Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 35: Diệp Mặc không về
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Bởi vì y nhìn thấy chân của Diệp Mặc đang ở trên ngực của A Phát, đang lạnh
lùng lườm y và Vương Thuyền, y không biết tại sao chỉ trong một thời gian
ngắn, làm sao Diệp Mặc có thể khống chế được A Phát, A Phát là võ sĩ giỏi nhất
của y. Nhưng Tống Thiếu Văn không tài nào nghĩ tiếp nữa, bởi vì y còn chưa kịp
xuống tới đất, cũng không kịp phản ứng, Diệp Mặc lại một lần nữa xông đến tung
một cước.
‘Răng rắc’ hai tiếng, xương đùi của Tống Thiếu Văn đã bị Diệp Mặc đá gãy một
cái, ‘á’ một tiếng, mồ hôi lạnh của Tống Thiếu Văn lập tức đổ ra, Vương Tuyền
toàn thân phát rét nhìn Diệp Mặc gần như đang tung thêm một cước, rốt cuộc hắn
ta là người gì chứ? Sao động tác lại khủng khiếp như thế? Thiết bản, nhất định
là thiết bản.
– Dẫn đường đến xe đi.
Ánh mắt của Diệp Mặc khiến Vương Thuyền lạnh người, không dám phản kháng, lập
tức dẫn đường, cái càng làm cho y sợ chính là Diệp Mặc một tay xách một thằng,
mang Tống Thiếu Văn và A Phát theo sau.
Tống Thiếu Văn đau đến gần như ngất đi, nếu như cho gã ta cơ hội lần hai, gã
thà để người khác chỉ vào mặt mình mà chửi, cũng không dám đến tìm cái tên
Diệp Mặc quỷ quái này. Người khác ai cũng nói Tống Thiếu Văn là tên quỷ quái,
nhưng Tống Thiếu Văn đã hiểu tên quỷ thật sự chính là tên Diệp Mặc giả nai ăn
thịt hổ này.
Khi y đày đọa người khác, ít nhất trong lòng cũng phải nghĩ, trên mặt phải có
biểu cảm, nhưng khi Diệp Mặc đá gãy xương y, lại đơn giản như đạp một con kiến
vậy, đến mắt cũng không thèm chớp, đừng nói là có biểu cảm.
Xe cách đấy không xa, không đến trăm mét, và bọn Tống Thiếu Văn vì không muốn
bị phát hiện, nên đã chọn con đường vắng vẻ, hơn nửa lại hơn hai giờ đêm, trên
đường đã không còn ai, sau đó họ đã lên chiếc BMW.
Diệp Mặc quăng Tống thiếu gia và A Phát vào ghế sau, lại tịch thu hết tiền
trên người họ, rồi mới nói với tên tài xế Vương Thuyền:
– Lái xe đến Quế Lâm đi.
Quế Lâm thuộc Hoa Hạ và là nơi tiếp giáp với mấy nước nhỏ, nơi đây núi non
trùng điệp, người ở thưa thớt, rất thích hợp để Diệp Mặc tu luyện, huống hồ
cho dù chuyện hắn có giết Tống Thiếu Văn bị bại lộ đi chăng nữa, thì việc muốn
bắt hắn cũng khó gấp ngàn lần.
– Cái gì, đi Quế Lâm ư?
Vương Thuyền giật mình kêu lên, Quế Lâm cách Ninh Hải hơn vạn dặm, làm sao tới
đó được?
– Đừng nói nhiều, lái xe đi.
Mệnh lệnh của Diệp Mặc, khiến cho những lời định nói của Vương Thuyền cũng
phải nuốt xuống, chỉ đành nhanh chóng khởi động chiếc BMW, rất nhanh đã biến
mất trong phạm vi thành phố Ninh Hải.
Lúc xe lái hơn một tiếng mấy đồng hồ, Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra cái hòm thuốc
nhỏ của mình còn để ở lối đi nhỏ trong phòng, nếu bây giờ quay về lấy, thì
không chừng trời cũng sắp sáng, hay là thôi đi, dù sao cũng chỉ là một ít
thuốc và đơn dược mà thôi, còn một lá thư và vài thứ linh tinh.
