Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 90: Kế Hoạch. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 90: Kế Hoạch.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 90: Kế Hoạch.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Vân Băng ngủ rất là ngon, lúc sáng thức dậy đột nhiên nhớ ra cái gì, theo bản
năng giơ tay nắm xung quanh.

Hắn đi rồi, Vân Băng bỗng nhiên có cảm giác mất mát, tuy rằng biết rằng hôm
này Diệp Mặc sẽ đi, nhưng không ngờ hắn đến từ biệt một câu cũng không nói đã
đi rồi, đầu giường còn một tờ giấy nhắn lại.

– Chị Băng, cảm ơn ơn cứu mạng của chị, sẽ có một ngày tôi quay về thăm chị,
tôi đi đây, Diệp Mặc.

Cầm tờ giấy chỉ có một dòng chữ trên tay, đột nhiên Vân Băng có một loại thư
thái, hắn nói qua sẽ quay lại thăm mình thì nhất định sẽ trở về, đối với Diệp
Mặc cô không có suy nghĩ nào khác, chỉ có chút thích và có cảm giác muốn ở
cùng hắn, chẳng lẽ là do mình quá cô đơn? Nhưng lập tức Vân Băng liền lo lắng
đến sự an nguy của Diệp Mặc.

– Cái gì? Là anh giết con trai của Thiên Long Đầu, chả trách gần đây Nam
Thanh giống như phát điên lên, khắp nơi đều là người của bọn họ, thậm chí địa
bàn của chúng tôi cũng có rất nhiều người của Nam Thanh, bởi vì Lão đại không
có ra lệnh, nhất thời chúng tôi cũng không có xảy ra xung đột với bọn họ, thật
không ngờ, người giết Thiên Sĩ Bình lại là anh.

Nghe thấy người giết Thiên Sĩ Bình là Diệp Mặc, Vũ Học Dân rất là kinh hãi,
nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lấy lại được đại quyền, lại có thể có được Úc Diệu Đồng, tâm tình của Vũ Học
Dân rất là thoải mái, nhưng nghe thấy lời Diệp Mặc, thì rất là chấn động,
Thiên Long Đầu là ai, là người có quân đội chính quy, gã là người còn mạnh hơn
so với một số lãnh đạo của quốc gia.

Hắn có thể dựa vào sự yêu ghét của mình để làm 1 việc, lãnh đạo quốc gia dám
như thế sao?

Hơn nữa Thiên Long Đầu này chỉ có một đứa con trai, không ai không biết, bất
kể hắc bạch hai đạo, đểu phải nể mặt gã, không ngờ Diệp Mặc lại dám giết gã.

Diệp Mặc rất là bình tĩnh nhìn Vũ Học Dân, chỉ cần Vũ Học Dân bất luận là tỏ
vẻ lo lắng và không dám lưu hắn, hắn lập tức rời đi, nơi này không ở được, tự
có nơi khác, sở dĩ hắn giúp Vũ Học Dân, cũng bởi vì hắn có ý muốn Vũ Học Dân
giúp.

Dù sao thực lực bây giờ của hắn còn quá thấp, một khi hắn thăng cấp lên luyện
khí tầng 3, cho dù Thiên Long Đầu không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đến tìm, Diệp
Mặc hắn cũng không phải dễ truy sát, người truy sát hắn thì sớm muộn hắn cũng
sẽ truy sát lại.

– Anh Diệp, ban đầu tôi định mời anh gia nhập Thiết Giang, nhưng bây giờ xem
ra kế hoạch này không được rồi, nếu anh gia nhâp Thiết Giang thì chẳng những
hại anh, mà cũng hại cả Thiết Giang.

Vũ Học Dân cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Diệp Mặc gật gật đầu, cho dù là không có chuyện của Thiên Long Đầu, hắn cũng
sẽ không gia nhập Thiết Giân, loại cuộc sống này không phù hợp với hắn.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Vũ Học Dân nói:

– Tôi giúp anh làm một thân phận mới, anh cũng cần thay đổi chút dung mạo,
sau đó đến một nơi ẩn cư một thời gian, đắc tội Thiên Long Đầu, không phải đi
ra nước ngoài là có thể giải quyết được.

Diệp Mặc từ Vũ Học Dân đã biết được sự đáng sợ của Thiên Long Đầu, mình giết
con trai của gã, có thể khẳng định, chỉ cần tìm ra là mình động thủ, gã nhất
định điên cuồng trả thù.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Diệp Mặc lại cấp bách muốn tăng mạnh thực lực
như hiện tại, hắn biết nếu như hắn không thể nhanh chóng đề cao thực lực, dựa
theo việc hắn đã làm, thì hắn sẽ bị ăn đến mức xương cũng không còn.

Tăng thực lực lên với hắn mà nói hiện tại chỉ có hai biện pháp, thứ nhất chính
là lập tức gieo trồng “Ngân Tâm thảo”, thứ hai chính là ngay lập tức đi sa mạc
Takla Makan tìm kiếm “Tử tâm đằng”, cũng là một loại cơ duyên, so sánh một
chút, “Ngân Tâm thảo” đáng tin hơn một chút, nhưng Ngân tâm thảo phải cần hai
năm mới chín, Diệp Mặc không thể chờ lâu như vậy được.

Nếu hắn không nhanh chóng thăng lên tới luyện khí tầng ba, hai năm sau, hắn
nói không chừng thi cốt đã rét lạnh.

