Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 63: Rời đi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Uyển Thanh, cô đến phía bên trái tôi.
Diệp Mặc bảo Trì Uyển Thanh đến gần bên trái mình, bởi vì bên phải là nơi Thử
Lang ẩn nấp. Nó trốn ở phía dưới một tảng đá, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc
và Trì Uyển Thanh, chẳng những không chạy đi, mà vẫn muốn tìm cơ hội tấn công
Diệp Mặc.
Trì Uyển Thanh đương nhiên không biết Diệp Mặc là có ý gì, Diệp Mặc bảo nàng
đến bên trái, cô liền lập tức tới phía bên trái. Diệp Mặc biết rằng Thử Lang
giảo hoạt, lôi kéo Trì Uyển Thanh, giả vờ không phát hiện Thử Lang từ bên cạnh
đi qua.
Thử Lang thấy Diệp Mặc đưa lưng về phía nó, dần dần tới gần bên nó, nó sớm đã
chuẩn bị kỹ càng. Nó đợi cho tới thời điểm Diệp Mặc tới gần nó nhất, đột nhiên
nhảy ra công kích Diệp Mặc.
– Vì sao lại cẩn thận như vậy?
Trì Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi.
Diệp Mặc không trả lời, đột nhiên xoay người giơ tay trên không trung một
trảo. Động tác nhanh chóng vô cùng, khiến Trì Uyển Thanh không kịp phản ứng.
‘Phụt’ một tiếng thét chói tai, Thử Lang nhảy dựng lên tấn công Diệp Mặc đã bị
Diệp Mặc nắm trong tay, thật giống như nó chủ động rơi vào tay Diệp Mặc. Nếu
không phải Diệp Mặc chân khí vận chuyển tới bàn tay, hắn sẽ bắt không được thứ
này.
Cảm giác được Thử Lang đang giãy dụa mãnh liệt, Diệp Mặc lập tức nói:
– Uyển Thanh, cô khẩn trương cắt đứt ngón tay, nhanh lên, thứ này thật đúng
là lợi hại.
Biết mình mắc mưu, Thử Lang lại “Chít chít” giãy dụa, nếu không phải tự tay
bắt lấy Thử Lang này, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không nghĩ con vật này lại có khí
lực lớn như vậy, đây là một con Thử Lang còn non.
Trì Uyển Thanh vừa nhìn thấy con mắt màu lục, lập tức liền bị hù dọa toát ra
một thân mồ hôi lạnh, cô không phải sợ hãi, cô là sợ Diệp Mặc bị cắn. Tuy
nhiên nghe được Diệp Mặc quát to, rất nhanh liền kịp phản ứng, tuy rằng không
biết vì sao, nhưng vẫn vội vàng cắn ngón tay của mình.
Diệp Mặc xuất ra một con dao găm, ở giữa đầu Thử Lang khoét một cái, một rãnh
máu chảy ra. Diệp Mặc lấy một giọt máu trên tay Trì Uyển Thanh, trực tiếp đổ
vào rãnh máu, trên tay không ngừng biến hóa thủ ấn, giống như đang đánh ra
từng đạo pháp thuật đối với con rắn.
Trì Uyển Thanh có chút giật mình nhìn hành động của Diệp Mặc, không dám nói
lời nào. Cô thậm chí cảm thấy mồ hôi trên trán Diệp Mặc đã nhỏ xuống, có lòng
muốn giúp Diệp Mặc lau khô, nhưng lại sợ quấy rầy Diệp Mặc. Trong lòng không
biết Diệp Mặc rốt cuộc đang làm cái gì? Động tác trên tay hắn thoạt nhìn thật
kỳ quái, bộ dạng thậm chí có chút mê tín, nhưng Trì Uyển Thanh lại tin tưởng
Diệp Mặc.
Thử Lang đang giãy dụa bỗng dần dần yên lặng lại, cuối cùng cũng không cựa
quậy nữa. Sau khi được thả xuống, lập tức chạy tới dưới chân Trì Uyển Thanh.
