Sau khi gió êm sóng lặng, Thường Nhạc dần thanh tỉnh lại. Con mắt màu tím khôi phục lại trạng thái màu đen. Hắn có chút kinh nhạc phát hiện, mỹ nhân ngực bự đang nằm hấp hối dưới thân hắn.
– Vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thường Nhạc hơi hơi nhíu mày, cẩn thận đứng lên rà soát lại, tự mình ôm người đẹp lên lầu, sau đó cởi quần áo, sau đó thì…
Phía dưới vậy mà trống rỗng, lẽ nào Hiên Viên chân khí lại tái phát. Thường Nhạc phát hiện tầng thứ ba trong thân thể đã làm cho hắn mơ hồ ngủ thiếp đi đã đột phá bắt đầu bước sang tầng thứ tư.
Phát hiện này khiến cho Thường Nhạc sướng phát điên
– Mẹ nó chứ….
Thường Nhạc nhớ đến tình cảnh buổi tối bị Thiết Bích truy đuổi.
Tất cả các tế bào ở mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn đều bắt đầu thấy hưng phấn, bàn tay khẽ nắm lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay là một Phi đao sáng như tuyết.
Đao cùng với tim đang nhảy múa trong không khí, cùng với đao như đang bay khỏi tầng mây, nhìn thấy một màn như vậy tuyệt đối sẽ kinh hô.
– Kỳ tích, đây chính là kỳ tích!
Quả thật hai tay Thường Nhạc vốn đang biểu diễn biến hóa kỳ tích nhưng con người hắn càng không ngừng tạo nên kỳ tích.
Thực lực nâng cao khiến tâm tình của Thường Nhạc tốt hơn rất nhiều, nhìn người đẹp ngực bự đang hấp hối ở trên giường, hắn gian ác cười:
– Coi như là cô gặp may, bản thiếu gia quyết định thu nhận cô làm nô lệ tình dục.
Trong lúc nói chuyện, một luồng hào quang thanh khiết từ trong lòng bàn tay phát ra bao trùm lên thân thể của người đẹp ngực bự, ước chừng khoảng nửa phút người đẹp ngực bự khẽ rên rỉ lên.
Đôi mắt động lòng người dần dần mở hé ra.
Ánh mắt tiếp xúc với người đàn ông lần đầu tiên mang đến cho mình cảm xúc khoái cảm siêu cấp, cô vừa sợ vừa vui mừng. Sự phẫn nộ ban đầu sớm đã cùng với sự khoái cảm mà biến mất.
– Cậu…. tại sao muốn cứu tôi?
Cảm nhận được âm nguyên bên trong cơ thể trống rỗng, người đẹp ngực bự cả kinh, liền nghĩ tới mình sau khi lên đỉnh, bỗng nhiên mất đi tri giác.
– Bởi vì, một người mỹ nữ tuyệt vời như cô, một khi chết đi, thì khó tránh khỏi sự tiếc nuối.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm người đẹp ngực bự, trịnh trọng nói.
– Chỉ đơn giản như vậy sao?
Người đẹp ngực bự vẻ mặt cổ quái nhìn Thường Nhạc. Trong suy nghĩ của cô, nhân vật giống như Thường Nhạc, không có lợi ích gì đặc biệt thu hút, căn bản sẽ không lãng phí tinh lực mà đi cứu một người không liên quan.
– Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng.
Tuy rằng đã coi người đẹp ngực bự là người của mình, Thường Nhạc cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng:
– Khà khà, ngực của cô thật con mẹ nó to!
Người đẹp ngực bự hoàn toàn không còn gì để nói.
– Từ nay về sau cô chính là người của Thường Nhạc ta. Cô không còn chút quan hệ gì với Sở Thiên Hùng nữa. Hơn nữa, tên của cô là Nô, không cho phép gọi là cái gì em gái Thường nữa.
Thường Nhạc lập tức tuyên bố người đẹp ngực bự thuộc về sở hữu cá nhân của hắn.
Sở Thiên Hùng thế nào cũng không nghĩ tới, một tên nhóc ranh Thường Nhạc quả nhiên lại có phách lực như thế. Chờ khi ông ta kịp phản ứng, cả thành phố H đều bị Thường Nhạc làm cho chướng khí mù mịt.
Hơn nữa, dưới sự lãnh đạo những người nô lệ quen thuộc, quả thực so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn.
Sòng bạc hàng chục tỉ, vốn lưu động trong giới xã hội đen thành phố H…vvv… Phàm là đáng giá đồng tiền có thể mang đi được đều bị Thường Nhạc vơ vét hết.
Những thứ không thể mang đi kia, những thứ không có giá trị đều bị Thường Nhạc dùng một mồi lửa đốt sạch. Nói tóm lại, một cọng lông cũng không lưu lại cho Sở Thiên Hùng.
– Lão đại, thành phố H sao lại giàu có như vậy. Chúng ta vì sao không dứt khoát chiếm lĩnh lấy nó?
Cao Tiếu sau lưng đeo một túi tiền lớn, không những không mệt mà tinh thần rất phấn trấn.
Bởi vì đây chính là phần hoa hồng mà Thường Nhạc cho gã tối nay. Có thể lấy bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu.
– Đồ não lừa, chỉ cần mày ở lại thêm một phút, Sở Thiên Hùng sẽ cắt cái đầu của mày.
Cổ Tư Văn khẽ khinh bỉ nhìn gã. Thường lão đại đặt chính mình và Cao Tiếu lên cùng một vị trí thật sự làm ô uế chính mình.
