Chương 176 : Tôi chính là món quà tốt nhất.
– Lẽ nào không nhận ra tôi nữa rồi?
Thường Nhạc quét ánh mắt nghiền ngẫm về phía Tư Đồ San San, thoáng dừng lại một chút ở hai ngọn núi cao ngất. Mấy ngày không gặp đã lớn lên không ít, quả thật là có tiềm năng.
Vẻ mặt Tư Đồ San San biến đổi đôi chút đi đến trước mặt Thường Nhạc, nhẹ giọng chầm chậm nói:
– Nô tì tham kiến thiếu gia.
Lâm Quai Quai nghe nói vậy, lập tức á khẩu, con mắt như ngây ra. Đại tiểu thư Tư Đồ San San nóng nảy có tiếng cả trường, không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt sao có thể biến thành như vậy?
Thường Nhạc có chút bất mãn, lắc lắc đầu:
– Tốc độ phản ứng hơi chậm, hơn nữa, thiếu phu nhân đang ở ngay bên cạnh tôi, tại sao cô không chào cô ấy? Không có mắt hay sao? Hay là chỗ nào đó ngứa ngáy rồi…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Quai Quai đỏ ửng lên, cô hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Thiếu phu nhân đó chính là cô, lời nói của hắn tự nhiên ngọt ngào đến vô cùng, nhưng phía sau, không phải thiếu đi một chút gì đó sao…
– Thường Nhạc đang ở đâu? Đứa nào là Thường Nhạc?
Ngay khi Thường Đại công tử đang đợi xem biểu hiện của Tư Đồ San San, một âm thanh cao vút bất ngờ vang lên rất không đúng lúc.
– Gái Tây?
Tiếp xúc với gương mặt trắng đến ngỡ ngàng, mái tóc màu lam cùng sống mũi cao ngất kia, Thường Nhạc ngẩn người, trong trí nhớ, hắn chưa từng gặp cô ta.
Tuy nhiên, làn da trắng tới như vậy, bờ mông cong vểnh như thế, cho dù chưa từng tiếp xúc, Thường Nhạc cũng phải ma sát cho nó ra lửa mới thôi.
Trông thấy nữ nhân ngoại quốc kia hùng hổ tới trước mặt Thường Nhạc, trong đầu Tư Đồ San San bất giác phát hiện ra tư thái của mình trước kia thậm chí còn mạnh mẽ, ngang ngược hơn nhiều.
Thế nhưng, sau khi gặp phải ma tinh kia, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
– Lại đây, tôi cho cô biết ai là Thường Nhạc.
Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười thản nhiên, khí chất cao nhã, động tác tiêu sái kết hợp với điệu cười mê hoặc, quả đúng là một sát thủ phụ nữ.
Nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai và phong độ như thế, cô gái ngoại quốc mềm mỏng đi đôi chút, cô nhẹ nhàng nói:
– Tôi muốn tìm Thường Nhạc tính sổ, anh có thể nói cho tôi biết Thường Nhạc ở đâu không?
– Nếu tôi nói tôi chính là Thường Nhạc, cô có tin hay không?
Thường Nhạc hỏi dò.
– Không tin.
Cô gái ngoại quốc không hề nghĩ ngợi, thốt lên :
– Nhìn thế nào anh cũng không giống tên vô lại Thường Nhạc ấy.
– Vậy cô tìm Thường Nhạc có chuyện gì?
Hắn rất hài lòng với cách gọi “tên vô lại”.
Cô gái ngoại quốc thần sắc trở nên hung tợn nói:
– Mộ Dung Trường Thiên là vị hôn phu của tôi. Thường Nhạc lại giết anh ấy, tôi muốn hắn phải đền mạng!
– Chỉ bằng cô?
