Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 86: Rời khỏi Ninh Hải.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Khi Diệp Mặc tỉnh lại, trời cũng vừa rạng sáng. Đây là lúc thích hợp để hắn
rời khỏi Ninh Hải.
Hắn nhìn Vân Băng một chút. Không biết từ lúc nào, cô lại rúc vào trong lòng
hắn. Khóe miệng Vân Băng còn lộ ra một nụ cười. Gương mặt cũng có chút đỏ ửng.
Không biết có phải cô đã nằm mơ thấy chuyện gì tốt hay không?
Tuy rằng trước kia trong ấn tượng của Diệp Mặc, Vân Băng là một cô gái lạnh
như băng, còn không biết điều. Nhưng hiện tại, sau vài ngày Diệp Mặc ở cùng
một chỗ với cô, cách nhìn của hắn đối với Vân Băng đã có chút thay đổi. Tuy
rằng cô đã gần ba mươi tuổi, nhưng Diệp Mặc cảm giác cô không phải là người
đanh đá chua ngoa.
Cô dùng gương mặt lạnh như băng chỉ để che dấu bản tính của mình. Kỳ thật, từ
sâu trong nội tâm, cô vẫn giống như một thiếu nữ còn chưa xuất giá, cũng khát
vọng được yêu thương và che chở. Từ việc mỗi lần ngủ cô đều rúc tới bên cạnh
mình cũng có thể thấy được điều đó.
Tối hôm nay, Vân Băng không giống với ngày hôm qua. Cô không mặc quần áo ngủ,
mà mặc một áo ngủ. Tuy nhiên cô ôm cánh tay Diệp Mặc, ép ngực cô vào người hắn
đến mức có chút biến hình. Từ cổ áo lộ ra làn da tuyết trắng tới kinh người.
Thậm chí điểm tròn như đậu đỏ kia, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Không
ngờ cô không mang áo ngực.
Tuy rằng Diệp Mặc không phải là người từng trải, nhưng không có nghĩa là hắn
không hiểu về những điều này. Hắn cảm giác miệng khô có chút lợi hại. Diệp Mặc
rất khó có thể liên tưởng người con gái đang ngủ ở bên cạnh hắn với người cô
giáo vô tình lạnh như băng. Một người rất hiểu ý người khác như thế. Một người
lại vô tình lạnh như băng như thế.
Diệp Mặc khẽ thở dài. Có lẽ đây là biện pháp để cô bảo vệ mình. Hắn cẩn thận
nhấc tay Vân Băng đặt sang một bên, lại đắp chăn cho cô. Xong xuôi, lúc này
Diệp Mặc mới xuống giường.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn lấy ra một mảnh giấy và bút, để lại cho cô vài lời
ngắn gọn, sau đó hắn mới thay quần áo, xách túi của mình trên lưng, trực tiếp
từ ban công nhảy ra ngoài. Tuy rằng Vân Băng ở trên tầng bốn, nhưng Diệp Mặc
lại có thể nhảy xuống ban công tầng hai. Tiếp đó lại từ tầng hai nhảy xuống.
Cuối cùng, hắn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Tuy rằng Ninh Hải đã lập nhiều trạm kiểm soát san sát nhau, nhưng đối với Diệp
Mặc mà nói cũng không có gì khó khăn. Hắn căn bản là không cần ngồi xe. Hắn
triển khai Vân Ảnh Bộ cũng không chậm hơn đi xe, thậm chí còn năng động hơn.
Hai giờ sau, Diệp Mặc đã rời khỏi Ninh Hải đi được một đoạn xa. Lúc này đã là
ba giờ sáng. Diệp Mặc cứ luôn suy nghĩ. Thân phận hắn cũng đã bị lộ. Hơn nữa
hiện tại hắn cũng không có cách gì để làm được một cái chứng minh thư. Văn
Đông đã giúp hắn có một chứng minh thư. Chỉ có điều tên trên chứng minh thư là
Diệp Mặc. Cái này khẳng định không được. Ôi, sớm biết thế này đổi một tên khác
là được rồi.
