Thiếu Gia Phong Lưu – Chương 216: Chuyên chọc tổ ong vò vẽ – Botruyen

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 216: Chuyên chọc tổ ong vò vẽ

– Việc này thật sự khó làm! Thường Nhạc nhíu mày buồn rầu.

Tây Môn Khinh bĩu môi, buồn bực nói: – Sớm biết như vậy, chúng ta dứt khoát thử tới chăm trẻ con cho xong, thôi đi, cũng không chiếu cố được nhiều như vậy, ông nội tôi cậu nhất định phải gặp, đứa bé này nhất định phải sinh ra, còn phần chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm, để sau hãy nói.

Thường Nhạc bỗng nhiên cười nói: – Anh hai, về sau nếu anh muốn cùng những người phụ nữ khác nói chuyện phiếm, cần phải kiềm chế một chút.
– Tại sao phải kiềm chế? Tây Môn Khinh ngẩn người, khó chịu.

– Anh đừng ham sung sướng, không quan tâm tới đứa nhỏ, dù gì tôi cũng là một nửa cha của nó. Thường Nhạc cười nói, hiển nhiên, Thường đại công tử đã nghĩ thông suốt, họa là do mình gây ra, chính mình sẽ gánh vác. Huống chi, cưới một gia tộc lớn như gia tộc Tây Môn, hẳn là rất có lời.

– Nửa cha? Vậy còn nửa còn lại đâu?

Tây Môn Khinh đặt tay lên vai Thường Nhạc, thật không nghĩ tới, cùng là sắc lang, Thường Nhạc lại chịu trách nhiệm, mà bản thân mình mỗi lần muốn làm điều gì đó, chỉ thoáng hứng thú rồi lại từ bỏ.
– Chẳng nhẽ Tây Môn đại ca muốn làm mẹ sao? Thường Nhạc cười tà.

– Ha ha… đúng vậy, tôi cũng là một nửa cha của đứa nhỏ tương lai. Tây Môn Khinh mỉm cười đắc ý.

– Được rồi, anh hai đây không quấy rầy cậu nói chuyện yêu đương nữa. Tây Môn Khinh võ vỗ bả vai Thường Nhạc, trên mặt lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.

– Nếu trên đời này, người phụ nữ nào cũng nghĩ thoáng như cô, thì sẽ không có chuyện phụ lòng người rồi. Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, xoay người đi về phía hội trường.

Xa xa nhìn thấy Thạch Tán Y đang lẳng lặng đứng đó, mặc bộ váy liền màu tím cao quý, dưới làm gió nhẹ, tựa như Lăng Ba Tiên Tử giáng trần.

Khi cô nhìn thấy Thường Nhạc, khuôn mặt thuần khiết lộ ra nụ cười như cánh hoa.

– Nữ vương xinh đẹp, người có nguyện ý vươn bàn tay nhỏ bé, cùng phàm phu tục tử tôi đây nhảy một điệu không?

Thường Nhạc đi tới trước mặt Thạch Tán Y, ưu nhã vươn cánh tay thon dài, mỉm cười hỏi.

Thạch Tán Y hé miệng cười, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt vào tay Thường Nhạc. Thường Nhạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng yên cảm thụ hơi thở của người phụ nữ mình yêu trong lồng ngực.
Cảm giác yên bình, ngọt ngào này trước giờ đều chưa từng trải qua, Thường Nhạc thậm chí có thể cảm giác được, ở trong lòng Thạch Tán Y tràn đầy hình bóng mình, hắn mỉm cười.

Thạch Tán Y cảm giác cơ thể mình bắt đầu bay lên, bước chân không tự chủ bắt đầu chuyển động, bước nhảy xinh đẹp kia, phong thái động lòng người kia, cùng hợp lại hình thành bức họa đẹp nhất thế gian.

Nước mắt trong suốt chậm rãi lăn xuống gương mặt Thạch Tán Y.

Nếu lúc này ở trong nước mà nói, có lẽ hết thảy đều không thể phân rõ bởi nước mắt không có màu sắc, nhưng hiện giờ cô đang đứng trước mặt Thường Nhạc.

– Nếu có một ngày, Thường Nhạc trở nên tàn ác, cô nhỏ còn yêu Thường Nhạc không? Thường Nhạc khẽ hôn giọt nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng hỏi.

– Cô nhỏ yêu Thường Nhạc, có thể vì Thường Nhạc mà buông tha tất cả, kể cả sinh mạng của mình, dù Thường Nhạc có biến thành ma quỷ, cô nhỏ cũng sẽ cùng làm bạn với Thường Nhạc? Khuôn mặt Thạch Tán Y ửng đỏ.

