Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2254: Lựa chọn đau lòng. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2254: Lựa chọn đau lòng.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2252 : Lựa chọn đau lòng.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2252 : Lựa chọn đau lòng.

– Con là Ấu Nhi.

Diệp Mặc trong sự kích động chợt tỉnh táo lại, Ngưng Ti căn bản không biết hắn
ở kiếp này tên là Diệp Mặc, nàng nhận ra mình chỉ là hoàn toàn dựa vào cảm
giác. Nàng biết mình bị Táp Không ném vào Tu chân giới luân hồi thành công,
nhưng lại không biết hiện tại mình đã là lần thứ hai luân hồi sau khi bị Táp
Không ném xuống.

– Còn sống là tốt, còn sống là tốt. . .

Ngưng Ti hoàn toàn không nghe rõ ràng Diệp Mặc nói hắn tên gì, chỉ chìm đắm
trong sự kích động này. Có lẽ nói nàng đã nghe, lại hoàn toàn bỏ qua Diệp Mặc
tên là gì.

Là một vị Tiên nhân, cô suốt đời đều tu luyện. Trong lúc nàng tu luyện tới Đại
La Tiên, đã biết mình đời này đã đến mức tận cùng, tu luyện nữa cũng không thể
tiến thêm. Sau đó nàng gặp mẫu thân của Diệp Mặc chạy trốn tới phủ của Táp
Không Đại Đế, say đó Diệp Mặc sinh ra cũng là do nàng chăm sóc.

Cái bản tình mẹ ẩn giấu trong xương cốt đó đã triệt để bị kích phát ra trên
người Diệp Mặc, từ khi Diệp Mặc sinh ra đến khi Diệp Mặc lớn lên, hầu như bất
cứ lúc nào cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn. So ra thì, mẹ ruột của Diệp
Mặc bởi vì có nguyên nhân khác, mà không thân thiết bằng tình cảm giữa nàng
với Diệp Mặc.

Đợi sau khi Diệp Mặc lớn lên, mẫu thân Diệp Mặc phát hiện Diệp Mặc linh căn
hỗn tạp, căn bản là không cách nào tu luyện, nên mới giao phó Diệp Mặc cho
nàng, sau đó một mình rời đi, Diệp Mặc liền thành nơi gửi gắm tinh thần duy
nhất của nàng. Từ đầu đến cuối, nàng đều coi Diệp Mặc như con đẻ của mình.

Cũng chính vì vậy, Diệp Mặc bị Táp Không Đại Đế sai người đưa vào Tu chân
giới, nàng mới nghĩ hết mọi cách theo đến Tu chân giới, thậm chí tổn hại đi
thọ nguyên cũng không tiếc. Có lẽ, trong chuyện này ngoại trừ mẫu thân Diệp
Mặc giao phó ra, còn có tình thương của người mẹ kích thích.

Cảm thụ được khí tức trên người Ngưng Ti uể oải, Diệp Mặc trực tiếp từ trong
Cây Hỗn Độn cầm ra sinh cơ, đem những sinh cơ này dung hợp vào trên người
Ngưng Ti.

Lúc này Ngưng Ti đã tỉnh táo lại từ trong kích động cùng kinh ngạc vui mừng
lúc ban đầu, nàng lập tức cảm thụ được sự thay đổi trên người mình. Dung mạo
nàng chỉ trong mấy hơi thở đã lại lần nữa khôi phục đến như khi sinh cơ tràn
trề nhất, cái này cũng chưa tính, tu vi của nàng vậy mà lại cũng bắt đầu khôi
phục, thậm chí đến Đại La Tiên cũng không có xu thế dừng lại, mãi đến khi Đại
La Tiên đỉnh cao, lúc này tu vi của nàng mới bình ổn xuống.

Tu vi bình ổn xuống, thọ nguyên của nàng cũng tự nhiên mà trở lại trên người.

Văn Ngưng Ti sống ở phủ của Táp Không Đại Đế lâu như vậy, hơn nữa bản thân
cũng là một Đại La Tiên, đương nhiên không phải là tay mơ cái gì cũng đều
không hiểu, những biến hóa trên người nàgn này lập tức khiến nàng biết đây là
gì rồi.

– Con cho ta sinh cơ Hỗn độn?

