngô huynh, tiểu Viên ta lại kính huynh một ly!” Thanh niên mặc áo màu cam vàng nâng ly đầu tiên.
Ngô Thịnh thấy không khí vui vẻ trở lại, cười khà khà cạn ly rượu, hai người uống đến sạch bong.
Lâu thuyền tiếp tục nhè nhẹ lướt đi trên sông.
Tịch dương thong thả chiếu xuống mặt nước Tiểu Hà, khiến mặt nước hơi ngả sang màu vàng.
Lâu thuyền to lớn lướt đi trên nước, ngang qua một thuyền nhỏ.
Trên thuyền nhỏ có một thiếu niên khoảng 16 – 17 tuổi, hắn khuôn mặt xinh đẹp, tóc tai gọn gàng, đầu đội nón rơm vành rộng, hai mắt hữu thần thâm thúy, trên người mặc áo xanh, tay phải xách kiếm, giữa mi tâm có một nốt chu sa màu đỏ.
“Thật sự là mở mang tầm mắt, không hổ là một trong 14 đại thành Bắc Địa, chủ riêng phần cảnh quan này đã là khó được.” Thiếu niên bất giác cảm khái.
“Haha, tiểu công tử, ngươi thấy chỉ là một đoạn Tiều Hà mà thôi, nếu được chứng kiến cảnh đẹp Bình Hồ mới là trọn vẹn.” Lão bá lái thuyền cười ha hả nói.
“A, tiểu tử mới ra ngoài lịch luyện không lâu, nghe nói Bích thành nổi tiếng sơn thủy như họa, hôm nay mới thấy một góc mà đã như vậy, thật sự là mong chờ được thấy Bình Hồ!” Thiếu niên nghe được, giọng đầy mong chờ đáp lại.
“Tiểu công tử đúng là may mắn, ngày mai chính là Hội Đăng Hà 3 năm mới có một lần, chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp, đến lúc đó cả một khúc sông đều là hoa đăng, sau đó Cảnh Thiên Lâu sẽ phóng pháo hoa, cảnh tượng này, thật sự là… ài, lão hán ta chữ ít, không biết phải miêu ta làm sao nữa.
Hahaha… nhưng có thể nói cho tiểu công tử, đời này lão hán ta chưa từng rời khỏi Bích thành, vậy mà mỗi lần Hội Đăng Hà ta đều có thể nhớ rõ ràng!”
“Đa tạ lão bá giới thiệu, ta càng nghe càng mong đợi đây!” Thiếu niên cười đầy chờ móng đáp.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, nước sông tạo thành một đợt sóng đổ xuống thuyền nhỏ.
Mắt thấy thuyền nhỏ sắp bị sóng nước đánh úp, lão bá trèo thuyền vội vàng chuyển hướng, nhưng đã không kịp, hắn chỉ kịp hô lên một câu:
“Tiểu công tử, cẩn thận đấy! Mau nằm xuống!”
Nhưng chấn động trong tưởng không không hề xảy ra, lão hán đợi một hồi cũng không thấy gì liền nhổm người dậy.
Chỉ thấy ngón trỏ, ngón giữa tay trái thiếu niên kia kết thành kiến chỉ, nâng lên quá đầu, sóng nước cao hơn 2m vậy mà bị hắn “cắt” đôi!
Sóng nước chia làm hai, giống như dòng suối gặp cục đá, chia sang hai bên, không hề tổn thương đến thuyền nhỏ lấy một chút.
“Tiểu công tử võ công thật tốt!” Lão hán trèo thuyền giơ ngón cái nói.
Tại Càn Triều, võ giả không phải mao phượng sừng lân, cho nên những người có bản lĩnh chém nước bẻ sắt hoàn toàn không hiếm, lão hán dù sao đã sống hơn 60 năm, nhìn thấy nhiều, vì vậy thấy tình cảnh này cũng không quá bất ngờ.
Ngay sáu đó hai người bị cảnh tượng phái trước hấp dẫn.
Trên mặt sông, hai bóng người liên tiếp giao thủ, người đầu tiên là một thanh niên, y mặt dù khuôn mặt bình thường, nhưng khí độ phi phàm, người này sử dụng 4 thanh kiếm, hai thanh trong tay, hai thanh liên tục tung bay trong không trung, thanh niên động tác cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh, 4 thanh kiếm trao đổi linh hoạt.
Đối thủ của y là một nữ tử, nàng khuôn mặt xinh đẹp, y phục màu vàng có họa tiết đen phức tạp bó sát người, tôn lên thân thể nóng bỏng, cặp vú cao vút vểnh lên, eo nhỏ mượt mà, bờ mông căng tròn, đùi thon dài mềm mại mà hữu lực.
