Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 31: Hiến máu bất đắc dĩ – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 31: Hiến máu bất đắc dĩ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 31: Hiến máu bất đắc dĩ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Có chuyện gì nói đi, hôm nay tâm trang tôi cũng không tệ.

Diệp Mặc hôm nay đã có thể thu hoạch cỏ Ngân Tâm để sắc thuốc nên trong lòng
hắn rất phấn khởi.

– Anh cho tôi mượn hai ngàn.

Ninh Khinh Tuyết điềm tĩnh nói. Cô nghĩ mượn Diệp Mặc có hai ngàn thì hắn chắc
sẽ không từ chối. Tiền của hắn vốn dĩ là của cô mà.

– Không có tiền.

Diệp Mặc đang vui vẻ bỗng bị câu nói này của Ninh Khinh Tuyết làm cho cụt cả
hứng. Cô gái này thật khéo chọn lúc mượn tiền, sớm không nói muộn không nói
lại nhè đúng lúc trong túi hắn chỉ còn đúng ba nghìn để hỏi vay, còn vay tới
hai nghìn nữa chứ

– Anh…

Ninh Khinh Tuyết trong lòng vô cùng bực tức, không ngờ tên Diệp Mặc này lại
keo kiệt đến vậy, cầm của cô tới năm trăm nghìn mà giờ chỉ hỏi vay có hai ngàn
cũng không cho? Hắn rốt cuộc là loại người gì vậy?

– Năm trăm nghìn mà tôi đưa anh, anh chỉ cần bỏ ra chút xíu là đã được hai
ngàn rồi. Anh là đàn ông con trai gì mà bủn xỉn như vậy?

Ninh Khinh Tuyết hiểu rõ tình cảnh bây giờ của Diệp Mặc, thuận miệng tuôn ra
một tràng giáo huấn.

Diệp Mặc thấy Ninh Khinh Tuyết lại bắt đầu giở giọng lên lớp mình thì vội vàng
giơ tay:

– Ngừng! Ngừng, ngừng…

Nói rồi hắn rút ra một sấp tiền, đếm đủ hai ngàn đưa cho cô:

– Chỉ lần này thôi đấy, từ sau đừng hỏi mượn tiền tôi nữa. Tiền tôi kiếm cũng
đâu có dễ dàng gì.

Ninh Khinh Tuyết bĩu môi, nhưng cô cũng không tranh cãi gì thêm nữa. Trong
bụng thầm nhủ:

– Tên keo kiệt này! Tiền anh kiếm không dễ, vậy tiền người ta kiếm thì dễ
chắc? Nguyên tiền thuê một nơi để ở cũng mất đứt năm trăm nghìn rồi.

Ninh Khinh Tuyết sở dĩ muốn mượn hai ngàn đồng là vì trên người cô bây giờ một
xu dính túi cũng không có. Tiền điện thoại cũng hết sạch rồi, mà lại còn phải
mua thêm mấy thứ đồ thiết yếu của phụ nữ nữa, chuyện này làm cô cảm thấy hết
sức đau đầu.

Đêm đó, Diệp Mặc đợi Hứa Vi và Ninh Khinh Tuyết đã ngủ say rồi mới ra chỗ cây
đại thụ ở sau viện. Hắn uống một hơi hết sạch bát thuốc rồi bắt đầu tu luyện.

Dược lực của bát thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng mạnh mẽ trong lồng ngực
Diệp Mặc rồi theo luồng chân khí chạy khắp cơ thể, ngay lập tức làm thay đổi
cường độ và tốc độ của kinh mạch trong người hắn. Diệp Mặc trong lòng vô cùng
mừng rỡ, không ngờ một cây Cỏ Ngân Tâm nhỏ nhoi mềm yếu lại có công hiệu lớn
như vậy. Xem ra việc luyện khí thăng cấp tầng thứ hai là có hi vọng rồi.

