Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo… Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2265 : Trẻ trâu.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2265 : Trẻ trâu.
Đông Phương Vượng nhìn chằm chằm Chân Băng Du một chút. Y rất muốn biết lát
nữa y giết Diệp Mặc xong trở về thì ánh mắt của Chân Băng Du lúc ấy sẽ như thế
nào đây?
Nghĩ tới đây Đông Phương Vượng càng không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp đứng
ở đại điện khách mời đưa tay xé mở không gian trước mặt.
Diệp Mặc muốn giết Đông Phương Vượng so với việc Đông Phương Vượng muốn giết
hắn còn gấp hơn nhiều lần. Lúc này hắn ôm quyền hướng về Thang Tòng Hạm và
Tiêu Đát hòa thượng một cái, sau đó cũng quay người lại xé mở không gian.
Không ai đi theo xem cả vì tâm tư của Diệp Mặc và Đông Phương Vượng ai cũng
hiểu được. Đông Phương Vượng muốn bảo vật trên người Diệp Mặc và ngược lại.
Loại chuyện này ai cũng hiểu được, nhưng nếu đi xem, thì bất luận là ai chiến
thắng, người xem đều sẽ không có kết cục tốt.
Thù Nguyên Châu nhìn Diệp Mặc cùng Đông Phương Vượng lần lượt tại địa bàn Ma
Tộc của y xé rách không gian mà đi, tuy là sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong
lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Thực lực của Đông Phương Vượng cho tới hôm nay y mới được nhìn rõ ràng, hơn
nữa còn uất hận phát hiện rằng bản thân không phải là đối thủ của Đông Phương
Vượng. Mà Đông Phương Vượng dám ở trong địa bàn Ma Tộc xé mở không gian, hiển
nhiên là cũng không xem Ma Tộc của y ra gì, càng không để y vào trong mắt.
Về phần Diệp Mặc thì y ngược lại cũng cảm thấy không quá đáng giận. Sự càn rỡ
của Diệp Mặc đã được thể hiện từ trước rồi, ngay tại Long Tộc, dưới sự vây
công của vài Hỗn Nguyên Thánh Đế mà hắn còn dám xé rách không gian bỏ đi nữa
là, sao có thể nể tình cho Ma Tộc của y được.
– Cô có quan hệ thế nào với Diệp Mặc?
Đạm Đài Y đối với việc đấu đá giữa Diệp Mặc và Đông Phương Vượng dường như
cũng không hề để ý, ngược lại hướng về phía Chân Băng Du hỏi một câu.
Chân Băng Du cười nhạt một tiếng:
– Tôi là vợ của anh ấy.
– Cô nói dối.
Đạm Đài Y nhìn chằm chằm vào Chân Băng Du rồi nói, cô biết rõ Chân Băng Du
hiện tại vẫn là tấm thân trong trắng, nhưng loại lời nói này cô thật sự là
không nói ra miệng được, bởi vì chính cô cũng vẫn là một lão xử nữ: D
Chân Băng Du thu lại nụ cười nhạt của mình:
– Tôi có nói dối hay không có quan hệ gì với cô sao? Tôi cũng đâu cần cô phải
tin.
Phiền Cao đột nhiên lên tiếng hỏi:
– Băng Du tiên tử, tên Đông Phương Vượng kia có được Thế Giới Sơn, thần thông
lại kinh người, chẳng lẽ cô không có chút lo lắng nào đối với Diệp Mặc sao?
– Tại sao tôi phải lo lắng cho anh ấy?
Chân Băng Du bỗng nhiên hỏi ngược lại một câu.
Tất cả mọi người đều biết rõ ý tứ của Phiền Cao, đó chính là muốn thám thính
thực lực của Diệp Mặc một chút xem hắn có mấy phần khả năng chiến thắng Đông
Phương Vượng. Sở dĩ y quan tâm chuyện này là vì Gia Cát Thiên Hoa vừa rồi đã
bị Đông Phương Vượng giết chết. truyện copy từ
Thế nhưng câu hỏi ngược của Chân Băng Du lại khiến cho Phiền Cao lập tức nghẹn
lời không biết phải nói gì cho thỏa đáng.
– Diệp Mặc, ban đầu ở Địa Cầu mày ỷ việc mình là một tu chân giả khi dễ ta
cùng Đông Phương gia tộc như một lũ chó, hôm nay tao sẽ ày biết được tư vị của
việc làm chó như thế nào.
Đông Phương Vượng dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói. Sát
ý toàn thân tỏa ra bốn phía, thậm chí còn phá vỡ cả hư không ở xung quanh.