Cái này cũng chưa tính, nó thậm chí còn dùng cái đầu nhọn húc vào giầy của Trì
Uyển Thanh, bộ dạng giống như rất thân thiện.
Trì Uyển Thanh đang khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Mặc chảy mồ hôi, không
nghĩ tới con rắn này lại chạy tới, lúc ấy liền bị hù toát cả mồ hôi lạnh.
May mắn Diệp Mặc thanh âm đúng lúc truyền đến
– Hiện tại nó đã bị tôi thuần hóa, cô không có thần thức, ồ, không phải, cô
có thể thông qua ngôn ngữ khiến nó nghe lời cô. Yên tâm đi, nó sẽ không tấn
công người bình thường đâu, chỉ tấn công người khác dưới mệnh lệnh của cô.
Diệp Mặc biết rằng Trì Uyển Thanh không phải người tu luyện, không có thần
thức. Tuy rằng hắn khiến Thử Lang cùng nàng ký kết khế ước chủ tớ, nhưng cô
chỉ có thể thông qua ngôn ngữ chỉ huy Thử Lang. Chỉ có thời gian dài, cô mới
có thể dùng thần thức để chỉ huy thử lang.
– A, anh Diệp, anh làm sao biết cái này? Nghe là lạ đấy, hơi mơ hồ?
Trì Uyển Thanh thấy Thử Lang dường như không có ý đồ tấn công mình, lúc này
mới yên lòng.
Diệp Mặc ha hả cười nói:
– Kỳ thật đây là một phương pháp dân gian, tôi học được một chút, nhưng
phương pháp kia cũng không phải dùng để thuần dưỡng bất kỳ các loại động nào,
chỉ có động vật cực kỳ cá biệt mới có thể, Thử Lang là một trong số đó.
– Thử Lang?
Trì Uyển Thanh không nghĩ tới một loài động vật giống như rắn lại có cái tên
kỳ quái như thế.
– Tôi về sau kêu nó là sói con nhé, nó sẽ không cắn người khác chứ?
Trì Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn có chút lo lắng vì Thử
Lang rất hung mãnh. Cũng không phải ai cũng có thể giống Diệp Mặc, cứu được
người bị Thử Lang cắn.
– Sẽ không đâu.
Diệp Mặc đương nhiên biết Thử Lang nếu không phục tùng cũng sẽ không cắn người
thường, đừng nói là bị Diệp Mặc ký kết khế ước chủ tớ. Suy nghĩ một chút nói
tiếp:
– Về sau cô chỉ cần cho nó ăn măng, cũng có thể bảo nó tự đi ra ngoài tìm đồ
ăn, người bình thường sẽ không bắt được Thử Lang.
Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh trở lại doanh địa, mấy người đều rất bất ngờ khi
thấy Diệp Mặc giúp Trì Uyển Thanh thuần dưỡng một sủng vật lợi hại như vậy,
cảm thấy không thể tin nổi, lại vây quanh Thử Lang quan sát. Cuối cùng vẫn là
Lô Lâm đề nghị Trì Uyển Thanh giúp Thử Lang làm một cái túi rồi để nó vào.
…
Diệp Mặc vốn định đưa mấy người bọn họ ra khỏi rừng rậm nguyên thủy rồi trở
về, bởi vì chuyện của Trì Uyển Thanh, Diệp Mặc không nhắc tới việc rời đi,
tiếp tục đưa đám người Trì Uyển Thanh và Quách Khởi cùng đi.
Tuy rằng Trì Uyển Thanh thật sự là thích được Diệp Mặc cõng trên lưng, nhưng
hiện tại cô đã hoàn toàn khôi phục, thật sự sẽ rất xấu hổ nếu cứ để Diệp Mặc
cõng, đành phải tự bước đi.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Diệp Mặc đều chọn một ít chiêu thức và kỹ xảo dạy
cho Phương Vĩ, sau đó Quách Khởi và Lô Lâm cũng theo học. Diệp Mặc dạy một số
thứ đều là đơn giản dễ học, hơn nữa tính thực dụng rất cao, thậm chí còn dạy
bọn họ một chút thổ nạp thuật đơn giản, tuy rằng luyện không thành chân khí,
nhưng thời gian dài kiên trì, lại có thể tu luyện đến nội lực đấy.
