Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2257: Đại đạo không có cực hạn. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2257: Đại đạo không có cực hạn.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2255 : Đại đạo không có cực hạn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2255 : Đại đạo không có cực hạn.

Không gian U Minh giới trở nên rung động ken két, vẫn cứ cứng chắc không gì
sánh được, chín luồng Thái Sơ Thần Van vạch hư không U Minh giới ra chín đường
sóng gợn vặn vẹo có thể thấy được rõ ràng, thê nhưng chín đường sóng gợn vặn
vẹo có thể thấy được rõ ràng này trong nháy mắt đã tự tu bổ lại.

Mà cho Diệp Mặc cảm giác trực tiếp nhất chính là, áp lực trong Thiên Địa này
lại lần nữa tăng lên chỉ trong thời gian ngắn, dù hắn là Hỗn Nguyên Thánh Đế,
cũng bị loại sức ép mạnh mẽ không gì sánh được này dồn nén không cách nào đứng
dậy nổi.

Ầm…

Diệp Mặc giơ nắm tay lên đánh ra một quyền vào giới diện hư không áp chế hắn,
giới diện hư không trước mắt trong nháy mắt đã bắt đầu sụp đổ.

Từng mảng từng màng lớn lỗ đen xuất hiện, vô số hồn phách bị cuốn vào trong lỗ
đen biến mất không còn vết tích.

Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, hắn tuy rằng khó chịu với loại Thiên Địa áp chế
này, thế nhưng hắn cũng không có ý định ném những hồn phách này vào lỗ đen.

Cùng lúc khi Diệp Mặc đánh ra những lỗ đen, Diệp Mặc càng cảm giác được vô số
khí tức thịnh nộ của U Minh giới, áp chế càng mạnh hơn nữa đánh tới.

Diệp Mặc trong lòng thầm than một tiếng, thu hồi Thiên Hỏa Cửu Dương. Thiên
Hỏa Cửu Dương nếu quả thật đánh ra ở chỗ này, đoán chừng những hồn phách ở đây
mười thì không còn dù chỉ một.

Thình thịch.

Sức mạnh quy tắc Luân Hồi mạnh mẽ đến cực điểm đánh lên người Diệp Mặc, những
quy tắc Luân Hồi này cùng với áp lực Thiên Địa của U Minh giới trực tiếp đánh
bay Diệp Mặc ra khỏi U Minh giới.

Diệp Mặc cầm Tử Đao rơi xuống sát rìa một con sông dài, sắc mặt có chút khó
coi. Hắn biết vị trí hiện tại của mình hoàn toàn không phải là U Minh giới, mà
là Âm Minh giới, nói cách khác hắn bị đánh ra khỏi U Minh giới.

Quy tắc Thiên Địa của U Minh giới tựa như cũng biết muốn giết Diệp Mặc là
không có khả năng, dứt khoát đánh đuổi Diệp Mặc đi.

Điệp Mặc đưa tay chộp vào hư không, lại phát hiện giao diện U Minh giới vốn
đơn giản là có thể xé rách đã trở nên cứng rắn không gì sánh được, hắn vậy mà
lại không xé ra được.

Diệp Mặc đang muốn phóng Tử Đao ra đánh lại lần nữa, lại cảm thụ không gian
xung quanh dao động, hắn lập tức thu hồi Tử Đao, chắp tay một cái nói rằng:

– Thì ra là Lãnh tiên hữu.

Cùng với tiếng nói của Diệp Mặc vang lên, một bóng người rơi vào bên người
Diệp Mặc:

– Diệp tiên hữu sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Người tới chính là Hỗn Nguyên Thánh Đế Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh giới, gã cảm
thụ được quy tắc Thiên Địa của Âm Minh giới có chút thay đổi. Lập tức tới đây
kiểm tra, không nghĩ tới vậy mà lại là Diệp Mặc tới đây.

Tuy rằng gã đối với Diệp Mặc cũng không hữu nghị gì cho lắm, nhưng cũng không
có thù hận gì. Hơn nữa gã còn thấy may mắn vì giữa mình và Diệp Mặc không có
khúc mắc gì, trước đây bọn Gia Cát Trí Thần, Bộc Dương Tư, bốn Hỗn Nguyên
Thánh Đế đi tìm Diệp Mặc, gã đương nhiên là biết. Chẳng những gã biết, mà ngay
cả Thang Tòng Hạm của Phượng Hoàng tộc cũng biết.

