Thiếu Gia Phong Lưu – Chương 462: Song tu – Botruyen

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 462: Song tu

– Mộng nhi, có phải em đang đùa với anh phải không? Nội trong thời gian ngắn như vậy mà định nâng cao năng lực để đấu với tên Kim, có nhầm không vậy? Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nét cổ quái.

Đây là lần đầu tiên Đệ Nhị Mộng nhìn thấy Thường Nhạc biểu hiện như vậy, trong ấn tượng của cô, Thường Nhạc vẫn luôn là một người tự tin phóng khoáng, thế mà lần này lại thấy bộ mặt mới của Thường Nhạc, cũng khá là thú vị: – Gia tộc em có một loại Thần công có thể làm tăng tu luyện của bản thân lên gấp ba lần.

– Gấp ba lần?

Nghe thấy câu nói này tinh Thần Thường Nhạc rung lên, ánh mắt lấp lánh nắm chặt tay Đệ Nhị Mộng, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng nói: – Bà cô nhỏ của anh, em giấu bảo bối tốt như vậy sao không nói cho anh biết?

Bị bắt trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt Đệ Nhị Mộng bất giác đỏ lên, cô rút mạnh tay ra nhưng không rút được, bĩu môi một cái nói: – Đây là bí mật của gia tộc em, chỉ có người có quan hệ mất thiết với bậc trên gia tộc em mới có thể có được, nhưng em còn chưa kết hôn, cho nên mới không nói cho anh biết.

– Chị à, sao em lại không biết?

Tiểu Bảo vẻ mặt hồ nghi, nếu quả thực có phương pháp nâng cao như thế, mình bán quách nó đi tin chắc có thể kiếm được khối tiền.
Đệ Nhị Mộng mới thấy suy nghĩ trong lòng Tiểu Bảo đã vội lắc đầu nói: – Em còn chưa đến tuổi đương nhiên là không biết rồi.

Tổng bộ hội Hắc Long Nhật Bản. Cuối cùng cũng khống chế được hội Hắc Long, các cao thủ nghiên cứu chỗ dược liệu đó cũng đồng thời bị Thần thao túng trong tay, có thể nói chỉ cần Thần ra lệnh, bọn họ vĩnh viễn sẽ không dám không hoàn thành.

Đương nhiên, Thần cũng rõ ràng, thuốc còn đang thử nghiêm, cũng không biết những cao thủ này bọn họ sống lâu hay là đoản mệnh nữa nhưng hoàn toàn mất đi nhân tính, nhưng những tên đó là người Nhật Bản, Thần cũng rõ rằng, lão đại không hề thương tiếc gì đối với người Nhật Bản bọn họ.
Ở Nhật Bản, thế lực trong tay Thần ngày càng gia tăng.

– Chúc mừng lão đại Thần!

Người trẻ tuổi đứng cạnh Thần vẻ mặt cung kính nói.

Thần cũng không gật đầu, cũng chẳng mỉm cười, chuyển ánh mắt sang người hắn, vẻ mặt đăm chiêu nói: – Cậu còn có lời muốn nói, có phải không?

Thân hình người trẻ tuổi đó bất giác run lên, ánh mắt nhạy bén của Thần khiến gã cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên Thần sắc kiên định nói: – Lão đại Thần, dựa vào những bộ hạ trung thành của chúng ta, hơn nữa còn có cả thế lực của ngài ở Nam Phi, tại sao lại không đứng ra xưng vương riêng.
Đồng tử Thần co lại, Thần sắc lộ vẻ nghiền ngẫm, nói: – Bên dưới còn có những ai có ý nghĩ như vậy.

Người trẻ tuổi lắc đầu: – Thuộc hạ hoàn toàn đều nghĩ cho lão đại Thần ạ.

Thần giơ tay hơi gõ nhẹ trên mặt bàn, một lần nữa nhìn sang người trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt nhìn không sắc bén và giọng nói không có vài phần hống hách như lúc trước nữa, giọng điệu trở nên âm trầm nói: – Nhớ kỹ, trong lòng tôi chỉ có Thường Nhạc, vĩnh viễn không có ý nghĩ làm phản, nếu không

Thần cũng không nói tiếp nữa, nhưng người trẻ tuổi đã hiểu ra, trên người Thần phát ra vẻ linh hoạt, sát khí sắc bén, nhưng lại nói rõ ràng cho người trẻ tuổi hiểu được tất cả những gì Thần nói là sự thật.