– Chị Trì, sao chị không đến học một ít?
Hôm nay lúc chạng vạng, đám người Quách Khởi dựng lên chỗ ở đơn giản, lại cùng
Diệp Mặc học. Phương Vĩ thấy Trì Uyển Thanh không học, liền chủ động kêu lên.
Lô Lâm vỗ vào cái ót Phương Vĩ
– Uyển Thanh đợi lát nữa có Diệp Mặc dạy một mình, cậu lắm chuyện làm gì.
Trì Uyển Thanh đang đùa với sói con khuôn mặt bỗng đỏ lên, nhìn thoáng qua
Diệp Mặc, nhưng không có biện giải gì.
Diệp Mặc thản nhiên cười, mặc dù không có cãi lại lời Lô Lâm, nhưng cũng không
định một mình dạy Trì Uyển Thanh. Nếu có giấy và bút, nói không chừng hắn sẽ
viết một ít phương pháp thổ nạp cho Trì Uyển Thanh, nhưng không có nên đành
thôi.
Trì Uyển Thanh có thể liều chết đi cứu hắn, trong lòng của hắn đối với Trì
Uyển Thanh rất có ấn tượng tốt, hơn nữa Trì Uyển Thanh tuy rằng ở trong bộ
đội, nhưng đối với chính mình dường như đặc biệt có chút không muốn xa rời.
Chỉ có Diệp Mặc biết rằng hắn và Trì Uyển Thanh là không thể nào, trong lòng
của hắn đã có Lạc Ảnh, những cô gái ưu tú khác, cũng không thể ở mọc rễ trong
lòng hắn. Cho nên hắn bắt được Thử Lang đưa cho nàng, để trả ơn cứu mạng của
nàng.
Phải biết rằng Thử Lang đối với Diệp Mặc bây giờ mà nói cũng rất quan trọng,
dù sao thực lực bây giờ của Diệp Mặc không tính là cao, người lợi hại hơn hắn
còn rất nhiều, có Thử Lang hỗ trợ, hắn sẽ an toàn hơn. Nhưng vì báo đáp Trì
Uyển Thanh, hắn vẫn là đem Thử Lang đưa cho Trì Uyển Thanh.
Ngày thứ mười một, mấy người đã gặp đồng đội tiếp ứng cho bọn họ, Diệp Mặc lại
cùng với bọn Quách Khởi cáo từ.
– Anh Diệp, nếu như rảnh rỗi, anh phải nhớ đi giúp người bạn của tôi ở Lạc
Thương nha.
Người quyến luyến không rời chính là Trì Uyển Thanh, cô cảm giác Diệp Mặc đi
rồi, cô giống như mất đi cái gì đó. Nhưng lại không có bất kỳ lý do gì để giữ
Diệp Mặc lại, chỉ có thể hy vọng Diệp Mặc tới công ty mà mẹ nàng mở cho nàng,
nếu Diệp Mặc thật sự đi tới công ty ở Lạc Thương, có lẽ cô cũng sẽ tìm cơ hội
rời khỏi bộ đội mà trở về.
Diệp Mặc bất đắc dĩ, nhìn Trì Uyển Thanh dường như bộ dạng rất chờ đợi, không
đành lòng làm cho nàng thất vọng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bất quá hắn cũng
biết, lần này cùng bọn Trì Uyển Thanh chia tay, cơ hội gặp lại có lẽ rất khó,
bởi vì hắn phải bồi dưỡng 'Cỏ Ngân Tâm’ ít nhất cũng cần vài năm.
Nhìn bóng lưng Diệp Mặc dần dần biến mất trong rừng, Trì Uyển Thanh trong lòng
bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác mất mát. Tâm tình lại rơi xuống đáy.