Thường Nhạc vẻ mặt cổ quái đánh giá con người trước mắt, cảm thấy đây quả là một báu vật. Người của gia tộc Mộ Dung còn chưa tìm đến, tiểu quả phụ này lại đã chạy tới kêu gào, nói phụ nữ mông lớn rất cứng đầu, quả nhiên không sai.
– Có rất nhiều người, tuy nhiên để đối phó với Thường Nhạc, mình tôi là đủ rồi. Tôi có quyền đạo cấp bảy, nhất định phải làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Vẻ mặt cô gái ngoại quốc không khỏi đắc ý, đá vài quyền để chứng minh thực lực của mình.
Gần như đã khẳng định được cô gái ngoại quốc trước mắt không phải là ngốc bình thường, nét tươi cười trên mặt Thường Nhạc dần biến mất, hắn nâng cằm cô, không đàng hoàng nói:
– Mẹ ở ngay sát vách. Ông đây chính là Thường Nhạc!
Cô gái ngoại quốc trong lòng vô cùng sững sờ, vẻ mặt kỳ dị nói:
– Anh… Anh chính là Thường Nhạc?
– Trời ạ, ngoại trừ Thường Nhạc tôi, trên thế giới này còn ai có thể đẹp trai như vậy.
Thường Nhạc dí mặt vào mặt cô, cô gái ngoại quốc còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn đã bị Thường Nhạc hung tợn cắn một cái.
– A….
Cảm thấy đau đớn, cô gái theo bản năng đá chân, nhưng loại thân thủ này trong mắt Thường Nhạc không là gì, hắn cười tà:
– Cô bé ngoại quốc khuôn mặt thực con mẹ nó non tơ.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt dâm đãng đã dời đến nửa thân dưới của cô gái ngoại quốc.
– Tôi khuyên cậu tốt nhất nên buông tay.
Một cỗ tà khí hướng về phía Thường Nhạc, toàn thân hắn rộ lên một hồi hưng phấn. Đã lâu không gặp được loại cao thủ này, cảm giác thực sự rất thoải mái.
Hắn tiêu sái xoay người nhìn sang hướng của đối phương.
– Kỵ sĩ?
Nhìn thấy đối phương toàn thân là trang phục kỵ sĩ, trong đầu hắn toát ra một dấu hỏi rất lớn. Kỵ sĩ Châu Âu từ sau thời đại thuốc nổ đã biến mất, trang phục kỵ sĩ có lẽ chỉ xuất hiện trên ti vi.
– Kỵ sĩ Á Đinh là người thủ hộ của Âu Lộ tiểu thư. Vô lễ với tiểu thư chính là khiêu khích tôn nghiêm kỵ sĩ của tôi.
Á Đinh tiến lên phía trước hai bước, hơi thở linh hoạt, sắc bén trực tiếp hướng về phía Thường Nhạc.
Trong khí thế hùng mạnh không ngờ lại xen lẫn khí tức hắc ám, hoàn toàn không thể dùng cấp bậc dị năng để đo lường, Thường Nhạc thần sắc lần đầu tiên trở nên ngưng trọng, hắn hơi hơi nắm chặt tay:
– Đến đây đi, xem anh có thể tiếp được bao nhiêu chiêu của tôi!
– Á Đinh, lui ra!
Thanh âm ngọt ngào của Âu Lộ đột ngột vang lên.
Á Đinh nghe thấy vậy, khí thế bên trong thân thể lập tức biến mất, lặng yên lui đến bên cạnh Âu Lộ.
Thường Nhạc tiếc nuối nhìn Á Đinh liếc mắt một cái, sau khi đã nâng cao thực lực vào tối qua, hắn rất muốn tìm một đối thủ ngang sức ngang tài để phát tiết. Á Đinh cũng cảm giác được chiến ý phát ra trên người Thường Nhạc, liếc nhìn mắt một cái thật sâu.
