Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2240: Lời ong tiếng ve của Tiên tức lâu. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2240: Lời ong tiếng ve của Tiên tức lâu.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2238 : Lời ong tiếng ve của Tiên tức lâu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2238 : Lời ong tiếng ve của Tiên tức lâu.

Hư Tinh Tiên tức lâu của thương lâu Hư Thị vẫn là đệ nhất Tiên tức lâu
trong Hư Thị, bất luận là Thánh Đế hoặc thương gia của tộc nào đến, đều
thích ở lại trong này. Vì trong này có thể có được tin tức mới nhất, có thể
có được chỗ ở tốt nhất.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là phòng của Hư Tinh tiên tức lâu quá đắt
khách, ngoài một số Thánh Đế các tộc đến sớm, những người còn lại chỉ có
thể ở đại sảnh, xem tin tức hiện trên màn hình của trận pháp hiển thị,
hoặc là nghe ngóng người khác bàn luận.

Một người con gái mặc tiên váy hoa màu lam lẳng lặng ngồi một góc trong
Tiên tức lâu, cô đã ở trong này rất lâu rồi, ngoài cần một bình Tiên trà
ra thì cũng chưa gọi đồ gì khác nữa.

Có lẽ cô đến tương đối sớm, một minh chiếm một bàn. Mặc dù Tiên tức lâu
này rất rộng, nhưng vì quá nhiều người, dường như mỗi một bàn đều ngồi kín
người. Người con gái này một mình một bàn ngược lại lại có chút hơi nổi
bật. Nhưng cho dù là vậy, cũng không ai lên ngồi cùng với cô.

Sở dĩ không ai muốn chiếm cái bàn này, nguyên nhân rất đơn giản, người con
gái này là Hóa đạo Thánh đế đến từ Nhân tộc.

Một Hóa đạo Thánh đế trong Hư Thị căn bản cũng chẳng là gì, Hư Thị tùy
tiện một người đều có thể là Hóa đạo Thánh đế. Nhưng người con gái này
lại là Hóa đạo Thánh đế của Nhân tộc, địa vị của Nhân tộc trong Hư
Thị cũng không thấp, không có ân oán lớn đặc biệt nào, bình thường sẽ
không có ai vô duyên vô cớ đắc tội với Nhân tộc.

Người con gái này đến Hư Thị chưa lâu, cho nên không nhìn thấy ai đến bên cô
ngồi ngược lại rất nghi ngờ. Cô đương nhiên biết mình trong Hư Thị cũng
chẳng là gì, cho dù có người đến ngồi cùng bàn với cô, cô cũng sẽ không
nhiều lời. Nhưng bây giờ không ai đến chỗ của cô, cô ngược lại có chút
nghi ngờ.

Nhưng lúc này lại có một người con gái đi vào đại sảnh Tiên tức lâu, người
con gái này nhìn thấy trong Tiên tức lâu đã ngồi chật kín người, hơi cau
mày.

Cô gái này mặc Tiên váy màu xanh nhạt, trên người còn lộ ra Tiên vận giới
vực siêu việt, khiến người ta vừa nhìn rất có thiện cảm. Tóc dài buông
thõng sau lưng, càng hiện ra tư thái phong độ vô thượng. Nhưng khiến tất
cả mọi người trong Tiên tức lâu khiếp sợ hơn chính là, dung nhan và dáng
người của người con gái này rất tuyệt mỹ.

Bất luận là giới nào, đều có vô số nữ tử dung nhan tuyệt đẹp, trong Hư
Thị, Tiên tử xinh đẹp lại nhiều không kể xiết. Tất cả mọi người trong
Tiên tức lâu đều chắc rằng, một số Tiên tử trước mặt người con gái áo xanh
này cũng chẳng là cái gì.

Những ai hoặc những vật gì đẹp đẽ, mọi người đều có thiện cảm. Người
con gái mặc Tiên váy hoa màu lam kia vốn dĩ chính là một người con gái cực
kỳ xinh đẹp, nhưng sau khi cô nhìn thấy người con gái mặc Tiên váy màu xanh
này đứng ở cửa vào, lập tức biết mình so với người ta, cũng xấu như vịt
con so với phượng hoàng.