Văn Ngưng Ti kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, sau một khắc cảm giác của nàng không
phải là hài lòng vui sướng, mà là sợ hãi sâu sắc, Ấu Nhi làm sao có thể có
sinh cơ Hỗn độn? Nghe nói sinh cơ Hỗn độn tinh thuần nồng đậm nhất chính là
Cây Hỗn Độn, vô luận bản thân Ấu Nhi có đúng là có Cây Hỗn Độn hay không, nếu
như thứ này bị tiết lộ ra ngoài, Ấu Nhi chẳng phải là chết không có chỗ chôn
sao?

Biết Diệp Mặc có sinh cơ Hỗn độn, cảm giác đầu tiên của Ngưng Ti không phải
hài lòng mà là sợ hãi. Diệp Mặc cảm thụ được cái lo lắng ở sâu trong nội tâm
này của Văn Ngưng Ti, trong lòng càng cảm động phần tình cảm yêu thương bảo vệ
của “Mẹ nuôi” đối với mình.

– Mẹ nuôi, người không cần lo lắng cho con, con chính là có sinh cơ Hỗn động,
cũng không có ai có thể lấy. . .

Diệp Mặc vội vàng an ủi.

Ngưng Ti lo lắng lấy tay ngăn cản nhựng lời kế tiếp Diệp Mặc muốn nói, kéo
Diệp Mặc vào nhà, tiện tay bố trí vài cái cấm chế, lúc này mới nhỏ giọng
truyền âm cho Diệp Mặc nói:

– Ấu Nhi, con biết sinh cơ Hỗn độn có bao nhiêu người muốn có không? Chỉ cần
là Tiên nhân, không có ai là không muốn sinh cơ Hỗn độn, con biết Tiên giới có
bao nhiêu đại năng? Cho dù là Tiên Đế cũng không tính là cường giả đỉnh cao
nhất, còn có chứng đạo Thánh Đế. . . Ồh?

Lời nói của Văn Ngưng Ti bỗng nhiên dừng lại, nàng phát hiện tu vi của mình
khôi phục, cũng không bị quy tắc Thiên Địa ở đây áp chế, đây là chuyện gì vậy?

– Ta tại sao không bị bất kỳ quy tắc gì áp chế?

Nàng rốt cục tỉnh táo lại, chính mình thật sự là không có bị áp chế.

Diệp Mặc nhanh chóng bảo Văn Ngưng Ti ngồi xuống, lúc này mới kể lại đại thể
những chuyện mình từng trải qua.

Trọn một ngày thời gian, Văn Ngưng Ti đều đang nghe Diệp Mặc tự thuật những
chuyện hắn từng trải qua. Nàng khi thì khẩn trương đứng lên, khi thì lại thở
phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho Diệp Mặc.

Sau khi Diệp Mặc kể xong những chuyện này, nàng vẫn còn đang không thể tin
được hỏi:

– Ấu Nhi, con nói đây là lần thứ hai con luân hồi sau khi bị Táp Đế ném
xuống? Con tới Tiên giới còn từng đánh với Táp Đế nữa hả? Trên Tiên giới còn
có giao diện? Con nói chứng đạo chỉ là bắt đầu của đại đạo?

Càng hỏi đến lúc sau, Văn Ngưng Ti càng kinh ngạc, rốt cục nàng nhịn không
được lại đứng lên:

– Ấu Nhi, bây giờ con không phải là tu sĩ? Đúng rồi, ta sao lại nhìn không ra
tu vi của con?

Diệp Mặc nhanh chóng giải thích:

– Chứng đạo chỉ là bước vào bắt đầu cảm ngộ pháp tắc và quy tắc Thiên Địa,
chứng đạo bước đầu tiên chia là Tố Đạo, Dục Đạo và Hóa Đạo. Hóa Đạo viên mãn
xong nếu như ngộ tính cùng cơ duyên đầy đủ, lúc này mới có thể buớc vào chứng
đạo bước thứ hai: Đạo Nguyên, Đạo Nguyên cũng chia là sơ, trung, hậu. Sau Đạo
Nguyên viên mãn, lúc này mới có cơ hội bước vào chứng đạo bước thứ ba là Hỗn
Nguyên. Tại trong vũ trụ hư không vô tận, Hỗn Nguyên là rất ít ỏi không có
mấy, thậm chí là không quá mười người.

