Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 66: Không biết đã đi đâu mất.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Ngôi nhà nhỏ nơi Diệp Mặc từng ở tại Ninh Hải đã được Ninh Khinh Tuyết mua
lại, cô cảm thấy tiếp tục ở lại Du châu là một sự đày đọa, trong lòng muốn tìm
Diệp Mặc, nhưng không biết rốt cục anh ta đã đi đâu.
Không thể ở lại Du Châu, Ninh Khinh Tuyết đã quay về Ninh Hải, tuy lần này cô
về lại ngôi nhà đó, chỗ cũ vẫn còn, người thì đã không còn ở đó nữa.
Hứa Vy thì không biết Ninh Khinh Tuyết đã mua lại chỗ này, cô vẫn ở căn phòng
cũ, nhưng gần đây người ta cứ đến chất vấn, tra hỏi, sau đó đến máy tính theo
dõi cũng đem đi mất. Hứa Vy có cảm giác, chuyện này chắc có liên quan đến Diệp
Mặc.
Nghĩ lại tất cả những chuyện từ lúc quen biết với Diệp Mặc đến nay, còn ở
chung với nhau mấy tháng trời, cô mới nghĩ ra là đến chuyện Diệp Mặc làm nghề
gì cô cũng không biết.
Mở cánh cửa ra, đang lúc chuẩn bị mua một ít rau cải, thì nhìn thấy Ninh Khinh
Tuyết đứng một mình ngay cửa. Ngây ra một lúc, cô mới hỏi:
– Cô đến đây làm gì?
Ninh Khinh Tuyết biết Hứa Vy có thành kiến với cô, nhưng cô biết Hứa Vy không
có gì sai cả, bởi vì theo cô thấy, mình không hiểu Diệp Mặc bằng Hứa Vy.
– Tôi ở đây, bởi vì chưa đến kỳ hạn.
Ninh Khinh Tuyết không muốn Hứa Vy biết cô đã mua lại nơi này, nếu như cô nói,
thì với tính cách của Hứa Vy, không chừng cô ta sẽ lập tức dọn đi. Cô muốn mọi
thứ vẫn như cũ, không thay đổi gì cả, nhưng cô biết đó là không thể, cho dù
tất cả đều như cũ, nhưng Diệp Mặc đã không còn ở đây.
Hứa Vy muốn nói Ninh Khinh Tuyết vài câu, nhưng cô lại không biết Ninh Khinh
Tuyết và Diệp Mặc có quan hệ thế nào với nhau, vả lại căn nhà này Diệp Mặc đã
trả tiền thuê nhà cả năm, cho nên rốt cục cô đã không nói gì, nhưng cô cũng
không tiếp tục nói chuyện với Ninh Khinh Tuyết nữa, mà là đi ra ngoài mua rau
củ.
Ninh Khinh Tuyết về phòng, nhìn cảnh vật vẫn như xưa, trong lòng có chút nhói
đau kỳ lạ. Chiếc giường này, cô và Diệp Mặc đã dựa vào nhau chụp một tấm hình.
Lúc đó, thậm chí cô còn có chút phim giả tình thật, Lý Mộ Mai đã vì thế mà
trách cô, chẳng lẽ cảm giác lúc đó mới thật sự là cảm giác tận đáy lòng của
cô?
Cô ngồi trên giường một lát, Ninh Khinh Tuyết quét dọn căn phòng, đồ vật đều
để lại chỗ cũ, chỉ có hòm thuốc của Diệp Mặc là để trong cái hành lý của cô,
đối với cô, có thể đây là món đồ cuối cùng mà Diệp Mặc để lại.
Lại mở cái hòm thuốc của Diệp Mặc ra một lần nữa, Ninh Khinh Tuyết không kìm
được đã lấy ra là thư của Diệp Mặc, cô đã kiềm chế để không mở nó ra, lần này
cô về Ninh Hải trở lại nơi cô và Diệp Mặc đã từng sống chung, không kiềm được
cô mở nó ra.
