Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2259: Ta quay về rồi. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2259: Ta quay về rồi.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2257 : Ta quay về rồi.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2257 : Ta quay về rồi.

Giới vực cực kỳ cường hãn nghiền ép đến, Quyết Nhai chỉ có thể cảm thấy giới
vực của mình từng tấc bị vỡ tan, Trảm tiên mang mà y phóng ra dưới giới vực
của Diệp Mặc, quy tắc đã hỗn loạn, cũng không còn loại sát thế đáng sợ lúc
trước nữa.

Hơn mười đường Trảm tiên mang màu lam đập vào đường đao vân uốn lượn, chỉ
phát ra tiếng nổ vang ngắn ngủi dồn dập. Hơn mười đường Trảm Tiên mang màu
lam đó trong nháy mắt bị Lạc Ngân đao vân xé rách, Quyết Nhai thần hồn giật
mình, cho đến bây giờ, y mới hiểu khoảng cách của mình với Diệp Mặc là như
nào.

Lúc này y thậm chí nghi ngờ Diệp Mặc không phải là Hỗn nguyên Thánh đế, mà đã
vượt qua tồn tại Hỗn nguyên Thánh đế rồi. Cho dù bất cứ Hỗn nguyên Thánh đế
nào, cũng không thể nào nhẹ nhàng chế trụ được y như này. Tiếc là y cũng
không biết vượt qua Hỗn nguyên Thánh đế là tầng bậc gì, vì y chưa bao giờ
tiếp xúc đến.

Két…

Lạc Ngân đao vân trực tiếp xé rách hộ tráo và giới vực của Quyết Nhai xong,
bổ bay nửa người của Quyết Nhai, máu tươi phun ra, nguyên thần của Quyết
Nhai vọt ra, toàn thân run rẩy nhìn Diệp Mặc. Y không hoàn toàn là sợ hãi,
mà là kinh hãi, trong hư không này còn có loại Thánh Đế đáng sợ như Diệp Mặc
này, đây rốt cục là tu vi cấp bậc gì?

Y tu luyện đến Hỗn nguyên Thánh đế, đã từng thấy vô số cường giả, thậm chí
đã gặp đệ nhất đại năng hư không, nhưng người cường đại đi nữa trước mặt
Diệp Mặc cũng chưa đủ nhìn.

Quyết Vô Ngân đứng một bên cho đến lúc này mới tỉnh ngộ lại, gã bước đến
quỳ rạp xuống đất nói:

– Diệp tiền bối, vãn bối xin tiền bối tha mạng cho cha vãn bối lần này…

Gã biết rõ với tu vi Đạo nguyên Thánh đế của mình, muốn ngăn Diệp Mặc giết
Quyết Nhai, cũng là nằm mơ, con đường duy nhất là cầu xin.

Diệp Mặc định vung tay tiêu diệt toàn bộ thần hồn của Quyết Nhai, nhưng nhìn
thấy bộ dạng của Quyết Vô Ngân, hắn thở dài, không tiếp tục động thủ nữa.
Đối với Quyết Vô Ngân hắn vẫn rất thưởng thức, sau khi giết Quyết Nhai, hắn
cần phải giết chết Quyết Vô Ngân, nhưng hắn thực sự không muốn giết Quyết Vô
Ngân một chút nào.

Huống chi hắn đã cho tu vi của Quyết Nhai quay về Đạo nguyên rồi, cho dù
Quyết Nhai khôi phục lại thân thể cũng đừng mong Chứng đạo Hỗn nguyên, cũng
đừng mong quay về Đại lục Tu Chân.

Thấy Diệp Mặc không tiếp tục nữa, Quyết Vô Ngân làm sao còn không biết Diệp
Mặc đã buông tha cho cha gã, vội vàng nói:

– Cha à, cha mau chóng khôi phục lại thân thể của mình đi, Diệp tiền bối
đồng ý tha cho con lần này rồi.

Gã gánh luôn sai lầm của cha mình lên lưng mình, nói thành tha mạng cho gã
rồi.

Quyết Nhai từ trong kinh hãi tỉnh lại, nguyên thần mau chóng quay về với chủ,
chỉ trong tích tắc, y liền khôi phục lại thân thể của mình. Cả người thoạt
nhìn chỉ là sắc mặt tái nhợt một chút, nhưng trong lòng y biết căn cơ Hỗn
nguyên của mình đã bị Diệp Mặc phá hủy rồi.

