Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 76: Cao thủ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Là mày sao, Diệp Mặc.
Người tên là anh Hồ lập tức nhận ra kẻ vừa đến chính là Diệp Mặc, ảnh của Diệp
Mặc anh ta đã xem qua vô số lần rồi. Không nghĩ ngợi nhiều, liền đánh trả một
đòn, quyền phong không tiết ra ngoài.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy anh Hồ quả nhiên giống như những gì hắn nghĩ, là một
cao thủ. Diệp Mặc muốn thử xem quả đấm của hắn ta có sức mạnh lớn cỡ nào, nên
cũng tung một quả đấm.
‘Rắc’, tiếng gãy xương vang lên, Diệp Mặc lui lại hai bước, lại một lần nữa
đứng bên cửa, và anh Hồ cũng đồng thời lui hai bước, đụng vào Đàm thiếu gia.
Hai quả đấm tương giao, tay của cả hai đều bị nứt xương. Ánh mắt Diệp Mặc lạnh
lùng, quả nhiên thân thủ của hắn ở tại đây không là gì cả. Tuy hắn đã khôi
phục 70%, nhưng so với tên anh Hồ này thì ăn đứt rồi.
– Hoàng cấp hậu kỳ…
Ánh mắt anh Hồ lộ vẻ kinh hãi, đồng thời thốt ra bốn chữ đó. Nhưng sau khi
xương tay của y bị nứt, đã không dám tiếp tục đấu với Diệp Mặc nữa, bởi vì y
không có khả năng dùng chân nguyên tự phục hồi xương cốt bị nứt gãy như Diệp
Mặc. Tuy y có tu luyện nội lực, nhưng lần này bị gãy xương, muốn hồi phục cũng
phải trên dưới một tháng.
Đàm thiếu gia nhìn thấy Diệp Mặc và anh Hồ ngang ngửa nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh
sợ, rất hiển nhiên là y không ngờ Diệp Mặc lợi hại như thế, thật ra mà nói, y
chưa bao giờ thấy có kẻ nào lợi hại hơn anh Hồ. Nghe nói anh Hồ là đệ tử Cổ
Võ, tên Diệp Mặc lại có thể đỡ một chiêu của anh Hồ, đều này không thể không
khiến y sợ hãi.
Tuy rằng không biết ‘Hoàng cấp hậu kỳ’ là ý gì, nhưng Diệp Mặc đoán rằng đó là
một cách nói về đẳng cấp võ thuật.
Đàm thiếu gia thấy thân thủ của Diệp Mặc lợi hại như thế, thì lấy điện thoại
ra định gọi, Diệp Mặc đã biết cái tên này là người của Tống gia, vả lại còn
định đến đây bắt hắn, Diệp Mặc không hề có bất cứ ý định nào là sẽ nương tay,
thuận tay tung một chiếc đinh sắt.
Đàm thiếu gia điện thoại vẫn chưa kịp gọi, thì một chiếc đinh sắt đã trúng vào
tim của y.
– Mày dám giết Tống Thiếu Đàm?
Anh Hồ thấy Diệp Mặc vươn tay một cái đã giết chết Tống Thiếu Đàm, mắt ánh lên
vẻ vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Diệp Mặc cười lạnh lùng,
– Tao còn giết chết Tống Thiếu Văn đấy, sao, mày có ý kiến gì không?
Ánh mắt anh Hồ lập tức kiềm chế, đến Tống Thiếu Văn mà hắn còn giết, giờ giết
cả Tống Thiếu Đàm, đối với hắn chẳng có chút áp lực nào cả.
– Nếu mày chịu trả lời mấy câu hỏi của tao, thì không chừng hôm nay tao sẽ
tha mạng ày.
Nói xong thì Diệp Mặc lạnh lùng lường lườm tên anh Hồ
– Ha ha, tha cho tao một mạng sao? Lúc nãy mày đã chiếm không ít lợi thế? Hôm
nay đến đây thì mày cũng đừng mong quay về nữa.
Cái tay còn lại không biết từ đâu rút ra một sợi roi, lập tức quật ra, sợi roi
trong tay biến thành từng lằn, hướng tới Diệp Mặc.
Rất nhanh, Diệp mặc nhìn theo từng lằn roi, hắn chưa vội xông vào. Nếu như vào
lúc trước khi trị liệu cho Ninh Khinh Tuyết, thì hắn có thể mặt đối mặt với
sợi roi kia, nhưng bây giờ tuy hắn đã phục hồi 70%, nhưng khí chất vẫn chưa
đều. Với tình hình bây giờ, thì Diệp Mặc lập tức né tránh.
Bởi vì căn phòng quá nhỏ, lưng của hắn vẫn bị cây roi quất vào, từng cơn đau
xé người. Diệp Mặc biết rằng lần này đã bị quất trúng một lớp da, tuyệt đối
không thể tránh khỏi mang vết máu.
Thấy một roi đã có tác dụng, Hồ Khâu đắc ý, gần như ngay lập tức quay người,
sợi roi trong tay lại quất thêm một vòng nữa.
Diệp Mặc không thể không ngầm than rằng tại sao sợi roi của tên họ Hồ này lại
luyện được nhuần nhuyễn như thế, hiểu rằng phải nên tránh sợi roi đó, mình đã
ở thế hạ phong. Nếu đã như thế chi bằng cứ xông lên đại, Diệp Mặc lại một lần
nữa vận hành chân khí, trong tay lập tức vươn ra ba cái đinh sắt, đồng thời
nhắm chắc bóng của sợi roi sau đó phóng ra.
