Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 8: Bạn cùng thuê phòng. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 8: Bạn cùng thuê phòng.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 8: Bạn cùng thuê phòng.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Người đàn ông trung niên này vừa lúc nãy cũng đứng gần đánh quyền, Diệp Mặc
cũng nhìn thấy, chỉ có điều, Diệp Mặc cho rằng quyền pháp của anh ta thực chất
chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, không hề để tâm vào trong đó, lúc này lại
thấy người này chạy đến chào hỏi, nên cũng không thèm để ý đến. Nhưng cũng vẫn
phải khẽ mỉm cười nói:

– Tôi chỉ khoa chân múa tay tùy ý thôi mà, cũng không có gì đặc biệt.

Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, người đàn ông trung niên này xấu hổ cười
gượng, rõ ràng, Diệp Mặc không muốn làm quen với anh ta, nhưng quả thực anh ta
thấy quyền pháp của Diệp Mặc cũng không tồi, chắc cũng không kém quyền pháp
của mình là mấy, khiến cho anh ta nổi hứng muốn làm quen kết bạn, nên mới chủ
động chào hỏi.

– Tôi tên Phương Úy Thành, vừa nhìn là biết cậu thầy giỏi tài cao, nhất thời
ngứa tay, sao, chúng ta đàm đạo một chút đi.

Sau khi người đàn ông trung niên này nói xong, Diệp Mặc mới biết anh ta đến
tìm mình để đánh nhau.

Nhìn nhìn Phương Úy Thành, Diệp Mặc lắc đầu nói:

– Anh không phải là đối thủ của tôi, miễn bàn đến.

Phương Úy Thành ngây người ra, vừa rồi, nghe những lời của cậu thanh niên này,
anh ta còn cảm thấy cậu ta rất khiêm tốn, sao bây giờ lại thốt ra những lời
hống hách như thế này? Không khỏi có chút nóng mặt, thầm nghĩ, mặc gì quyền
pháp của gã thanh niên này khiến mình phải chú ý, nhưng nói mình không phải là
đối thủ của hắn, thì hắn quá đề cao bản thân mình rồi đấy.

Phương Úy Thành mười bảy tuổi tòng quân, ba mươi hai tuổi mới xuất ngũ, sau
khi xuất ngũ dù chỉ làm một lái xe, nhưng công phu đã học được thì không hề
quên, sao dám nói mình không phải là đối thủ của hắn? Gã thanh niên này cũng
lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu là cùng, nếu nói anh ta không phải là đối
thủ của một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, thì có nói thế nào anh ta cũng
không tin được.

Sở dĩ anh ta muốn so quyền cùng với gã thanh niên trẻ tuổi này, bởi anh ta cảm
thấy quyền pháp của đối phương không phải là loại quyền pháp đẹp mắt, hơn nữa
của mình cũng vậy, mà động thủ với anh ta chắc chắn có lợi ình.

– Làm sao cậu biết tôi không phải là đối thủ của cậu? Nói thật, tôi là bộ đội
xuất ngũ, sau khi xuất ngũ trở về, tôi vẫn chưa tìm được đối thủ ình, một khi
cậu đã tự tin như vậy, chúng ta đánh thử xem nào.

Lúc này sắc mặt của Phương Úy Thành đã trở nên hơi khó coi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

– Được rồi, một khi anh đã muốn thử, vậy thì anh động thủ đi.

– Ngay tại đây sao? Không tìm chỗ nào rộng hơn à?

Phương Úy Thành nhìn xung quanh.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Dù sao thì cũng chỉ là mấy chiêu, không cần phải đi đâu cả.

– Cậu…

Phương Úy Thành bị những lời của Diệp Mặc chọc tức đến tận cổ, trong lòng bắt
đầu cảm thấy tức giận, có chút nóng giận nói:

– Một khi đã như vậy, hãy xem đây.

