Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 24: Món quà nhỏ – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 24: Món quà nhỏ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 24: Món quà nhỏ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Triệu Hoành, rất xin lỗi, chúng ta hiện tại có việc, mời anh đổi vị trí
ngồi khác.

Ninh Khinh Tuyết thật vất vả cố lấy dũng khí nói thì bị ngắt lời, trong lòng
rất không thoải mái.

Triệu Hoành có chút kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, người này thoạt nhìn
cũng rất nghèo, cũng không biết làm thế nào lại trà trộn vào đây, làm sao có
thể có quan hệ với Ninh Khinh Tuyết.

– Xin chào, tôi tên là Triệu Hoành. Mới từ Anh quốc Cambridge lưu học trở về,
tạm thời làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, nếu anh ở Ninh
Hải có việc gì khó khăn trực tiếp tìm tôi, sự tình bình thường tôi có thể giúp
được.

Triệu Hoành cũng không vì một câu nói của Ninh Khinh Tuyết mà rời đi, mà là
rất ưu việt đưa tay duỗi tới, đối với việc y chủ động đi bắt tay Diệp Mặc là
rất nể mặt Ninh Khinh Tuyết rồi. Tuy rằng không biết Ninh Khinh Tuyết bởi vì
nguyên nhân gì phải cùng người kia nói chuyện, nhưng hắn thầm nghĩ tranh thủ
thiện cảm của Ninh Khinh Tuyết.

Điều khiến Triệu Hoành không ngờ chính là, Diệp Mặc từ bên cạnh đi qua khay
đựng đồ ăn tùy tay cầm một đĩa hoa quả, căn bản không nhìn đến Triệu Hoành
đang duỗi tay ra.

Triệu Hoành mặt một trận xanh hồng, có chút ngượng ngùng buông tay. Hung hăng
trừng mắt nhìn Diệp Mặc, thời điểm hắn đang hối hận chính mình giơ tay ra,
Vương Tự lại đi tới.

– Người anh em, giỏi thật, một tay kia của cậu thậm chí ngay cả tôi cũng đã
lừa gạt rồi, thật bản lãnh, đây là điện thoại của tôi, có thời gian chúng ta
nhất định phải nói chuyện một chút nha.

Vương Tự hưng phấn vỗ bả vai Diệp Mặc một cái nói, đưa qua một tấm danh thiếp
có số điện thoại.

Đối với Vương Tự, cảm giác đầu tiên của Diệp Mặc là không tệ lắm, y cảm giác
đây là một người tốt, ít nhất có thể kết giao. Cho nên nghe Vương Tự vừa nói
như vậy, cũng khẽ mỉm cười nói:

– Tốt, đồng ý thôi.

Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc đối đãi hai người với hai thái độ hoàn toàn bất
đồng, thoáng chút suy nghĩ.

– Anh Tự đến rồi, ha hả.

Triệu Hoành thấy Vương Tự, có chút cười cười xấu hổ.

– Thằng giả tây này, sao trở về rồi hả? Cậu không phải ở Anh quốc sao?

Vương Tự nói chuyện rất thẳng thắn.

Triệu Hoành có chút xấu hổ nói:

– Đã tốt nghiệp, lần này về làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố
Ninh Hải, không nghĩ tới anh Tự cũng có thời gian tới đây

– Tôilà thuận tiện về Ninh Hải.

Vương Tự nói xong lại quay đầu nói với Diệp Mặc:

– Diệp huynh đệ, khi về nhất định nhớ phải gọi điện thoại cho tôi nhé, ồ, mà
cho tôi số điện thoại của cậu đi.

– Anh ta không có điện thoại.

Tô Tĩnh Văn thanh âm đúng lúc truyền tới.

Diệp Mặc trong lòng cười khổ, chính mình bất kể ngồi ở nơi nào, một lúc sau sẽ
có rất nhiều người đến, hắn không thích loại khung cảnh ồn ào này. Liền đem lễ
vật đưa cho Tô Tĩnh Văn lập tức bước đi.

– Tĩnh Văn, chúc cô sinh nhật vui vẻ nha, dây chuyền khảm này, là tôi cố ý
mang về từ Anh quốc, hy vọng cô không ghét nó.

Triệu Hoành thấy mình đã bị đẩy qua một bên, cũng vội vàng lấy món quà của
mình ra.

– Cảm ơn anh, Triệu Hoành, khiến anh tốn tiền rồi.

Nói xong Tô Tĩnh Văn tiếp nhận dây chuyền đưa cho đầy tớ gái đứng phía sau,
Triệu Hoành thấy Tô Tĩnh Văn đem món quà của mình cho đầy tớ gái, thậm chí
không thèm mở ra nhìn một chút, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

– Chị Tĩnh Văn, em cũng mang theo quà chúc chị sinh nhật vui vẻ.

Tô Mi thấy thế lập tức liền chui vào, tặng một bộ đồ trang điểm.

Trong khoảng thời gian ngắn, người tới tham gia tiệc tối đều đưa ra món quà
của mình, tuy nhiên rất nhiều món quà được đưa cho người đón tiếp ở cửa đón
nhận, người tiến vào tặng quà đều là một ít người có mối quan hệ tốt với Tô
Tĩnh Văn, hoặc là bằng hữu rất quen thuộc .

Ninh Khinh Tuyết tặng một quả hung châm tinh xảo, Diệp Mặc lúc này mới phát
hiện lễ vật của hắn tuy hắn cho rằng đáng giá nhất, nhưng so với lễ vật người
khác tặng, quả thực không dám lấy ra.