Diệp Mặc đứng ở đầu một ngã ba đường. Hắn muốn vẫy một chiếc xe, đi nhờ tới
bất kỳ nơi nào cũng được. Trước hết, rời khỏi đây càng xa càng tốt. Nếu cứ
tiếp tục dùng Vân Ảnh Bộ, hắn lại cảm thấy ăn không tiêu.
Tuy nhiên, trên đường cũng không có mấy xe qua lại. Thỉnh thoảng có mấy chiếc
đi qua đều là xe vận tải lớn, chỉ có mấy chiếc xe riêng. Tuy rằng Diệp Mặc vẫy
một hồi lâu, nhưng không có chiếc xe nào dừng lại.
Một chiếc xe việt dã nhìn không rõ biển hiệu đang đi rất nhanh về phía Diệp
Mặc. Diệp Mặc lại vẫy tay cố thử thêm một lần nữa. Hắn quyết định, nếu chiếc
xe này vẫn không dừng lại, hắn sẽ tìm một chiếc xe vận tải lớn lặng lẽ đi lên.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là chiếc xe này bất ngờ ngừng lại. Diệp
Mặc đang chuẩn bị tiến lên cảm ơn một chút, chợt nghe thấy từ trong xe có
giọng một cô gái nói:
– Học Dân, khuya khoắt thế này, người ta lại lai lịch không rõ ràng, anh còn
muốn dừng xe làm gì? Hơn nữa chúng ta cũng đang bị truy sát. Nếu hắn cũng là
người của Hoàng Kỵ thì làm sao bây giờ?
– Đồng Đồng, người ở bên ngoài, có ai không có lúc gặp khó khăn. Chúng ta
cũng nhờ người khác giúp mới có được chiếc xe này. Hơn nữa, từ lúc chúng ta
lên xe đi đến đây mới nửa ngày. Hoàng Kỵ không có khả năng biết được. Người
này sao có thể là người của gã. Hơn nữa, hắn chỉ có một mình. Chẳng lẽ em lại
không tin tưởng vào người đàn ông của em như vậy sao?
Lần này người nói chuyện là một người đàn ông. Anh ta khoảng ba mươi tuổi. Anh
ta nói tới đây thì thấy Diệp Mặc đã đi đến. Anh liền quay đầu kêu lên:
– Đi lên đi, bằng hữu. Tự mình mở cửa xe đi.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, thở dài một tiếng, không
nói gì nữa.
Tuy rằng đôi nam nữ này chỉ nói với nhau vài câu, nhưng Diệp Mặc đã hiểu đại
khái về tình hình của bọn họ. Hai người này cũng đắc tội với người khác rồi
trốn chạy, cũng giống với hắn. Chỉ có điều người đàn ông này có chút hào
phóng, là người rất nhiệt tình. Trong lúc bản thân mình còn đang gặp khó khăn,
còn chủ động muốn giúp giúp người khác. Diệp Mặc lập tức cảm thấy có thiện cảm
với người đàn ông này.
– Tôi tên là Vũ Học Dân. Người này chính là bạn gái tôi Úc Diệu Đồng. Không
biết cậu muốn đi đâu?
Vũ Học Dân thấy Diệp Mặc lên xe lập tức tự giới thiệu nói.
Diệp Mặc cảm kích liền ôm quyền nói:
– Tôi tên là Diệp Mặc, không có chỗ nào đặc biệt để đi cả. Chỉ muốn lên xe đi
một đoạn đường mà thôi.
Hắn cảm kích cách làm người của Vũ Học Dân, thật ra cũng không giấu diếm tên
của mình.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc điềm đạm nho nhã, thật ra cũng thấy yên tâm. Hiện tại
nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lại lập tức trở nên cảnh giác. Một người đón xe
lại nói không biết đi đâu. Điều này nghe thế nào cũng có chút không thích hợp.
Vũ Học Dân nghe Diệp Mặc nói xong, cũng có chút kinh ngạc quan sát Diệp Mặc
một chút. Nhìn thế nào, Diệp Mặc cũng không giống người có thể có uy hiếp đối
với anh ta.