Mặc dù biết Diệp Mặc phá đi căn cơ của y, Quyết Nhai vẫn không thể nào
phẫn nộ được, một người kiêu ngạo như y, trước giờ y đều không cho rằng
mình kém người khác, nhưng khi y gặp phải Diệp Mặc, mới hiểu ra, chút kiêu
ngạo này của mình căn bản không đáng nhắc đến. Có kiêu ngạo đi nữa, gặp phải
người mạnh hơn anh rất nhiều lần, cũng kiêu ngạo không nổi.

Với thần thông mà Diệp Mặc biểu hiện ra, cho dù chém chết mười Quyết Nhai
giống như y, cũng sẽ không có vấn đề gì. Lần đầu tiên, trong lòng y có suy
nghĩ cho dù tu luyện một đời, cũng không thể nào đuổi kịp Diệp Mặc. Suy
nghĩ này vừa lúc xuất hiện, lập tức giống như một luồng gió xuân thổi
qua cánh đồng dại, không ngớt sinh trưởng.

Lúc này, trong đầu y đang có vô số hình ảnh bay lượn, quay cuồng trong vô số
những chuyện cũ. Từng cảnh y cường thế xuất hiện trước mặt, cảnh y bị người
yêu khóa trong hư không vô số năm, y cường hành không nói đạo lý, chỉ dựa vào
nắm đấm của mình liền hiện ra sống động trước mặt…

Lúc này đối diện với cường hoành, y cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý. Nếu
không phải Vô Ngân cầu xin, lúc này Quyết Nhai y đã thần hồn câu diệt rồi,
mãi mãi không thể nào quay lại thế gian này nữa.

– Cám ơn Diệp Đan thánh hạ thủ lưu tình, Quyết Nhai ghi nhớ trong lòng.

Quyết Nhai cố gắng kìm nén sự kinh hãi trong lòng, cả người trong chốc lát
liền trở nên khiêm tốn hơn.

Diệp Mặc lạnh giọng nói:

– Là nương tay, nhưng không phải nể mặt ông, căn cơ Hỗn nguyên của ông bị
tôi hủy rồi, sau này không cho phép đến bất cứ Tu Chân giới nào nữa. Còn
chuyện ông có ghi nhớ hay không, tôi căn bản cũng không để trong lòng, ông
lúc nào cũng có thể đến tìm Diệp Mặc tôi.

Quyết Nhai há to miệng, cuối cùng vẫn không nói ra, sau khi y hiểu ra đạo
lý này, có chút chuyện đã không cần nói thêm gì nữa. Trong lòng y biết mình
thực sự cảm kích Diệp Mặc nương tay. Nếu không phải gặp Diệp Mặc mà gặp phải
người khác, có lẽ y đã thần hồn câu diệt rồi.

Trong nháy mắt nguyên thần tràn ra y đã tỉnh táo lại, y còn có rất nhiều
chuyện còn chưa làm. Lúc y bị Lạc Ngân đao vân của Diệp Mặc bổ trúng, y
liền nghĩ muốn đi làm những chuyện đó, đi tìm người ngày trước đã nhốt y
trong hư không, nói cho cô ta biết, mình đã không còn là Hỗn nguyên Thánh đế
nữa rồi, đã hiểu những lời năm đó cô ấy nói rồi, đồng thời hiểu ra cô ấy tại
sao lại nhốt mình lại.

Quyết Vô Ngân mau chóng bước lên trước nói:

– Diệp tiền bối, cha tôi nói là thật lòng, không phải khiêu khích.

Diệp Mặc gật đầu:

– Quyết Vô Ngân, Quyết Nhai bị tôi hủy đi căn cơ Hỗn nguyên, tôi nghĩ anh
chắc hiểu tại sao tôi lại làm như vậy.

– Vãn bối hiểu.

Quyết Vô Ngân là con trai độc nhất của Quyết Nhai, gã làm sao không biết tính
khí của cha mình. Nói dễ nghe một chút là người có chủ kiến, nói khó nghe
một chút, chính là người thích gì làm đó, muốn làm thế nào thì làm vậy,
không có trói buộc, không biết suy tính trước sau.

