Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 94: Quá Giang Long và Địa Đầu Xà.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Ninh Khinh Tuyết cứ một mực đi tới, trên đường không gặp tên ác ôn nào hết,
còn nghĩ rằng Tiêu Lôi nói quá sự thật, tuy là biên giới, nhưng cũng không đến
nỗi hỗn loạn quá mức, đến bây giờ cô mới biết Lưu Xà là ác ôn thế nào, ở chốn
đông người mà dám làm loạn.
– Cho cô em ba giây, rót rượu mời anh Vệ đây, nếu không anh sẽ lột sạch người
em đấy.
Sử Vệ từ trước đến giờ chưa từng chờ đợi bất cứ người phụ nữ nào, đối với gã
ta, phụ nữ là để cho đàn ông chơi.
Ninh Khinh Tuyết mặt trắng bệch nhìn các gương mặt lạnh lùng trong phòng, và
còn sắc mặt nham hiểm của tên anh Vệ nữa, trong lòng có chút run rẩy, dù có
chết cô cũng không để cho thân thể mình bị phơi bày nơi đây, nhưng đến bây giờ
cô cũng chưa gặp được mặt của Diệp Mặc. Một Ninh Khinh Tuyết chưa từng va chạm
với giới xã hội đen, bây giờ đã hiểu thế nào là sự vô lý. Cô cảm thấy mình có
chút trẻ con, có những chuyện khi tiếp xúc rồi mới biết sợ hãi.
– Tôi đến để tìm chồng tôi là Diệp Mặc, anh ấy đang ở Lưu Xà, anh không được
đụng đến tôi…
Ninh Khinh Tuyết cũng thấy là những lời nói của mình sẽ không có sức lực, cô
nghe Tiêu Lôi nói rằng Diệp Mặc đã từng cứu cô ở Lưu Xà, cô chỉ muốn ra đây
xem có ai quen biết hắn ta không.
– Ha ha ha… chồng em sau này sẽ là anh đây, cái gì mà Diệp Mặc, nếu như hắn ở
Lưu Xà này, anh sẽ khiến hắn biến mất.
Sử Vệ cười khoa trương, vung tay kéo lấy Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết giận dữ cực độ, lại lách né tránh một lần nữa.
– Khốn kiếp…
Sử Vệ lần này thật sự phẫn nộ, chưa từng có một người phụ nữ nào dám cự tuyệt
y, hôm nay người phụ nữ này ba lần bảy lượt khước từ y, khiến y mất mặt quá
thể.
– Khoan đã, anh Vệ, có thể nghe tôi một lời không…
Một người thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi đột ngột chạy đến nắm lấy tay y
nói.
Những kẻ xung quanh đều kinh ngạc khi thấy có người xuất hiện phá đám nhã hứng
của Sử Vệ, đây chẳng khác nào tự tìm cái chết sao? Nhưng khi những kẻ đó biết
người này là ai, thì không ai nói gì nữa.
Bởi vì người thanh niên đã chạy tới nắm lấy tay y tên là Thạch đầu, thân tín
của Nam Phương. Hiện giờ Lưu Xà tuy chưa phải 100% thiên hạ của ‘Hội Phác
Đao’. Nhưng từ khi ‘Hội Phác Đao’ tiêu diệt ‘Hà bang’ và ‘Phi bang’, thì từ đó
không còn các tổ chức bang hội nữa, đại bộ phận người đến Lưu Xà để làm ăn
hoặc chạy đơn, đều nể người đứng đầu ‘Hội Phác Đao’ đôi chút.
Sử Vệ bị người này phá đám tuy rằng hơi khó chịu, nhưng Thạch đầu y cũng quen
biết, người thanh niên này luôn theo sát Phương Nam, cũng có chút quyền lực
trong ‘hội Phác Đao’. Tuy y là ‘cá'Quá giang long’, nhưng cũng không dám làm
điều gì quá đáng.
Thấy thế y đành nói:
– Anh Thạch Đầu, có gì từ từ nói, nhưng người phụ nữ này là của tôi chắc rồi,
hy vọng có gì anh nói nhanh lên, để tôi còn làm chuyện khác.
Giọng điệu tuy rằng có nể mặt đôi chút, nhưng cái kiểu ngạo mạn khoa trương
biểu lộ cả ra ngoài, rất hiển nhiên là y đã nể Thạch Đầu đôi chút, nhưng biểu
hiện là không hề sợ ‘Hội Phác Đao’.
Sắc mặt của Thạch đầu hơi biến đổi, nhưng không phản bác, bởi vì anh biết lai
lịch của gã ta, gã không những là tên lưu manh tại Lưu Xà này, mà các địa bàn
ngon lành gã đều có thể tham dự, bởi vì gã là người có máu mặt của ‘Lưỡng Tê
bang’.
So với ‘Lưỡng Tê bang’ mà nói, thì ‘Hội Phác Đao’ miễn cưỡng chỉ là đứng đầu
một địa bàn mà thôi. Bởi vì ‘Lưỡng Tê bang’là bang lớn số một tại các cùng
biên giới, sự hoạt động của họ là ở các cửa khẩu của các nước Á Phi, toàn là
các vụ làm ăn lớn. Nghe nói ‘Lưỡng Tê bang’ vẫn trực thuộc ‘Nam Thanh’, hai
chữ ‘Nam Thanh’, ở thế giới ngầm phương đông chỉ cần nghe nói tới cũng đủ sợ
rồi.