Khi Thường lão gia nhận được phần tư liệu thứ hai, ông cảm thấy đau đầu. Cháu trai bảo bối này của mình vẫn thật là có bản lĩnh, trời cũng sắp bị hắn đâm cho thủng rồi, hắn lại vẫn cứ làm theo ý mình.
Phương pháp của Công Tôn Thị rất đơn giản, gia nhập vào thánh địa của gia tộc Công Tôn, nâng cao thực lực tự bảo vệ của Thường Nhạc, sau đó vứt hắn ra nước ngoài. Cái tên Hỗn Thế Ma Vương này chỉ cần không ở Trung Quốc náo loạn, những thứ khác Công Tôn gia tộc đều làm được.
Nghe được lời này của Công Tôn Thị, Thường lão gia nói chung thấy yên tâm. Có chỗ dựa lớn là gia tộc Công Tôn, tên đầu khỉ Thường Nhạc này xem như là an toàn rồi.
Về phần sau khi ra nước ngoài, chỉ sợ người đau đầu không phải là mình nữa.
Thường Nhạc đương nhiên không biết trong nhà đã sắp xếp xong cho hắn. Lúc này, tay trái hắn ôm một hòm châu báu, tay phải ôm mỹ nữ. Vui thích nằm trên ô tô suy nghĩ sự tình.
– Móa, khi nào mới có thể bịt kín hang ổ của lão Sở Thiên Hùng kia?
Qua nửa ngày, trong miệng Thường Nhạc mới bật ra một câu.
– Ha ha, lão đại, tôi có một cách!
Cổ Tư Văn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên. Cổ Tư vắn cười lên cũng thật gợi cảm:
– Biện pháp gì, nói xem sao!
– Tiền!
Cổ Tư Văn nửa ngày mới phun ra một từ này.
– Có tiền để thu mua Sở Thiên Hùng ư?
Tốc độ phản ứng của Cao Tiếu cũng không hề chậm, nhưng lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của Cổ Tư Văn.
– Dùng tiền đập chết ông ta!
Thường Nhạc khẽ nhắm mắt lại, trên mặt là nụ cười vô cùng tự tin.
Nô lặng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mê người của Thường Nhạc. Rốt cuộc vì cái gì mà hắn lại tự tin như vậy đi khiêu chiến bá chủ xã hội đen phương Nam chứ?
Sau khi trải qua mấy giờ nghỉ ngơi trên xe, khi Thường Nhạc về tới học viện Kiêu Tử, tinh lực của hắn cũng dần dần hồi phục dồi dào. Sau khi đột phá Hiên Viên tầng thứ ba đến tầng thứ tư, hắn phát hiện tinh lực của bản thân nói chung là ở trạng thái dư thừa.
Ngẩng đầu nhìn thấy Big Ben đang đứng tại cửa.
– Big Ben, lại đây.
Khi hắn rời khỏi học viện Kiêu Tử, hắn đã để Big Ben ở chỗ Tô Mị Nhi. Không ngờ nó lại có lòng đến đón hắn, Thường Nhạc thật có chút cảm động.
– MK!
Mở rộng vòng tay, nhưng lại phát hiện Big Ben chạy đến bên người Nô, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
Thường Nhạc nổi cáu:
– Tôi nay lão đại mời mọi người ăn thịt chó!
Big Ben nghe thấy câu này, xoay người thần tốc lao tới chân Thường Nhạc, vẻ mặt đáng thương.
Thường Nhạc nhíu đầu lông mày, trên mặt lộ ra vẻ tà ma, cân nhắc cười nói:
– Hình như tôi ngửi thấy mùi vị âm mưu, khà khà, cơ mà mình thích.
– Âm mưu?
Trong ánh mắt Cổ Tư Văn lóe lên tia tinh quang, chậm rãi mở miệng nói:
– Nếu như Long Nha và Hắc Ảnh cứ chìm mất như vậy, trò chơi sẽ không có ý nghĩa nữa.
– Rất chờ mong bọn họ sẽ có thể cương cứng lại lần cuối cùng.
– Cạc cạc __ cạc cạc!
Trong học viện Kiêu Tử vang lên tiếng cười của vài con sói.
Sắc mặt Sở Thiên Hùng trở nên khó coi, từ sau khi chính một tay ông sáng tạo lên cơ nghiệp của thế giới xã hội đen phương Nam, bất cứ ai muốn làm gì đều phải suy nghĩ đến tâm tình của ông.
Nhưng hiện tại một bức ảnh đặt trên bàn, bộ dạng thảm hại của đứa con yêu độc nhất bị chụp lại.
Đây quả thực là còn khó chịu hơn việc cho ông ta một cái bạt tai.
Vậy mà mới chỉ là bắt đầu, khi Thiết Bích mang đám tinh anh mặt xám mày tro trở về, điều này làm cho sắc mặt ông ta càng khó coi.
Mà người con gái mình yêu thương lại bị Thường Nhạc đem đi, sau khi tin tức cả thành phố H loạn thành một đống truyền đến, ông ta vô cùng nổi giận:
– Thường Nhạc, lẽ nào mày cho rằng có Liễu Tùy Phong làm thần hộ mệnh, mày có thể hoành hành sao?
Thiết Bích nghe đến đây, sắc mặt có chút thay đổi, muốn mở miệng nói gì đó… nhưng cuối cùng vẫn là trầm lặng.