– Cô nhỏ nói đúng, nhưng với Thường Nhạc tình yêu như đám sương mù mông lung, như hạt giống, tới mùa mưa thì đâm chồi nảy lộc. Phụ nữ xinh đẹp đến mấy rồi cũng có lúc sẽ già, mà Tán Y, Thường Nhạc yêu cô nhỏ là bởi vì tính cách đặc biệt của cô nhỏ, bất kể người phụ nữ nào cũng không thể thay thế được. Nếu có một ngày cô nhỏ thật sự rời đi, vết thương trong lòng Thường Nhạc sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được.
Hai người lặng yên ôm lấy nhau, giờ khắc này, trong lòng Thường Nhạc không có dục vọng, chỉ có một sự giao lưu tâm hồn.

Rất lâu sau, hai người mới buông ra.

Thạc Tán Y nhìn Thường Nhạc thật sâu, nói: – Ngày mai cô nhỏ phải về nước, cô nhỏ sẽ ở nhà chờ Thường Nhạc, được không?

Thường Nhạc không nói gì, nhưng Thạch Tán Y đã biết đáp án.

Tối hôm đó, Thường Nhạc hoàn toàn thuộc về Thạch Tán Y, bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau, mãi cho tới ngày hôm sau, hắn mới đưa Thạch Tán Y ra sân bay quốc tế Luân Đôn.

Thạch Tán Y đi rồi, Thường Nhạc cảm giác bản thân mất đi một thứ quan trọng, tâm tình hăng hái trước khi tới Luân Đôn liền biến mất, hắn rất khó chịu, muốn tìm nơi giải tỏa.

– Ai, chỉ có nhân vật tài năng như anh hai mới có thể xứng đôi với Thạch ảnh hậu đại danh đỉnh đỉnh. Quang Minh nhìn ra tâm tình Thường Nhạc không tốt, gã nhanh chóng vuốt đuôi nịnh bợ.

– Đi, chúng ta đi tìm người để giải tỏa!

Thường Nhạc khẽ hất đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.

Hiệu quả Thường Nhạc đi vào sân trường quý tộc ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác biệt.
Thường Nhạc, Thần, Quang Minh, bất kể ai trong số họ đều là sự tồn tại ưu tú nhất. Bọn họ đi cùng một chỗ, gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người trong sân trường.

Mục tiêu của Thường Nhạc rất đơn giản, dọc trên đường đi, chỉ cần phát hiện có người nào kiêu ngạo hơn mình, hắn liền gây phiền toái cho người đó.

Đi dạo nửa ngày trong sân trường, Thường Nhạc có chút buồn bực, nếu ở Kadingweisi , ngẩng đầu lên là có thể bắt gặp vô số, nhưng cùng là trường học quốc tế nổi tiếng mà tại đây ngay cả một người cũng không thấy.

– Tư Đồ Lôi Minh, nếu tinh anh mà mày thu nạp chỉ là loại tôm tép yếu đuối này… thì tao thật là thất vọng. Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối.
Vừa dứt lời, ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời.

Từ phía đối diện, một cô gái cao chừng mét tám, khuôn mặt trái xoan, mái tóc màu đỏ, bộ ngực cao vút, ánh mắt cao ngạo đi tới, đương nhiên, đây cũng chưa phải điểm quan trọng nhất.

Đối phương còn chưa đi tới trước mặt, Thường Nhạc hít sâu một hơi, nói: – Đây đúng là một cô gái cực phẩm.

– Dáng người được, khuôn mặt cũng được, tuy nhiên còn kém cô gái cực phẩm một đoạn! Quang Minh bình tĩnh phân tích, chẳng biết vì sao, lần đầu nhìn thấy cô gái này, gã lại cảm thấy quen mắt.
Thường Nhạc thản nhiên cười, nghiêm túc nói: – Từ xưa tới nay người ta thường ngửi hương đoán người, một cô gái đẹp như thế nào có thể đoán được từ hương thơm trên người cô ta, mà mùi hương trên người cô gái này chính là mùi Violet thanh tú, xinh đẹp, thuần khiết. Trên người một cô gái đồng thời tỏa ra ba mùi hương cực phẩm, cậu nói cô ấy có phải là một cô gái cực phẩm hay không?

Thần giật giật mũi, trong mặt lộ ra vẻ tán đồng, nói: – Quả thật là một cô gái cực phẩm, tuy nhiên, chỉ với khí chất cao quý trên người cô ta, đã cho thấy cô ta không phải người dễ trêu chọc, ha ha…

Ánh mắt nhìn sang Thường Nhạc.

