Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 57: Trị liệu vết thương
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Để cô ta xuống đi, tôi xem một chút.
Diệp Mặc đã nhìn thấy vết thương do trúng đạn trên đùi Trì Uyển Thanh.
Lô Lâm lại cõng Trì Uyển Thanh trên lưng thêm một đoạn, đặt cô xuống trong bụi
cỏ rậm, rồi mới lên tiếng:
– Đã làm phiền anh rồi Diệp tiên sinh, tôi cùng Quách Khởi đem thi thể xử lý
một chút, còn muốn thu về một số chiến lợi phẩm. Anh giúp Uyển Thanh trị liệu
một chút đi.
Nói xong cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, xoay người rời đi.
Diệp Mặc gật gật đầu, đội trưởng Lô này nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, làm
việc rất là sảng khoái, căn bản cũng không hỏi mình trị liệu như thế nào, có
thể trị liệu hay không, cũng không hỏi ý kiến của Trì Uyển Thanh.
Lô Lâm đi rồi, Trì Uyển Thanh cúi đầu nhìn vị trí vết thuơng trên đùi mình,
lại nhìn Diệp Mặc, trên mặt có chút xấu hổ, dù sao vị trí này không hay lắm.
Cô tin tưởng lời nói của Quách Khởi, Quách Khởi nếu nói Diệp Mặc này có thể
trị vết thương ình, khẳng định hắn có thể làm được, chỉ có điều vị trí vết
thương này ở đùi, hắn sẽ không bảo mình cởi quần đấy chứ.
Diệp Mặc nhìn chỗ Trì Uyển Thanh bị thương, nhíu nhíu mày, hắn cũng không phải
không thể trị liệu, chỉ có điều vị trí này có chút xấu hổ. Nếu chẳng may tay
của hắn rơi ở phía trên, nếu cô này là kẻ lắm mồm nói cái gì đó, hắn thật sự
rất không thích, hắn không thích làm loại chuyện cố hết sức không lấy được
lòng. Hơn nữa nhìn cô gái này vẻ mặt có chút lạnh như băng, nói không chừng cô
có thể nói như vậy.
Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, nhíu nhíu mày, không
nói gì. Trì Uyển Thanh lập tức hiểu ý tứ của Diệp Mặc, trong lòng nổi lên
thiện cảm đối với Diệp Mặc, dùng thanh âm nhỏ tới mức ngay cả mình đều không
nghe được nói:
– Anh… anh Diệp, anh giúp tôi trị liệu đi, không có vấn đề gì đâu.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn còn chưa biết phải nói với Trì Uyển Thanh như thế
nào, không ngờ cô lại chủ động để mình giúp cô trị liệu. Trong lòng đối với
cái cô mặt ngoài có chút lạnh như băng, nhưng thực tế Trì Uyển Thanh cũng
không phải cái loại lạnh lùng, hắn trong lòng cũng nảy sinh một chút cảm tình.
Hắn sở dĩ cảm giác được phiền toái, là vì miệng vết thương của Trì Uyển Thanh
bị quân phục rằn ri quấn lấy khá chặt, hoàn toàn không giống Quách Khởi, y
phục trên người đều bị xé rách tung toé, hắn chỉ cần một chưởng là có thể bức
viên đạn ra. Nhưng vết thương của Trì Uyển Thanh lại bị trang phục bao quanh
vô cùng kín.
Hiện tại Trì Uyển Thanh chủ động nói không thèm để ý, để hắn trị liệu, hắn
đương nhiên nổi lên thiện cảm đối với cô, đây là một cô gái rất ư thực tế.
Nghĩ đến đây cũng mỉm cười một chút.
– Kỳ thật vết thương của cô không gì khó, chỉ có điều hiện tại có hai biện
pháp, một chính là đem quần của cô cởi ra, tôi giúp cô trị liệu, hai là khoét
một cái lỗ ở trên quần của cô, cô xem…
– Không cần, tôi cởi quần ra, tôi không mang quần.
Trì Uyển Thanh nói xong, liền chủ động đi cởi y phục của mình. Cô nếu đã đồng
ý, cũng sẽ không nhăn nhăn nhó nhó.
Diệp Mặc đối với cô gái có tính cách thẳng thắn bộc trực này, thiện cảm lại
tăng lên một cấp. Thấy cô động tác rất là cố hết sức, vội vàng nói:
– Để tôi giúp vậy.
– Cảm ơn anh.
Trì Uyển Thanh từ ánh mắt đầu tiên thấy Diệp Mặc, cũng cảm giác hắn là người
tốt, sau hắn lại có chút do dự đối với vị trí vết thương của mình, hơn nữa ánh
mắt vẫn không có rời vị trí vết thương, đối với Diệp Mặc lại càng tín nhiệm.
Giờ lại cho hắn giúp mình cởi quần, điều này làm cô nghĩ tới đều cảm thấy
không thể tin nổi.
Tuy rằng tay Diệp Mặc không đụng tới da thịt của nàng, nhưng cô vẫn như cũ có
thể cảm giác được tay hắn rất ấm áp, trong lòng có một chút cảm giác thư thái.
Diệp Mặc cũng không đem toàn bộ quần của nàng cởi ra, chỉ có cởi đến miệng vết
thương, liền ngừng lại. Nhưng Trì Uyển Thanh cảm giác cái dạng này lại mờ ám,
mặt có chút đỏ lên, cũng không dám xem động tác tay của Diệp Mặc, quay đầu giả
làm đà điểu, nhưng trong lòng lại lung tung lộn xộn đến mình cũng không biết
là đang nghĩ cái gì.