Nữ tử sử dụng một chuôi trường đao sắc bén, đao pháp của nàng tinh xảo thực tế, từ ngoài nhìn vào không hề hoa mỹ, nhưng chiêu chiêu hiểm hóc, chỉ cần trúng phải, chắc chắn sẽ bị thương.
Khí lãng hai người phát ra khiến mặt sông sôi trào cuộn sóng, thuyền bè to nhỏ trên mặt nước thi nhau chao đảo.
Nam tử đột nhiên biến chiêu, chân khí màu lục tuôn ra mạnh mẽ, y chắp hai tay thành hình chữ thập trước người, mắt phóng thần quang, 4 thanh kiếm giống như thu được sinh mệnh, bọn chúng vờn quanh người y, chân khí lục sắc mơ hồ có hư ảnh 4 lục long quấn quanh.
“Tứ Phương Kiếm – Tứ Long Quy Nhất!” Thanh niên chỉ chớp mắt đã triển khai thế công, thân hình y giống như hóa thành một tia chớp, lướt nhanh trên mặt sông, bốn thanh kiếm xoay tròn trước người y.
Nữ tử thấy vậy, lập tức xoay người chạy mất, thân thể nàng nhoáng lên, giống như một con hắc điệp phiêu đãng trên mặt sông, đao trong tay không ngừng phách trảm, từng đường đao khí bay ra, muốn cắt đuôi thanh niên.
Thế nhưng thanh niên một đường thế công mạnh mẽ, không gì cản nổi.
Đao khí vừa mới va chạm với tứ kiếm liền vỡ nát, nữ tử thấy tình thế ngày càng không ổn, mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi kịp, tầm mắt nàng đảo nhanh chẳng quá 2 giây đã khóa được mục tiêu.
Thân hình nữ tử nhoáng cái phi nhanh mà đến, đao trong tay được quán chú chân khí sáng lên màu hắc trầm, nữ tử trở tay một đao, một đạo vệt đen lóe lên, chớp mắt, lâu thuyền phía trước đã bị chém đôi!
Rầm! Rầm!
Nước bắt đầu tràn vào thân thuyền, lâu thuyền dần dần chìm xuống, khách nhân bên trên thất kinh nhảy xuống nước bơi ra xa, nữ tử thấy vậy, nàng như đã dự đoán từ trước, thân hình chợt lóe lên, bắt lấy một nữ tử mặc trang phục tân nương.
Thanh niên một đường lao nhanh, mắt thấy sắp bắt được nữ tử, nhưng đột nhiên hắn cưỡng chế dừng lại thế công, hai chân thanh niên đạp một đường dài trên mặt nước, khơi dây hai hàng sóng lớn, 4 thanh kiếm bị cưỡng ép dừng lạu giữa chừng có chút run run.
“Khục!” Thanh niên ho ra một ngụm máu, hắn lau đi khóe miệng, giọng đầy tức giận quát:
“Phác Tiểu Ngư, đừng lấy người vô tội ra làm lá chắn!”
Lúc này, vài bóng người vọt đến bên cạnh thanh niên, những người này không ai khác, chính là 8 người Ngô Thịnh.
Ngô Thịnh tức giận nói:
“Mau thả Nhu Nhi ra! Nếu không ta liều với ngươi!”
Người bị bắt chính là vợ chưa động phòng của Ngô Thịnh, Yến Nhu!
“Được thôi, muốn ta thả người rất dễ, các người giết hắn, sau đó ta sẽ trả nương tử lại cho ngươi.
Thế nào? Giao dịch rất công bằng chứ?” Nữ tử Phác Tiểu Ngư nhếc miệng cười đáp, điệu bộ cực kỳ muốn ăn đòn.
Phác Nhu chỉ là một nữ tử bình thường, nàng từ nhỏ đến lớn là một Khuê nữ đàng hoàng, nào có lọt vào tình cảnh hiện tại bao giờ, lúc này hai mắt đẫm lệ nhìn Ngô Thịnh, khuôn mặt xinh xắn đầy ý cầu cứu.
“Ngươi!” Ngô Thịnh nhất thời không nói ra lời, để hắn giết một người không quen biết đổi lấy mạng nương tử, nếu là người khác không thể nghi ngờ sẽ lựa chọn người trong nhà, thế nhưng Ngô Thịnh làm người chính trực quân tử, để hắn lựa chọn như vậy, quả thực giống như tra tấn.
