Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 69: Cao thủ nội gia
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Bấy giờ Diệp Mặc mới hiểu hóa ra chính Ninh Khinh Tuyết là người chủ động yêu
cầu được về nhà. Dù sao đó cũng là quyết định của cô ta, vậy thì Diệp Mặc cũng
chẳng phải lo lắng sốt ruột làm gì. Đợi đến đêm khi không có người, hắn sẽ âm
thầm lẻn vào giúp cô ta trị thương. Còn về việc có mang cỏ Ngân Tâm đi không
thì còn phải suy nghĩ đã.
Biết được đây là xe cứu thương đưa Ninh Khinh Tuyết về nhà nên Diệp Mặc không
bám theo nữa mà suy nghĩ xem hai kẻ lạ mặt xông vào nhà đánh trọng thương Ninh
Khinh Tuyết hôm qua giờ đang lẩn trốn nơi nào. Mặc dù chắc chắn rằng chuyện
này là do người của Tống gia gây ra, nhưng hành tung của gia tộc này như thế
nào, Diệp Mặc hoàn toàn không nắm rõ.
Diệp Mặc tìm một quán ăn sạch sẽ để dùng bữa. Lúc vừa mới bước ra khỏi quán
thì trông thấy một đám ba người hai nam một nữ cũng đang bước ra khỏi khách
sạn cách đó không xa
Diệp Mặc nhận ra một tên trong số đó, đó chính là Uông Bằng. Thế nhưng điều
làm hắn chú ý không phải là Uông Bằng mà là người đàn ông bên cạnh y. Gã này
tầm trên dưới bốn mươi, dáng người không cao lắm, khuôn mặt dài, tóc húi cua,
huyệt Thái Dương hơi lồi, vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ.
Dường như cảm nhận được có người đang quan sát mình, gã đàn ông lập tức nhìn
thẳng vào Diệp Mặc. Diệp Mặc vội vã quay mặt đi, lòng thầm nhủ từ khoảng cách
xa như vậy mà vẫn biết được, tay này quả thực lợi hại, thậm chí có khi còn lợi
hại hơn cả Văn Đông kia.
Diệp Mặc lần đầu tiên gặp loại cao thủ như vậy, cánh tay bị thương của Uông
Bằng lúc trước rất có thể là do gã chữa khỏi cho. Còn cô gái dáng người cao
gầy kia thì có vẻ ít nói, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ theo
sau Uông Bằng. Xem chừng không có gì đặc biệt, Diệp Mặc chỉ nhìn lướt qua một
cái rồi thôi.
Ba người bước tới chỗ một chiếc Audi đen, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Diệp
Mặc vờ như vô tình tiến lại gần một chút. Hiện giờ thần thức của hắn đã có thể
hoạt động trong phạm vi 8 mét. Hắn muốn biết xem mấy người này đang nói chuyện
gì với nhau.
May là gần đó có một sạp báo. Diệp Mặc liền ghé vào đó để tiện quan sát hành
động của mấy người kia.
– Lần đó may mà có anh Hồ ra tay giúp đỡ, nếu không cái tay này của tôi đã bị
liệt rồi. Lần này anh đi vội vàng thế này làm tôi chẳng kịp cảm tạ. Thất lễ,
thất lễ.
Đây là tiếng của Uông Bằng.
Đúng như Diệp Mặc suy đoán, cánh tay bị thương của Uông Bằng đúng là do gã đàn
ông này trị khỏi. Vậy gã hẳn phải là một cao thủ nội gia mà Diệp Mặc lần đầu
tiên được gặp. Cho dù là Văn Đông cũng chỉ là có thuật ám sát và đấu tay đôi
là còn lợi hại chút, chứ cô ta còn xa mới luyện được nội khí đến trình độ cao
thâm như gã cao thủ này.
Người đàn ông trung niên khoát tay chặn lại nói:
– Bằng thiếu gia khách khí rồi, cha cậu dù sao cũng có quan hệ với Đàm thiếu
gia, giúp đỡ nhau chút chuyện cỏn con này có đáng là gì. Có điều từ nay về sau
cố gắng đừng rây vào đám người bán cao da chó trên đường nhé, trong số ấy có
lắm kẻ cũng không vừa đâu.
– Vâng, điều anh Hồ dạy bảo em sẽ ghi nhớ trong lòng. Đàm thiếu gia đã phải
cử anh Hồ đích thân tới đây giúp đỡ cha con em như vậy, giờ em qua đó để cảm
ơn thì không tiện lắm, thôi thì xin được cảm ơn anh Hồ trước vậy.
Giọng điệu của Uông Bằng rất là cung kính.
Người đàn ông trung niên khoát khoát tay rồi bước vào trong xe. Chiếc xe phóng
như bay về phía trước, chẳng mấy chốc trên mặt đường đã chỉ còn lại một đám
khói.
Diệp Mặc không có tâm tư đi quản Uông Bằng, điều mà hắn chú ý là gã đàn ông mà
y gọi là anh Hồ kia. Hắn lập tức đuổi theo. Hai mươi phút sau, Chiếc Audi kia
dừng lại tại một căn biệt thự. Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt xung
quanh căn biệt thự, chỗ nào cũng lắp đầy camera, hắn căn bản không có cách nào
vào được.
Cân nhắc một lát, Diệp Mặc quyết định buổi tối sẽ quay lại. Hắn sẽ hủy toàn bộ
số camera rồi sẽ vào trong tìm tay anh Hồ kia. Sở dĩ phải cất công tìm gã là
bởi Diệp Mặc không rõ về kết cấu võ thuật ở đây, hắn không biết được mình phải
tu luyện đến trình độ nào mới có thể đảm bảo an toàn ở đây.