Cô lập tức sinh lòng muốn kết giao, lập tức liền đứng lên nói:

– Vị Tiên hữu, chỗ này tôi còn chỗ này, nếu như không chê, thì qua đây
ngồi.

Người con gái mặc Tiên váy màu xanh nhìn thấy có người mời cô, còn là một
Tiên tử dáng dấp không tầm thường, lập tức liền đi tới, hơn nữa cảm ơn
nói:

– Cám ơn.

– Chúng ta đều là người từ Nhân tộc đến, lại là Hóa đạo Thánh đế, cũng
coi như là có duyên, cần gì nói cám ơn. Tôi tên Nhiếp Song Song, còn chưa biết
tên của sư tỷ?

Người con gái mặc Tiên váy hoa màu lam cười nói.

Người con gái mặc Tiên váy hoa màu lam này chính là Nhiếp Song Song từ Băng
Thần cung sau khi Chứng đạo đến Thánh đạo Tàn giới, rồi lại từ Thánh đạo
Tàn giới đến Hư Thị.

Nhiếp Song Song lúc trước sau khi ám toán Diệp Mặc, tính tình cũng trở nên
cực kỳ quái gở, hơn nữa không thích nói nhiều. Trước giờ không phải bế
quan, thì là một mình lưu lạc trong Hỗn độn tinh vực. Cho đến khi cô
Chứng đạo Tố đạo Thánh đế rồi, tính cách của cô mới có chút chuyển biến.

Sau đó cô rời khỏi Băng Thần cung, đến Thánh đạo Tàn giới.

Trong Thánh đạo Tàn giới, cô cũng một mình tu luyện, một mình tìm kiếm cơ
duyên. Sau đó sau khi đột phá lên Hóa đạo, biết tiếp tục ở lại Thánh đạo
Tàn giới cũng không có cơ hội, nên mới quyết định rời khỏi Thánh đạo Tàn
giới đến Hư Thị.

Người con gái váy xanh vẫn cảm ơn một câu nữa rồi mới lên tiếng:

– Tôi là Chân Băng Du.

Nhiếp Song Song trong lòng suy nghĩ một chút về cái tên này, quả thực cô
chưa từng nghe nói đến Chân Băng Du, lúc này mới hỏi:

– Băng Du sư tỷ, cô cũng đến đây tìm cơ duyên đột phá sao?

Chân Băng Du lắc đầu nói:

– Không phải, tôi đến tìm người.

Nói xong cũng không nói gì thêm nữa.

Nhiếp Song Song lại là lần đầu tiên nhìn thấy còn có người không thích nói
chuyện hơn cô, nhưng cô cũng không hiểu lắm về Hư Thị, vẫn nhỏ giọng
hỏi:

– Băng Du sư tỷ, tôi thấy trong này có rất nhiều người, một mình tôi ngồi
trong này, tại sao không có ai đến ngồi cùng bàn tôi nhỉ?

Mấy người không quen biết trong Tiên tức lâu của Hư Thị ngồi cùng một bàn
cùng nghe ngóng tin tức là chuyện rất bình thường, Nhiếp Song Song chính vì
không có ai đến ngồi cùng, nên mới nghi ngờ.

Chân Băng Du mỉm cười:

– Vì cô là Thánh Đế của Nhân tộc, cho nên trước khi không có sự đồng ý
của cô, thì không ai chủ động đến.

– Tại sao? Khi tôi vừa đến Thánh đạo Tàn giới, chẳng phải nghe nói Thánh
đạo Tàn giới bị tàn phá, địa vị của Nhân tộc trong các tộc rất thấp
kém, sau đó từ từ chuyển biến tốt đẹp hay sao? Sau trong chốc lát lại trở
nên mạnh như này?

Nhiếp Song Song nghi ngờ hỏi.

Chân Băng Du dường như nghĩ đến chuyện rất xưa, một lúc lâu sau, cô mới
nói:

– Vì năm đó Nhân tộc chúng ta có một vị Đan thánh, hắn chẳng những là
Đan thánh, hơn nữa trong Hư Thị còn vì Nhân tộc mà làm ra danh tiếng lớn
như này. Đặc biệt Tiên tức lâu này của Hư Thị, Hình Hồng Thánh Đế của
Tiên tức lâu có quan hệ rất tốt với hắn, rất chiếu cố đến Nhân tộc.

