Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 93: Em đi được sao? – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 93: Em đi được sao?

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 93: Em đi được sao?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Ninh Hải

Liền vài ngày Ninh Khinh Tuyết đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng trấn tĩnh
lại, bởi vì bất kể báo hay tin tức trên mạng đều cho thấy thủ phạm vụ án mạng
mấy hôm trước đã rời khỏi Ninh Hải, hơn nữa gần đây cảnh giới Ninh Hải rõ ràng
cũng buông lỏng hơn, dấu hiệu này cho thấy Diệp Mặc đúng là đã rời khỏi Ninh
Hải.

– Hứa Vi, tôi đi vài ngày, chỗ hoa cỏ này cô giúp tôi chăm sóc một thời gian
được không, đặc biệt là cây nhỏ nhất này.

Ninh Khinh Tuyết đang nói với Hứa Vi, Lý Mộ Mai từ chỗ Tô Tĩnh Văn trở về.

Nghe thấy lời Ninh Khinh Tuyết nói, Lý Mộ Mai lập tức vui vẻ nói:

– Khinh Tuyết, chị muốn về Du Châu hả?

Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu:

– Không phải, chị muốn ra ngoài giải sầu, lúc nào cũng ở Ninh Hải buồn bực
quá

Đi đâu thì ngay cả Lý Mộ Mai cũng không nói.

– Khinh Tuyết, không phải chị muốn về Du Châu hả? Có cần em đi cùng chị
không?

Lý Mộ Mai thấy Ninh Tuyết nói vậy, lập tức cảm thấy không đúng. Ninh Khinh
Tuyết từ khi đến thành phố chưa bao giờ đi một mình ra ngoài. Chị ấy muốn đi
đâu?

Hứa Vi biết thân phận của Ninh Khinh Tuyết có chút không tầm thường rồi, hơn
nữa giữa cô và Diệp Mặc trước đây có gì đó là lạ. Mặc dù cô không chủ động
hỏi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, bây giờ Ninh Khinh Tuyết muốn ra ngoài, nhờ cô
chăm sóc cây cỏ, đương nhiên là có vấn đề. Cô biết cây cỏ nhỏ này đối với Ninh
Khinh Tuyết rất quan trọng, còn về nguyên nhân tại sao, cô lại không biết.

Lý Mộ Mai thấy Ninh Khinh Tuyết không muốn nói đi đâu, chỉ thờ dài, cũng không
hỏi thăm nữa.

Hai ngày sau, Ninh Khinh Tuyết một lần nữa nhờ Hứa Vi giúp cô chăm sóc cây cỏ,
rồi rời khỏi Ninh Hải. Chiếc hòm nhỏ của Diệp Mặc cô mang theo không tiện,
nhưng để ở Ninh Hải lại không yên tâm, đành lấy đồ đạc bên trong gói lại, rồi
đặt vào trong bao.

Về ba hạt châu kia, Ninh Khinh Tuyết mãi vẫn không tìm được dây xâu lại, chỉ
có thể đặt cùng với đồ khác, cô muốn tìm một dây chuyền đẹp nhất, xâu ba hạt
châu này vào. Đeo lại trên tay, nhưng bây giờ không tìm được dây tay. Cô đành
cất đi.

Sở dĩ rời khỏi Ninh Hải, vẫn là vì lời Tiêu Lôi đến nói lần trước, bởi vì Tiêu
Lôi gặp Diệp Mặc ở Lưu Xà.

Cho nên nơi mà Ninh Khinh Tuyết định đi chính là Lưu Xà. Cô thấy, Tiêu Lôi đã
gặp Diệp Mặc ở Lưu Xà, thì rất có thể Diệp Mặc về lại Lưu Xà. Bởi vì cô tra
trên bản đồ, cũng tìm tra trên mạng, Lưu Xà là nơi giáp biên giới, ở đây vàng
thau lẫn lộn, là nơi thích hợp nhất để lẩn trốn.

Tuy nhiên cô cũng không phải không nghĩ qua, Lưu Xà quá nguy hiểm. Nhưng nghĩ
tới nếu không phải là Diệp Mặc, cô sớm đã chết rồi. Vậy chết một lần nữa thì
như thế nào? Huống hồ cô cũng hiểu được, nếu cô không chủ động đi tìm Diệp
Mặc. Nếu ở lại Ninh Hải thì cả đời này có lẽ cũng không có cách nào gặp lại
Diệp Mặc nữa, cô có một dự cảm, Diệp Mặc sẽ không chủ động đi tìm cô.

Bất luận cô không biết lần trước Diệp Mặc tới Ninh Hải vì lý do gì, nhưng Ninh
Khinh Tuyết chắc chắn Diệp Mặc không phải vì cô mà đến Ninh Hải.

Cô cảm thấy tâm tư của mình đối với Diệp Mặc ngày càng phức tạp, ban đầu là vì
lợi dụng hắn, sau lại áy náy với hắn, muốn xin lỗi hoặc làm gì đó bù đắp cho
hắn. Sau nữa lại vì cây cỏ nên bị thương, Diệp Mặc trị thương cho cô, lại cảm
kích hắn. Thậm chí trong lòng có suy nghĩ cùng sống với hắn cả đời như vậy.
Nhưng bây giờ càng hiểu hắn, cô lại thấy cô và hắn càng xa, mình và hắn như
người xa lạ, càng xa càng lạ, cô lại muốn hiểu hắn hơn.

