Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 82: Vân Băng thở dài.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Nghe xong Vân Băng nói, Diệp Mặc trầm mặc một lúc lâu, không nói gì. Chuyện
ngày hôm qua hắn đánh giá cao chính mình rồi, lúc ấy hắn đi chỉ vì tìm Hồ
Khâu, nhưng thật không ngờ Tống Thiếu Đàm cũng ở đó. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết
bị thương chính là do thủ hạ của Tống Thiếu Đàm gây ra, cho nên hắn không kìm
nổi tức giận mà giết chết Tống Thiếu Đàm.
Việc này đã tách rời khỏi kế hoạch của hắn, vốn dĩ việc giết Tống Thiếu Đàm
cũng không có gì, hắn có thể rời khỏi Ninh Hải trong đêm. Nhưng còn việc hắn
không ngờ tới chính là, thân thủ Hồ Khâu lợi hại hơn nhiều so với sự dự đoán
của hắn, hắn không ngờ bản thân bị trọng thương. Nếu không phải Vân Băng đưa
hắn về, nói không chừng hiện tại hắn đã nằm trong sân nhà Tống gia rồi cũng
nên.
Không cần nói nữa hiện tại hắn chỉ là một người cô đơn, cho dù hắn có thân
phận và bối cảnh, một khi vào đại viện của Tống gia, hắn tuyệt đối không có
khả năng đi ra.
Làm sao bây giờ? Diệp Mặc chợt phát hiện hắn bây giờ không có bất kỳ biện pháp
nào. Ninh Hải khẳng định đã bị phong tỏa, nếu hiện tại hắn đã luyện khí tầng
ba, nói không chừng rất dễ dàng có thể rời khỏi Ninh Hải, nhưng hắn đang ở
thời điểm cuối cùng của luyện khí tầng hai.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Vân Băng cho rằng Diệp Mặc nghe xong lời của
mình, đang muốn mở cửa đi ra ngoài nhìn trong xe xem cái túi của Diệp Mặc có
còn ở đó nữa hay không. Cũng không phòng bị Diệp Mặc một phát bắt được, Vân
Băng quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
– Không cần đi xuống.
Diệp Mặc sở dĩ bảo Vân Băng không cần đi xuống, là bởi vì hắn phát hiện thần
trí của hắn sau khi bị thương, đã có thể tiếp xúc trong phạm vi mười hai mét
đến mười lăm mét. Thời điểm hắn quét ra thần thức, phát hiện có hai gã có mặc
y phục thường nhân đang giám sát người qua lại dưới lầu, tuy rằng không biết
có phải có quan hệ với hắn hay không, nhưng Diệp Mặc cho rằng cẩn thận một
chút vẫn hơn.
– Vì sao?
Vân Băng đương nhiên không biết dưới lầu có người theo dõi, cô còn đang nghi
ngờ Diệp Mặc vừa rồi còn rất lo lắng cho chiếc túi kia, tại sao đột nhiên lại
không thèm để ý tới nó nữa.
Diệp Mặc không thể nói là thần thức của mình, chỉ có thể nói:
– Khuya khoắt đi ga ra lấy đồ, một mình không an toàn, còn dễ dàng bị người
ta phát hiện mà hoài nghi.
Vân Băng ngẫm lại Diệp Mặc nói cũng có lý, liền không đi nữa.
Diệp Mặc nghĩ nếu Vân Băng cũng có thể biết người là do hắn giết, thì người
của Tống gia khẳng định cũng có thể tra ra được người là Diệp Mặc giết, xem ra
càng sớm rời khỏi Ninh Hải càng tốt. Trải qua chuyện này, không thể đi Lạc
Thương rồi.
Thở dài, Diệp Mặc nghĩ thầm rằng, kế hoạch này thật sự là cản không nổi biến
hóa. Hắn còn đang suy nghĩ tìm một chỗ dàn xếp ổn thỏa, sau đó trồng 'Cỏ Ngân
Tâm” xong liền một mình đi sa mạc, nhưng tình hình bây giờ không được.
– Cô đi ngủ đi.
Diệp Mặc quay đầu hướng Vân Băng nói.
– Anh không ngủ sao?
Vân Băng nghĩ trong nhà chỉ có một giường lớn, mình ngủ Diệp Mặc sẽ không có
chỗ ngủ.
