Thiếu Gia Phong Lưu – Chương 466: Vu tộc thần bí 3 – Botruyen

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 466: Vu tộc thần bí 3

– Dã Phong, ông yên tâm đi làm chuyện của mình đi, chỉ cần Thường Nhạc tôi còn sống một ngày, nhất để sẽ để con gái ông sống cuộc sống hạnh phúc.

– Cảm ơn!

Dã Phong nhìn Thường Nhạc thật sâu, rồi xoay người rời khỏi nơi này.

– Lão đại, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Nhìn thấy Dã Phong rời đi, Tiểu Bảo giống như báo săn chui ra, trực tiếp kéo cô bé kia về phía mình, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Thường Nhạc.

Thường Nhạc rất khinh bỉ nhìn Tiểu Bảo một cái, mình tram cay nghìn đắng lăn lộn mới có được mỹ nữ, trong chớp mắt lại bị Tiểu Bảo lôi đi, thật là đáng tiếc!
Tiểu Bảo vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, nghiêm túc nói nói: – Bắt đầu từ giờ, chị là chị của em, hắc hắc, nói với chị, em tên là gì?

Cô gái chuyển ánh mắt từ người Tiểu Bảo đến người Thường Nhạc, rất thật thà nói: – Em tên là Tiểu Ngoan.

– Tiểu Ngoan

Tiểu Bảo nghe thấy cái tên này cảm thấy rất hứng thú, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Thường Nhạc kéo đi.

– Tiểu Bảo, cũng đến lượt lão đại phát uy rồi. Thường Nhạc đẩy Tiểu Bảo sang một bên, sau đó trầm giọng nói: – Hắc Vu Tộc chẳng lẽ không có ai làm chủ sao?
Giọng nói của Thường Nhạc rất nhỏ, nhưng trong nháy mắt đã truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều sững sờ, trong nháy mắt tất cả ánh mắt tập trung bên người Thường Nhạc.

– Anh anh không phải là người Hắc Vu Tộc?

Không biết ai là người lên tiếng hỏi, một câu gần như khiến tất cả mọi người kích động nhìn Thường Nhạc, trong mắt bọn họ tràn đầy là vẻ khiếp sợ, kinh ngạc.

Mắt Thường Nhạc híp lại, hắn nhớ rất rõ ràng, người của Hắc Vu Tộc sau khi bị nhốt ở trong này, những người ở bên trong vĩnh viễn không được ra ngoài, người ở ngoài cũng bởi vì tìm không ra đường tới Hắc Vu Tộc nên cũng không vào được.

Mấy tram năm nay, ngẫu nhiên xuất hiện một Thánh nữ thiên tài kia mới có thể tìm được cái gọi là Cổ Vương, nếu mình không phải là được em gái Nữ Vu giảng giải cho rất nhiều lần, chỉ sợ cũng không thể tìm được nơi này.

– Không sai, tôi không phải là người Hắc Vu tộc các người. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, xem ra đám người Vu Tộc này rất muốn ra ngoài, nhưng chính là cái loại dục vọng mãnh liệt muốn đi ra ngoài mới là thứ Thường Nhạc cần.

– Vương Vương Chẳng lẽ là Cổ Vương điện hạ giá lâm?

Rất nhanh, từ phía xa truyền đến tiếng già trẻ kích động, giữa đám người mở ra một con đường, chỉ thấy một cái xe ngựa hào hoa từ đi về phía này.

– Tham kiến Hắc Vu Vương bệ hạ! Người xung quanh gần như không hẹn mà cùng quỵ xuống đất.
Hắc Vu Vương trước mắt này có vóc người cao gầy, cái mũi dài như mỏ ưng, hai mắt hõm sâu. Nếu không phải thi thoảng lóe ra tinh quang, không khỏi khiến người hoài nghi gã có phải là tên tửu sắc vô độ không.

Trên khuôn mặt đoan chính che những nếp nhăn mỏng manh, đôi môi xanh đỏ được một cái mền che lấp, vương miện kim quang long lánh, làn da là loại trắng nõn không khỏe mạnh.

Nếu không phải vương miện trên đầu và hoàng bào trên người, thật không có cách nào liên hệ người trước mặt này với Hắc Vu tộc Vương.

Thường Nhạc khẽ nhíu mày lại, đã là niên đại gì rồi mà vẫn còn Hoàng đế, quả thực không thể tin nổi.
Ở đây cũng chỉ có đám người Thường Nhạc không quỳ xuống, cho nên thoạt nhìn rất bắt mắt Hắc Vu Vương, ánh mắt gã trực tiếp bức tới Thường Nhạc.