Không chỉ Tống Thiếu Văn đang uất nghẹn, mà ngay cả A Phát và Vương Thuyền
cũng rất sợ, trước đến giờ đều là bọn họ dạy dỗ người khác, hôm nay lại bị tên
Diệp Mặc thối tha dạy dỗ, còn lấy hết tiền trên người bọn họ.
– Mặc Thiếu gia, lần này mạo phạm anh, là Tống Thiếu Văn tôi không đúng,
nhưng anh cũng biết năng lực của nhà họ Tống chúng tôi, nếu tôi có mệnh hệ gì,
thì anh có chạy đâu cũng không thoát. Nhưng nếu anh chịu thả Tống Thiếu Văn
tôi, thì tôi cũng không bạc đãi anh, không chỉ…
Tống Thiếu Văn bắt đầu hạ mình cầu xin, y cảm thấy tên Diệp Mặc là một kẻ tàn
nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả y.
Nhưng y chưa kịp nói hết câu, ‘bốp, bốp’ bị hai bạt tai, Diệp Mặc đánh Tống
Thiếu Văn hai bạt tai, rồi mới từ tốn nói:
– Đừng giả bộ trước mặt tao, nhà họ Tống mày không chọc vào tao thì không
sao, nếu chọc vào ông đây, thì ông cho nhà họ Tống mày xóa sổ khỏi Yến Kinh
luôn, Diệp Mặc tao nói được làm được, nhưng có thể mày sẽ không được nhìn thấy
đâu.
– Mày…
Tống Thiếu Văn phun ra hai cái răng, không biết là vì quá nóng giận hay vì sợ
hãi mà rung cả người lên. Nhưng lần này đúng là Tống Thiếu Văn đã quá đỗi sợ
hãi rồi, từ những lời của Diệp Mặc, hình như còn muốn lấy cả mạng y, tuy hắn
không tin Diệp Mặc có thể làm thế, nhưng dù gì thì y cũng chỉ có một cái mạng.
Nếu như hối hận có tác dụng, thì Tống Thiếu Văn đã vác cái hối hận đó hàng vạn
lần rồi.
Lại một tiếng mấy đồng hồ nữa trôi qua, Diệp Mặc nhìn thấy con đường cao tốc
này được xây trên núi, trong lòng khẽ động đậy, trời sắp sáng rồi, nếu như đẩy
chiếc xe xuống vực vào lúc này, thì là thích hợp nhất. Đương nhiên là hắn sẽ
không ngồi chiếc xe này đến Quế Lâm rồi, đây sẽ là hành động đi tìm cái chết.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhìn thấy phía xa là cái camera, Diệp Mặc đột nhiên
cúi người xuống, vừa kéo vô lăng.
Vương Thuyền vốn dĩ đang nghĩ cách làm sao để báo cho cảnh sát biết, hoàn toàn
không ngờ Diệp Mặc lại cúi người xuống, đột nhiên kéo vô lăng trên tay mình.
Chiếc xe xoay một vòng, vượt ra khỏi đường cao tốc, bay xuống vực.
Diệp Mặc trong lúc xe lao xuống vực thì đạp cửa xe, một cái ngự phong thuật
bám vách vực, bám chặt trên vách núi, thuật ngự phong phải luyện đến ba tầng
mới có thể sử dụng hoàn toàn, bây giờ Diệp Mặc đang luyện tầng thứ hai, khi sử
dụng hơi tốn sức, nhưng để hắn thoát nạn thì cũng đủ rồi.
Chiếc xe đua lao xuống vực, không lâu sau đó thì một tiếng ‘bùm’ to lớn phát
ra, một đám lửa bốc lên, Diệp Mặc thở phào, hắn còn nghĩ nếu như xe không
cháy, thì hắn có nên thổi lửa vào không, không ngờ chiếc xe cũng chịu nghe
lời, đã tự động bốc cháy.
