– Rầm!
Mộ Dung Trường Thiên đấm mạnh vào vách tường ở căng tin, chỉ thấy vô số vết nứt lan bốn phía, mà gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Trường Thiên cũng đã tối sầm lại.
– Thường Nhạc!
Mộ Dung Trường Thiên âm thầm ghi nhớ hai chữ này, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, Tư Đồ Lôi Mình buộc chính mình phải nhẫn nhịn, nhưng là một người đàn ông, gã đã nhẫn tới mức không thể nhịn hơn được nữa.
Chó cùng rứt giậu, huống hồ là người.
– Mộ Dung, mày tìm tao có việc sao?
Thanh âm lười biếng kia đột ngột vang lên sau lưng Mộ Dung Trường Thiên, chỉ thấy Thường Nhạc tay trái ôm Tô Mị Nhi, tay phải cầm một bông hồng, rất phóng khoáng bước xuống từ tầng hai của căng tin.
Khóe mắt Mộ Dung Trường Thiên giật giật, ánh mắt chằm chằm nhìn Tô Mị Nhi, lạnh lùng nói:
– Còn không mau cút lại đây!
Thân thể Tô Mị Nhi vô ý khẽ run lên, theo bản năng bước về phía trước, Thường Nhạc cũng không ngăn cản, ngược lại, trên mặt lại nở nụ cười cổ quái.
Khiến Mộ Dung Trường Thiên càng tức giận là, Tô Mị Nhi chưa đi được mấy bước, đột nhiên xoay người lại, mắt hướng về Thường Nhạc… Không ngờ cuối cùng lại đi đến trước mặt Thường Nhạc, nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực hắn.
Một loạt động tác này của Tô Mị Nhi giống như một cái tát vang dội mà ác liệt lên gương mặt Mộ Dung Trường Thiên, sắc mặt gã hoàn toàn thay đổi, đôi mắt ghim chặt lấy Tô Mị Nhi.
Trước kia, gương mặt vô cùng hấp dẫn kia, giờ phút này nhìn như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét, làm cho người ta toàn thân không thoải mái. Gã thậm chí có một loại kích động muốn hủy hoại người phụ nữ xấu xa trước mắt này.
– Vì sao lại chọn hắn?
Mộ Dung Trường Thiên nắm chặt tay, hít sâu một hơi, không ngờ lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Tô Mị Nhi dựa vào lòng Thường Nhạc, trên gương mặt đầy thỏa mãn kia lại có một tia phức tạp:
– Phụ nữ….Phụ nữ sinh ra là để yêu thương, để chiều chuộng, không phải là công cụ để đàn ông khoe mẽ.
Thường Nhạc ngẩn người, hắn không ngờ Tô Mị Nhi có thể nói ra những lời như vậy… Chẳng lẽ mình thực sự nhìn lầm rồi? Nhưng bất luận trả lời như thế nào, mục đích của mình đã đạt được rồi.
Mộ Dung Trường Thiên nở nụ cười nham hiểm:
– Đúng là loại ngực to náo bé, Tô Mị Nhi, tôi sẽ dùng sự thật nói cho cô biết. Sự lựa chọn của cô đã phạm phải sai lầm đáng sợ tới mức nào.
– Con mẹ mày, câm miệng!
Nếu lúc trước Thường Nhạc vẫn luôn trầm mặc chỉ là vì Tô Mị Nhi vẫn còn chưa thuộc về mình, bây giờ tình thế đã hoàn toàn khác rồi.
Cái gọi là cọc tìm trâu, như vậy bây giờ đã có chủ nhân rồi, bây giờ Tô Mị Nhi đã hoàn toàn thuộc về mình, còn Mộ Dung Trường Thiên lại ở đó gọi bậy gọi bạ, Thường Nhạc đương nhiên không thoải mái.
Mộ Dung Trường Thiên bỗng nhiên bật cười lớn:
– Thường Nhạc, luôn luôn vui vẻ, hừ, người khác sợ Thường đại thiếu gia. Mộ Dung Trường Thiên tao thì không sợ, mày có dám so tài với tao không?
– So tài?
Thường Nhạc bước hai bước về phía trước, ánh mặt lộ ra ý cười trào phúng:
– Mày muốn giống như Lý Lăng Tiêu đấu với chó hay là muốn so cái khác?
Thoáng dừng lại một chút, gã kiêu ngạo giơ ngón cái lên, sau đó mạnh mẽ quay ngược lại:
– Bất luận mày chọn so tài như thế nào, kết quả cũng giống nhau thôi.
Từ trên người Thường Nhạc toát ra khí thế bức người, đã chinh phục sâu sắc trái tim Tô Mị Nhi, loại cảm giác này chưa từng được cảm nhận trên người Mộ Dung Trường Thiên.