Diệp Mặc lắc lắc đầu:
– Tôi không buồn ngủ, cô đi ngủ trước đi.
Hắn sự thật không buồn ngủ, lúc này, hắn không có lòng dạ nào mà đi ngủ. Nếu
kế hoạch bị tan vỡ, hắn một lần nữa sẽ làm một kế hoạch mới.
Nhìn Diệp Mặc không mặc áo ngủ, Vân Băng do dự một lúc lâu mới lên tiếng:
– Buổi tối còn mấy tiếng đồng hồ nữa, giường rất lớn, chúng ta một người ngủ
một bên đi.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Vân Băng một chút, hắn không thể tưởng được Vân Băng
sẽ nói lời này, cô thoạt nhìn không giống người thoải mái như vậy. Tuy nhiên
sợ Vân Băng nghĩ nhiều, gật gật đầu nói:
– Được rồi, cô ngủ là được rồi, tôi sẽ dựa vào giường một hồi.
Hắn nghĩ ngồi ở trên giường tu luyện cũng được đấy, mấy giờ với hắn mà nói đảo
mắt đã trôi qua rồi. Hiện tại hắn bị trọng thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn,
không thể sơ suất quá.
Diệp Mặc ngồi ở chỗ kia rất nhanh liền tiến vào trạng thái tu luyện, Vân Băng
ngủ cũng không thành thật, một chút cũng không giống cô ở mặt ngoài có chút
lạnh như băng. Chỉ có điều khi trở mình, cô lại lần nữa ôm lấy một chân của
Diệp Mặc.
Diệp Mặc mặc dù đang tu luyện, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được thân thể
Vân Băng đang dính lấy mình, cùng bộ ngực mềm mại. Nhưng bất kể hắn ở kiếp
trước hay là kiếp này đều là một người đàn ông trong trắng, lại là người tu
luyện, mặc dù có một ít rung động, nhưng lập tức liền vứt qua một bên, không
bao giờ để ý tới nữa, tiếp tục tu luyện.
…
Mấy giờ trôi qua quả thật rất nhanh, Diệp Mặc vẫn như cũ đắm chìm trong trạng
thái đang tu luyện. Vân Băng lại ngủ được rất ngon lành, khóe miệng nàng hơi
vểnh, không biết nằm mơ mộng cái gì.
Có lẽ từ sau khi xảy ra chuyện ở mấy năm trước, cô chưa từng ngủ ngon đến như
thế. Cô dường như cảm giác được chính mình thật sự bắt được một nơi nương tựa,
không giống lúc trước một cảm giác rất hư ảo. Cho nên tay cô ôm rất chặt,
không có ý muốn buông ra.
Diệp Mặc một đại chu thiên vận chuyển xuống dưới, mở to mắt phát hiện sắc trời
bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng hẳn. Lại nhìn Vân Băng gần như đang tựa đầu
rúc vào chăn, toàn thân dính vào hắn, Diệp Mặc có chút nóng lên. Hắn có tâm
muốn đem tay Vân Băng gỡ ra, nhưng Vân Băng dường như ôm rất chặt.
Thấy cô ngủ được rất ngon, Diệp Mặc thở dài cũng không đánh thức cô nữa, mà
tiếp tục vận hành chu thiên tiếp theo, hắn nghĩ khi mình tỉnh lại, Vân Băng
cũng tỉnh rồi.
Khi Diệp Mặc tiến vào vận hành chu thiên tiếp theo, Vân Băng đã tỉnh lại. Cô
tỉnh lại lập tức liền phát hiện mình đang ôm chân Diệp Mặc, sợ tới mức khẩn
trương buông tay. Tuy rằng trời chưa sáng hẳn, nhưng Vân Băng cảm thấy trên
mặt của mình đang nóng lên.
Tuy nhiên cô lập tức cũng nhớ tới Diệp Mặc, hắn không phải cứ ngồi như vậy cả
đêm chứ? Thấy Diệp Mặc vẫn nhắm mắt như cũ, giống như đang ngủ, Vân Băng cuối
cùng thở phào một cái, may mắn Diệp Mặc đang ngủ, bằng không bộ dáng của mình
mắc cỡ chết được
Chỉ có điều khi hồi tưởng lại, cô có một loại cảm giác bình yên khi ôm Diệp
Mặc ngủ, làm cho nàng rất thư thái, không có lo lắng và sợ hãi. Mùi trên người
hắn cũng tốt lắm, thậm chí khiến Vân Băng từ trong đáy lòng nổi lên một loại
thoát trần siêu việt.