Nét chữ đẹp và có sức đập ngay vào mắt cô, Ninh Khinh Tuyết không ngờ chữ của
Diệp Mặc lại có sức như thế, thậm chí in cả mặt sau
– Chào Thi Tú, trước khi đi tôi để lại lá thư này cho cậu, vốn dĩ tôi còn có
một vài thứ cho cậu, nhưng cậu đã không đến trường trong một thời gian.
– Đến nơi này, tôi là một người cô độc, cậu là người bạn duy nhất của tôi,
tôi bị đuổi khỏi gia tộc, đã từng bị cha vợ từ chối hôn ước trước mặt công
chúng, người bạn duy nhất không rời bỏ tôi chính là cậu, cho nên cậu là người
bạn thật sự của tôi.
– Thật sự tôi rất cảm kích hôm đó cậu kêu tôi dậy, nếu như không có cậu, có
thể là vĩnh viễn tôi cũng không tỉnh lại nữa.
– Ây, mấy ngày nay không có chỗ ở, viết chữ không tiện lắm, đợi khi tôi tìm
được chỗ ở sẽ viết sau, thôi chào cậu.
Lá thư viết được một ít rồi thôi, Ninh Khinh Tuyết biết rằng, Diệp Mặc không
có chỗ ở, là bởi vì mình đã đến đây, trong lòng càng áy náy.
Hắn ta là một người cô độc, mà mình đã làm tổn thương hắn, giờ đây mình cũng
là một người cô độc, Ninh Khinh Tuyết dọn dẹp đồ đạc, bước ra khỏi nhà.
Hứa Vy đã về, nhưng tự mình đi làm cơm, không nói gì với Ninh Khinh Tuyết hết.
Ninh Khinh Tuyết đi đến bên cạnh cái bồn hoa của Diệp Mặc trong sân, cô muốn
dọn dẹp lại một chút, chuẩn bị trồng một số hoa.
Một cái mầm non yếu ớt đã bị Ninh Khinh Tuyết nhìn ngắm rất lâu, chỗ cái mầm
ấy sinh ra, chính là chỗ của cây cỏ màu bạc lúc trước, Ninh Khinh Tuyết nhớ
rằng cây này có là màu bạc, Diệp Mặc rất quý nó. Và cô còn nhớ, cây cỏ ấy biến
mất không lâu, thì Diệp Mặc cũng rời khỏi.
Chẳng lẽ cái mầm này chính là loại cỏ lần trước? Ninh Khinh Tuyết cẩn thận rào
lại chung quanh cây cỏ, làm thành cái rào chắn, y như cái rào chắn trước kia
của Diệp Mặc.
Không cần biết cây cỏ này có phải là cây cỏ trước kia của Diệp Mặc hay không,
Ninh Khinh Tuyết đã quyết định sẽ chăm sóc tốt cho nó, bởi vì vị trí của nó
chính là vị trí của cây lá màu bạc trước kia.
Hứa Vy làm xong cơm, nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết vẫn đang mày mò tỉ mỉ trong
vườn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ quan hệ của cô ta với Diệp Mặc trên
cả bình thường sao? Nếu không, sao sở thích của cả hai lại giống nhau như thế?
– Tôi đã làm xong cơm rồi, hay là cô ở lại ăn cơm nhé.
Hứa Vy đã làm xong cơm, nhìn Ninh Khinh Tuyết đang trồng cỏ cây mà nói.
– Cảm ơn cô, tôi không đói lắm.
Ninh Khinh Tuyết đáp một câu, nghĩ ngợi một lúc đột nhiên hỏi:
– Hứa Vy, Diệp Mặc rất hay dùng cơm ở chỗ cô sao?
– Diệp Mặc à?
Hứa Vy không biết Ninh Khinh Tuyết hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn đáp:
– Anh ta chỉ ăn qua một lần, còn nói là mời tôi nữa, nhưng đến giờ vẫn chưa
mời, đến một câu chào cũng không có mà bỏ đi. Đúng rồi, Ninh Khinh Tuyết, cô
và Diệp Mặc có quan hệ thế nào?