– Tôi không phải là cái gì Cổ Vương, nhưng tôi có thể cứu các người. Thường Nhạc rất khó chịu với loại ánh mắt này của Hắc Vu Vương, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ đăm chiêu.

– Cứu chúng tôi? Cậu cậu rốt cuộc là ai? Hô hấp Hắc Vu Vương ngừng lại, nhìn chằm chằm Thường Nhạc.

– Thường Nhạc.

– Thường Nhạc là ai?
Thường Nhạc cảm thấy mình báo tên ở khu vực của Hắc Vu Tộc căn bản không có chút tác dụng nào, hắn hít sâu một hơi: – Thánh nữ của Hắc Vu tộc các người cho là tôi có thể cứu các người, vì vậy tôi tới đây.

Hắc Vu Vương căn bản không nghi ngờ lời nói của Thường Nhạc, cho dù Thường Nhạc nhắm mắt lại nói lời bịa đặt gã vẫn tin tưởng vô điều kiện. Phải biết rằng Hắc Vu tộc bọn họ chờ đợi Cổ Vương cứu vớt đã hơn tram năm, bây giờ thật vất vả mới đợi được, vì sao bọn họ lại không tin?

Vì nguyên nhân là trở ngại thân phận, gã chỉ có thể ẩn tình đưa tình nhìn chằm chằm Thường Nhạc, sau đó vung tay nói: – Dùng kiệu tám người khiêng mời Thường Nhạc về.
Tư Đồ Lôi Minh vẫn luôn yên lặng ngồi một chỗ, trên khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra chút biến hóa.

Đối diện Tư Đồ Lôi Minh là một cô gái rất xinh đẹp, cô ta chính là Thánh nữ Bạch Vu tộc, ngoài cô ra còn có hai người trẻ tuổi, một người trong đó toàn thân đều lộ ra sát khí, cả người giống như một bảo kiếm sắc bén, gã chính là một trong những bộ hạ của Tư Đồ Lôi Minh, đang bị vây trong một đám cao thủ cùng đẳng cấp.

Gã kia là một người nhìn rất nho nhã yếu ớt, dường như một trận gió là có thể thổi ngã, nhưng ngay cả Tư Đồ Lôi Minh cũng không dám khinh thường người này.

– Kiếm, cậu có ý kiến gì với chuyện này không? Mắt Tư Đồ Lôi Minh di chuyển đi người toàn thân lộ ra sát khí, thản nhiên mở miệng nói.
Kiếm đưa tay sờ sờ đầu, mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: – Lão đại, hay là anh hỏi Như Văn đi, kẻ đó hẳn là có cách hay.

Như Văn khẽ nhíu mày, thần sắc nghiêm túc nói: – Lão đại, chúng ta hiện tại tuy rằng là liên minh với Thánh điện Quang Minh, nhưng dựa vào bọn họ không phải biện pháp giải quyết tốt nhất. Chúng ta nhất định phải nâng cao thực lực của chính mình, chỉ có như vậy mới có thể khiến Tân Long Nha đạt đến sự hùng mạnh chân chính.

Tư Đồ Lôi Minh khẽ gật đầu một cái, gã không phải kẻ ngốc, đương nhiên rõ ràng lợi hại, dựa vào Thánh điện Quang Minh, coi như có thể đánh bại Điểm G, nhưng Tân Long Nha chỉ sợ vĩnh viễn đều phải khuất phục dưới Thánh điện Quang Minh.

Trên mặt Bạch Vu lộ ra nụ cười quyến rũ:
– Tư Đồ công tử, hiện tại Bạch Vu chúng tôi và Tân Long Nha của anh là đồng minh tốt nhất, chỉ cần anh đồng ý đưa người của Bạch Vu tộc chúng tôi ra, Bạch Vu Tộc nguyện ý không ràng buộcd dể các anh đào tạo ra một đám cao thủ dùng Cổ, và sẽ cung cấp cho anh một đám cao thủ Bạch Vu tinh nhuệ, giúp anh chinh chiến thiên hạ.

Tư Đồ Lôi Minh không mở miệng nói chuyện mà di chuyển tầm nhìn lên người Như Văn.

– Lão đại, chuyện ở Pháp giao lại cho tôi đi. Như Văn đương nhiên hiểu nỗi băn khoăn của Tư Đồ Lôi Minh, giờ phút này, xã hội đen nước Pháp loạn thành một mảnh. Tân Long Nha vẫn tiền phục ở nơi này để đợi cơ hội, một cơ hội tuyệt đối có thể chiến được tiện nghi.