Thường Nhạc thần sắc cổ quái nhìn Đệ Nhị Mộng: – Mộng nhi, em nhốt một mình anh ở đây à, lẽ nào muốn giao lưu sâu với anh một chút? Vừa nói vừa tranh thủ sờ tới.

Khuôn mặt Đệ Nhị Mộng đỏ lên, hơi giận trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói: – Vô lại, anh nghĩ đi đâu thế hả?

Kỳ thực điều này cũng không thể trách Thường Nhạc được, dù sao trước đây sau khi phát sinh quan hệ với Công Tôn Khải Nhân, thực lực của mình đã tăng lên nhanh chóng, bây giờ Đệ Nhị Mộng lại giam cô nam quả nữ trong phòng, không nghĩ đến chuyện đó mới là lạ.

– Bảo bối đó rốt cục thế nào mới tăng được? Thường Nhạc cũng không thể không đá quả bóng cao su sang dưới chân Đệ Nhị Mộng, trên mặt mang nụ cười gian xảo.

– Song tu, chúng ta thông qua song tu để thăng. Khuôn mặt Đệ Nhị Mộng bất giác đỏ lên.

– Song tu?

Thường Nhạc nghe thấy câu này cười lên, thật không ngờ tiếp xúc một thời gian dài như vậy mà bảo bối của mình cần còn đơn thuần đáng yêu như vậy, nhắc tới song tu khuôn mặt đỏ lên, hắn cười gian xảo nói: – Tiểu bảo bối của anh, song tu không phải là ngủ chứ, mau đến đây đi.

Đệ Nhị Mộng còn chưa kịp phản ứng đã bị Thường Nhạc đè cả người lên, từ ngực mỹ nhân toát ra từng đợt mùi hương mê hồn, lập tức cảm thấy huyết mạch toàn thân căng lên, cũng bắt đầu tiết ra hooc môn, bên dưới cũng lén lút chào cờ góp vui cùng Thường Nhạc.

Giơ tay đóng cửa phòng lại, rồi ép Đệ Nhị Mộng vào tường, hôn lên đôi môi anh đào đỏ của cô, đầu lưỡi không để mất cơ hội chui tọt vào mồm cô giằng co với cái lưỡi thơm tho của cô, hai tay cũng không ngần ngại đặt lên trước ngực cô, xoa nắn qua lớp vải mỏng, bộ ngực cao ngất cảm thụ được cây nho đang lớn dần, ngày càng cứng hơn.

Bị Thường Nhạc ép vào tường, Đệ Nhị Mộng chỉ cảm thấy đồng óc trống rỗng, bộ ngực nhạy cảm bị tên vô lại Thường Nhạc dùng tay thoải mái đùa bỡn thành đủ loại hình dạng, từng đợt cảm giác dạt dào như thủy triều ập tới làm cho cô bắt đầu vô ý thức dần.

Thường Nhạc thô bạo ôm lấy Đệ Nhị Mộng quẳng cô lên trên đệm, còn chưa kịp phản ứng gì đã nhanh chóng cởi hết áo quần của cô ra, bộ ngực cao ngất của Đệ Nhị Mộng thoát khỏi áo quần để lộ ra một đôi hình có thể nói là hoàn mỹ lập tức khiến cho Thường Nhạc quên luôn cả thở ra.

Tư thế ngủ của Thường Nhạc rất chướng tai gai mắt, đầu hắn đặt dưới miệng Đệ Nhị Mộng, mũi ngửi thấy từng đợt hương thơm tỏa ra, một bàn tay vươn ra ôm lất bờ eo thon gọn Đệ Nhị Mộng, còn một bàn tay thì để trên ngọc nhũ nhô cao của nàng.

Phía dưới lại càng hoang đường, cũng không biết hắn làm thế nào được, không ngờ một chân nhét cào một chân khác của Đệ Nhị Mộng đè chân cô xuống, bụng di sát vào đùi cô.
Nhìn xa xa quang cảnh trên giường có thể thấy Thường Nhạc dùng Đệ Nhị Mộng làm gối ôm, hơn nữa còn là một cái gối ôm bằng xương thịt thơm phức.

Đệ Nhị Mộng tỉnh lại, cảm thấy cả người không được tự nhiên, tư thế ngủ của mình vốn rất đoan trang, thế mà bị Thường Nhạc làm cho khó coi như vậy.

Một cánh tay bị hắn gối đầu lên, hai chân thì bị hắn kẹp cứng lại, cái duy nhất có thể cử động được là tay trái, đầu tiên cô khẽ cầm bàn tay trái háo sắc của hắn nhấc lên khỏi ngọc nhũ trái của mình.