Hắn đã có quyết định, trước tiên phải tìm một nơi an toàn, sau đó trồng “Ngân
Ttâm thảo” rồi tính tiếp, đợi trồng xong “Ngân Tâm thảo”, hắn lập tức đi sa
mạc Takla Makan, hai việc này đều không thể đợi được.

Chờ hắn tới luyện khí tầng ba, hắn sẽ chủ động đi thăm hỏi Thiên Long Đầu một
chút, đứng trước mặt gã mà nói cho gã biết, con trai gã là do mình giết, gã có
thể làm gì? Cái loại truy sát này làm cho hắn vô cùng tức giận, bất kể Tống
gia hay là “Nam Thanh” cũng đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái,
Diệp Mặc hắn đường đường là một tu chân giả, không ngờ lại bị những người này
truy sát, hắn lại không thể không chạy.

Tuy nhiên Vũ Học Dân cũng không làm cho hắn thất vọng, gã là bằng hữu không
tồi, dù biết nếu giấu diếm thân phận của Diệp Mặc, sau này sẽ có phiền phức
lớn, nhưng Vũ Học Dân không có chút do dự nào, không có Diệp Mặc thì gã đã
chết rồi, làm sao có hôm nay, cho nên thân phận của Diệp Mặc, trừ gã ra, đến
Úc Diệu Đồng gã cũng không nói.

Vũ Học Dân giúp Diệp Mặc làm một mới, tên gọi là Mạc Diệp, để chứng minh thư
không bị người khác phát hiện, Diệp Mặc trên mặt hóa trang một vết chàm, nhìn
có chút xấu xi, ảnh trên chứng minh thư chính là có vết chàm này.

Sỡ dĩ làm như vậy, là bởi vì thực lực của “Nam Thanh” quá lớn, gần như chỗ nào
cũng nhúng tay vào, mà Diệp Mặc còn muốn tìm một nơi an toàn để trồng “Ngân
Tâm thảo”, hắn cũng không muốn lúc trồng “Ngân Thâm thảo” thì bị người khác
phát hiện, “Ngân Tâm thảo” đối với hắn rất quan trọng.

Thời tiết ở thành phố Kinh giá lạnh, không thích hợp trồng “Ngân Tâm thảo” hơn
nữa ở lại thành phố Kinh dễ gây sự chú ý của người khác, Diệp Mặc từ trong
chậu hoa trong vườn nhà lấy ra một ít bùn đất, nhờ Vũ Học Dân hóa nghiệm, kết
quả lại phát hiện khu vực phía nam thành phố có thể trồng, nhưng cũng không
phải toàn bộ, nhưng thành phố phía bắc thì gần như là không được.

Cuối cùng Diệp Mặc chọn tới chọn lui, vẫn là chọn Lạc Thương, Lạc Thương thuộc
loại tỉnh Giang Nam, giáp Thượng Hải, nhân khẩu khoảng 5 triệu người.

Diệp Mặc sở dĩ chọn Lạc Thương, không liên quan đến Trì Uyển Thanh, mà bởi vì
thành phần đất ở đây khá phù hợp với loại đất hắn mang đến, thứ hai là những
thế lực ngầm ở đây đều do Thiết Giang quản lý, dưới thế lực của Vũ Học Dân.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là từ Lạc Thương chỉ cần ngồi
một chuyến máy bay là đã đến một nơi gần với sa mạc Takla Makan.

Một tuần sau, Diệp Mặc mang theo thân phận mới rời khỏi thành phố Kinh tới Lạc
Thương, tuy rằng thế lực của Vũ Học Dân ở thành phố Kinh rất lớn, nhưng Diệp
Mặc vẫn lựa chọn ngồi tàu hỏa, hắn không muốn có bất kỳ chút hoài nghi nào,
cái này không phải sợ hãi, mà bởi vì thời gian của hắn rất cấp bách, hắn không
có thời gian tranh đấu cùng mấy người này.

Diệp Mặc đi khoang nằm, hắn cũng không muốn Vũ Học Dân đưa tiền, đối với Diệp
Mặc mà nói, hắn giúp Vũ Học Dân, Vũ Học Dân giúp hắn, hai người bây giờ là
bạn, nhưng cũng chỉ là bạn mà thôi, nếu như hắn còn lấy tiền của Vũ Học Dân,
đối với hắn mà nói, giống như nợ người khác cái gì, loại cảm giác này Diệp Mặc
không thích, hơn nữa trong túi hắn còn hơn 5o ngàn.

Không có tàu hỏa chạy trực tiếp từ thành phố Kinh đến Lạc Thương, Diệp Mặc
đang ngồi tàu hỏa chạy tới Trịnh Châu, từ Trịnh Châu đổi xe đến Lạc Thương.

Lúc Diệp Mặc lên xe, bốn chỗ trên giường nằm chưa đầy, thêm hắn nữa là hai,
trong đó có một phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhìn có vẻ khôn khéo, nhưng thần sắc
rất mệt mỏi, vừa lên xe thậm chí không chào hỏi gì Diệp Mặc, đã lăn ra ngủ.

Diệp Mặc thầm nghĩ, người phụ nữ này cũng thật sơ suất, cho dù mệt thì ở trên
tàu cũng nên cảnh giác. Trộm cắp trên tàu tương đối nhiều.

Tuy nhiên ở đây chỉ có cô ta và Diệp Mặc, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đi
trộm đồ của một phụ nữ, cho dù là cô ta có triệu đô trên người, Diệp Mặc cũng
không để ý, ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời suy nghĩ
sau khi đến Lạc Thương sẽ làm gì, tìm việc trước hay là thuê nhà trước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.