Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 72: Mông quay ngược
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Cái gì?
Tuy rằng Phác Đông Hoành nói Hán Ngữ lưu loát, nhưng vẫn bị yêu cầu của Trần
Vi Lâm làm gã tức giận có chút biến âm. Bị khiêu chiến một tháng, Ninh Hải đã
không còn ai là đối thủ của gã. Hiện tại không ngờ còn có người muốn khiêu
chiến toàn bộ người trong hội quán bọn họ, còn muốn cùng tiến lên.
Sắc mặt Phác Đông Hoành xanh mét nói:
– Có thể, tuy nhiên trước hết hãy đánh bại tôi rồi nói sau. Có lẽ sau khi tỷ
thí với tôi xong, hắn sẽ không nói như vậy nữa. À, hoặc là hắn muốn nói cũng
nói không nên lời. Thật sự rất xin lỗi, hội trường Trần, tôi muốn anh chuyển
lời cho hắn, thời điểm tranh tài quyền cước không có mắt, không cần vào bệnh
viện mới hối hận. Tuy rằng Hàn Phong chúng tôi hoan nghênh khiêu chiến, nhưng
cũng không phải bất kỳ người nào cũng có thể đến khiêu chiến. Nói đến thế
thôi. Nếu còn muốn so tài, vậy thì nhanh lên một chút.
Nói xong, gã xoay người ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ không thèm
để ý tới Trần Vi Lâm nữa.
– Cái gì, không ngờ người đêm nay muốn một mình khiêu chiến toàn bộ người
trong hội quán Taekwondo Hàn Phong? Thật hoặc là giả vậy?
– Quá ngạo mạn. Ai vậy? Ngạo mạn như vậy, cho dù hắn thua, tôi cũng ủng hộ
hắn.
Người trong hội trường biết được tin tức này lập tức xôn xao cả lên. Trong
nháy mắt, tin tức này được truyền khắp hội trường. Vì tin tức này, những người
tới ủng hộ hắn, vốn chỉ ôm một chút hi vọng liền trở nên vô cùng phấn khởi.
Tuy rằng biết điều này là không có khả năng, nhưng nhiệt tình lại dâng lên,
muốn ngăn cũng không ngăn được.
Diệp Mặc chờ không bao lâu, Trần Vi Lâm đã tới. Phía sau anh ta còn có một
người đi theo. Người phía sau Trần Vi Lâm lấy một một bản hiệp nghị thư yêu
cầu Diệp Mặc ký và ấn dấu tay.
Chờ sau khi người nọ đi rồi, Trần Vi Lâm mới nói:
– Người Hàn Quốc kia nói, chỉ sau khi đánh bại gã, mới có tư cách nói chuyện
so đấu với người trong hội quán Taekwondo của bọn họ. Hiện tại gã đã chờ ở
trên đài.
Hội trường đang sôi nổi hưng phấn, sau khi Diệp Mặc tiến vào, lập tức trở nên
yên tĩnh. Ban đầu bọn họ tưởng rằng người khiêu chiến có thể ăn nói ngông
cuồng như vậy, cho dù dáng người không cao lớn thô kệch, ít nhất cũng là người
cao ngựa lớn. Nhưng bộ dạng Diệp Mặc lại giống như thư sinh hiền lành, thoạt
nhìn rõ ràng chỉ là một học sinh thôi.
Rất nhiều người đã không đành lòng, dụi hai mắt của mình, sau đó lặng lẽ lui
ra ngoài, trong lòng thầm nói, cho dù không còn người nào là đối thủ, cũng
không thể dùng cách thức hạ lưu như vậy để quấy nhiễu chứ. Thoạt nhìn Lý Bang
Khải ít nhất cũng cao gần một mét chín. Nhưng bộ dạng Sư Ảnh trước mắt chẳng
những không khôi ngô, hơn nữa nhìn thế nào cũng không giống một cao thủ võ
thuật.