Chân Băng Du nhớ đến Diệp Mặc, nhớ đến khoảng thời gian ở cùng Diệp Mặc. Cô
rất nhớ những ngày tháng đó, đó là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc
đời cô. Không có đồ của Diệp Mặc cho cô, có lẽ bây giờ cô vẫn giẫm
chân ở mức Tiên Vương cũng chưa chừng. Diệp Mặc chẳng những để lại
nguyên liệu và công pháp tu luyện cho cô, còn cho cô hiểu đại đạo có
yêu.

– Trong Hư Thị có vô số đại năng, Nhân tộc còn có loại Thánh Đế như này
sao? Có thể nổi tiếng trong Hư Thị?

Nhiếp Song Song có chút không dám tin hỏi.

Lần này căn bản cũng không cần Chân Băng Du nói gì, một Thánh Đế cũng là
người của Nhân tộc ở bàn bên cạnh cười ha hả nói:

– Đó là đương nhiên, Diệp đan thánh năm đó giết hơn trăm Thánh Đế trên
quảng trường Thần Thánh bảng, hơn nữa còn giành lại suất vào Đạo quả
tháp trong đại hội Đạo quả tháp, Hải tộc sau đó còn chủ động tấn công
Thánh đạo Tàn giới Nhân tộc chúng ta, kết quả thế nào? Vẫn chẳng phải
là chán chường quay về sao. Đó là sợ Diệp đan thánh, cho nên bọn họ mới
chạy.

Nhiếp Song Song trong Thánh đạo Tàn giới một lòng tu luyện, ngược lại
cũng không để ý nhiều như vậy. Nhưng chuyện Hải tộc tấn công Nhân tộc
trong Thánh đạo Tàn giới, cô cũng từng nghe nói, chỉ có điều nghe nói
chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Không ngờ Hải tộc tấn
công Thánh đạo Tàn giới, còn dính đến chuyện một Đan thánh của Nhân tộc
giết hơn trăm Thánh Đế của Hải tộc trong Hư Thị.

– Giết hơn trăm Thánh Đế của Hải tộc đã là gì? Năm đó Diệp đan thánh
tham gia đại lễ Ngao Si Thánh Đế của Long tộc Chứng đạo Hỗn nguyên Thánh
đế, sáu bảy Hỗn nguyên Thánh đế ra tay với Diệp đan thánh, cũng không giữ
lại được Diệp đan thánh. Bây giờ đơn đả độc đấu, làm gì còn ai dám nói
nhảm trước mặt Diệp đan thánh?

Người nói chuyện lại là một Thánh Đế khác của Nhân tộc.

Nhiếp Song Song trong lòng khiếp sợ, cô biết Nhân tộc không có Hỗn nguyên
Thánh đế, nói như vậy Diệp đan thánh chẳng phải là Hỗn nguyên Thánh đế
của Nhân tộc sao?

Cô vừa định hỏi lại, lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh vang lên:

– Tên Diệp đan thánh đó đúng là lợi hại, cho dù có lợi hại đi nữa,
cũng mất mạng rồi. Nếu không tại sao sau khi hắn rời khỏi Long tộc, một
nghìn năm sau không có tin tức gì? Hơn nữa, Nhân tộc các anh cũng chỉ
có một Diệp đan thánh mà thôi. Nhân tộc bây giờ còn có mấy người lợi
hại? Anh nói xem? Top 10 trong Thần Thánh đạo bảng, anh nhìn thấy một
Thánh Đế của Nhân tộc sao?

– Nói rất hay, Thánh đạo Tàn giới của Nhân tộc bị tàn phá nặng nề, lúc
trước nếu không phải Đức Thủy Thánh quân của Hải tộc chúng ta nương tay,
làm gì còn có cái gì mà Thánh đạo Tàn giới? Diệp Mặc đúng là không tệ, đó
cũng chỉ là Đạo nguyên Thánh đế mà thôi, gặp phải Hỗn nguyên Thánh đế,
hắn chỉ có thể chạy. Nếu Diệp Mặc lại đến đây, đừng nói là Thiên Hoa
Thánh Đế đứng thứ hai trong Thánh bảng, cho dù là Duệ Nghiễm Thánh Đế trên
Thánh bảng của Hải tộc chúng ta cũng có thể dễ dàng tóm được Diệp Mặc.