Nhưng lúc này Tô Tĩnh Văn cố tình chờ mong nhìn hắn, Diệp Mặc cười khổ một
tiếng, lấy từ trong túi ra một chiếc lắc tay do mình làm đưa cho Tô Tĩnh Văn
nói:

– Đây là tôi tự làm đấy, có chút thô ráp, ha hả, không có tiền mua quà quý
hơn.

Chiếc lắc tay làm bằng thủ công hơn thô ráp, điểm chính là chiếc lắc tay này
chỉ có sáu viên ngọc lớn nhỏ khác nhau, thưa thớt phân bố ở trên chiếc lắc
tay. Hơn nữa chất ngọc vừa nhìn cũng thấy không đẹp, nói thẳng ra là rất xấu.

Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn chằm chằm món quà này của Diệp Mặc,
trong lòng tự nhủ nếu không có tiền, thì tùy tiện mua một món hàng mỹ nghệ,
cũng tốt hơn nhiều so với chiếc lắc tay mình làm. Tuy nhiên hạt ngọc trên đó
xấu như thế, nói không chừng là giả đấy. Nếu như là ngọc giả, chiếc lắc tay
này chỉ trị giá mấy tệ mà thôi, thật ra so với hàng mỹ nghệ còn rẻ hơn rất
nhiều.

– Xì…

Giữa đám người rốt cục có người nhịn không được mỉm cười một tiếng. Người này
thật đúng là cái cực phẩm, ăn mặc như thế, nghèo kiết coi như xong, tặng món
quà cũng nghèo như vậy luôn.

– Món quà này thật đúng là rất khác biệt, phỏng chừng là thứ tốt có một không
hai rồi, ha hả…

Triệu Hoành thấy Diệp Mặc đưa món quà này, cuối cùng là tìm được cơ hội cười
nhạo Diệp Mặc.

Tô Tĩnh Văn liếc mắt nhìn Triệu Hoành một cái, lại vui vẻ ra mặt nhận lấy
chiếc lắc tay mà Diệp Mặc làm, cao hứng đeo trên tay nói:

– Hi… Cảm ơn cậu rồi, cảm ơn cậu tự tay làm lễ vật cho toi, lắc tay này tôi
rất thích, chiếc lắc này có tên không ?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Tôi gọi là lục cát bình an.

– Lục cát bình an? Tên này thật là có cá tính.

Tô Mi nhìn Tô Tĩnh Văn rất là vui, có tâm muốn nói Diệp Mặc vài câu, nhưng lại
vẫn là nhịn được.

Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc tặng món quà đơn giản như vậy, vẻ mặt thản
nhiên bình tĩnh, không có chút nào bất an. Nhìn lại Tô Tĩnh Văn vui sướng sau
khi nhận được quà, Ninh Khinh Tuyết trong lòng bỗng nhiên có một loại hương vị
khó nói lên lời, không ngờ nói không ra.

Âm nhạc du dương vang lên, điệu nhảy thứ nhất đã tới rồi.

Khi mọi người đoán xem Tô Tĩnh Văn trong điệu nhảy thứ nhất này sẽ tìm ai nhảy
cùng, thì Tô Tĩnh Văn lại nhìn Diệp Mặc nói:

– Diệp Mặc, cậu có thể nhảy cùng chị không?

Hắn lại là Diệp Mặc? Triệu Hoành đương nhiên nghe nói qua sự tình giữa Diệp
Mặc và Ninh Khinh Tuyết, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.

Từ việc Tô Tĩnh Văn nhận món quà của Diệp Mặc, còn đeo nó trên tay, hơn nữa
lại mời Diệp Mặc nhảy điệu nhạc đầu tiên, người không hiểu sẽ nghĩ Diệp Mặc
rất có thể là tấm bia đỡ đạn mà Tô Tĩnh Văn đẩy ra, chính là vì ngăn trở người
muốn cùng cô khiêu vũ đêm nay.

Ninh Khinh Tuyết lại không cho là như vậy, cô cảm giác được Tô Tĩnh Văn là
thật tâm muốn mời Diệp Mặc khiêu vũ, tuy rằng không biết Tô Tĩnh Văn vì sao
làm như vậy, nhưng trong nội tâm nàng có chút bực bội. Tuy nhiên cô lập tức
liền vì cảm giác bản năng của chính mình, cảm thấy hơi không hiểu ra sao cả.

Diệp Mặc cũng không nghĩ đến Tô Tĩnh Văn lại mời hắn tới tham gia tiệc tối, sự
tình đã là như vậy, có chút xấu hổ nói:

– Nhưng tôi căn bản cũng không biết khiêu vũ.

Tô Tĩnh Văn cũng hơi sửng sốt, cô các mặt đều đã nghĩ đến, chính là không nghĩ
đến Diệp Mặc không ngờ không biết khiêu vũ. Diệp Mặc là đứa con bị Diệp Gia từ
bỏ, tốt xấu cũng từng là thiếu gia Diệp Gia, hơn nữa lại là sinh viên đại học
Ninh Hải, làm sao có thể không biết khiêu vũ?

Chỉ có Lý Mộ Mai hiểu rõ Diệp Mặc thật sự không biết khiêu vũ, Diệp Mặc tuy
rằng thích khoe khoang, nhưng dường như hắn cho tới bây giờ chưa từng tới chốn
khiêu vũ và quán bar. Hơn nữa bạn của hắn cũng rất ít, hắn chỉ là đơn thuần
thích khoe khoang và kiêu ngạo mà thôi.

Duy Linh

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.