Phác Đông Hoành cũng ngây ngẩn cả người. Nói thật, gã còn có chút mong chờ đối
với người đã ăn nói ngông cuồng đó. Nhưng không ngờ Sư Ảnh lại là một người
còn trẻ tuổi như vậy. Có thể nói là trong một tháng qua, người đã tỷ thí với
gã, trông bình thường nhất vẫn chính là Sư Ảnh đang đứng trước mặt.
– Anh chính là người đã có những lời lẽ ngông cuồng muốn khiêu chiến với toàn
bộ người trong hội quán chúng tôi sao?
Phác Đông Hoành chỉ vào Diệp Mặc, thật sự là có chút khó hiểu.
Nhưng Diệp Mặc không trả lời Phác Đông Hoành, chỉ lạnh lùng nói:
– Muốn đánh thì nhanh một chút. Tôi còn có việc, không có thời gian chơi đùa
với loại người sao hỏa như anh.
Hắn liếc mắt một cái đã có thể thấy được thực lực củaPhác Đông Hoành . Y mạnh
hơn so với Văn Đông một chút. Tuy nhiên nếu liều mạng với Văn Đông, hắn nhất
định không thể là đối thủ của Văn Đông. Nếu so với anh Hồ mình đã gặp tối hôm
nay, thực sự là kém quá xa. Người như thế cũng có thể được tính là cao thủ
sao?
Người sao hoả? Phác Đông Hoành lặp lại một câu, tuy nhiên nhanh chóng phản ứng
lại. Hắn đang nói mình chưa từng thấy qua sự đời. Ngay lập tức, gã trả lời:
– Tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là hối hận.
Nói xong Phác Đông Hoành lập tức giành đánh trước, chính là một cú đá kết hợp
(liên hoàn cước). Trong suy nghĩ của Phác Đông Hoành, gã xuất ra cú đá kết hợp
này, khẳng định Diệp Mặc tránh không khỏi. Trước tiên gã đá Diệp Mặc lên, sau
đó khi Diệp Mặc rơi xuống, gã lại xông tới đá gãy chân Diệp Mặc. Cái này cũng
chưa tính, trong kế hoạch cuối cùng của anh ta, trong nháy mắt khi Diệp Mặc bị
đánh gãy chân rơi xuống, gã còn muốn chém xuống, nhất định phải khiến mặt Diệp
Mặc bị thương. Tốt nhất là đá gãy sống mũi Diệp Mặc.
Những tiếng xôn xao trong hội trường lập tức tạm dừng lại một chút. Ở đây có
rất nhiều người đã xem qua những cuộc tỷ thí của Phác Đông Hoành với những
người khác. Đây là lần đầu tiên Phác Đông Hoành vừa mới lên sân khấu liền sử
dụng cú đá kết hợp. Hơn nữa còn nhanh hơn nhiều so với bình thường. Xem ra
trong những trận tỷ thí trước đây, gã còn chưa dùng tới toàn lực.
Những cô gái nhát gan thậm chí không dám nhìn kết cục của Diệp Mặc, bịt chặt
đôi mắt.
Diệp Mặc cười lạnh. Từ cách đánh này của Phác Đông Hoành, hắn đã biết cả đời
gã cũng chỉ được như vậy, vĩnh viễn không thể tiến thêm bước nữa. Cách đánh
thực sự không phóng khoáng. Tuy rằng Diệp Mặc không tu luyện võ thuật Trung
Hoa, nhưng lại biết chỉ một chiêu đầu tiên đã muốn dồn đối phương vào chỗ
chết, tuyệt đối không phải là nhân vật lợi hại gì. Trừ phi gã thật sự lợi hại
đến mức inh… hơn hàng trăm đối thủ.
Mà Phác Đông Hoành chỉ với chiêu đầu tiên đã muốn đánh Diệp Mặc đến mức không
nhìn thấy phương hướng, gã quá đề cao chính mình rồi.
Diệp Mặc động cũng chưa động, chỉ là lạnh lùng nhìn Phác Đông Hoành bay tới đá
cú đá kết hợp này.