Lưu Xà chỉ là một bến đỗ nhỏ của họ, nếu đắc tội với ‘Lưỡng Tê bang’ thì kết
cục đã biết trước rồi đấy, cho nên Sử Vệ không nể mặt Thạch đầu cho lắm, Thạch
đầu cũng không dám nói gì.
– Xin hỏi cô, lúc nãy cô bảo Diệp Mặc là chồng cô, vậy anh ta là Diệp Mặc
nào?
Thạch Đầu vừa đến cửa thì hỏi ngay, anh ta biết 'Con nhím' gã là tên nóng nảy.
Ninh Khinh Tuyết đang hoang mang chưa biết tính sao, thì có người đến hỏi
mình, cô như người chết đuối vớ được tấm ván. Không phải là cô sợ chết, nhưng
bị làm nhục đối với cô còn đáng sợ hơn cái chết ngàn lần, nếu không thì lần
trước cô sẽ không vì chữa trị có thể bị người khác nhìn thấy mà sợ hãi.
Thạch Đầu tới hỏi chuyện, cô lập tức trả lời:
– Tôi đến để tìm chồng tôi Diệp Mặc, thời gian trước anh ta có đến Lưu Xà, từ
một người bạn tôi biết được, cho nên tôi đến để tìm anh ta.
Ninh Khinh Tuyết nói xong thì miêu tả sơ về hình dáng của Diệp Mặc.
Nghe xong lời của Ninh Khinh Tuyết, Thạch Đầu biết rằng người cô đang nói
chính là anh Diệp, cũng khó trách, chỉ có anh Diệp mới có người vợ đẹp như
thế.
Nhưng Thạch đầu cũng biết tính khí của tên Sử Vệ, anh quay đầu nói với một
người đi theo:
– Hãy nói với anh Nam, vợ của Diệp mặc đã đến rồi.
– Anh nói thế là có ý gì?
Sử Vệ cảm thấy lời nói của Thạch đầu có vẻ không xong rồi, có vẻ như anh ta
không có ý định giao người phụ nữ này cho y.
– Xin lỗi anh, anh Sử, người phụ nữ này là vợ của anh Diệp, người của chúng
tôi, anh không được động đến.
Thạch đầu nói xong thì vẫy tay một cái, ba tên đệ tử theo sau lập tức tiến
lên.
Sắc mặt Sử Vệ sa sầm,
– Nói như thế là anh muốn chống đối với tôi, Nam Phương không muốn làm ăn ở
đây nữa sao? Nói cho anh biết, người phụ này là của tôi chắc rồi, cho dù Nam
Phương có đến đây, tôi cũng phải đem cô ta đi, anh em đâu, mang cô ta đi.
Lời của Sử Vệ vừa dứt lời, vốn dĩ chỉ có bốn tên thanh niên xăm mình đứng một
bên, ngay lập tức xông lên.
Sắc mặt Thạch Đầu thay đổi, phút chốc lại do dự, vẫn khoát tay, mấy tên đệ tử
theo sau cũng xông lên cản lại, người của hai bên phút chốc đối đầu với nhau.
– Một tên tay sai tép riu như mày cũng dám giành đàn bà với tao sao, chẳng lẽ
tao không dám làm gì mày sao? Đợi tao chém gãy cái chân chó của mày, mới đi
nói chuyện với Nam Phương, anh em, xông lên đi.
Lời nói của gã đầy sự hung ác ngang ngược.
Theo mệnh lệnh của Sử Vệ, hai bên đánh nhau điên cuồng, các cây đao được giấu
trong người đều được lôi cả ra, phút chốc cả cái nhà trọ tung tóe vết máu.
Ninh Khinh Tuyết sợ hãi lui về phía cửa, lúc này cô mới thật sự biết được, chỗ
này hỗn loạn đến mức độ nào, những kẻ xách dao chém tứ tung, mà không một ai
quản được.
Bởi vì bên của Thạch Đầu ít người, rất nhanh đã ở thế hạ phong. Sử Vệ đang
muốn kéo Ninh Khinh Tuyết, chuẩn bị rời khỏi đây, đột nhiên ngoài cửa đến thêm
hai mươi mấy người.
Giọng nói phẫn nộ của Nam Phương cất lên:
– Giết hết cái đám chết tiệt này cho tôi.
– Nam Phương mày dám động vào tao? Mày không muốn sống nữa sao.
Nghe giọng nói của Nam Phương, Sử Vệ càng giận dữ, y không ngờ tên cầm đầu Lưu
Xà này dám động đến y. Phải biết rằng cái biên giới nhỏ bé này, cũng giống như
một khăm sai đại thần, tuy rằng những kẻ cầm đầu không thấy được nhưng cũng
phải quay theo y, nhưng cũng không thể vì một người phụ nữ mà đắc tội với y,
vả lại còn đắc tội chết nữa.
– Hừ, mày kiếm chác chút đỉnh trên địa bàn của tao cũng không sao, nhưng mày
lại dám động vào người của anh Diệp, mày chán sống rồi, đánh hắn đi.
Nam Phương biết rằng đắc tội với Sử Vệ sẽ có hậu quả thế nào, nhưng với Diệp
Mặc, anh kính nể như thần, và người phụ nữ này là vợ của Diệp mặc, anh làm sao
có thể để cho ai động vào cô. Không những như thế, anh còn phải lấy thái độ
của mình ra cho Ninh Khinh Tuyết xem, nếu không sẽ khó mà ăn nói với Diệp Mặc.