Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 51: Thần y Ninh Hải – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 51: Thần y Ninh Hải

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 51: Thần y Ninh Hải

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Vào Lưu Xà, xe Audi đỗ lại ở trước một căn phòng đá, Diệp Mặc cảm thấy hứng
thú, căn phòng đá kia tạo hình rất kỳ lạ. Có hình nửa vòng tròn, có chút giống
nhà bạt, mặc dù có cửa sổ, nhưng lại tiếp cận rất ít với tường đá.

Trác Ái Quốc cũng không bảo Tiêu Lôi và lái xe TIểu Vu đi vào, chỉ bảo Diệp
Mặc đi cùng anh ta vào phòng đá đó.

Phòng ở không gian không nhỏ, trong đại sảnh lại có hơn 20 người, mỗi người
đều vô cùng dũng mãnh, thậm chí có cả sát khí trong người. Ngay những người
không hiểu cũng biết đây là những người vô cùng liều mạng. Nhưng ngoại trừ hai
người đứng cạnh người đàn ông tóc dài, vẻ mặt hung hãn ngồi trên cùng cầm
súng, những người khác đều cầm trong tay các loại dao kiếm.

Thấy Trác Ái Quốc và Diệp Mặc đi tới, người đàn ông tóc dài ngồi trên vẫn
không nói gì, có hai gã ở cửa đi ra muốn soát người Diệp Mặc và Trác Ái Quốc.
Nhưng lúc hai người này mới đi đến cạnh Diệp Mặc, hắn một tay giống như bắt
con gà, ném ra ngoài. Hai người kia giống như đạn pháo, chuẩn xác bay rớt ra
ngoài.

Bọn người cầm đao xung quanh thấy thế, đều giơ đao lên, đợi đại ca ra lệnh.
Tên đại ca ngồi ở trên cùng không ngờ thấy Diệp Mặc dễ dàng đánh bại hai gã to
con, trong mắt có một tia kinh hãi, nhưng y vội phản ứng lại, khoát tay, khiến
người của chính mình không nên động thủ. Sau đó nói với hai người đứng bên
cạnh mình:

– Các người đi xuống trước, để lại tảng đá Thạch Đầu và Ảnh Tử.

Một lúc sau, trong phòng ngoại trừ gã tóc dài và hai tên tay chân, chỉ còn có
Diệp Mặc và Trác Ái Quốc.

Gã tóc dài hiểu được, người trẻ tuổi kia cũng không phải dễ đụng vào, tuy mình
nhiều người, nhưng có vẻ đều không phải là đối thủ của hắn, thà hào phóng chút
còn hơn. Tiện tay ném văng hai tên to con, không phải việc người bình thường
có thể làm được. Hơn nữa hắn cũng không muốn thiệt thòi, vội chắp tay nói:

– Ông chủ Trác, hân hạnh, hân hạnh! Xin hỏi vị này là…

Nói xong nhìn Diệp Mặc.

Trác Ái Quốc trong lòng giống như gương sáng, người này e dè Diệp Mặc, không
phải anh ta. Lập tức khoát tay nói:

– Hội trưởng Phương không cần để ý người khác, anh ta là bạn tôi, không thích
nói nhiều, chỉ là sợ tôi xảy ra chuyện nên đi cùng. Đồ đạc tôi đã mang đến, đồ
của hội trưởng Phương thì sao?

Người tóc dài có chút e dè nhìn Diệp Mặc, từ trong túi da lôi ra một chiếc hộp
gỗ.

Chiếc hộp gỗ này vừa lấy ra, Diệp Mặc liền cảm thấy một hơi thở bất thường,
đây tuyệt đối không phải vật bình thường, không ngờ lại mang theo một linh khí
thuần khiết của trời đất.

Trong mắt Diệp Mặc chợt lóe lên, hắn có một loại trực giác, vật này sẽ có ích
với mình.

– Anh đem đồ lấy ra tôi xem một chút.

Gã tóc dài cầm hộp gỗ trong tay, nhìn Trác Ái Quốc nói.

Trác Ái Quốc vẫn chưa nói gì, Diệp Mặc tay khẽ vẩy, hộp gỗ trong tay gã tóc
dài tự động bay lên, rơi vào tay Diệp Mặc.

Gã tóc dài trong lòng kinh sợ, lập tức đứng dậy, nhưng lại lập tức thu lại vẻ
mặt kinh hãi, nhìn về phía Diệp Mặc ánh mắt không chỉ tức tối mà còn có kính
sợ.

Không chỉ gã tóc dài, hai người sau gã và Trác Ái Quốc cũng vẻ mặt khiếp sợ,
không tin được, nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Đây là cái gì, năng lực kỳ dị? Tay
khẽ vẫy mà một vật cách đó 6, 7 mét bay tới?

Diệp Mặc không để ý mấy người xung quanh kinh sợ nhìn mình, giơ tay mở hộp gỗ
ra, bên trong chỉ có một khúc gỗ cây mây đen nhánh. Diệp Mặc cầm lấy cây mây,
trên mặt có linh khí dao động nhẹ.

Tử Tâm Đằng? Diệp Mặc không ngờ đây là một đoạn rễ cây Tử Tâm Đằng, Tử Tâm
Đằng thuộc loại linh mộc, trên trái đất có vật này khiến hắn cực kỳ ngạc
nhiên. Hắn biết trên địa cầu linh khí thiếu thốn, cho dù phát hiện một gốc “cỏ
ngân tâm” hắn đã ngạc nhiên lắm rồi, giờ không ngờ lại có một khúc Tử Tâm Đằng
. Đáng tiếc chỉ có chút ít, nếu có nhiều một chút thì tốt rồi.