– Bản thiếu gia chuyên chọc tổ ong vò vẽ! Thường Nhạc cười hì hì tiếp đón, trong từ điển của hắn căn bản không có hai từ sợ hãi, chính là có phụ nữ mà không đụng tới là đại nghịch bất đạo, gặp phụ nữ mà đụng tới mới có nhân đạo.

Quang Minh và Thần thoáng nhìn nhau, sau đó một trái một phải đi tới.

– Ai, lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái xấu như vậy đấy.

Thường Nhạc đi tới trước mặt cô gái kia, khẽ nhíu mày, cảm thán nói.

Arthur Tử Lan nghe được câu này, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

– Không cần nhìn, bản thiếu gia chính là nói cô, mặt mũi xấu như vậy còn chưa tính, lại còn chạy tới dọa người, việc này là cô sai rồi. Tay Thường Nhạc trực tiếp chỉ vào mũi Arthur Tử Lan, khinh miệt nói.
Arthur Tử Lan thế nào cũng không nghĩ tới có người nói mình xấu, sắc mặt cô hơi đổi.

– Tuy nhiên, người xấu, cái này không xấu thì cái kia xấu. Thường Nhạc cười tao nhã, cao quý, thế nhưng những lời trong miệng nói ra lại hoàn toàn tương phản.

– Hì hì…

Thần vốn luôn bình tĩnh, nghe được những lời này của Thường đại thiếu gia cũng không nhịn được bật cười.

– Nói lại câu nói vừa rồi một lần nữa!
Đôi mắt Arthur Tử Lan nhìn chằm chằm Thường Nhạc, hơi thở mãnh liệt đánh tới.

Lúc này, hai bóng người không phân trước sau, đồng thời hiện ra bên cạnh Arthur Tử Lan, trên mặt tản ra khí tức quỷ dị.

Quang Minh và Thần thoáng nhìn nhau: – Tới rồi!

– Ai, cô gái xấu như vậy, tôi nhìn cũng thấy buồn nôn. Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối, thoáng dừng một chút rồi nói tiếp: – Trừ khi cô quỳ xuống đất cầu xin bản thiếu gia, tôi còn có thể suy xét một chút giao lưu cùng cô.

– Giết!
Arthur Tử Lan dù cho tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được bạo phát.

Hai bóng dáng đồng thời lao tới, mà Quang Minh và Thần cũng đồng thời xông lên.

Thường Nhạc cười hì hì nhìn cô, nghiêm túc nói: – Nếu cô coi trọng tôi, thì trực tiếp nói ra, cô không nói thì làm sao tôi biết được, cho dù cô muốn tôi, cũng không cần dùng tới sức mạnh bởi vì dưa hái xanh sẽ không ngọt đâu.

Thường Nhạc vừa nói vừa đi về phía Arthur Tử Lan.

Sắc mặt Arthur Tử Lan hoàn toàn thay đổi, một mặt bởi vì hai gã vệ sĩ đắc lực đã bị Quang Minh và Thần dồn ép bốn phía, mặt khác chính là người trước mắt kia… thật sự quá ghê tởm.
Chân cô đá tới, mục tiêu chính là bảo bối phía dưới của Thường thiếu gia.

– Ai nha, đây chính là hạnh phúc cả đời của cô, phá hủy nó, sẽ phá hủy hy vọng cả đời của cô đấy. Thường Nhạc mỉm cười kỳ lạ.

Arthur Tử Lan vừa định đá chân kia, cô kinh hãi phát hiện ra chân mình không biết từ khi nào đã ở trong tay Thường Nhạc.

– Người xấu nhưng chân không xấu!

Thường Nhạc chép miệng, vung nhẹ tay, giày Arthur Tử Lan bị cởi ra, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn tuyết trắng.
– Anh rốt cục là ai?

Thanh âm Arthur Tử Lan cuối cùng cũng thay đổi, trong toàn bộ ngôi trường này, cho dù cô đi ngang đường đều không ai dám va vào cô, ai nhìn thấy cô cũng phải khúm núm.

Con gái duy nhất của quý tộc hàng đầu của nước Anh, vị hôn thê của Tư Đồ Lôi Minh, bất kỳ thân phận nào trong đó cũng có thể hù dọa một số lớn người, mà người trước mặt kia lại dám làm nhục cô như vậy.

Quả thật là đang bắt tay cùng với tử thần.

Thường Nhạc đương nhiên không biết, chỉ vì tâm tình khó chịu, muốn giải phóng một chút, mà lại đụng phải một cái đinh lớn như thế.
Trò chơi vẫn tiến hành như cũ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.