Làn da trắng nõn thanh xuân của Trì Uyển Thanh khiến Diệp Mặc cảm giác có chút
chói mắt, quần lót của nàng hình như là màu trắng, Diệp Mặc không dám nhìn
tới, lấy lại bình tĩnh, Diệp Mặc lại một chưởng vỗ vào trên đùi Trì Uyển
Thanh. Một đầu viên đạn dính máu bay ra, đồng thời Diệp Mặc lấy ra mấy cây
thảo dược nhai mấy ngụm dán vào chỗ miệng vết thương của nàng, vận chuyển chân
khí dưới, dược lực rất nhanh liền bị hấp thu tiến vào miệng vết thương.
Lại đưa tay vào trong bao lấy ra bong băng cột vào trên vết thương của Trì
Uyển Thanh, kéo quần của Trì Uyển Thanh lên. Toàn bộ quá trình chỉ có mấy
phút. Sở dĩ giúp cô nhai thuốc, là vì sợ động tác của nàng quá chậm. Cô gái
luôn phải có chút mặt mũi, thời gian cởi quần lộ ở bên ngoài quá dài luôn
không tốt.
Khi Diệp Mặc giúp Trì Uyển Thanh mặc quần vào, Trì Uyển Thanh mới phản ứng
tới, thậm chí ngay cả toàn bộ quá trình Diệp Mặc trị liệu cho cô, cô cũng
không nhìn thấy.
– Anh Diệp, anh đã trị liệu xong rồi hả?
Trên mặt màu đỏ chưa rút đi Trì Uyển Thanh có chút sững sờ mà hỏi.
– Ừ, đã xong, phỏng chừng sáng mai sẽ hoàn toàn không có chuyện gì nữa.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói, hắn sử dụng chân khí trợ giúp cô khôi phục miệng
vết thương, cô hẳn sẽ nhanh lành hơn so với Quách Khởi.
– A, thật sự không đau, còn có một cảm giác mát mẻ, anh Diệp cảm ơn anh rồi,
anh thật sự là lợi hại.
Trì Uyển Thanh lần đầu tiên cảm giác sự tình thật thần kỳ đến không ngờ, xấu
hổ vừa rồi đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Có người thầy thuốc nào có thể
làm được giống như Diệp Mặc chứ, chỉ có mấy phút liền lấy viên đạn ra, chữa
khỏi vết thương do trúng đạn? Thật quá dễ dàng.
– Cảm ơn anh, anh Diệp.
Trì Uyển Thanh cũng cảm thấy Diệp Mặc không phải người thường, giống như Quách
Khởi đã nói, hắn là một người không tầm thường.
– Anh Diệp, anh làm nghề gì vậy?
Trì Uyển Thanh lần đầu tiên hỏi thăm tin tức của một người đàn ông, cô cảm
giác trên mặt lại có chút nóng lên. Nhưng nội tâm của nàng lại tựa hồ như bức
thiết muốn biết, cô cũng biết có thể gặp được người như Diệp Mặc chính là
duyên phận, không phải mỗi người cũng có thể gặp loại người tài ba này.
Diệp Mặc há miệng thở dốc, đem một câu 'Đi thôi' nuốt xuống, Trì Uyển Thanh
hiện tại hỏi hắn như vậy, đã nói lên tạm thời không có ý định đi ra ngoài,
đành phải thuận miệng nói:
– Tôi hiện không công tác cố định, đều là làm chút công việc tạm thời, chuyện
gì cũng làm. Lúc may mắn thì có thể kiếm được một số tiền, lúc xui xẻo thì bị
quản lý đô thị đuổi, ha hả.
Diệp Mặc cũng không có nói sai, hắn giúp người xem bệnh, bày hàng vỉa hè, bán
bùa thậm chí giúp người khác đi cùng hắc bang giao dịch đều đã làm qua rồi.
– A…
Trì Uyển Thanh không tin nhìn Diệp Mặc, cô không tin người như Diệp Mặc lại
không có công việc, thậm chí là làm một số công việc tạm thời.
– Anh Diệp, cảm ơn ơn cứu mạng của anh, tôi…
Trì Uyển Thanh lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Mặc cắt ngang.
Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
– Kỳ thật vết thương của cô, tôi không giúp cũng không có việc gì, không nên
nói tới ân cứu mạng.
Trì Uyển Thanh tự nhiên cười, Diệp Mặc nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, hắn thật không
ngờ Trì Uyển Thanh trên mặt có chút lạnh như băng cười lên lại đẹp như vậy.
Thấy Diệp Mặc dường như nhìn mình có chút ngây người, Trì Uyển Thanh trong
lòng cảm thấy có chút vui mừng, khẩn trương nói:
– Anh Diệp, tôi nói không phải, nếu không phải anh tới, tôi cùng đội trưởng
ba người khẳng định không thể may mắn thoát khỏi đây, nói không chừng còn phải
chịu lăng nhục, tôi là thật sự rất cảm tạ anh.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn biết Trì Uyển Thanh nói rất đúng sự thật, nghĩ một
lát nói:
– Kỳ thật tôi cảm thấy một cô gái như cô thật sự là không thích hợp ở trong
quân đội, đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của tôi.
Không nghĩ tới Trì Uyển Thanh lại gật gật đầu nói:
– Anh Diệp, anh nói rất đúng, tôi vốn rất hâm mộ cuộc sống quân đội, chính
mình cũng vô cùng cố gắng, cuối cùng là nhập vào tiểu đội 'Liệt Ưng'. Hiện tại
xem ra, có lẽ tôi thật sự không thích hợp với cuộc sống quân đội.
Nghĩ một lát, Trì Uyển Thanh lại nói:
– Anh Diệp, tôi muốn xin anh giúp một chuyện…
Duy Linh