Diệp Mặc hiện tại phá đi căn cơ Hỗn nguyên của cha mình, nói không chừng đây
còn là một chuyện tốt, có lẽ sẽ tránh được một số đại họa sau này.

– Tôi tiễn các anh đến hư không

Diệp Mặc nói trực tiếp xé rách giới diện hư không trước mặt.

Quyết Vô Ngân vội vàng nói:

– Cám ơn Diệp tiền bối, vãn bối cáo từ.

Gã biết rõ Diệp Mặc nói tiễn bọn họ đến hư không, không phải chỉ hư không
giới diện Tu Chân, mà là trực tiếp đến hư không giới diện cấp độ Thánh đạo.
Từ hư không Tu Chân giới đến hư không cấp độ Thánh đạo, khoảng cách ở giữa
là vô số giới diện hư không, những Hỗn nguyên Thánh đế khác có lẽ một lần
không thể nào xé rách nổi, nhưng Diệp Mặc nói hắn có thể xé rách, Quyết Vô
Ngân cũng không nghi ngờ chút nào.

Là con trai của Quyết Nhai, Quyết Vô Ngân làm sao không biết bản lĩnh của cha
mình? Với bản lĩnh cường đại của cha gã, trước mặt Diệp Mặc đơn giản bị trấn
áp, tu vi của Diệp Mặc căn bản không thể nào có thể tưởng tượng nổi. Đừng
nói Diệp Mặc có ân với gã, cho dù Diệp Mặc không liên quan gì đến gã, gã cũng
sẽ không ngốc đến nỗi đi kết thù với Diệp Mặc.

Diệp Mặc sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, đối với Quyết Vô Ngân, hắn vẫn tán
thưởng.

Thấy Diệp Mặc đưa tay xé rách hư không giữa các giới vực đến Thánh đạo trước
mặt, Quyết Nhai trong lòng lại thở dài, sự kiêu ngạo của y trước mặt Diệp
Mặc cũng không còn.

Quyết Vô Ngân kéo Quyết Nhai cáo từ Diệp Mặc, Quyết Nhai trong nháy mắt nhảy
vào hư không, lập tức quay đầu lại nói:

– Diệp đan thánh, năm đó tôi ở Hải Giác có nhốt một người áo xanh, gã cũng
là một Hỗn nguyên Thánh đế, sau này anh gặp lại gã rồi, xin anh giúp tôi nói
lời xin lỗi…

Diệp Mặc lắc đầu. Hắn nhớ ra người áo xanh khi trước ở Hư Thị đã cùng cướp
tâm cây Hỗn độn với hắn. Tên đó cũng là Hỗn nguyên Thánh đế, không biết người
mà Quyết Nhai nói có phải là gã không.

Mặc Nguyệt Tiên tông ở Cung Hoa Thiên, lúc này tông môn mở rộng, vô số đệ
tử tông môn đang mong ngóng canh ở cổng tông môn, bọn họ đang đợi tông
chủ Diệp Mặc trở về.

Mấy người Lạc ảnh, Ninh Khinh Tuyết, Tô Tĩnh Văn, Tống Ánh Trúc đứng bên cạnh
Văn Ngưng Ti, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột. Tô Tĩnh Văn còn tốt hơn chút, cô đã
từng gặp Diệp Mặc ở Tiên giới, Lạc ảnh và Ninh Khinh Tuyết lại bao nhiêu năm
rồi chưa gặp Diệp Mặc.

Ngay cả Ức Mặc lúc này cũng chỉ có thể đứng sau lưng Ninh Tư Sương, đây là bà
nội Ngưng Ti nói, Diệp Mặc quay về trước tiên phải gặp mẹ, sau đó mới đến
gặp cô được.

Diệp Mặc trước khi chưa đến Mặc Nguyệt Tiên tông, đã nhìn thấy rất nhiều khuôn
mặt quen thuộc.

Hư Nguyệt Hoa, Hứa Xương Cát, Lâm Dị Bán, Thạch Thiết, Diệp Lăng, Đường Bắc
Vi…

Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có quá nhiều thứ, hắn cảm thấy mình
điên cuồng tu luyện, đi tìm thực lực cường đại nhất, là chính xác như vậy.
Nếu không có thực lực cường đại, hắn đừng nói bây giờ quay về Mặc Nguyệt Tiên
tông, cho dù ở Thánh đạo giới, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thánh đạo giới
bị đổ nát.