Mà sau đó Diệp Mặc xuất hiện, còn mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế đi tìm Diệp Mặc thì
lại bặt vô âm tín. Từ điểm này có thể nhìn ra được sự đáng sợ của Diệp Mặc, vô
luận bốn người kia đã đi đâu, bống người này biến mất khẳng định là có quan hệ
với Diệp Mặc. Cho nên, đối với Diệp Mặc gã càng kiêng kỵ. Không muốn kết thành
hận thư với Diệp Mặc.

Chính vì vậy. Diệp Mặc đột nhiên đằng đằng sát khí xuất hiện tại Âm Minh giới.
Lãnh Dục Kỳ nói chuyện vẫn cực kỳ khách sáo.

– Ta đi U Minh giới tìm hồn phách mấy người bạn, kết quả bị quy tắc Thiên Địa
áp chế, sau đó bị đánh đến nơi đây. Mượn địa bàn của Lãnh tiên hữu nghỉ ngơi
một lát, sau đó ta sẽ tiếp tục giết đến U Minh giới.

Diệp Mặc thấy Lãnh Dục Kỳ khách sáo. Cũng khách sáo nói.

Lãnh Dục Kỳ nghe Diệp Mặc nói vậy, khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, thật lâu mới không
thể tin được hỏi:

– Diệp tiên hữu, nghe nói tại U Minh giới ngươi muốn dẫn hồn phách đi mà chỉ
bị áp chế, không có…

Không đợi Lãnh Dục Kỳ nói hết lời, Diệp Mặc đã biết ý của Lãnh Dục Kỳ, hắn
thoáng có chút khó chịu nói:

– Lãnh tiên hữu. Ý ngươi là tại sao ta không có chết ấy hả?

Hắn bị áp chế đã rất là khó chịu, quy tắc Thiên Địa của U Minh giới tuy rằng
lợi hại, cũng không đến mức khiến hắn ngã xuống đâu.

Lãnh Dục Kỳ vội vàng nói:

– Diệp tiên hữu, ngươi hiểu lầm ý ta rồi. U Minh giới đáng sợ thế nào, ngươi
có thể không rõ ràng lắm. U Minh giới thoạt nhìn chỉ là một cái giới diện cấp
thấp, thế nhưng một khi kích phát quy tắc Thiên Địa của U Minh giới, cho dù là
Thánh Đế Hỗn Nguyên viên mãn, cũng không cách nào ra khỏi U Minh giới được.
Chỉ có bị áp chế xuống, cho đến khi chết mới thôi. Diệp tiên hữu có thể phá vỡ
giới diện dưới áp chế của U Minh giới, đã là chuyện chưa từng có rồi.

– Hả? Lãnh tiên hữu, đây là có chuyện gì?

Diệp Mặc cau mày hỏi, hiện giờ hắn cũng cảm thấy U Minh giới thực sự không hề
đơn giản như hắn tưởng tượng. Hắn nhớ tới những lời trước đây Chung Ly Hoắc Âm
nói, Chung Ly Hoắc Âm nói chưởng quản cầu Luân Hồi là Thiên đạo, bọn họ trước
giao diện của Âm Minh giới căn bản chẳng là gì cả, hiện tại xem ra quả nhiên
là như vậy.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, hắn cho là mình sau chứng đạo Hỗn Nguyên rồi,
cho dù là Thiên đạo cũng không cách nào áp chế hắn được. Hiện tại xem ra, đây
chỉ là hắn tự mình suy diễn, Thiên đạo không chỉ biết hắn có Thế giới Hỗn độn,
hơn nữa có thể đánh hắn ra khỏi U Minh giới.

Mày mà hắn không kém cỏi đến mức nghiêm trọng như vậy, chí ít hắn còn sống,
cũng không có bị Thiên đạo của U Minh giới ép cho đến mức ngã xuống như lời
Lãnh Dục Kỳ nói.

– U Minh giới không giống như những giới vực còn lại, đây là một giao diện
độc lập ở bên ngoài. Tại U Minh giới mang hồn phách đi thì được, nhưng tuyệt
đối không thể dùng thần thức quét ngang toàn bộ U Minh giới, sau đó tùy ý
thích mà mang người mình biết đi. Nếu như ai cũng như thế này, thì đại năng
tại U Minh giới cũng có thể tùy ý mang hồn phách mình cần đi.