Diệp Mặc đoán chừng nếu như không phải là hắn một lần giết chết năm Hỗn Nguyên
Thánh Đế, Hỗn Nguyên Thánh Đế hẳn là có mười người, nhưng bây giờ thì không
chắc.

Văn Ngưng Ti tuy rằng đã là Đại La Tiên, thế nhưng nàng lại chưa bao giời tiếp
xúc qua trình tự sau chứng đạo. Trước đây nàng vẫn cho là tu luyện tới Tiên Đế
là đã đến đỉnh cao của Tiên giới rồi, chứng đạo Tiên Đế xong, đã là cực hạn,
hiện tại Diệp Mặc đã mở ra cho nàng một cánh cửa mới.

– Làm sao con biết những thứ này?

Hơn nửa ngày Văn Ngưng Ti lúc này mới kịp phản ứng, có chút ngẩn ra hỏi.

– Mẹ nuôi, bởi vì con đã là Hỗn Nguyên Thánh Đế, cho nên những thứ này con
cũng biết, cho nên con để lộ sinh cơ Hỗn độn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Diệp Mặc rất là thành thật trả lời.

Văn Ngưng Ti cho dù không biết Hỗn Nguyên là cái gì, hiện tại cũng hiểu Diệp
Mặc đã đứng ở đỉnh cao, Diệp Mặc thậm chí không phải là tìm được cô từ Tu chân
giới, mà là đi Tiên giới rồi lại trở lại Tu chân giới.

– Con có thể đứng ở chỗ này, cũng là bởi vì. . .

– Vâng, quy tắc Thiên Địa ở đây đã bị con sửa đổi, người ở nơi này sẽ không
có bất kỳ ảnh hưởng gì, cũng sẽ không bị quy tắc Thiên Địa áp chế.

Thời gian Văn Ngưng Ti ở Tu chân giới quá dài, rốt cục nàng cũng xác định Diệp
Mặc nói là sự thật thì đã kích động đến một câu cũng không thể nói ra. Ban đầu
ở trong mắt nàng, Táp Đế là tồn tại lớn mạnh nhất ở Tiên giới, mà Ấu Nhi lại
có thể đánh với Táp Đế, thậm chí nói đã thăng cấp Hỗn Nguyên, đây là chuyện
không tưởng tới cỡ nào?

Diệp Mặc cứ như vậy cùng Văn Ngưng Ti lẳng lặng ngồi, mãi đến một lúc lâu sau,
Văn Ngưng Ti mới bình phục lại từ trong sự kích động, ngữ khí vẫn còn lo lắng
nói rằng:

– Ấu Nhi, cho dù con đã là Hỗn Nguyên, con phải nhớ kỹ, sinh cơ Hỗn độn kia
cũng không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Trong vũ trụ mênh mông, có vô số đại
năng, ai biết tương lai có có thể gặp phải bọn họ hay không?

Nói xong tựa hồ thở phào nhẹ nhõm:

– Mẹ con biết con đã có thể tu luyện, hơn nữa còn chứng đạo, khẳng định sẽ vô
cùng hài lòng.

Diệp Mặc tuy rằng trong lòng đã đoán được một ít, nhưng vẫn hỏi:

– Mẹ nuôi người biết mẹ của con tên gì không?

Nghe Diệp Mặc nói vậy, Văn Ngưng Ti tựa như một lần nữa trở lại quá khứ, một
hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại nói tiếp.

– Mẹ của con tên Nguyễn Quân. . .

Nguyễn Quân không phải là con gái của Thánh nữ Nguyễn Thụy Tú trong Thần Nữ
Thánh Môn sao? Nguyễn Thụy Tú vậy mà lại đúng là thân nhân của mình, hơn nữa
còn là bà ngoại, chẳng trách khi mình thấy bộ xương kia lại có một chút cảm
giác bi thương. Giờ khắc này, Diệp Mặc hận không thể lập tức xông vào Thần Nữ
Thánh Môn, cho Thần Nữ Thánh Môn hóa thành bột mịn.