– Mày chẳng mấy chốc sẽ phát hiện cho dù mày đã chứng đạo Hỗn Nguyên rồi thì
vẫn chỉ là một con chó mà thôi. (DG: Chuẩn ếu cần chỉnh)
Giọng điệu của Diệp Mặc vẫn bình tĩnh. Sự lợi hại của Đông Phương Vượng hắn đã
thấy rồi. Khi một người đã đứng ở trên đỉnh của đại đạo thì sẽ có một loại cảm
giác mình đang đứng ở trên đỉnh cao tột độ, đứng trên tất cả. Đáng tiếc là
Đông Phương Vượng còn chưa rõ đạo lý này, Diệp Mặc hắn lúc này không ngờ có
một cảm giác ‘Cô độc’.
– Ha ha.
Đông Phương Vượng cười ha hả:
– Tao sẽ làm ày biết rằng như thế nào gọi là vô địch trong cùng cấp. Đông
Phương Vượng tao chính là người vô địch trong cùng cấp bậc. Chờ ta giết mày
rồi tao sẽ mang Nguyên Thần của mày đi tới trước mặt Chân Băng Du.
Đông Phương Vượng nói xong lời này thì không nói nhảm tiếp nữa, Thế Giới Sơn
đã lập tức thi triển ra, đồng thời hào quang Ma Phật cũng xoáy lên hàng tỷ gợn
sóng tạo thành giới vực thực chất.
Nếu có người ở chỗ này thấy Đông Phương Vượng lần nữa động thủ thì sẽ lập tức
phát hiện rằng khi y đánh với Gia Cát Thiên Hoa cũng chưa hề dốc toàn lực ra.
– Ma Phật.
Đông Phương Vượng sau khi thôi động lên hàng tỷ gợn hào quang Ma Phật thì trầm
giọng quát lên một tiếng. Đây chính là thần thông cường đại nhất của y, Ma
Phật Giới Vực. Dưới thần thông này của y thì cho dù là Hỗn Nguyên Thánh Đế
cường đại nhất cũng sẽ lâm vào sát ý Ma Phật, không thể nào thoát ra được.
Diệp Mặc thì giống như là không thấy Thế Giới Sơn lao về phía hắn, tùy ý bước
tới một bước trong hư không, đưa tay thi triển ra thần thông Luân Hồi.
Đông Phương Vượng không ngờ lại thấy Diệp Mặc bỏ qua thần thông Ma Phật của
mình thì trong lòng liền chấn động. Chưa đợi đến khi y tiếp tục đánh ra thêm
thần thông khác thì năm tháng vô tận đã liên tục vận chuyển xung quanh y, xâm
lấn toàn bộ thể xác và tâm thần của y.
Y còn chưa rõ vì sao mà thần thông của mình chênh lệch với thần thông của Diệp
Mặc như vậy thì y đã đám chìm vào trong dòng thời gian vô tận của năm tháng
rồi.
Giờ khắc này y lại nhìn thấy bản thân mình hăng hái sau khi chứng đạo Hỗn
Nguyên, sau đó lại thấy mình vui mừng khi đoạt được Thế Giới Sơn, niềm vui
kinh thiên khi đạt được Phù Tang Thụ.
Năm tháng trôi đi như dòng nước, nước chảy vô tình. Y còn chưa kịp tỉnh táo
lại trong sự vui mừng khi đoạt được Thế Giới Sơn thì đã lại lần nữa bị sự vui
sướng khi tìm được một lượng lớn Đạo quả trong Hỗn Độn Tinh Vực chụp lấ lại
thấy sự kích động khi lần đầu tiên Chứng đạo thành công, lại thấy vị Thần nữ
đã từng tặng cho y Tiên tinh.
Nhưng những hình ảnh này tiếp tục giống như cát chảy mây trôi không cách nào
ngăn cản lại, qua đi nhanh chóng không còn một tia bọt nước. Cũng may mắn là y
còn có niềm vui mừng lớn hơn, y thấy mình nhận được Huyền Hoàng Châu, thấy
mình nhận được đệ nhất thánh điển của Ma Tộc, thấy mình dung hợp thành công
hai đại đạo Ma – Phật.
Y bỗng nhiên nhìn thấy dung nhan những người khác dần già đi theo năm tháng,
dấu vết của năm tháng trên người càng lúc càng đậm hơn, mà y lại càng lúc càng
vơi đi. Không đúng, vết tích của thời gian trên người người khác đều đang
nhiều thêm, còn y thì đi ngược lại.
Phù Tang Thụ xoáy lên sáu đạo màu sắc, đem dấu vết năm tháng vô tận quét đi.
Đông Phương Vượng đột nhiên thức tỉnh lại. Y khiếp sợ phát hiện Thế Giới Sơn
của mình đang bị một thanh trường đao màu tím ngăn cản lại, còn bản thân đang
ở bên trong Giới Vực của Diệp Mặc, căn bản là không có cách nào nhúc nhích cả.
– Vừa rồi là thần thông gì?