Xong. Tất cả mọi người nhìn Diệp Mặc đều thầm than một tiếng. Không ngờ ngay
cả né tránh hắn cũng không làm. Thế này thì quá tệ rồi. Trần Vi Lâm đã thua
đến mức bị điên, tìm một người như vậy đến chịu ngược đãi.
Ý tưởng của Phác Đông Hoành rất hay. Hơn nữa đối với chính gã mà nói cũng
không chê vào đâu được. Hoặc là nói với những đối thủ gã từng gặp, muốn thực
hiện ý tưởng này cũng không phải là chuyện gì khó. Cho dù không thể thực hiện,
gã còn có chiêu sau, đối với bản thân gã không bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đáng tiếc, người gã gặp chính là Diệp Mặc.
Diệp Mặc làm một động tác, chính là thò tay nắm được mắt cá chân gã. Động tác
thứ hai chính là quăng gã lên, sau đó bay lên dùng hai chân đá vào mặt trên
đầu gối của gã.
Phác Đông Hoành còn chưa kịp kêu một tiếng, Diệp Mặc đã nhanh chóng có động
tác thứ ba, đá mấy đá vào ngực gã. Động tác thứ tư cũng là động tác cuối cùng,
một cước đúng lúc đá vào mặt gã.
Phác Đông Hoành bị đau đớn kịch liệt kêu ra thành tiếng. Cuối cùng, gã nghe
thấy một câu nói.
– Cuối cùng tặng mày chiêu chim ưng mông quay ngược sa bãi cát
Sau khi nghe xong những lời này, gã liền cảm giác mình ngồi vào một ống đồng.
Vô số rác rưởi bay lên mặt gã.
Sau khi Diệp Mặc đi xuống đã được vài giây, trong hội trường mới phát ra tiếng
kêu như sấm. Không ngờ hắn có thể dễ dàng đá bay Bổng Tử kiêu ngạo suốt một
tháng nay. Để anh điên cuồng ở Trung Hoa, nói cái gì là Taekwondo, còn không
phải là rất nhiều năm trước người Đường triều chúng tôi truyền tới bán đảo
Triều Tiên sao? Hiện tại không ngờ nói thành Taekwondo của mình. Quả nhiên gặp
chiêu thức của tổ tiên, vẫn là mông quay ngược.
Bên trong hội trường vô cùng ầm ĩ. Vô số cuộc điện thoại hoặc là gọi ra ngoài,
hoặc là từ bên ngoài gọi tới.
– Mau tới đây. Đúng vậy, thật sự đã đánh bại. Chỉ có một chiêu thôi. Tuyệt
muốn chết. Kế tiếp, hẳn là vẫn còn. Anh nhanh lên. Nhưng bên trong đã không
còn chỗ đâu.
– Ha ha ha ha, ai bảo anh lại đi. Thật tốt, may mắn tôi không nghe lời anh.
Ngoạn mục. Cực kỳ ngoạn mục. Chỉ một chiêu. Cái gì? Một chiêu kia trông thế
nào à? Anh cứ coi như xem Tiểu Lý Phi Đao là được rồi. Đúng vậy, hối hận đi.
Không có thời gian nói với anh nữa. Tôi muốn nhìn thần tượng…
– Không được, tôi yêu chết Sư Ảnh ca ca. Tôi muốn gả cho hắn…
– Cô ít mơ tưởng thôi. Với bộ dạng của cô sao? Ôi, có chút khó khăn đấy.
– Miêu Nguyên, anh muốn chết à…
…
– Cái gì? Không ngờ lại thắng? Lại còn chỉ một chiêu? Tôi ngất. Sao vận khí
của tôi lại đen như vậy. Xem liên tục suốt một tháng. Vậy mà trận cuối cùng
không xem lại thắng. Không được. Tôi phải nhanh qua đó. Mụ nội nó, thật kích
thích mà…
Một người đang ăn cơm dở, vừa dập điện thoại đã muốn đi.
– Này, cậu còn chưa trả tiền cơm…
Khi ông chủ vội vã chạy ra kêu lên, đã không thấy bóng người.
Toái Càn Khôn