Bốn tiếng đồng hồ sau, chân nguyên trong cơ thể Diệp Mặc đã nhanh chóng được
gia tăng. Thế nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Chân nguyên trong người hắn chỉ gia tăng tới một mức độ nhất định rồi không
tiếp tục tăng lên nữa mà bắt đầu làm cho toàn thân hắn nóng bừng lên như phải
bỏng, cảm giác vô cùng khó chịu. Diệp Mặc hết sức kinh hãi, nếu cứ tiếp tục
như vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành phế nhân rồi hay sao?

Rốt cuộc đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy? Kinh mạch của Diệp Mặc càng lúc
càng nóng rát như có lửa bên trong, hắn càng lúc càng cảm thấy đau đớn. Trong
lúc cấp bách, Diệp Mặc một phát cắn vào cổ tay mình.

– Phụt!

Hỏa khí trong người hắn đang không có chỗ nào thoát ra giờ theo dòng máu ở cổ
tay phát ra ngoài. Diệp Mặc thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà hắn nhanh trí,
trong cái khó lại ló cái khôn, nếu không thì đúng là thảm rồi. Xem ra có lẽ
hắn không nên uống một hơi hết sạch bát thuốc lớn như vậy. Trong thuốc này
thiếu mất Linh thảo, vì Diệp Mặc khi điều chế thì đã dùng loại dược liệu khác
để thay thế nên đã gây ra tác dụng phụ.

Sau khi cơ thể nóng rực của Diệp Mặc trở lại trạng thái bình thường thì hắn
lập tức vận công để trị thương.

Tuy rằng ban nãy bị mất không ít máu nhưng bù lại Diệp Mặc đã thăng cấp tới
hậu kỳ tầng một. Lần đầu đạt được bước đột phá lớn như vậy, mà dược lực trong
cơ thể lại chưa tiêu tan hết, nếu tiếp tục tu luyện không biết chừng có thể
thăng cấp lên tầng hai.

Nhưng ngày hôm sau, khi Diệp Mặc vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị tới trường
thì kinh mạch của hắn lại bắt đầu phát hỏa. Diệp Mặc thầm nghĩ, chẳng lẽ bắt
ông mày mất hết máu rồi mới yên chăng. Ăn mãi mới tích được chút máu, giờ phải
“hiến máu bất đắc dĩ” như vậy ai mà chẳng tiếc.

Có điều việc này cũng không làm khó dễ được Diệp Mặc. Hắn rất thông minh – tới
bệnh viện bán máu. Chẳng biết bị lấy đi mất bao nhiêu CC, chỉ cần biết giờ
chân khí trong người đã bình ổn trở lại là tốt rồi. Vậy là Diệp Mặc không tới
trường mà cũng không tới thư viện nữa, hắn đi tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh để
tu luyện.

Mấy ngày này là thời gian mấu chốt mang tính chất quyết định, nhất định phải
đem số thuốc trong người hóa luyện hết để khỏi lãng phí chỗ Cỏ Ngân Tâm này.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Ninh Khinh Tuyết đều liên lạc với Lý Mộ Mai.Về vụ
cãi cọ làm náo loạn ở Ninh gia hôm nọ, cô chẳng còn tâm trí nào nghĩ tới nữa.
Tuy rằng Ninh Hải đã phát đi tin tức cô và Diệp Mặc đã kết hôn với nhau nhưng
tốc độ đúng là thua xa so với Yến Kinh.

Điều duy nhất khiến cho Ninh Khinh Tuyết cảm thấy được an ủi chính là, từ khi
tin này được tung lên các trang web và báo chí thì dường như Tống gia không có
động tĩnh gĩ, kể cả chuyện của cô và Tống Thiếu Văn cũng không hề bị nhắc tới.

Diệp Mặc mấy ngày nay đã trải qua cuộc sống vừa đau đớn lại vừa vui vẻ. Mỗi
ngày đều phải tới bệnh viện hiến máu, nhưng bù lại việc tu luyện đã có sự tiến
bộ rõ rệt. Tiền hiến máu tuy không nhiều nhưng cũng có thể coi là một nguồn
thu nhập.

Khi hắn uống hết bát thuốc ngày thứ 6 thì bỗng nhiên thấy trong người mình
phát ra vài tiếng động nhỏ, cơ hồ có thứ gì đó đã được khơi thông. Toàn thân
hắn bắt đầu cảm thấy hoàn toàn thoải mái, số thuốc còn lại trong người hầu như
cũng tiêu tan hết. Chân nguyên được tăng lên gấp bội, thần thức cũng đã bắt
đầu được giải phóng ra ngoài.