Nhiều người thân, bạn bè, đệ tử cùng đợi hắn quay về, lòng trung thành
mãnh liệt này khiến Diệp Mặc trong lòng ấm áp hơn nhiều, có thêm một loại
chờ đợi.

– Diệp Mặc…

– Tông chủ…

– Cha ơi…

– Anh trai…

– Sư phụ…

Diệp Mặc đứng trước Mặc Nguyệt Tiên tông, không ngờ phát hiện lúc này mình
không biết nên nói gì, hắn rất muốn nói một câu, ta quay về rồi. Nhưng trong
lòng hắn không ngờ bị tình cảm ấm áp này vây lấy, bốn chữ này không thể nào
thốt lên được.

– Diệp Mặc…

Một thân thể mềm mại uyển chuyển mang theo mùi thơm nhàn nhạt xông vào lồng
ngực hắn, Diệp Mặc cảm thấy sự run rẩy và kích động của thân thể này, hắn
trong lòng cũng có chút rung động.

Lạc ảnh từ trước đến giờ đều có thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng lúc
này cô không thể nào điều khiển được cảm xúc của mình nữa. Diệp Mặc bỗng nhiên
có chút áy náy, người hắn nên gặp đầu tiên sau khi trở về là Lạc ảnh, Mặc
Nguyệt Tiên tông có thể có được diện mạo như bây giờ, rõ ràng không thể tách
rời Lạc ảnh.

Khi hắn không có ở đây, chỉ có Lạc ảnh mới có thể khiến tất cả mọi người
bình tĩnh lại, khiến tất cả mọi người nghe theo cô. Hôm nay đến Diệp Lăng
cũng đã là tu vi Đại La Tiên rồi, còn tư chất như Lạc ảnh dưới tài nguyên
phong phú như này, chỉ là Đại ất Tiên, có thể thấy Lạc ảnh hi sinh nhiều như
nào.

– Thật xin lỗi, Tố Tố, anh nên về sớm một chút…

Diệp Mặc vuốt ve mái tóc dài mượt của Lạc ảnh, trong lòng cảm thấy có chút
hổ thẹn.

Lạc ảnh lúc này mới bình tĩnh lại, trên mặt cô có chút ửng đỏ, cô quả thực
có chút vất cả rồi. Nếu không phải cô ước hẹn, không phải cô tìm người từ Lạc
Nguyệt phi thăng lên trong toàn bộ Hạ thiên vực, Diệp Mặc quay về tuyệt đối
sẽ không nhìn thấy nhiều người thân như này. Trong lòng cô hiểu ý tứ Diệp
Mặc xây dựng Mặc Nguyệt Tiên tông, chính là vì sau này có một ngày, mọi
người có thể đoàn tụ ở đây.

Vì để cho Diệp Mặc có thể thực hiện được ý tưởng này, cô đã lấy ra hơn nửa
thời gian đi quản lý Mặc Nguyệt Tiên tông và tìm người, chỉ có phần ít thời
gian đi tu luyện, cũng chính vì như vậy, tu vi của cô mới thấp như này.

– Anh chắc chắn là có chuyện quan trọng, chỉ cần anh quay về là tốt rồi,
sau này…

Lạc ảnh giúp Diệp Mặc chỉnh lại quần áo vừa nãy vì cô ôm có chút nếp nhàu,
hiền hòa nói.

– Sau này chúng ra sẽ không xa nhau nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

Diệp Mặc giữ chặt hai tay Lạc ảnh nói, Lạc ảnh nói không sai, bất luận là vì
Thánh đạo giới bố trí đại trận giới diện, hay là đi tìm Mẹ nuôi về, đây đều
là cấp thiết cần hắn đi làm.

Lúc này ba người Ninh Khinh Tuyết, Tô Tĩnh Văn, Tống Ánh Trúc đã đi đến, ngay
cả Ức Mặc lúc này cũng không đi tìm Diệp Mặc, mọi người đều biết, lúc này là
lúc dành cho các cô.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.