Thần sắc Mộ Dung Trường Thiên rất cổ quái, gã quỷ dị cười nói:
– Tao không ngu như thằng đó, Thường Nhạc, tao đấu với mày, nam, nữ và bản thân chúng ta, tổng cộng phân thành ba trận, nếu ai thua, vậy thì…
– Tao khuyên mày tốt nhất nên để lại đường lui cho bản thân đi, nếu không chỉ sợ mày muốn khóc cũng không kịp.
Ánh mắt Thường Nhạc chân thành nhìn Mộ Dung Trường Thiên, nghiêm túc bồi thêm một câu:
– Thường Nhạc tao là quân tử, luôn nghĩ thay người khác, haizz, người tốt như tao, trên đời này quả là khó tìm!
– Cảm ơn, thời gian là Chủ Nhật, địa điểm thì cứ chọn nơi Lý Lăng Tiêu đấu chó đi, hi vọng mấy ngày này mày có thể hưởng thụ chút thời gian cuối cùng.
Mộ Dung Trường Thiên chằm chằm nhìn Thường Nhạc, thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ sự dao động nào.
– Tao sẽ đến đúng giờ, có điều tao hi vọng ngày đó mày rửa sạch mông một chút.
Thường Nhạc tà ác cười, tự nhiên ôm lấy Tô Mị Nhi, phóng khoáng rời đi.
– Thường Nhạc, mày nhất định sẽ phải hối hận.
Nhìn bóng lưng đang dần biến mất kia, ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên trở nên thâm thúy và quỷ dị.
Tâm tình Tư Đồ Lôi Minh rất không tốt, sắc mặt thâm trầm kia báo hiệu bão táp sắp xảy ra, tay gã gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, cùng với tốc độ đó, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.
Trước mặt gã bày một cái máy tính, có một gã áo đen đứng đầu bên kia máy tính.
Đối phương lẳng lặng chờ câu trả lời của Tư Đồ Lôi Minh.
– Mày xác nhận những điều mày vừa kể là sự thật?
Trong thanh âm âm u lạnh lẽo của Tư Đồ Lôi Minh có vài phần quỷ dị, trong đôi mắt đen kia không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Cho dù ở khoảng cách xa, thân hình gã áo đen cũng không kìm được mà run lên, gã cẩn thận gật đầu.
– Rác rưởi!
Sắc mặt Tư Đồ Lôi Minh hoàn toàn thay đổi, cú đấm kia giống như tia chớp, nặng nề đánh lên màn hình máy vi tính.
– Choang!
Sau tiếng động lớn kia, màn hình vỡ tan thành nhiều mảnh ùn ùn bắn về phía Tư Đồ Lôi Minh, gã hoàn toàn không hề né tránh, chính là khi những mảnh vỡ kia sắp chạm vào mặt, chúng đột nhiên rơi thẳng xuống đất.
– Thường Nhạc, ngay cả em gái của Tư Đồ Lôi Minh tao mà mày cũng dám động vào…
Chưa nói dứt lời, một bóng đen nhanh chóng tiến vào, khuôn mặt kia vô cùng anh tuấn, bước chân vững chãi, gã chính là trợ thủ đắc lực nhất của Tư Đồ Lôi Minh – Ám.
– Thiếu gia, bên phía Mộ Dung Trường Thiên đã xảy ra chuyện rồi.
Ám đem một tập tư liệu tới tay Tư Đồ Lôi Minh.
– Mộ Dung Trường Thiên!
Lông mày Tư Đồ Lôi Minh lơ đãng nhíu lại, dựa vào tính cách của Mộ Dung Trường Thiên, nếu phải xảy ra chuyện quan trọng tới tính mạng, gã tuyệt đối sẽ không gấp gáp tìm mình như vậy.
– Rầm!
Tư liệu vừa mới xem được một nửa, Tư Đồ Lôi Minh đấm mạnh xuống mặt bàn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra ý cười âm u và lạnh lẽo:
– Thường Nhạc, lại là Thường Nhạc, xem ra mày không chờ được nữa rồi!
– Thiếu gia, chúng ta phải làm như thế nào?
Từ trước tới giờ Ám chưa từng thấy Tư Đồ Lôi Minh tức giận như thế bao giờ, trong lòng gã âm thầm mặc niệm cho cái tên Thường Nhạc kia.
– Chọn hai người tinh anh trong bang giúp Mộ Dung Trường Thiên vượt qua ải này.
Tư Đồ Lôi Minh yên lặng nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
– Dựa vào bản lĩnh của Mộ Dung Trường Thiên bây giờ vẫn còn kém Thường Nhạc một bậc, nhớ kỹ, nhất định phải dùng tay của Mộ Dung Trường Thiên đổi lấy đầu của Thường Nhạc.
– Thuộc hạ đã hiểu!
Trong lúc Tư Đồ Lôi Minh đang lên kế hoạch, Thường đại thiếu gia của chúng ta lại đang cùng Tô Mị Nhi yêu mị tâm tình, đối với sự lựa chọn của Tô Mị Nhi, hắn vẫn rất buồn bực.
– Tô Mị Nhi, em chọn tôi có phải vì tôi đẹp trai, có đủ thực lực không?