– Nhớ kỹ, đối thủ của chúng ta mặc dù là Thường Nhạc, nhưng cậu phải nhớ rõ, cho dù là Điểm G, hay là Tân Long Nha, chúng ta đều là người Trung Quốc, một khi phải lựa chọn, cậu nên biết phải làm thế nào! Tư Đồ Lôi Minh nhìn sau vào mắt Như Văn.

Thường Nhạc đương nhiên biết, mình đi tới Hắc Vu tộc, mà đối thủ của mình cũng tới Bạch Vu tộc.

Lúc này, Thường Nhạc đang hưởng thụ, hưởng thụ như một bâchj đế vương, Thường Nhạc đang nằm trên ghế thái sư, trái phải trước mắt là hàng hàng những cô gái, tất cả đều là mỹ nữ, mỹ nữ tuổi trẻ xinh đẹp.

Các cô đều cọ lưng, mát xa, châm rượu cho Thường Nhạc, mà Đệ Nhị Mộng thì đang hếch cái miệng nhỏ lên đứng ở bên cạnh, bộ dạng thở phì phò kia thật là khiến người ta nhìn vừa buồn cười vừa tức giận.

Nhưng đồng chí Tiểu Bảo lại yên tâm nằm bên cạnh, cũng có người hầu hạ, hơn nữa còn là một gã thanh niên bảnh bảo, thoạt nhìn muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu.

– Thường điện hạ, ngài có điều kiện gì cứ việc nói ra. Con mắt Hắc Vu Vương sắp cười thành một đường chỉ, gã cái gì cũng không sợ, sợ là sợ Thường Nhạc thủy hỏa bất xâm, bây giờ nhìn lại hiển nhiên Thường Nhạc hẳn là cái gì cũng xâm được.

Tiền vàng, mỹ nhân, chỉ là người có nhược được là được.

Thường Nhạc duỗi lưng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười lười biếng:
– Rất đơn giản, tôi cần bộ hạ của tôi, bộ hạ trung thành nhất.

Hắc Vu Vương nghe được câu này, nụ cười trên mặt đông lại, ông ta nhìn chằm chằm Thường Nhạc, hơi không thể tin nổi nói: – Thường điện hạ, chúng tôi có thể làm bạn với cậu, nhưng bảo người Hắc Vu tộc chúng tôi làm bộ hạ của cậu, điều này hơi quá đáng rồi.

– Quá đáng?

Thường Nhạc khẽ lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: – Nếu ông cho rằng đây là quá đáng, vậy tôi cũng không còn cách nào khác. Tiểu Bảo, chúng ta đi.

Tiểu Bảo nghe được lời này của Thường Nhạc, hai lời không nói trực tiếp phủi mông đứng lên đi ra ngoài.

– Thường điện hạ

Hắc Vu Vương không ngờ Thường Nhạc sẽ không những không cảm kích mà còn nói đi là đi, tay gã vừa dựng lên, bốn phía lập tức xuất hiện rất nhiều cao thủ ngăn tại cửa cung điện của Hắc Vu Vương.

Thường Nhạc đột nhiên mỉm cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Hắc Vu Vương, nghiêm túc nói: – Chẳng lẽ các người muốn động tay sao? Cũng đúng ý với ông, hiện tại đang ngứa ngáy cả người.

Vẻ mặt Hắc Vu Vương không ngừng biến hóa, thấy Thường Nhạc giống như cứng mềm đều không ăn, gã thật sự không dám mạo hiểm. Phải biết rằng, Thường Nhạc là truyền nhân của Cổ Vương, nếu chẳng may xảy ra cuyện gì, vậy sẽ liên quan đến tương lai của tất cả Hắc Vu tộc.

Nghĩ đến đây, Hắc Vu Vương khoát tay, giọng điệu ôn hòa nói: – Trước hết mời Thường điện hạ nghỉ ngơi, chúng tôi thương lương một chút rồi trả lời Thường điện hạ.

Thường Nhạc giống như sớm đã đoán được Hắc Vu Vương sẽ như vậy, hắn cười nhạt một tiếng: – Tôi tin Vu Vương điện hạ là một người thông minh, biết dùng ánh mắt lâu dài để nhìn tầm quan trong của vấn đề.

Nói xong, mang theo Tiểu Bảo, Vũ Dực, Tiểu Ngoan, Đệ Nhị Mộng đi ra khỏi cung điện của Hắc Vu Vương.

– Vương, chúng ta tại sao không trực tiếp bắt hắn lại, tôi không tin dùng Cổ tra tấn hắn hắn vẫn còn kiêu ngạo được như vậy. Thường Nhạc vừa rời kỏi, một người trung niên trong cung điện sắc mặt âm trầm nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.