Một chiêu hắc hổ móc tim, chiêu hắc hổ móc tim này của Phương Úy Thành nhìn
thì đơn giản, đợi đến khi người thanh niên kia động thủ, anh ta sẽ lập tức
biến chiêu, khiến cho hắn ta biết được sự lợi hại của mình.

Phương Úy Thành vừa ra nắm đấm, còn chưa kịp biến chiêu, Diệp Mặc đột nhiên
tiến lên một bước, nháy mắt đã chộp lấy nắm đấm của Phương Úy Thành, giơ tay
lên, cơ thể nặng cả trăm cân của Phương Úy Thành bị nhấc bổng lên, nhất thời
có chút choáng váng.

Điều này quả thực ngoài sự tiên liệu của anh ta, đợi đến khi anh ta tỉnh lại,
mới phát hiện mình bị Diệp Mặc quăng đến tận bên cạnh một tảng đá, còn không
thấy bóng dáng của gã thanh niên đã ra tay với mình đâu nữa.

– Lợi hại…

Một lúc lâu sau, Phương Úy Thành mới phản ứng lại được thì thào nói. Cho dù
lúc anh ta còn luyện tập trong quân đội, cũng không thể có ai chiến thắng anh
ta một cách dễ dàng như vậy.

Lúc Diệp Mặc bước vào cái sân nhỏ, không ngờ Hứa Vi vẫn đang chăm chú quan sát
hoa cỏ mà hắn chăm sóc, Diệp Mặc mặc dù trồng rất nhiều hoa, nhưng chủ yếu là
để che dấu cái cây “Ngân Tâm thảo” kia.

Nhìn thấy Diệp Mặc đi tới, Hứa Vi có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy, lắp bắp
nói:

– Không ngờ anh lại thích trồng hoa, bình thường đàn ông mà trồng hoa thì đều
là những người rất cẩn thận tỉ mỉ, trông dáng vẻ thì anh cũng có vẻ giống như
một người rất cẩn thận tỉ mỉ. À, hôm nay tôi có mua một ít thức ăn, lát nữa
chúng ta ăn chung đi, cũng coi như hàng xóm mới làm quen với nhau.

Diệp Mặc vẫn thường ăn cơm ở ngoài, không ngờ hôm nay lại có người mời cơm,
đây đương nhiên là chuyện mà hắn tuyệt đối không từ chối, cười cười nói:

– Được, vậy thì phải đa tạ rồi. Tôi thấy ngày nào cô cũng đi sớm về khuya,
sao hôm nay cô không đi làm?

– Mấy hôm nay đồng nghiệp của tôi xin nghỉ phép, vừa hay tôi lại có mấy ngày
nghỉ, nên đi làm thay cô ấy ca tối.

Hứa Vi không ngờ con nghiện máy tính này lại quan sát cẩn thận đến vậy.

Hứa Vi nấu ăn cũng không tệ lắm, ít nhất so với Diệp Mặc suốt ngày đi ăn lung
tung ở ngoài thì còn tốt hơn nhiều.

– Đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn cô.

Diệp Mặc thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng có thể đến đây ăn trực thì tốt biết
mấy, mình không cần ngày nào cũng phải ra ngoài ăn nữa rồi.

– Là hàng xóm với nhau cả mà, có gì mà phải cảm ơn, sau này anh có thể mời
tôi ăn cơm mà.

Hứa Vi mỉm cười nói, cô cảm thấy Diệp Mặc không giống người xấu lắm.

Diệp Mặc cười xấu hổ nói:

– Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự nấu cơm ình…

– Vậy đi nhà hàng

Hứa Vi cảm thấy Diệp Mặc có chút gì đó rất đáng yêu, bình thường nếu mời một
cô gái không thân lắm ăn cơm, làm gì có chuyện tự mình nấu, toàn phải đi nhà
hàng đó thôi.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:

– Được rồi, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.

Trong lòng thầm nghĩ, tôi biết mà trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí
chứ, quả nhiên là vừa ăn xong bữa này liền mắc nợ người ta ngay một bữa khác.