Cho dù phải ép hỏi, hắn cũng phải ép hỏi cho đến cùng, tránh khỏi có ngày gặp
phải cao thủ thực sự thì trở tay không kịp. Thế nhưng lúc này xông vào thì
không được, đành phải đợi đến tối vậy.
Lúc này vẫn còn sớm, vết thương của Ninh Khinh Tuyết thì chắc chắn hắn phải ra
tay điều trị mới xong. Nhưng lúc này cũng lại không thích hợp, bên cạnh cô ta
bây giờ nhất định đang có rất nhiều người túc trực, mình đến đó cũng không
tiện. Vậy là hắn quyết định đợi đến tối sau khi chữa khỏi vết thương cho Ninh
Khinh Tuyết thì sẽ quay lại căn biệt thự này.
Muốn tới đại học Ninh Hải thăm Thi Tu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.
Hiện tại thực lực của Diệp Mặc còn thấp, ngộ nhỡ bị người của Tống gia phát
hiện ra Thi Tu và hắn có quan hệ, nói không chừng còn làm liên lụy tới Thi Tu
cũng nên.
Diệp Mặc rời khỏi biệt thự của anh Hồ để chuẩn bị đi Ninh Hải mua vài món đồ.
Trên người hắn bây giờ chỉ còn lại chút tiền, giúp Ninh Khinh Tuyết trị thương
xong, hắn định tới Lạc Thương xem xét tình hình, nếu có thể thì sẽ tìm một
công việc ở đó, còn nếu không được thì phải tới công ty của chị họ Trì Uyển
Thanh làm việc rồi.
Một khi đã ổn định thì sẽ thuê một chỗ thích hợp để trồng cỏ Ngân Tâm với số
lượng lớn. Dù sao thời kì sinh trưởng và phát triển của loại cỏ này cũng rất
dài, trong lúc đó hắn sẽ đi sa mạc Takla Makan một chuyến. Hắn không muốn đợi
cỏ Ngân Tâm trưởng thành rồi mới đi thì đúng là quá lãng phí thời gian.
Nếu còn tiếp tục lãng phí thời gian tại nơi thiếu linh khí của Trái Đất này
thì chẳng biết đến khi nào mới tu luyện được đến trình độ mà hắn mong muốn.
Cho dù có cố gắng hơn đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có kết quả gì.
Ninh Khinh Tuyết cũng gieo trồng một gốc Cỏ Ngân Tâm. Tuy rằng không biết cô
ta trồng cây cỏ ấy với mục đích gì, chỉ biết vì cây cỏ ấy mà thậm chí đến tính
mạng cô ta còn không cần, vậy nên Diệp Mặc không nỡ nhổ cây cỏ Ngân Tâm mà
Khinh Tuyết trồng mang đi.
– A, là cậu, tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Một thanh âm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, hóa ra là người quen, hình như tên là Phương Úy
Thành thì phải. Lần trước ở công viên hồ Thanh Độ Diệp Mặc đã gặp y. Lần ấy là
y muốn tìm Diệp Mặc để so tài, nhưng không quá một chiêu đã bị hắn đánh bại.
– Là anh à, Phương Úy Thành?
Diệp Mặc gật gật đầu, nói.
Thấy Diệp Mặc vẫn nhớ rõ họ tên mình, Phương Úy Thành vui mừng nói:
– Thật không ngờ là cậu vẫn nhớ rõ tên tôi. Sau hôm đấu võ ấy tôi ngày nào
cũng ở công viên đợi cậu. Hôm nay gặp được cậu ở đây quả là may mắn.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
– Anh tìm tôi có việc gì sao?
Phương Úy Thành biết rõ thân thủ của Diệp Mặc tương đối dũng mãnh, cho dù là
mấy Phương Úy Thành hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
– Là như vậy, cậu xem có thể dành ra chút thời gian nói chuyện được không?
Phương Úy Thành tỏ ra hết sức mong đợi.
Diệp Mặc nghĩ thầm, giờ đang có thời gian, Phương Úy Thành đã có ý như vậy thì
hắn cũng sẵn sàng nhận lời. Nghĩ rồi đáp luôn:
– Được.
Thấy Diệp Mặc đồng ý nhanh chóng như vậy, Phương Úy thành vui như mở cờ trong
bụng.Y đưa Diệp Mặc tới một quán ăn Tây, chưa hỏi hắn đã từng ăn thử bao giờ
chưa đã liền gọi luôn mấy món.
Mặc dù chưa từng nếm qua đồ Tây nhưng Diệp Mặc cũng thấy khá ngon. Ăn được vài
miếng, hắn lên tiếng:
– Anh tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?
Nếu Phương Úy Thành nói muốn bái sư thì hắn sẽ không chút do dự mà từ chối
ngay. Hiện giờ hắn thực sự không có thời gian để nhận đồ đệ nữa.
Phương Úy Thành nắm tay thành nắm đấm, đáp:
– Còn chưa thỉnh giáo tên họ của cậu là gì mà.
– Tôi tên Sư Ảnh.
Diệp Mặc không muốn để lại tên thật của mình ở Ninh Hải. Cái tên Sư Ảnh này có
mấy ý nghĩa, một là vì sư phụ của hắn tên Lạc Ảnh, thứ hai là đồng âm với “Tư
Ảnh” nghĩa là nhớ sư phụ Lạc Ảnh.
Nghe xong tên của Diệp Mặc, Phương Úy Thành có phần hơi sửng sốt, nhưng rất
nhanh sau đó y đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Cái tên Sư Ảnh nghe có vẻ
nữ tính, nhưng suy nghĩ này Phương Úy Thành giữ lại trong lòng không dám nói
ra, bởi hôm nay y tìm Diệp Mặc là để xin hắn giúp đỡ.