Âu Lộ khẽ lắc lắc mái tóc vàng óng ánh, con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm Thường Nhạc, nghiêm túc nói:
– Anh giết Mộ Dung Trường Thiên, cho nên chúng ta là kẻ thù, nhớ kỹ, tôi sẽ còn đến tìm anh.
Nhìn bóng lưng Âu Lộ dần dần đi xa, Thường Nhạc cười vui vẻ:
– Tìm tôi? Ha ha, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, hy vọng cô không phải hối hận.
Mỗi người đều hiểu được, hễ là người muốn tìm Thường Nhạc làm phiền, cuối cùng kết cục đều sẽ rất thê thảm. Tư Đồ San San nhìn Thường Nhạc như ma quỷ bình thường luôn tươi cười, trong ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên vẻ phức tạp.
– San San, không ngờ anh cô có bản lĩnh như vậy.
Thường Nhạc tâm trạng bình ổn trở lại, trên mặt lộ ra tia cười tà ác.
Tư Đồ San San sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu hắn định làm gì đây.
Thường Nhạc nhẹ nhàng hít hít không khí trong lành, trong ánh mắt để lộ ra màu sắc:
– Trò chơi đêm nay thật sự rất đáng chờ mong a!
– Anh Thường Nhạc, Quai Quai muốn đi chơi trò chơi với anh.
Lâm Quai Quai hiển nhiên không hài lòng khi vài ngày liên tiếp không trông thấy bóng dáng Thường Nhạc đâu. Cô khẽ kéo áo Thường Nhạc, vẻ mặt chờ mong nói.
– Đó là trò chơi của người lớn, Quai Quai nhà chúng ta còn chưa có lớn, ha ha, không thể đi.
Thường Nhạc thương yêu một lần nữa ôm Quai Quai vào trong lồng ngực, trên mặt thản nhiên lộ ra vẻ ấm áp.
– Hừ, người ta đã lớn rồi.
Lâm Quai Quai bất mãn kháng nghị nói.
Thường Nhạc dâm đãng cúi nhìn bộ ngực cứng chắc của Lâm Quai Quai, nghiêm trang nói:
– Ừ, không còn nhỏ nữa, tuy nhiên vẫn còn cần anh tiếp tục khai thác, phát triển.
– Anh Thường Nhạc, anh thật xấu.
Cả gương mặt Lâm Quai Quai đỏ rần lên.
Trong lòng Tư Đồ San San bỗng nhiên sinh ra cảm giác hâm mộ, người thiếu niên bình thường như ma quỷ này vì sao đối với người con gái khác thì tốt như vậy, còn đối với cô lại thế này?
Mình xinh đẹp hơn Lâm Quai Quai, thế lực gia tộc có phần hơn xa Lâm gia, nhưng…
– Nơi này không có chuyện của cô nữa, đi đi!
Cảm giác được Tư Đồ San San đứng ở bên cạnh, Quai Quai nhà mình không chịu thả ra, Thường Nhạc khó chịu phất phất tay.
Tư Đồ San San ngẩn ra, chết lặng xoay người chuẩn bị rời khỏi, Thường Nhạc bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói:
– Nói cho anh cô biết. Ngàn vạn lần đừng bao giờ thách thức giới hạn của tôi.
Thân hình mềm mại của cô đột nhiên cứng đờ lại.
“Lẽ nào hai người đàn ông giống như vương giả, nhất định có một kẻ phải chết sao?” Tư Đồ San San hoang mang, nhưng cô không hề biết trong thế giới của đàn ông, nếu không có chém giết, như vậy sẽ thiếu rất nhiều lạc thú, huống chi một núi không thể có hai hổ.
– Quai Quai, hôm nay anh hoàn toàn thuộc về em, ha ha, em bảo anh làm gì anh liền làm cái đó.
Tư Đồ San San vừa rời đi, Thường đại công tử kia không thành thật chút nào lập tức sờ tới chỗ nhạy cảm của Lâm Quai Quai.