Ninh Hải không có chuyến bay thẳng tới Quý Lâm. Nhưng có chuyến bay đến Hàm
Sơn, Ninh Khinh Tuyết phải đến Hàm Sơn trước, rồi lại từ Hàm Sơn đến Quý Lâm.

Từ Ninh Hải đến Quý Lâm rất đơn giản, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng
sau khi đến Quý Lâm, Ninh Khinh Tuyết mới phát hiện, xe cô ngồi không đến Lưu
Xà, chỉ sợ cô trả thêm tiền, cũng không có ai đồng ý đưa cô đến Lưu Xà, đã thế
đa số khuyên cô một thân con gái không nên đi Lưu Xà.

Chỉ có điều Ninh Khinh Tuyết đã quyết tâm muốn đi Lưu Xà. Cuối cùng không còn
cách nào khác, cô đành đến công ty cho thuê xe, tự mình thuê một chiếc Passat
thông thường, tự mình lái xe đến Lưu Xà.

Tuy xe đến Lưu Xà rất khó tìm, nhưng đường đến Lưu Xà lại dễ dàng hỏi được.

Sau hai tiếng, xe của Ninh Khinh Tuyết quẹo vào đường núi gập ghềnh, Ninh
Khinh Tuyết mới phát hiện mình chưa đi được nửa đường, trong khi đó đã hơn năm
giờ chiều rồi.

Lại tròng trành hơn hai tiếng nữa, Ninh Khinh Tuyết mới phát hiện đường dần
dần bằng phẳng trở lại. Nhưng xung quanh càng hoang vắng hơn. Ngoài tiếng thú
rừng thỉnh thoảng truyền đến thì là tiếng gió rừng thổi, phát ra một trận vù
vù.

Hoảng sợ, Ninh Khinh Tuyết lái xe càng nhanh hơn.

– Đại ca, muộn thế này còn có một chiếc xe đi tới, có nên ra tay không?

Cùng lúc, Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy trong rừng mấy cặp mắt đang nhìn chằm
chặp vào cô.

Người đàn ông được gọi là đại ca khoát tay nói:

– Không cần, tối nay chúng ta còn có việc. Huống hồ, lái xe Passat chắc cũng
không có gì béo bở. Hơn nữa, hiện cánh tay họ Phương rất dài, vì một chiếc
Passat nhỏ mọn mà bại lộ còn gì thú vị nữa.

Ninh Khinh Tuyết không thể ngờ được, chỉ nhờ chiếc xe Passat lại tránh được
kiếp nạn.

Nhưng khi cô đến Lưu Xà, đã hơn chín giờ tối, mệt mỏi không chịu được, đeo ba
lô trên lưng, Ninh Khinh Tuyết chuẩn bị tìm một chỗ ngủ qua đêm trước, sau đó
mai lại đi tìm tin tức Diệp Mặc.

Lưu Xà không phải là không có khách sạn, nhưng đa số những khách sạn ở đây đều
là cho những kẻ liều mạng hoặc buôn lậu súng qua biên giới ở lại, có thể tưởng
tượng đều không phải người bình thường. Những khách sạn này không chỉ có chỗ
ngủ, dưới tầng còn có quầy ba phục vụ khách uống rượu.

Cho nên khi Ninh Khinh Tuyết vào khách sạn gần nhất, dường như thu hút ánh
nhìn của tất cả mọi người.

Lưu Xà cũng không phải không có con gái tới, nhưng dung mạo xinh đẹp như Ninh
Khinh Tuyết, thì là lần đầu tiên xuất hiện. Có thể tồn tại được ở Lưu Xà, có
mấy người là không phải xách đầu trên tay sống qua ngày, những người này đều
là hôm nay có rượu hôm nay say, cho nên vừa nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, tất cả
mọi người trong quán bar khách sạn đều nhắm vào cô. Thậm chí ngay cả hai cô
gái cũng không ngoại lệ, ánh mắt không có gì là cố kỵ.

Ninh Khinh Tuyết nhìn ánh mắt xung quanh như vô số sói đói, cô cảm thấy toàn
thân rợn gai ốc, bất giác rùng mình một cái.

Dường như đã nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết rùng mình một cái, người đàn ông
khoảng ba mươi tuổi ngồi dựa trong quầy ba uống rượu, ánh mắt càng sáng lên.
Cầm một chén rượu đi tới:

– Em gái, ở đâu? Có anh chăm sóc không ai dám ức hiếp em đâu. Ông chủ, giúp
ta tìm một phòng tốt nhất cho em gái này, tính vào tiền của tôi.

Người này vừa đến nói, rất nhiều người lập tức im tiếng, chỉ nhìn Ninh Khinh
Tuyết với ánh mắt thông cảm. Bời vì mọi người đều biết người này là Sử Vị,
thực ra y còn có biệt hiệu “con nhím”. Chẳng những lòng lang dạ sói, mà còn
cực kỳ khó chơi, bởi vì lực lượng sau lưng y, thì ngay cả Phương Nam cũng
không có cách nào với y. Quan trọng nhất là y cực kỳ háo sắc, con gái chết
trên tay y nhiều vô kể.

– Không cần, tôi chuyển chỗ khác.

Nói xong Ninh Khinh Tuyết liền muốn rời khỏi.

– Em đi được sao? Em gái, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Sử Vị thấy Ninh Khinh Tuyết mặt trắng bệch muốn đi khỏi, lập tức ném cốc xuống
nền, khoát tay đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Ninh Khinh Tuyết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.