Từ giờ khỏi phải tới bệnh viện “chịu tội” nữa, điều này làm Diệp Mặc sung
sướng tới mức muốn hét lên thật to, có điều giờ đang là nửa đêm, hét lên có
khi người ta lại tưởng mình bị điên cũng nên. Nói thì nói vậy, trong lòng hắn
đang vui mừng khôn xiết. Chẳng dễ dàng gì mới tu luyện được tới tầng thứ hai
như vậy.

Hôm sau, Diệp Mặc dậy sớm mua chút đồ ăn sáng cho Ninh Khinh Tuyết rồi chuẩn
bị đến trường. Đã luyện tới tầng thứ hai rồi, có nghĩa là hắn cũng sắp phải đi
rồi. Thi Tu là bạn tốt của hắn, trước khi rời khỏi Ninh Hải hắn muốn để lại
cho Thi Tu mấy viên thuốc do hắn tự điều chế để khi cần dùng thì sẽ có ngay.

Vốn tưởng sau khi kết hôn với Ninh Khinh Tuyết, lại còn chụp mấy tấm ảnh tương
đối nhạy cảm với cô ta thì sẽ gặp không ít rắc rối, thế nhưng đã gần nửa tháng
trôi qua mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, điều này làm Diệp Mặc cảm thấy có phần
an tâm.

– Diệp Mặc.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc ra đến cửa thì bị Ninh Khinh Tuyết gọi lại.

Diệp Mặc vừa nghe vậy thì thầm kêu khổ trong lòng. Lần trước bị cô ta gọi lại
thì mất tiêu hai ngàn, lần này không biết lại cần bao nhiêu đây?

Quay đầu lại nhìn, Diệp Mặc dở khóc dở cười. Ninh Khinh Tuyết vẫn cái dung mạo
như tiên nữ ấy, chỉ có duy nhất một điều thay đổi đó là trông cô bây giờ đã
đầy đặn hơn chút. Tất cả đều là nhờ công Diệp Mặc đích thân đi chợ nấu cơm nửa
tháng trời nay. Người khác nhìn vào chắc còn tưởng cô ta đến đây nghĩ dưỡng
chứ không phải là đi lánh nạn.

– Lại chuyện gì đây?

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói.

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Diệp Mặc, trong lòng Ninh Khinh Tuyết vô cùng khó
chịu, bụng thầm nghĩ:

– Tôi có chỗ nào không xứng với anh? Kết hôn giả thì đã sao, chẳng lẽ thiên
kim tiểu thư tôi đây không xứng với anh học trò nghèo như anh? Chẳng qua là
tôi đây dễ tính chứ không thì á, còn lâu tôi mới chịu sống chung với anh ở đây
tới nửa tháng lận!

– Một bạn học của tôi hôm nay sẽ tới đây. Cô ấy là phóng viên, mục đích tới
là gì chắc anh đã rõ. Mặc dù tôi không muốn ăn cơm với cô ta chút nào, nhưng
hiện tại tôi vẫn ở trong sự theo dõi của người khác, nên là buổi tối anh có
thể cùng đi ăn cơm với tôi được không?

Ninh Khinh Tuyết cố tỏ ra bình thản hết sức.

– Tôi đi nấu cơm là được rồi, cần gì phải ra ngoài ăn?

Điều duy nhất Diệp Mặc quan tâm lúc này là ăn cơm nhà thì sẽ tiết kiệm được
tiền.

– Anh…

Ninh Khinh Tuyết bị Diệp Mặc làm cho tức đến đỏ mặt. Cô không phải muốn tỏ ra
sĩ diện với bạn bè mà chỉ muốn chứng minh trong mắt người khác rằng “hai vợ
chồng” đang sống rất vui vẻ hòa thuận mà thôi.

– Được rồi, tối tối sẽ đi…

Diệp Mặc uể oải nói xong xoay người bước đi.

Duy Linh

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.