Hồ Khâu một phút kinh sợ, y không thể ngờ lại có kẻ dám bắt lấy sợi roi đang
trong tình trạng điên cuồng.
– Muốn chết này.
Hồ Binh hừ một tiếng, sợi roi trong tay quật gấp gáp hơn, vòng roi liên hồi,
khiến người khác không thể phân biệt được.
Ba cái đinh sắt được tung ra, Hồ Khâu đã cảm giác được, y đã hiểu, Diệp Mặc
muốn chơi đòn lưỡng bại câu thương, trừ phi mình rút roi phòng ngự, nếu không
đinh sắt sẽ trúng cơ thể mình.
Hồ Khâu hừ một tiếng, lưỡng bại câu thương à? Y liền không thu hồi sợi roi, mà
chỉ lách cơ thể mình. Ba cây đinh sắt một cái đã trượt, hai cây còn lại đã
trúng vào ngực trái sườn bên của y.
Hồ Khâu đã cứng rắn chịu hai cây đinh sắt, cũng không thu hồi sợi roi, y biết
sự lợi hại của Diệp Mặc, cắn răng chịu hai đinh của hắn ta, cũng phải quật
trúng. Lực roi của y lần này cực nhanh, y tin rằng lần này Diệp Mặc sẽ không
bắt được, mà còn bị trọng thương, vết thương này tuyệt đối lợi hại hơn cả vị
trí của hai cây đinh sắt.
Nhưng Hồ Khâu không phải là kẻ tu luyện, y không biết có cái thứ gọi là thần
thức. Đợi khi y phản ứng, thì Diệp Mặc đã bắt trúng sợi roi của y.
Một sức mạnh lớn truyền lại, Diệp Mặc cảm thấy ngực mình đau nhói, trong lòng
biết rằng không tốt rồi, tuy hắn đã nắm chặt sợi roi, nhưng vết thương cũ lúc
nãy khi trị liệu cho Ninh Khinh Tuyết đã trở lại, thậm chí hắn cảm nhận được
từng trận mệt mỏi đến muốn nôn cả ra.
Diệp Mặc biết rằng đó là nỗ lực cuối cùng của mình, không dám chần chừ, khi Hồ
Khâu đang ngây người, vận dụng chân nguyên cuối cùng, một chân đạp lên lồng
ngực của Hồ Khâu.
Hồ Khâu lúc này mới thật sự hiểu ra, tên Diệp Mặc trước mặt lại có thể bắt
trúng sợi roi đang quay điên cuồng như thế, chẳng lẽ hắn là một cao thủ Huyền
cấp?
– Mày là Huyền cấp…
Hồ Khâu chỉ vào Diệp Mặc nói được mấy chữ, rồi phun ra một ngụm máu, lập tức
tắt thở.
Diệp Mặc thở ra, hôm nay đến đây thật quá mạo hiểm, đến cái mạng nhỏ cũng mém
không giữ được. Còn dám tới bắt cái tên họ Hồ để hỏi một số chuyện, xem ra,
hắn đã quá đề ình rồi. Kẻ tài ba trên thế giới này khắp nơi đều có, chỉ là
mình không gặp mà thôi, nghe câu nói trước khi chết của Hồ Khâu, còn có một
cấp độ cao hơn mình là Huyền cấp gì đó.
Diệp Mặc cảm thấy từng cơn đau đầu, hắn vịn tường đi ra ngoài, nhìn căn phòng
cách đấy không xa, tên thanh niên đã hại hai thiếu nữ kia chắc là con của
Thiên Long Đầu – Thiên Sĩ Bình rồi. Diệp Mặc đá cửa, lôi tên Thiên Sĩ Bình ra.
– Mày là ai? Sao dám to gan thế?
Thiên Sĩ Bình còn đang trong mộng bị hắn lôi ra ngoài, đứng ngây ra, nhìn thấy
Diệp Mặc có vẻ yếu ớt, nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lập tức muốn nổi điên.
– Kẻ đến giết mày.
Diệp Mặc thở hổn hển, lúc nãy việc đá cửa có hơi tốn sức.
– Giết tao à? Ha ha ha, mày biết tao là ai không? Muốn giết tao à, cho dù mày
có chạy đi đâu, thì mày cũng không trốn được, mày tưởng…
Thiên Sĩ Bình vẫn còn gào thét, nhưng một cái đinh sắt đã xuyên vào tim của gã
ta, có chết gã cũng không tin, kẻ đứng trước mặt đã dám giết gã, cha gã là
Thiên Long Đầu, nhưng ý thức của gã đã mơ hồ rồi.
Diệp Mặc không dám chần chừ, hắn cảm thấy mình càng lúc càng yếu, đến mật
thất, nhìn thấy ba tên đang quỳ sám hối trước mặt, không do dự mà tung ra ba
cái đinh sắt, ba người không hề có phản ứng gì. Còn hai kẻ trong phòng, Diệp
Mặc không màng đến, đoán rằng đó là tay sai của Thiên Sỹ Bình.
Phải mau chạy thôi, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu, chuyện hôm nay, hắn đã
quá mạo hiểm, hắn không ngờ thân thủ của Hồ Khâu lại lợi hại thế, lợi hại đến
ngoài sự dự đoán của hắn, nếu Hồ Khâu không phải quá ỷ lại vào sợi roi của y,
thì hôm nay Diệp Mặc có thể ra khỏi đây hay không là hai chuyện khác nhau.