Đông Phương Vượng dưới sự kinh hãi mà đờ đẫn hỏi một câu. Y bị Diệp Mặc khống
chế hoàn toàn, vậy mà chỉ có thể cảm nhận được năm tháng trôi qua.
– Tuế Nguyệt.
Diệp Mặc bình tĩnh nói. Đông Phương Vượng là vô địch trong cùng cấp, nhưng
trong mắt của hắn thì chẳng có chút ý nghĩa nào. Đạo của hắn đã vượt qua đại
đạo bình thường của thế giới vũ trụ, chính là Hỗn Độn đạo mà hắn đã chứng
được. Từ sau khi hắn ra khỏi U Minh Giới trở về thì đại đao của hắn đã gần như
hoàn thiện. Dù Đông Phương Vượng có cường đại hơn nữa thì ở trong tay hắn cũng
chỉ là mây bay mà thôi.
– Diệp Mặc, Đông Phương Vượng tao là vô địch trong cùng cấp, vậy mà lại khinh
địch khi đấu với mày, tao thật sự hận.
Đông Phương Vượng sau khi hiểu được sự thật này thì trong mắt liền toát ra
lửa. Y không cho rằng mình kém hơn nhiều như vậy so với Diệp Mặc, thậm chí còn
chưa kịp động thủ đã bị Diệp Mặc chế trụ mất. Nếu như không phải là y khinh
địch, thì y tuyệt đối sẽ không lâm vào tình trạng này.
Ai có thể có cơ duyên cường đại như nhận được Huyền Hoàng Châu, nhận được Phù
Tang Thụ, nhận được đệ nhất thánh điển của Ma Tộc, nhận được Đạo quả.
Cơ duyên của y cường đại như vậy, nhưng giờ lại bị Diệp Mặc dễ dàng bắt được,
sao y có thể không uất hận đến điên cuồng chứ?
Diệp Mặc bỗng nhiên đưa tay lấy ra chín mũi Cốt Tiễn màu vàng nhạt cùng một
cây cung lớn màu vàng nhạt. Bộ cung tiễn này xoay vòng quanh người hắn, mặc dù
không được hắn bắn ra nhưng loại sát thế cường đại của nó vẫn cuốn theo tất cả
sinh cơ xung quanh.
Hắn nhìn vào ánh mắt đang ngơ ngác của Đông Phương Vượng rồi nói:
– Đây là Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung đầy đủ chín mũi Cốt Tiễn. Nếu như tao dùng
cái này giết mày, mày tránh không được ba mũi Cốt Tiễn.
Sau khi nói xong thì Diệp Mặc lại lần nữa lấy ra một cái hồ lô to lớn rồi nói
với Đông Phương Vượng:
– Đây là Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, bảo vật Tiên Thiên. Tao dùng cái hồ lô này
giết mày thì mày kiên trì không nổi ba hơi thở.
Không đợi Đông Phương Vượng kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ thì Diệp Mặc lại
lần nữa tung ra một ngọn lửa màu xanh:
– Đây là Thánh diẽm Thanh Như Hiểu Thiên, vũ trụ hư không đệ nhất hỏa diễm.
Tao dùng Thánh diễm này đốt mày thì mày sẽ thành tro bụi trong tích tắc.
Hỏa linh Tiểu Thanh nhìn Đông Phương Vượng đang bị Diệp Mặc trói buộc khinh
thường thốt lên:
– Loại rác rưởi này em khinh không thèm nướng nói nữa là.
Diệp Mặc lại tung ra mấy đạo quang mang:
– Đây là Tiên Thiên linh bảo Dung Không, Tiên Thiên linh bảo Hỗn Độn Hồ Lô,
Tiên Thiên linh bảo Tiên Đỉnh Sơn Hà Đồ.
Cái tên Đông Phương Vượng lúc này đã ngây ngốc như khúc gỗ, Diệp Mặc lại tiếp
tục đưa tay thi triển ra chín đạo Thần Văn. Chín đạo Thần Văn này lập tức xé
tan không gian trói buộc Thế Giới Sơn lại khiến cho Tử Đao buông lỏng.
Chờ sau khi Tử Đao trở lại trong tay mình thì Diệp Mặc mới tung nó lên rồi
nói:
– Đây mới là đệ nhất pháp bảo của tao: Tử Đao. Nếu như tao dùng Tử Đao này
chém mày, thì chỉ cần một đao thôi. Đúng rồi, vừa rồi chính là Thái Sơ Thần
Văn, dùng nó để giết mày cũng chỉ cần một lần hít thở mà thôi.
Đông Phương Vượng trông thấy Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, trong thấy Thánh diễm,
trông thấy các loại Tiên Thiên pháp bảo thậm chí còn có Thái Sơ Thần Văn đã sợ
tới mức không còn lời để nói. Diệp Mặc đã trói buộc được y rồi thì những pháp
bảo và thần thông kia cũng không cần thiết phải dùng. Đến cùng là y kém Diệp
Mặc bao xa? Trong lòng y lúc này đã hiểu rất rõ. Diệp Mặc nói không sai, bất
luận là pháp bảo hay thần thông nào thì hắn đều có thể giết y trong nháy mắt.