– Chú em Diệp, cậu…

Trác Ái Quốc bị bản lĩnh lấy đồ vật từ xa của Diệp Mặc làm chấn động, nói
chuyện có chút lắp bắp. Ban đầu Diệp Mặc một đánh nhiều, động tác lưu loát,
xem ra chỉ là người có bản lĩnh lớn. Nhưng hiện giờ không thể dùng bản lĩnh
lớn nhỏ để phân biệt, đây quả thực có chút khác thường.

– Anh Trác, thứ này hữu dụng với tôi, không biết anh có thể để lại cho tôi
không?

Nếu là hàng tỉ đô la Mỹ, Diệp Mặc có thể không thèm liếc mắt, nhưng thứ này
vốn có rất nhiều ở nơi hắn từng ở, nhưng ở đây lại không thể tìm được. Nếu
không phải có cơ duyên, có lẽ cả đời hắn không tìm được một khúc Tử Tâm Đằng
này.

– A…

Trác Ái Quốc dường như còn chưa kịp tỉnh táo, lại nghe lời Diệp Mặc nói, a một
tiếng, lập tức phản ứng lại, rất nhanh nói:

– Nếu người anh em thích thì cứ lấy, cái rễ đen tím này đúng là rất hiếm, tôi
cũng ngẫu nhiên biết được hội trưởng Phương ở Lưu Xà có một đoạn.

Diệp Mặc thấy Trác Ái Quốc gọi Tử Tâm Đằng là cái rễ đen tím, cũng không nói
gì, có lẽ đây là cách gọi ở đây.

Trác Ái Quốc nói xong cầm lấy một phong thư đưa gã tóc dài nói:

– Trong này là chi phiếu, anh kiểm tra đi.

Gã tóc dài đã phản ứng lại được, lập tức đi đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay
nói:

– Tôi tên Phương Nam, hiện giờ coi như là lãnh đạo một bang nhóm nhỏ, vẫn
chưa thỉnh giáo đại danh quý tính của anh cả?

Gã đã nhìn ra Diệp Mặc không phải người bình thường, muốn kết giao. Tuy Diệp
Mặc tuổi nhỏ hơn gã, nhưng gã vẫn gọi một tiếng anh Diệp.

Diệp Mặc nhìn gã tóc dài, tự nhủ trong lòng người này không biết lấy đâu ra
vật này, đợi lát nữa còn muốn hỏi gã. Hơn nữa hắn định ở lại Lưu Xà một thời
gian ngắn, có quan hệ tốt với đại ca nơi này cũng là điều quan trọng.

– Tôi là Diệp Mặc, về sau định ở Lưu Xà một thời gian ngắn.

Diệp Mặc lập tức nói.

– A, vậy thì tốt quá, nếu anh Diệp có gì cần, về sau cứ tìm thẳng Phương Nam
tôi là được. Cái rễ đen tím này coi như là quà gặp mặt cho anh, anh Trác, thật
xin lỗi, chi phiếu này anh cầm đi.

Nói xong, Phương Nam đem trả phong bì cho Trác Ái Quốc.

Trác Ái Quốc lập tức không vui, lại đưa lại chi phiếu cho Phương Nam nói:

– Đều đã nói trước rồi, đây là tôi tặng người anh em Diệp, sao có thể lấy
không trả tiền.

Thấy hai người có chút tranh chấp, Diệp Mặc khoát tay áo nói:

– Lúc nãy hội trường đã nhận chi phiếu rồi, anh em của anh nhiều, cần phải
dùng đến. Đúng rồi, anh Trác, cái rễ đen tím này có gì hay?

Trác Ái Quốc thở dài nói:

– Là vì con tôi năm tám tuổi không biết vì sao, đột nhiên trở nên si ngốc.
Hai năm nay tôi đã đi không ít bệnh viện, mời không ít chuyên gia, cũng không
chữa được. Sau lại có một vị lang già Trung y nói, dùng rễ đen tím này ngâm
nước uống ba năm có thể trị bệnh được. Tôi trăm phương ngàn kế hỏi thăm mới
biết hội trưởng Phương có một đoạn, cho nên mới vội đến đây.

– Vốn bác tôi mấy tháng trước ở Ninh Hải gặp một vị thần y, sau lại chờ tôi
đến, vị thần y kia không biết đã đi đâu. Tôi nghĩ là vị thần y kia đến bệnh
của bác tôi còn trị được, nhất định sẽ chữa được bệnh của con tôi, ôi, cơ
duyên lại không khéo. Hơn nữa cái rễ đen tím này cũng không chắc có thể trị
bệnh được, vị lang già kia cũng chỉ nói có khả năng, người anh em Diệp cứ cầm
đi.

– Ninh Hải?

Diệp Mặc lặp lại một câu, nghĩ thầm rằng chính mình vừa mới từ Ninh Hải đến,
đừng nói là chính mình lần trước đã cứu người đó chứ.

– Đúng vậy, chính là ngẫu nhiên gặp ở bệnh viện Lợi Khang, Ninh Hải đó, bác
tôi bệnh mấy năm rồi, thậm chí rất nhiều chuyên gia đã kết luận, vị thần y kia
vẫn có thể đem bác tôi trở về. Đáng tiếc thánh nhân gặp một lần đã là cơ duyên
trời cho, muốn tìm lại rất khó khăn.

Trác Ái Quốc nói buồn bã.

Diệp Mặc đã khẳng định được, vị thần y mà anh ta nói chính là mình.

Duy Linh

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.