“Phác Tiểu Ngư, thả người ra, đây là ân oán giữa chúng ta, kéo người khác vào, cô không cảm thấy mất mặt sao!? Danh dự của cô bị chó tha rồi sao?” Thanh niên nghiêm mặt nói, 4 thanh kiếm rung rung chầm chậm xoay tròn.
“Hahaha… mất mặt? Ta còn mặt để mất sao? Lý Chính Ngôn, ngươi đừng có nói chuyện mặt mũi với ta! Muốn thả người sao? Được thôi, ngươi tự phế đan điền, ta sẽ thả người!” Phác Tiểu Ngư cười mỉa mai, tay gác trên cổ Yến Nhu hơi dùng lực, một dòng mói đỏ tươi chảy xuống.
“Nhu Nhi! Yêu nữ, mau thả người!” Ngô Thịnh hai mắt đỏ ngầu hét lớn, cả người sôi trào chân khí, một bộ muốn lao lên ngay lập tức.
“A, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ dùng lực thêm một thành, để xem ngươi đến trước hay nương tử của ngươi chết trước?” Phác Tiểu Ngư giọng điệu cười cợt càng đậm, tay phải cầm đao vác lên vai, một mặt lưu manh đầu đường xó chợ.
“Ngươi!” Ngô Thịnh lại nghẹn họng, hai tay vì tức mà rung bần bật, chân khí lục sắc vid tâm tình kích động mà cuồng bạo lên.
“Được! Ta sẽ tự phế đan điền, nhưng cô phải hứa sẽ thả người.” Lý Chính Ngôn cắn răng nói, hai mắt nhìn không chớp vào Phác Tiểu Ngư.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi tự phế đan điền rồi ta sẽ thả người ~~” Phác Tiểu Ngư liếm nhẹ lên cần cổ trắng nõn của Nhu Nhi khiến cả người nàng nổi da gà run lẩy bẩy.
“Được!” Lý Chính Ngôn thở ra một hơi, tay trái không lưu chút do dự nào mang theo một luồng kiếm khí chụp vào đan điền bản thân!
“Phụt!” Y phun ra một ngụm máu, đan điền bị hủy, chân khí của y chốc lát không có nơi chưa đựng, lập tức bạo tẩu khắp cơ thể, một luồng khí xanh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra chung quanh, tạo ra một cơn gió lớn hất ngược hàng chục thuyền bè.
“Huynh đài!” Ngô Thịnh vốn định ngăn cản, thế nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp di chuyển, Lý Chính Ngôn đã tự hủy xong, hắn chỉ kịp thời chạy đến đỡ lấy không để y ngã xuống mặt nước.
Phác Tiểu Ngư thấy vậy, nàng lập tức ném Yến Nhu sang một bên, Yến Nhu vốn không biết bơi, hơn nữa vừa rồi còn mất máu, cộng thêm sợ hai quá độ, chỉ vùng vẫy mấy cái đã chìm xuống.
Ngô Thịnh đang đỡ lấy Lý Chính Ngôn không thể dời tay, hắn lập tức nhìn sang bằng hữu Từ Hiểu Liên, nàng chính là nữ tử nhỏ nhắn, Từ Hiểu Liên hiểu ý bằng hữu, nàng lập tức lặn xuống nước, lợi dụng chân khí bơi đến chỗ Nhu Nhi.
Phác Tiểu Ngư hoàn toàn không quan tâm Yến Nhu ra sao, nàng nâng đao trong tay, thân hình hóa thành một vệt đen lao đến Lý Chính Ngôn!
“Lục huynh, nhờ các ngươi!” Ngô Thịnh nhìn Lục Thiếu Thanh nói, dứt lời liền nhún người đem theo Lý Chính Ngôn chạy lên một thuyền nhỏ gần đó.
Lục Thiếu Thanh hiểu ý bằng hữu, hắn dùng ánh mắt giao tiếp với 5 người khác, 8 người bọn họ chơi thân với nhau từ nhỏ, có thể nói là ăn chung một cái thìa lớn lên, chỉ chớp mắt đã hiểu ý người kia.
Không cần giao lưu ngôn ngữ, 6 người Lục Thiếu Thanh lập tức vây quanh Phác Tiểu Ngư, không cho nàng cơ hội đổi hướng truy sát Lý Chính Ngôn cùng Ngô Thịnh.
Phác Tiểu Ngư đột nhiên bị chặn lại, nàng không những không tức giận mà còn nhếc khóe miệng lên.
trường đao trong tay nàng bùng lên chân khí màu đen, một đao chém ra, trong không khí bỗng nhiên tối hơn một chút, giống như ánh sáng bị nuốt mất vậy!