Lâm Quai Quai xinh đẹp đôi mắt sáng ngời lên, vui mừng nói:
– Thật sao? Đây chính là anh nói nha.
– Đương nhiên là thật, nhưng anh phải nói rõ trước: Bất kể làm chuyện gì, địa điểm chỉ có thể ở trong nhà.
Trong đầu Thường Nhạc đã hiện ra một cảnh hấp dẫn, cảnh tượng tuyên dâm ban ngày chờ đợi bấy lâu.
– Ừ, chỉ ở nhà.
Lâm Quai Quai không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bật thốt lên.
Thường Nhạc xúc động, Quai Quai nhà mình hay xấu hổ như vậy không ngờ cũng chịu cởi mở, ha ha. Tuy nhiên, như vậy mới càng phù hợp với khẩu vị của Đại thiếu gia ta.
– Đi thôi!
Lâm Quai Quai vô cùng vui vẻ, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Thường Nhạc, xuất phát đi về phía mục đích.
Đẩy cửa ra, Thường Nhạc nao nao, chỉ thấy cái bàn ở chính giữa đặt một chiếc bánh sinh nhật ngay ngắn, bốn phía là mấy bình rượu đỏ trân quý 40 năm của Pháp được yên tĩnh đặt ở đó.
– Quai Quai, hôm nay là sinh nhật của em!
Thường Nhạc rốt cục tỉnh ngộ lại, hắn thương yêu vuốt ve đầu nhỏ của Quai Quai, bản thân gần đây thật sự bận quá, không ngờ lại quên mất sinh nhật của người phụ nữ mình yêu mến, đây tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.
– Vâng, Quai Quai chỉ muốn mừng sinh nhật cùng anh Nhạc thôi.
Quai Quai ngọt ngào gật gật đầu, bỗng nhiên giảo hoạt cười nói:
– Anh Nhạc phải tặng quà cho em đó nha.
– Đương nhiên!
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, hắn tùy ý giúp Quai Quai mở rượu đỏ và rót, thản nhiên cười nói:
– Đầu tiên chúc Quai Quai của chúng ta vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp. Cạn ly.
– Cạn ly!
– Cạn ly vì Quai Quai mãi mãi là người Thường Nhạc yêu nhất!
– Cạn ly!
…
Một ly rồi lại một ly, rượu theo yết hầu chậm rãi chảy vào trong cổ họng. Quai Quai chỉ cảm thấy mùi rượu ở trong đầu càng ngày càng nhiều, một cơn choáng váng khiến cô đứng không được, tùy ý để bàn chân bước về phía trước.
Bước chân cô đột ngột nhanh lên, nhưng Thường Nhạc phản ứng cũng không chậm, cùng lắm chỉ chậm nửa bước so với cô, liền đứng lên đỡ lấy cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, đúng lúc hô hấp cô có chứa mùi rượu, ánh mắt long lanh nước khiến cho Thường Nhạc mê say. Nghĩ đến đấy, hắn muốn ôm chặt lấy cô.
– Tiểu bảo bối Quai Quai ngoan, đây chính là món quà anh tặng cho em!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười tà.
Có chút mơ hồ, Lâm Quai Quai theo bản năng gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười nhợt nhạt. Thấy cô không nói gì nghĩa là ngầm đồng ý, Thường Nhạc tiến thêm một bước đột phá.
Cảm giác tiếp xúc với cái miệng anh đào nhỏ nhắn tràn đầy mùi rượu thật sự quá mỹ diệu, Thường Nhạc gần như không suy nghĩ cũng không chút nào do dự liền lè lưỡi, nuốt vào hương dịch có chứa mùi rượu của cô, linh hoạt như rắn bò lên cô.
Mà Quai Quai lại to gan đáp lại, nhắm đôi mắt đẹp đầy hưởng thụ, vị ngọt hoàn toàn nở rộ, cổ họng phát ra một, hai thanh âm mê người “Ư, a”.