Diệp Mặc cẩn thận lách cái camera, rồi tiến vào rừng, sau đó tan biến vào màn
đêm rất nhanh.
…
Buổi sáng Ninh Khinh Tuyết thức dậy, thì Hứa Vy đã đi làm, nhưng kỳ lạ chính
là Diệp Mặc đã không mua đồ ăn sáng cho cô, vả lại cô còn không thấy bóng dáng
của Diệp Mặc đâu. Trong lòng cô càng khinh thường Diệp Mặc, lần trước chỉ là
mời bạn bè đi ăn một bữa cơm, kết quả là không chỉ chất lượng cơm nước sau đó
kém đi, thậm chí bây giờ đến đồ ăn sáng cũng không có. Cho dù tốn thêm hai
nghìn mấy kêu một chai rượu vang, nhưng chai rượu cũng là bị hắn ta uống sạch
đấy thôi.
May mắn là ngày mai cô sẽ đi khỏi, nếu không thì mỗi lần trông thấy Diệp Mặc,
thì không lòng cô có một sự phản cảm không thể diễn tả. Có lúc, con người ta
không thể chỉ dựa vào một cái ấn tượng, lời bình phẩm của người khác tuyệt đối
không thể là tên không bắn trúng đích.
Nhưng cái làm cho Ninh Khinh Tuyết thất vọng chính là, đến trưa vẫn không thấy
Diệp Mặc đâu, đột nhiên, cô mới phát hiện ra mình đã hơi quá dựa dẫm vào Diệp
Mặc, chẳng lẽ nếu hắn không về thì mình không thể ăn cơm chắc?
Từ lúc gần đây không thấy người của Tống gia đến tìm cô, Ninh Khinh Tuyết đã
thoải mái rất nhiều, vả lại cô sẽ cùng cha mẹ rời khỏi Yến Kinh, điều này
khiến cô nhẹ nhõm đi đôi chút.
Sau khi ăn trưa, Ninh Khinh Tuyết xem qua cái chậu hoa của Diệp Mặc, chậu hoa
đó hình như hắn đã mười mấy ngày nay không chăm sóc nó, có ít hoa cỏ đã chết.
Nhưng Ninh Khinh Tuyết đã phát hiện, cái nhánh cây mà Diệp Mặc luôn chú tâm
chăm sóc, cái nhánh cỏ màu bạc ở giữa chiếc lá đã không thấy nữa.
Ninh Khinh Tuyết đột nhiên thấy bực bội, đang muốn gọi điện cho Lý Mộ Mai thì
điện thoại của cô đã rung lên.
– Khinh Tuyết, em nói cho chị biết một tin vui hết sức to lớn, chị biết
không, bốn giờ hơn tối hôm qua, chiếc xe của Tống Thiếu Văn đã rơi xuống vực
thẩm gần đường cao tốc, trên xe hắn và hai tên cận vệ đều đã chết. Lần này chị
yên tâm rồi, sẽ không còn ai làm phiền chị nữa, sáng ngày mai em sẽ đến đón
chị…
Tin vui của Lý Mộ Mai truyền đến, khiến Ninh Khinh Tuyết như đang mơ.
Rất lâu cô mới buông điện thoại, vẫn không dám tin, tên ác ma trong mộng đã
chết, cô đã được giải thoát.
Ninh Khinh Tuyết thở phào một hơi dài, hành động đầu tiên là nhào vô phòng,
lấy tờ đăng kí kết hôn của cô và Diệp Mặc ra, đợi hắn về, thì cô và hắn có thể
ly hôn với nhau rồi.
Buổi chiều đối với Ninh Khinh Tuyết là một buổi chiều dài nhất, tên Diệp Mặc
vốn dĩ sẽ về sớm mà làm cơm, nhưng đến tám giờ đêm, vẫn không thấy hắn, mà là
Hứa Vy đi làm về.
Hứa Vy về nhà lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết không ở trong phòng, mà
là đang đứng đợi ở cửa, nhưng không thấy Diệp Mặc.
– Cô là Hứa Vy à ?
Ninh Khinh Tuyết có chút do dự hỏi.
Duy Linh