6 người Lục Thiếu Thanh cảm nhận được uy áp to lớp áp tới, bọn họ lập tức đoán ra đối phương đã là Dẫn Mạch cảnh đỉnh phong!
Một chiêu này của Phác Tiểu Ngư đã mở ra 3 đại ẩn huyện, uy lực cực lớn, đã vô hạn tiếp cận Thông Huyệt cảnh!
6 người lập tức hỗ trợ nhau, người dùng kiếm, người dùng đao, người dùng trường tiên, 6 luồng chân khí thi nhau phát ra, tạo thành một tấm chắn bằng chân khí, miễn cưỡng giằng co với đao khí đen tuyền, mặc dù có thể miễn cưỡng chặn đứng, thế nhưng bọn họ cũng vô lực ngăn cản nữ nhân kia.
Nhân cơ hội đang loại bỏ được chướng ngại, Phác Tiểu Ngư nhún người lướt qua 6 người Lục Thiếu Thanh, trường đao trong tay nàng rực lên một ngọn hắc hỏa, chân khí trong cơ thể không tiếc chút nào tuôn ra, truyền vào đao.
Hai tay Phác Tiểu Ngư nâng đao quá đầu, một đao này như dồn hết tinh, khí, thần vào, một đạo đao khí màu đen chia không gian làm hai chém xuống.

Ngô Thịnh mang theo Lý Chính Ngôn lên một chiếc thuyền nhỏ, hắn chỉ kịp để Lý Chính Ngôn tựa vào thành thuyền nhỏ, bản thân thì đứng trên mặt nước, một mặt quyết tuyệt quay lưng lại nói:
“Tiểu huynh đệ, xin lỗi đã làm liên lụy tới ngươi, ta sẽ ngăn yêu nữ kia lãi ngươi mau mang theo Lý huynh chạy đi!”
Dứt lời, Ngô Thịnh vận chân khí, hai tay y rực lên hai ngọn lửa màu vàng, lờ mờ có hình bóng hai đầu mãnh sư.
Đao chưa đến, khí thế như hồng đã đến trước, áp lực to lớn gắt gao áp chế Ngô Thịnh, khiến y đến di chuyển còn khó.
Ngô Thịnh tự cắn môi mình, đau đớn giúp y tỉnh táo lại, hai tay vì chậm trễ thời cơ mà chỉ kịp đan chéo trước người, trong tâm y đã chuẩn bị sẵn tâm lý mất đi hai tay!
Người này vì cứ vợ ta mà phế đan điền, đối với võ giả, như vậy so với chết còn thống khổ hơn, sao ta có thể thấy chết không cứu!?
Ánh đao hôn ám ngang trời mà đến, lấy khí thế không gì cản nổi chém xuống!
Đột nhiên, một đạo kiếm quang bừng lên, một mảnh trắng lóa lóe sáng mà ra, khí thế như hồng!
Keng!!!!
Đao kiếm tương giao, một âm thanh chói tai vang lên, giữa lòng sông bị chia ra làm hai màu đen trắng, mọi loại ánh sáng phảng phất như bị cắn nuốt hết!
Đám người chỉ cảm thấy một trận tâm thần rung lắc, sau đó “rầm!” một tiếng, tịch dương lại chiếu xuống, thế nhưng đám người không ai nói lên được lời nào.
Giữa Tiểu Hà, một đoạn dòng nước bị chém thành hình chữ thập!
Kiếm khí cùng đao khí quá mạnh mẽ, khiến dòng nước không thể chảy vào lấp đầy chỗ trống.
Lúc này, ánh mắt đám người mới chú ý đến hai thân ảnh gây ra chuyện này.
Phác Tiểu Ngư đứng trên một mảnh ván, y phục gần như bị thổi bay, chỉ còn lại hai mảng vải đủ che đi nơi nhạy cảm, cả cơ thể nóng bỏng trắng nõn mượt mà của nàng hiện ra trước bàn dân thiên hạ, thế nhưng không có ai dám lộ ra ý khinh nhờn.
Đối diện, một thiếu niên mặc áo xanh đứng trên mũi thuyền, thanh y phấp phới, tay trái hắn cầm kiếm chỉ xéo.
Phác Tiểu Ngư lần đầu tiên đổi sắc mặt, nàng âm trầm hỏi:
“Ngươi là ai?”
Lúc này, nón lá trên đầu thiếu niên đột nhiên tách làm đôi rơi xuống, lộ ra khuôn mặt yêu dị lạ thường, giữa mĩ tâm có một nốt chu sa màu đỏ.
Người này nhếch miệng như cười như không lên tiếng:
“Tại hạ Lâm Thanh.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.