Nhưng hắn gắng gượng nhịn xuống lửa giận của mình, không nói những người hiện
tại trong Thần Nữ Thánh Môn đó không có bất cứ quan hệ nào tới bà ngoại của
hắn. Cho dù là bà ngoại hắn, đoán chừng cũng không muốn minh đi hủy Thần Nữ
Thánh Môn.

Văn Ngưng Ti thở dài một tiếng nói rằng:

– Ta nghĩ mẹ con hẳn là đi giúp con tìm kiếm Tiên linh vật sửa đổi Linh căn
rồi, mẹ của con là khổ nhất, nơi bà ấy đi khẳng định là rất nguy hiểm, cho nên
bà ấy không cách nào dẫn con đi được. Sau khi bà ấy biết con không cách nào tu
luyện, cố ý không lưu ý tới con nhiều, chính là muốn cho Táp Đế đừng đem lửa
giận trút trên người con, muốn cho con giữ được một mạng, không nghĩ tới Táp
Đế còn để cho con luân hồi.

Diệp Mặc nghe những lời này xong, nhất thời như bị sét đánh, hắn vẫn cho là
mẫu thân bởi vì tư chất hắn không tốt, không có cách nào tu luyện, nên mới vứt
bỏ hắn. Hiện tại hắn mới hiểu được, mẫu thân đi là vì tìm kiếm Tiên linh vật
sửa đổi Linh căn cho hắn, nếu như nơi mẫu thân đi nguy hiểm, khẳng định là
không thể dẫn hắn đi. Đối với mẫu thân mà nói, quyết tâm bỏ lại hắn, đó là lựa
chọn đau lòng nhất.

Biết mình mấy lần bị vứt bỏ, Diệp Mặc đều chưa bao giờ thương tâm, cũng chẳng
bao giờ lưu ý người đã vứt bỏ hắn. Chỉ có lần này, trong lòng hắn dâng lên cảm
giác bi thương cùng lo lắng nhưng lại không có cách nào ngăn được. Giờ khắc
này, hắn lại lưu tâm mẫu thân đã đơn độc rời đi như vậy.

Với địa vị của Táp Không tại Tiên giới, mẫu thân bất luận là mang hắn đi đâu,
đều không thể chạy thoát bàn tay ma quỷ của Táp Không. Một khi bị Táp Không
bắt được, nhất định là kết cục thần hồn đều diệt. Nơi an toàn duy nhất, ngược
lại chính là phủ của Táp Đế. Trên thực tế mẫu thân phán đoán là đúng, hắn tuy
rằng bị Táp Không ném xuống Tu chân giới luân hồi, nhưng lại không bị thần hồn
đều diệt.

Diệp Mặc nghĩ đến bà ngoại Nguyễn Thụy Tú tiêu hết sinh cơ để bảo vệ mẹ hắn,
mẹ hắn lại vì bảo vệ hắn, để hắn có thể tu luyện, mà một mình đi tìm Tiên linh
vật sửa đổi Linh căn. Giờ khắc này, hắn lại lần nữa hai mắt nhòa đi, một cảm
giác bi thương không cách nào kìm nén vờn quanh thân hắn. Mẫu thân đi tìm linh
vật, lâu như vậy vẫn chưa trở về, há có thể là chuyện tốt lành sao?

Giờ khắc này, không gian xung quanh Diệp Mặc thậm chí bắt đầu sụp đổ, đại đạo
pháp tắc của hắn quá mạnh mẽ, mà quy tắc ranh giới của Tu chân giới quá thấp,
không cách nào chịu được loại bi thương này của hắn.

– Ấu Nhi, con không cần lo lắng, mẹ của con nhất định sẽ trở về.

Văn Ngưng Ti cảm giác được bi thương mạnh mẽ của Diệp Mặc, vội vàng giúp Diệp
Mặc lau lau mắt, cầm tay hắn thật chặt an ủi. Đồng thời trong lòng nàng đã
hiểu, Diệp Mặc nói đều là thật, vừa nãy Diệp Mặc chỉ là Đạo Vận quanh thân lưu
chuyển, đã có thể làm cho không gian ở đây sụp đổ, đây là tu vi tới bực nào?

Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại, có nén bi thương trong nội tâm, đưa tay tu bổ
quy tắc không gian xung quanh đã có chút vết rách lại.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.