– Tôi…
Ninh Khinh Tuyết ngây người ra, đúng rồi, cô và Diệp Mặc có quan hệ gì chứ?
Hôn ước đã hủy bỏ, kết hôn cũng là giả, cô và Diệp Mặc đã không còn quan hệ gì
nữa, vậy cô còn ở đây để làm gì?
…
Một tuần nay, Hứa Vy phát hiện cách sống của Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc
giống nhau đến kỳ lạ, hai người đều ở nhà là chính, thậm chí không ra ngoài.
Và còn một điểm chung nữa là hai người rất thích trồng hoa, Ninh Khinh Tuyết
thường đến bên chậu hoa đứng xem cả buổi trời, cô ta không cảm thấy chán.
Điều duy nhất không giống nhau chính là, trước kia khi Diệp Mặc còn ở đây thì
không hề có bất cứ người nào đến thăm, nhưng sau khi Ninh Khinh Tuyết đến ở,
Lý Mộ Mai đã đến đây vài lần. Còn có người tên Tô Tĩnh Văn cũng có đến đây. Vẻ
đẹp của Tô Tĩnh Văn, càng làm cho Hứa Vy có chút ngạc nhiên, cô ấy không biết
tại sao một lúc lại có nhiều người xinh đẹp đến đây.
…
Căn biệt thự nhà họ Tống tại Yến Kinh, Tống Hải, người phụ trách việc ngoài
của Tống gia đang nhìn chằm chằm vào một cái bản đồ. Mấy ngày trước, y nhận
được tình báo, nói rằng có một thanh niên giống với Diệp Mặc, một tháng trước
đã từng ra vào trấn Phong Đường, và còn đi một chiếc xe buýt tư nhân tới thành
phố Kỳ.
Căn cứ theo tin tức của tên tài xế, thì người này chưa đến thì đã xuống xe,
nơi xuống chân là phạm vi Quý Tương Đại Lĩnh. Nhưng khi đến đó, thì tin tức
lại một lần nữa bị cắt đứt.
Tống Hải đang chăm chú nhìn vào bản đồ chỗ Quý Tương Đại Lĩnh, nơi đó toàn núi
non rừng rậm, nếu Diệp Mặc mà trốn vào đó, thì việc tìm kiếm có lẽ sẽ phức
tạp.
Reng Reng
Điện thoại của Tống Hải kêu lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.
Tống Hải nhíu mày, bây giờ y vì muốn tìm tên hung thủ Diệp Mặc, gần như cả
ngày ăn ngủ không yên, cuộc gọi đến lúc này thật sự làm y cảm thấy không thoải
mái.
– Có chuyện gì thế?
Tống Hải bắt điện thoại lên giọng có vẻ không kiên nhẫn.
– Hải gia, Ninh Khinh Tuyết của Ninh gia đã đến Ninh Hải, và còn ở tại nơi ở
của Diệp Mặc trước kia, bây giờ chúng tôi nên làm thế nào? Xin Hải gia chỉ
bảo.
Người gọi đến là tay sai của y ở Ninh Hải, trước mắt vì muốn theo dõi Diệp
Mặc, nhưng không ngờ không theo dõi được Diệp Mặc, mà thành ra theo dõi Ninh
Khinh Tuyết.
Tống Hải day day đầu, một lúc sau mới nói:
– Hãy canh chừng cô ta, không được làm gì cả, đợi thêm vài ngày nếu như vẫn
không có tin gì, bảo vài tên tìm cái cớ gì để đem cô ta đi.
– Vâng, thưa ông.
Một giọng nói dứt khoát.
Tống Hải buông điện thoại xuống, hừ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình:
– Ninh gia tạm thời tôi không động đến, chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết tôi cũng
không thể làm gì sao, hãy để cô vì Văn thiếu gia thu về chút lợi.