Diệp Mặc vừa thấy tình huống như vậy, cũng biết hai người này đang nghi ngờ
mình. Hắn cũng không tính giấu diếm. Hơn nữa đối phương cũng trốn chạy, hắn
đành phải cười khổ một chút nói:
– Bởi vì tôi đắc tội với người ta. Hơn nữa còn đắc tội với một nhân vật lớn,
cho nên phải trốn đi trong đêm. Hiện tại chỉ muốn trốn càng xa càng tốt. Chỉ
cần hai người đưa tôi đến một nơi xa nơi này, trước khi trời sáng cho tôi
xuống, tôi đã vô cùng cảm kích rồi.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Vũ Học Dân đã bình thường trở lại. Thế giới này, quyền
lực luôn nằm trong tay một bộ phận người ít ỏi. Những người đã làm mất lòng
một số ít nhân vật đó, ngoại trừ trốn thật xa ra, cũng không có biện pháp nào
tốt hơn. Tuy rằng anh ta cũng đang lẩn trốn, nhưng trong lòng cũng bắt đầu
thấy đồng cảm với Diệp Mặc. Anh ta gật đầu, không nói gì thêm nữa, chỉ là khởi
động xe, nhanh chóng rời khỏi đó.
Diệp Mặc ngồi ở ghế sau. Hắn có thể cảm giác được Vũ Học Dân là một người giỏi
võ, nhưng thân thủ của anh ta so với hắn, chỉ có thể nói là bình thường, so
với Phương Úy Thành thì giỏi hơn một chút, nhưng cũng có giới hạn. Chỉ có điều
không biết Hoàng Kỵ mà anh ta từng nhắc tới là người thế nào, lại khiến anh ta
dẫn theo bạn gái chạy trốn.
Người phụ nữ này thoạt nhìn quả thật có thể khiến đàn ông vui vẻ. Qua lớp quần
áo bó sát người, không thể nghi ngờ những đường cong trên cơ thể cô đã lộ rõ.
Trên người có mang các trang sức trang nhã, có vẻ thanh lệ mà không diêm dúa
lòe loẹt. Lúc này cô đang ngồi ở ghế lái phụ phía trước, tuy nhiên ánh mắt vẫn
chú ý nhìn Vũ Học Dân. Có thể thấy Vũ Học Dân ở lòng của cô có vị trí rất quan
trọng.
Bộ dạng Vũ Học Dân lại rất khôi ngô, hơn nữa mày rậm mắt lớn, bên trong có một
loại khí chất quân nhân. Diệp Mặc có thể khẳng định anh ta tuyệt đối đã từng
đi lính. Bởi vì Diệp Mặc cảm nhận khí tức ở trên người anh ta cũng gần giống
với Quách Khởi. Tuy nhiên trên người anh ta còn có một loại sát khí dũng mãnh.
Đây là thứ mà Quách Khởi lại không có. Điều này chứng tỏ sau khi anh xuất ngũ,
đã làm công tác không phải bình thường.
– Anh Diệp đã làm mất lòng ai vậy?
Dường như Vũ Học Dân cảm giác không khí trong xe có chút nặng nề, chủ động
hỏi.
– Là một cán bộ quan chức không nhỏ. Tôi đắc tội với người này, chỉ có thể
trốn chạy. Lần này cũng may gặp được anh Vũ.
Tuy rằng Diệp Mặc Vũ có thiện cảm với Học Dân, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới
quen biết, không cần phải… thật lòng kể hết với anh ta.
– Ôi… Cái thói đời này…
Vũ Học Dân than thở một câu, lại không tiếp tục nói hết. Một lát sau anh ta
mới lên tiếng:
– Tôi đến Võng Giang. Tôi sẽ đưa anh xuống Võng Giang. Anh xem thử thế nào.
Võng Giang ở gần bờ biển, cũng rất gần Hongkong. Cho dù là anh muốn nhập cư
trái phép đến địa phương khác hay tới Hongkong cũng có biện pháp.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Được rồi, vậy đến Võng Giang, cảm ơn anh Vũ.
Vũ Học Dân cười nói:
– Đi ra bên ngoài khó tránh khỏi có lúc gặp khó khăn. Tôi cũng chỉ có thể
giúp anh như vậy. Những việc còn lại phải dựa vào bản thân anh.