Bàn tay háo sắc đó bị nhấc lên, cánh tay như vô ý khẽ động vào đầu v* cô.

Một cảm giác tê người đến kỳ diệu, cả người vô run lên, cầm tay Thường Nhạc hồi lâu không biết để chỗ nào được, cô cũng không dám đánh thức Thường Nhạc dậy, vỗ vẫn nhớ rõ cảm giác xấu xa đó của Thường Nhạc, cô nhớ tới động tác làm nhục cô lúc đó, bây giờ nhớ tới cảnh lúc đó mặt càng nóng ran hơn.

Đệ Nhị Mộng khẽ thở ra, để cái tay háo sắc của Thường Nhạc bên cạnh hông mình, đồng thời dùng tay trái của mình đè xuống mới yên tâm ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thường Nhạc.

Thường Nhạc thở ra khí nóng, cứ mỗi lần khí nóng thở ra cạnh người là toàn thân cô lại rung động, cảm giác không nói nên lời, cô cảm thấy rất thích, cô say mê đắm chìm trong đừng đợt khí nóng đó.

Cô cảm thấy được mình đang trong từng đợt khí nóng cái cổ cứng từ từ mềm xuống.

– Bảo bối lại muốn sao?
Không biết từ lúc nào ánh mắt Thường Nhạc lại mở ra, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo khiến Đệ Nhị Mộng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Dường như ánh mắt đó nhìn xuyên qua quần áo mình, nhìn vào tận sâu thân thể nhìn, khuôn mặt Đệ Nhị Mộng đỏ ửng lên, cái tên đáng chết này còn trêu chọc mình nữa.

Thường Nhạc duỗi chân một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái nói: – Báo bối Đệ Nhị Mộng của anh không phải nói là song tu sao? Sao chúng ta tiến hành song tu còn lợi hại hơn so với giao lưu thế này, anh cảm thấy không phải sức mạnh toàn thân nâng cao mà còn bị yếu đi.

Đệ Nhị Mộng bị những lời nói của Thường Nhạc làm cho xấu hổ, suýt chút nữa đâm đầu vào trong chăn, nhưng nghĩ tới tên sắp có trận đấu với cao thủ, Đệ Nhị Mộng liền chế áp xấu hổ lại bò ra khỏi chăn.
Trấn áp nhịp tim đang đập thùm thụp lại, sau đó giơ cánh tay nhỏ bé như ngọc ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bĩu một cái nói: – Anh cũng đưa tay ra đi.

Thường Nhạc nghe thấy cũng giơ tay ra, sở lên mặt Đệ Nhị Mộng, cười hì hì nói: – Bảo bối của chúng ta không phải định sờ tay nhau đấy chứ, sau đo cảm thụ năng lượng song ty à? Đệ Nhị Mộng có cảm giác dở khóc dở cười, cái tên này biểu hiện bây giờ so với trẻ con thật không khác nhau là mấy, thế nhưng khi tay Thường Nhạc vừa chạm vào tay Đệ Nhị Mộng lập tức tim Thường Nhạc cảm thấy yên bình trở lại, Đệ Nhị Mộng khẽ động khẩu quyết: – Vũ trụ ẩn chứa trí cơ ngoại dụ vô thất, trời gian trôi qua trong nháy mắt, đắc chí mà không bị cản trở không điên cuồng, tiêu điều vắng vẻ nhưng khí hỗ động nhưng đột nhiên thiên đường màu vàng là quán trọ cho vạn vật, trăm người quan âm như khách qua đường làm long ẩn xuất hiện, áng mấy phiêu bạt phượng bay lượn!

Khẩu quyết đó giống như cửu tự châm ngôn không ngừng luẩn quẩn trong đầu Thường Nhạc, Thường Nhạc cảm thấy toàn thân có một loại cảm giác không nói nên lời, trong nháy mắt cảnh tượng đó khiến cho mình đột nhiên tới một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh có một loại sức mạnh Thần bí, sức mạnh đó không ngừng chuyển nhập vào trong thân thể.

– Đây rốt cục là sức mạnh gì?

Thường Nhạc thầm kinh hãi mà giọng nói Đệ Nhị Mộng đã vang lên trong đầu: – Thường Nhạc, đây là khí thế long tộc em, anh có thể hấp thụ được bao nhiêu thì hấp thụ đi.

– Thế thì anh cũng không khách khí. Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, sức mạnh điên cuồng lao vào trong thân thể.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.