Một Hóa đạo Thánh đế tàn nhang loang lổ lập tức liền vỗ tay nói.

Thánh Đế của Nhân tộc lên tiếng sau kia sau khi nghe thấy lời này, cực kỳ
khó chịu, lập tức liền đứng lên nói:

– Chạy thoát dưới tay vài Hỗn nguyên Thánh đế? Có bản lĩnh anh làm cho
tôi xem. Nếu Diệp đan thánh có mặt trong này, tên Duệ Nghiễm kia của Hải
tộc các anh trước mặt Diệp đan thánh có lẽ đến một chiêu thần thông cũng
không chịu đựng được.

– Nếu như vậy, thì tôi đây khiêu chiến anh, có bản lĩnh thì cùng tôi lên
lôi đài trong quảng trường Thần Thánh bảng đấu một trận.

Thánh Đế của Hải tộc này không nói nổi đối phương, thẹn quá hóa giận
cực ky khó chịu nói.

– Được, vậy tôi cùng anh đến lôi đài trong quảng trường Thần Thánh bảng
một chuyến.

Ngoài dự liệu của mọi người chính là, đồng ý khiêu chiến không phải là
Hóa đạo Thánh đế của Nhân tộc vừa nãy lên tiếng, mà là Tiên nữ váy xanh
bước vào cuối cùng này.

Tên Thánh Đế của Hải tộc này cũng kinh ngạc nhìn Chân Băng Du:

– Vị tiên tử này, mặc dù cô là người của Nhân tộc, nhưng vừa rồi người
mà tôi khiêu khích không phải là cô.

Chân Băng Du lạnh giọng nói:

– Bất luận kẻ nào dám nói lời khó nghe về Diệp Mặc, tôi đây đều khó chịu,
anh không khiêu chiến tôi, được, vậy tôi đây khiêu chiến anh.

Nhiếp Song Song trong lòng còn đang nghĩ làm sao có cái tên trùng hợp như
này? Cô sớm đã gác chuyện cùng với Diệp Mặc sang một bên rồi, nhưng lại có
người nhắc đến cái tên đó trong này. Chẳng lẽ tất cả những người tên này
đều thu hút sự chú ý như vậy sao? Cho dù từ Trái đất xuyên qua mấy giới
diện, cũng vẫn có thể nghe thấy?

Bây giờ cô nghe thấy Chân Băng Du chủ động khiêu khích, lập tức kinh ngạc
đứng lên nhìn Chân Băng Du hỏi:

– Băng Du sư tỷ, Diệp Mặc…

– Cô có quan hệ thế nào với Diệp Mặc? Muốn ra mặt vì Diệp Mặc sao?

Hóa đạo Thánh đế của Hải tộc này mặc dù trong miệng nói khinh thường
Diệp Mặc, nhưng thực tế trong lòng lại cực kỳ kiêng kỵ Diệp Mặc. Chuyện
Diệp Mặc trong Long cung trấn áp Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải
tộc, sớm đã truyền đi khắp nơi rồi.

– Tôi là người mà Diệp Mặc yêu, sao? Không dám đi sao?

Chân Băng Du nói câu này sắc mặt rất bình tĩnh.

Cô mặc dù đạo tâm thay đổi, nhưng nói chuyện vẫn không cố kỵ. Là người
Diệp Mặc yêu, lời này vẫn là nghe được từ trong miệng Diệp Mặc, lúc trước cô
muốn hỏi Diệp Mặc chuyện đó, chỉ có điều Diệp Mặc không có hứng nói với
cô, chỉ là nói đó chỉ là chuyện với người hắn yêu. Bất luận có phải Diệp
Mặc yêu cô thật hay không, nhưng cô biết mình sau khi nhìn thấy Diệp Mặc lần
nữa, nhất định phải làm chuyện vợ chồng với Diệp Mặc. Cô sớm đã chuẩn
bị ngày này, vì Diệp Mặc không có cô, không thể nào thăng cấp lên Thánh
thể. Nếu cô đã xảy ra chuyện vợ chồng với Diệp Mặc rồi, thì cô đương
nhiên là người Diệp Mặc yêu rồi.

Tâm tư Chân Băng Du cực kỳ đơn giản, yêu là yêu, không yêu là không yêu, làm
là làm, không làm là không làm, không có gì phải giấu diếm cả.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.