– Diệp Mặc chúng ta đổi số điện thoại cho nhau đi, số điện thoại của tôi là
13xxxxxxxx, số điện thoại của anh là bao nhiêu?

Hứa Vi lấy ra chiếc điện thoại màu hồng phấn nhìn khá tinh xảo.

– Tôi không có điện thoại, sau này có việc gì trực tiếp đến gõ cửa phòng tôi
là được rồi, những chuyện bình thường tôi đều có thể giúp cô được, tôi về đây.

Nói rồi, Diệp Mặc đứng dậy quay về phòng mình.

Hứa Vi sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ bây giờ đến một anh công nhân bình thường
còn có điện thoại, gã Diệp Mặc này đến điện thoại để liên lạc cũng không có,
gã này chắc đã nhẵn túi thật rồi, xem ra tiền thuê nhà chắc cũng chưa trả,
đúng là không biết tại sao chủ nhà lại cho gã thuê phòng.

Nhưng gã này rất sĩ diện, rõ ràng còn nói có thể giúp được mình những chuyện
bình thường. Hứa Vi lắc đầu, xem ra Diệp Mặc này cũng không phải là người xấu,
chỉ là một kẻ thích sĩ diện, mình có nên tìm ở bệnh viện một công việc chân
tay cho anh ta không nhỉ, như vậy còn tốt hơn là không có việc làm.

Hứa Vi còn đang nghĩ, mình tốt xấu gì thì cũng là một mỹ nữ, sao cái tên Diệp
Mặc này không ngồi thêm một chút nữa, chuyện này đúng là khiến người ta phải
chịu đả kích, giống như là hắn ta thực sự chỉ đến ăn cơm thôi. Nhưng Hứa Vi
cũng mau chóng nghĩ ra rằng, có lẽ hắn ta tự ti, dù sao cũng thất nghiệp, thậm
chí đến ngay cả một cái điện thoại cũng không mua nổi, đương nhiên là cảm thấy
xấu hổ khi ngồi nói chuyện với mình rồi, nghĩ đến đây, Hứa Vi liền lấy lại
được cân bằng.

Diệp Mặc quay trở lại với căn phòng của mình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ,
mình có nên mua một cái điện thoại không, nhưng nghĩ đến chuyện hắn mua điện
thoại cũng chẳng để làm gì, nơi này cũng chẳng có ai thân thích, liên lạc với
ai đây, nghĩ rồi tốt hơn hết là thôi.

Năm mươi ngàn trong người, hắn đưa cho chủ nhà một ít để mua dược liệu, cộng
thêm với chi phí hàng ngày, cũng chỉ còn lại hơn hai mươi ngàn, Diệp Mặc quyết
định sẽ đi bán hàng vỉa hè lại.

Bất quá lần này hắn không bán bùa nữa, thứ bùa này quá khó bán, lần trước nếu
như không phải hắn ngẫu nhiên gặp phải người phụ nữ đang có tâm sự, thì nói
không chừng đến tận bây giờ hắn cũng chưa bán được tấm nào cũng nên.

Lần này, hắn muốn mở một sạp hàng thuốc nhỏ ở chợ đêm, sở dĩ muốn bán thuốc,
bởi đã có Hứa Vi chỉ bảo rồi.

Nguyên nhân mở sạp thuốc là vì, nó có tính lưu động cao, tránh việc người khác
nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mở quầy hàng ở chợ đêm, ngoài việc tránh được
đội quản lý đô thị, còn có thể bày được một số hàng mình luyện được, đương
nhiên nguyên nhân chủ yếu là lăng băm thì bị cấm, chính phủ không cho phép
hành nghề, nên chỉ có thể làm vào buổi tối.

Diệp Mặc cũng lên kế hoạch giống như lúc đi bán bùa, một là không bán, một khi
đã bán thì phải đủ tiền ăn cả năm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.