Vân Băng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Mặc vẫn như cũ đang ngủ say, không tự
chủ được sờ sờ khuôn mặt đã ba mươi tuổi của mình, tuy rằng vẫn là còn trẻ
trung bóng loáng, nhưng trong lòng của nàng lại nổi lên một loại chua xót. Cô
bỗng nhiên cảm giác được về Yến Kinh đi gặp Phùng Vinh có lẽ cũng không phải
là chuyện tốt, có gì đó cô không dám suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là không
tồn tại.
Phùng Vinh có thể vẫn giống như nhiều năm trước không? Mình cũng không phải là
Vân Băng của nhiều năm về trước rồi. Tự mình nghĩ đi gặp Phùng Vinh, có lẽ chỉ
muốn hỏi một chút về mấy năm trước khi anh ta đi mà không từ biệt, vì sao cho
tới bây giờ đều không có liên hệ với cô.
Nhưng hiện tại cô đột nhiên cảm giác được những thứ này là dư thừa, y còn nhớ
cô thì sẽ thế nào, không nhớ thì sẽ thế nào? Nếu một lần nữa, y lại biến mất
thì sao? Loại đàn ông này có thể dựa dẫm không? Cho dù y đưa mình đi Mĩ thì sẽ
thế nào? Có lẽ cô quá nhớ Đình Đình rồi. Nhưng cho dù cô đi Yến Kinh, là có
thể nhìn thấy Đình Đình sao?
Diệp Mặc vẫn như cũ đang ngủ say, Vân Băng cúi đầu nhìn thân thể của mình, cô
nghĩ lại cảnh ngày đó toàn bộ trên người của mình đều bị Diệp Mặc nhìn thấy,
bỗng nhiên có một loại lửa nóng từ đáy lòng dâng lên. Cô bắt đầu run rẩy, cảm
giác mình có chút bị ma nhập. Khẩn trương xuống giường ra khỏi phòng, rót một
chén nước lạnh uống vào, mới dần dần bình tĩnh lại.
Trở lại gian phòng Vân Băng cũng không dám tiếp tục ngồi lại trên giường, cô
lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến
nỗi không thể nghe thấy, cô tới bây giờ đều sẽ không nghĩ tới, cô sẽ động xuân
tình đối với Diệp Mặc. Nhưng cô còn có lý trí, cô và Diệp Mặc căn bản chính là
hai đường thẳng song song. Bất kể là bây giờ hay là tương lai, hai người đều
không có cùng xuất hiện.
…
Tuy rằng được Ninh Trung Phi và Lam Dụ hết lời khuyên bảo, nhưng Ninh Khinh
Tuyết chính là không muốn rời khỏi cái tiểu viện này. Hai người Ninh Trung Phi
và Lam Dụ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy vào cô, tạm thời để lại Lý Mộ Mai
cùng Ninh Khinh Tuyết, bọn họ lại trở về Du Châu.
– Mộ Mai, như thế nào đây?
Ninh Khinh Tuyết trong lòng vẫn nhớ việc Lý Mộ Mai hẹn phóng viên phỏng vấn,
cô rất muốn biết được tiến triển vụ án từ trong miệng các phóng viên, luôn
tiện biết được tình trạng bây giờ của Diệp Mặc.
– Em hỏi qua rồi, tối nay sau khi cuộc họp báo của Cục Cảnh Sát thành phố
Ninh Hải kết thúc, một người bạn của Tĩnh Văn sẽ tới. Ngày mai chúng ta cùng
đi, Khinh Tuyết, kỳ thật em cảm thấy chuyện này có lợi đối với chúng ta, nhưng
đi gặp phóng viên cũng không cần thiết đâu.
Lý Mộ Mai nói.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết mình muốn nghe cái gì, nhưng cô không giải
thích với Lý Mộ Mai, đành phải nói:
– Dù sao cũng có khả năng liên quan tới chị, nên đi xem thế nào.
Người chết là người của Tống gia, Lý Mộ Mai đương nhiên cũng biết. Nếu Ninh
Khinh Tuyết đã nói như vậy, cô cũng không nên ngăn cản.