Lãnh Dục Kỳ nghiêm túc nói.

Diệp Mặc có chút nghi hoặc hỏi:

– Lãnh tiên hữu, lần trước khi ta gặp ngươi và Tiêu Đát tiên hữu còn chưa
phải là Hỗn Nguyên, thế nhung ta cũng mang đi một người quen, hơn nữa ta còn
thấy có tu sĩ thu thập hồn phách tại U Minh giới.

Lúc này Lãnh Dục Kỳ mới biết lần trước Diệp Mặc đúng là chưa thăng cấp Hỗn
Nguyên, vẫn chính xác là một Đạo Nguyên Thánh Đế, nghĩ đến thời điểm khi Diệp
Mặc còn là Đạo Nguyên Thánh Đế đã đáng sợ như thế, hiện tại thăng cấp Hỗn
Nguyên không bị U Minh giới áp chế, gã cũng có chút hiểu được.

Trong lòng âm thầm kinh hãi, đồng thời Lãnh Dục Kỳ càng không muốn đắc tội
Diệp Mặc. Cho nên gã lập tức trả lời rằng:

– Có thể đi U Minh giới bắt hồn phách đều là những âm tu, hơn nữa tu vi không
thể quá cao, đồng thời không thể tới gần cầu Luân Hồi. Về phần trước đây tại U
Minh giới ngươi bình yên vô sự mang một hồn phách đi, ta cũng không hiểu là
chuyện gì xảy ra. Nói vậy trước đây thần thức của ngươi vẫn không cách nào
quét ngang toàn bộ U Minh giới phải không? Có lẽ chính là nguyên nhân này.
Đương nhiên, cũng có thể hồn phách ngươi mang đi ở xa cầu Luân Hồi.

Diệp Mặc lại nhíu mày nữa, trước đây hắnh chính là tại sát rìa cầu Luân Hồi
mang Trì Uyển Thanh đi.

Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm khi hắn và Thiên đạo của U Minh giới
đối kháng, đã có được một tin tức, đó chính là bởi vì lần trước hắn có Thế
giới Hỗn độn, Thiên đạo của U Minh giới mới nể nang một chút, để hắn mang Trì
Uyển Thanh đi. Thiên đạo của U Minh giới này ngay cả chuyện hắn có Thế giới
Hỗn độn cũng biết, xem ra quả nhiên không phải chuyện đơn giản.

Thế nhưng vô luận Thiên đạo U Minh giới có không đơn giản cỡ nào, hắn cũng
phải tiếp tục quay về tìm Vân Băng cùng Nhan tỷ. Còn cả Khổng Diệp lão nhân
nữa, Diệp Mặc cũng cực kỳ kính phục, trước đây hắn còn từng mang ơn Khổng Diệp
lão nhân.

– Lãnh tiên hữu, mượn giới diện Âm Minh giới của ngươi, ta muốn xé ra giới
vực U Minh một lần nữa…

Diệp Mặc phóng ra Tử Đao nói, cho dù là Thiên đạo của U Minh giới có đáng sợ,
hắn cũng phải thử một chút xem sao.

Lãnh Dục Kỳ lần này biến sắc, lập tức nói:

– Diệp tiên hữu, ngươi mượn giới diện Âm Minh giới ta, ta không ngại, thế
nhưng U Minh giới thì tốt nhất là ngươi không nên xé ra nữa, ít nhất là trong
vòng trăm năm ngươi đừng đi thử phá vỡ U Minh giới.

– Vì sao?

Diệp Mặc không lập tức động thủ, liền hỏi luôn.

– Quy tắc Thiên đạo của U Minh giới một khi bị kích phát, sẽ khép lại một
vòng Luân Hồi. Trong một vòng Luân Hồi này, cho dù là ngươi có mạnh mẽ thế
nào, cũng không cách nàoi xé rách giới vực Thiên đạo của U Minh giới. Nếu như
cố đánh, sẽ chỉ tạo thành phản đòn, thần thông càng lớn, phản đòn càng lớn.
Trừ phi ngươi hóa thân hồn phách, có lẽ còn có một tia hi vọng.