Thường Nhạc tự cho rằng bản thân đẹp trai hơn Mộ Dung Trường Thiên vài phần, cho nên hắn nghĩ tới điểm này đầu tiên.
Thần sắc Tô Mị Nhi bỗng trở nên cổ quái. Tuy rằng vẫn là gương mặt quyến rũ xinh đẹp đầy thỏa mãn, nhưng thanh âm lại đặc biệt bình tĩnh, cô hé cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nói:
– Bởi vì… bởi vì em…. thích… anh!
Thường Nhạc lảo đảo, thiếu chút nữa gục trên mặt đất, có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào nói thích mình, Thường thiếu gia vĩ đại nhất định sẽ khẳng định đấy là chuyện đương nhiên, nhưng Tô Mị Nhi lại nói thích mình… Điều này làm cho Thường Nhạc luôn tự nhiên, phóng khoáng cảm thấy không thể thích ứng nổi.
Tô Mị Nhi cũng chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt Thường Nhạc. Thần sắc cô hơi ảm đạm.
Biết rõ bản thân bị bắt gặp biến hóa này, Thường Nhạc quỷ dị cười, thở dài đứng lên:
– Kỳ thực Thường Nhạc tôi chỉ có một ưu điểm thôi!
– Ưu điểm gì?
Tô Mị Nhi cũng hiểu được thân phận của mình, khiến cho đường đường Thường đại thiếu gia kia thích mình, điều này dường như có chút khó khăn, sự chú ý của cô lập tức bị bởi những lời nói kia của Thường Nhạc hấp dẫn.
– Ưu điểm của tôi là dễ dàng được mỹ nữ yêu thích.
– Xì!
Tô Mị Nhi không khỏi bật cười, giờ phút này nụ cười hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Ngay cả Thường Nhạc cũng bị nụ cười ngọt ngào thêm vài phần quyến rũ của cô hấp dẫn.
– Có lẽ khi Thường Nhạc tôi cất giấu mỹ nữ, trong tình huống đặc thù nên có sự đối xử đặc thù.
Thường Nhạc đột ngột nói ra những lời này.
– Thường Nhạc, sao anh có thể ở cùng với loại phụ nữ này?
Thanh âm trong trẻo mang theo vài phần ghen tị. Chỉ nghe thanh âm này cũng có thể đoán ra đối phương chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân.
Lông mày Thường Nhạc lơ đãng nhíu lại.
Ngẩng đầu, ánh mặt cẩn thận đánh giá Bạch Nhược Hề, Thường Nhạc thản nhiên cười nói:
– Vì sao lại không thể? Chẳng lẽ Thường Nhạc tôi quyết định chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của cô sao?
– Loại phụ nữ thấp hèn này căn bản không xứng ở cùng một chỗ với anh.
Bạch Nhược Hề chán ghét nhìn Tô Mị Nhi một cái, sau đó lại lấy dũng khí nói:
– Anh là người đàn ông của em, em đương nhiên có quyền quản chuyện này.
Thường Nhạc cảm nhận rõ thân thể mềm mại của Tô Mị Nhi khẽ run lên, lông mày hắn nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Bạch Nhược Hề, ánh mắt tựa như tia chớp, đâm thẳng vào nội tâm sâu kín nhất của Bạch Nhược Hề.
– Là người phụ nữ của Thường Nhạc tôi phải hiểu rõ: Tôi quyết định chuyện gì, bất cứ người nào cũng chỉ có thể đồng ý, không thể hoài nghi, chỉ dựa vào điểm này, Bạch Nhược Hề cô đã không còn xứng làm người phụ nữ của tôi nữa rồi.
Thường Nhạc cay nghiệt nói.
Bạch Nhược Hề sửng sốt, cô ta không nghĩ rằng chính bản thân mình… thậm chí không bằng cả Tô Mị Nhi, nước mắt từ đôi mắt động lòng người của cô chảy xuống, chân cô giẫm mạnh một cái:
– Đồ chết tiệt!
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Có rất ít người có thể ngay trước mặt Thường đại thiếu gia mắng những lời này, mà có thể toàn vẹn rời khỏi như vậy quả là có một không hai, nhưng chuyện cứ như vậy xảy ra rồi.
Thường Nhạc ngẩn ngơ lẩm bẩm trong miệng:
– Đồ chết tiệt… Ha ha, chỉ dựa vào những lời này, bản thiếu gia quyết định tha thứ cho những lời cô nói lúc nãy, chỉ cần là người phụ nữ Thường Nhạc tôi nhìn trúng, có chạy đến chân trời góc biển, thì trên người đều đã có ấn ký của tôi!
Tô Mị Nhi nhu thuận đứng bên cạnh Thường Nhạc, thần thái kia giống như tuyệt sắc phi tử đứng bên Đế vương, loại thần thái này khiến cho Thường Nhạc không khỏi nảy sinh cảm giác muốn che chở.