Y đã từng cho rằng mình là kẻ vô địch trong cùng cấp bậc, hiện tại y mới thực
sự hiểu được như thế nào mới là vô địch trong cùng cấp bậc rồi. Mồ hôi lạnh
của y lúc này đang chảy dọc theo trán mà xuống. Y không phải là sợ chết, mà y
đang khiếp sợ khi trong cái vũ trụ này còn có loại cường giả như Diệp Mặc.
Đây không phải là dùng tu vi có thể so sánh, chỉ cần dùng thần thông thôi cũng
đã biết được kết quả rồi. Không cần nói rằng trước đó y khinh địch, mà cho dù
là y có coi trọng Diệp Mặc hơn đi nữa thì cũng chỉ có nước bị bóp phát chết
tươi mà thôi. Giờ khắc này y rốt cuộc đã hiểu vì sao Diệp Mặc căn bản là không
để y vào trong mắt rồi. Y hận, y hận đã nhận được nhiều bảo vật như vậy, vì
sao mà y vẫn không bằng Diệp Mặc. (DG: Trời đã sinh Vượng sao còn sinh Mặc
=]])
Trong lòng Đông Phương Vượng lúc này đang không ngừng quay cuồng, còn Diệp Mặc
lại cầm chặt Tử Đao rồi lạnh giọng nói:
– Tao có nhiều thứ tốt như vậy mà còn không ra vẻ trẻ trâu, còn mày mới chỉ
có một khối Thế Giới Sơn cũng dám trẻ trâu ở trước mặt tao? Mặt của mày còn
trắng hơn cả cái mông của mày sao?
Đông Phương Vượng từ Địa Cầu mà đến, cho nên đương nhiên biết rõ từ trẻ trâu
mà Diệp Mặc nói có ý nghĩa gì. Cho dù là y giỏi nhẫn nhịn, nhưng lúc này cũng
phải hộc ra máu. Y không thể không công nhận lời Diệp Mặc nói là sự thật. Y đã
tu luyện đến Hỗn Nguyên Thánh Đế, nhưng vẫn bị Diệp Mặc ngược đãi như chó (DG:
Nguyên văn tác giả ah nha), ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
– Tiểu Sâm, mày xem cái tên rác rưởi kia sao mà mới bị chửi mấy câu đã hộc
máu rồi? Còn cái gì mà Hỗn Nguyên, tao thấy nó không khác hỗn đản là mấy.
Vô Ảnh cùng Tiểu Sâm đã được Diệp Mặc đưa ra ngoài đứng ở một bên xem hài
kịch, lúc này còn đâm chọc thêm một câu.
– Khi tao vừa đi ra thì hình như nghe thấy y nói cái gì mà vô địch cùng cấp
á, tình cảnh hiện tại thì hình như là vô địch hộc máu trong cùng cấp. (DG: @@)
Tiểu Sâm gật đầu tán thành.
Đông Phương Vượng lần nữa hộc ra một búng máu tươi, bỗng nhiên nhìn chằm chằm
Diệp Mặc rồi mỉa mai:
– Diệp Mặc, mày cường đại như vậy, hết lần này tới lần khác lại muốn cởi quần
ra mà đánh rắm (DG: đây chơi chữ nha, chỉ làm điều thừa thải), còn đáp ứng tao
ra ngoài hư không thi đấu. Nói tao trẻ trâu, thì việc mày khoe của vừa rồi khá
hơn tao bao nhiêu chứ?
Đông Phương Vượng biế rõ mình đã không còn cơ hội sống sót rồi, cho nên trong
lòng có tuyệt vọng cũng chẳng quan tâm nữa, liền cùng Diệp Mặc chửi nhau một
trận cho sướng.
Diệp Mặc đưa tay thu hồi lại những đồ vật xung quanh rồi mới nói:
– Tao trẻ trâu hay không thì mày đã không được nhìn thấy nữa rồi. Nhưng nếu
như tao ở điện tiếp khách của Ma Tộc mà nhấc tay bóp chết mày, vậy thì trăm
năm sau còn có ai dám đi tới Thánh Đạo Giới để ra vẻ trẻ trâu với ta đây? (DG:
Vãi anh Diệp)
Đông Phương Vượng lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc. Y há to miệng nhưng rất
lâu sau mới cười ha hả:
– Diệp Mặc, tao vẫn cho rằng mình đã đủ ngoan độc, nhưgn hôm nay tao mới biết
so sánh với mày tao vẫn chẳng là cái gì cả.
Thanks
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo… Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)