Lãnh Dục Kỳ vội vàng nói.

Một vòng Luân Hồi? Diệp Mặc sửng sốt, một vòng luân hồi là một trăm năm, bảo
hắn trăm năm sau lại tới nơi này hả? Cho dù là không có chuyện của Nhan tỷ và
Vân Băng, còn Thế giới sơn tại U Minh giới, hắn làm sao mang đi đây?

– Một vòng Luân Hồi quá dài, ta cứ thử xem sao đã.

Diệp Mặc nói xong, Tử Đao trong tay đã đánh ra.

Đạo đạo thần thông, Liệt Không.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc dùng thần thông để đánh mở giới diện hư không,
hơn nữa còn là sau khi hắn đã chứng đạo Hỗn Nguyên.

Thấy Diệp Mặc không để ý lời khuyên can của mình, Lãnh Dục Kỳ thầm than một
tiếng, lui sang một bên, gã khẳng định Diệp Mặc không cách nào đánh mở giới
vựa của U Minh giới được. Nếu như U Minh giới khóa chặt lại, mà cũng có thể
đánh mở ra được, thì U Minh giới cũng không cách nào tồn tại nhiều năm như vậy
được.

Một vết tích xé trời màu tím đánh vào trong hư không, rõ ràng phía trước vết
đao không có bất kỳ vật gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứ bị ngăn
trở.

Đạo Vận Đại Đạo mạnh mẽ đến đáng sợ cùng vết tích màu tím do Tử Đao của Diệp
Mặc đánh ra va chạm vào nhau, pháp tắc bị nghiền nát, hư không toàn là vết
pháp tắc vỡ vụn. Vô số luồng lực lượng thần thông pháp tắc bị Đạo Vận Đại Đạo
trong hư không kia đẩy ra, nửa phần không dư thừa dội ngược lại hết.

Diệp Mặc trong khi bị phản lực mạnh mẽ đánh vào, thức hải của hắn lần thứ hai
oong một tiến nổ vang. Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng bị đánh bay ra xa mấy ngàn
dặm, khiến một ngọn núi khổng lồ của Âm Minh giới trực tiếp vỡ thành bột mịn.

Diệp Mặc lau lau vết máu bên khóe miệng, Cây Hỗn Độn đang nhanh chóng chữa trị
căn cơ bị xé rách của hắn.

Rào cản giới vực thật đáng sợ, Diệp Mặc trong lòng khiếp sợ, đồng thời hắn đã
hiểu, nếu như giới vực U Minh giới trong vòng trăm năm đều là như thế này,
hiện tại hắn nhất định là không đánh mở ra nổi.

Đã có một thời gian, hắn cho rằng thăng cấp Hỗn Nguyên, trong vũ trụ hư không,
cũng không còn giới diện gì có thể ngăn cản hắn được nữa, mà bây giờ U Minh
giới như một cái rãnh trời không cách nào vượt qua ở trước mắt hắn. Đại đạo,
quả nhiên không có cực hạn.

– Lãnh tiên hữu, còn có cách nào có thể tiến vào U Minh giới không?

Vô luận là tìm kiếm Nhan tỷ và Vân Băng hay là Thế giới sơn, Diệp Mặc đều phải
đến U Minh giới. Cho nên Lãnh Dục Kỳ vừa đi tới, hắn liền lập tức hỏi.

Lãnh Dục Kỳ lắc đầu nói:

– Diệp tiên hữu, không chỉ nói ngươi trong vòng trăm năm căn bản là không
cách nào tiến vào U Minh giới, cho dù là ngươi đi vào được, cũng không ích gì.
Bởi vì U Minh giới trước khi phong tỏa toàn giới, tất cả các hồn phách đều sẽ
trực tiếp bị mang qua cầu Luân Hồi tiến vào luân hồi.

– Ngươi là nói người ta muốn tìm, bởi vì do ta mà sẽ sớm luân hồi sao?

Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vô lực.

Lãnh Dục Kỳ có chút đồng tình nhìn Diệp Mặc nói rằng:

– Chẳng những là người ngươi muốn tìm, mà tất cả các hồn phách tại U Minh
giới, chỉ cần phù hợp luân hồi, đều sẽ vì chuyện lần này mà tiến vào cầu Luân
Hồi luân hồi.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.