Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2234: Hỗn Độn Sinh Cơ. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2234: Hỗn Độn Sinh Cơ.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2232 : Hỗn Độn Sinh Cơ.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2232 : Hỗn Độn Sinh Cơ.

– Tham kiến cung chủ, ta và Áo Hách cũng coi như là bạn, được y nhờ vả đến
đây luyện đan cho Niệm Yên tiểu thư, thực ra cũng không có gì khổ cực.

Diệp Mặc trong lòng đã có chút nhận định đối với vị cung chủ này, ngữ khí cũng
có vẻ rất là bình thường.

Túc Quang lại cực kỳ nhiệt tình nói rằng:

– Việc luyện đan trước tiên không vội, Diệp Đan Thánh ở xa tới làm khách, mời
tới điện tiếp khách ngồi thưởng thức chút tiên quả.

Nó xong gã lại xoay người nói với con gái mình:

– Niêm Yên, con không cần phải gấp, Diệp Đan Thánh là đệ nhất Đan Thánh ở Hư
Thị, tin rằng có thể giúp con luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách Đan.

– Vâng, thưa cha.

Niệm Yên kính cẩn thi lễ nói.

Diệp Mặc chợt nhớ tới Ngao Mạn của Long Tộc, đều là cha và con gái, Ngao Mạn
có thể làm nũng đòi này đòi nọ trước mặt cha. Nhưng nhìn Niệm Yên, tựa hồ hoàn
toàn là hai việc khác nhau.

Cung chủ Nghiễm Nguyên Cung thoạt nhìn rất thương yêu con gái của mình, không
chỉ tìm cho nàng nhiều thư tịch như vậy, còn khắp nơi tìm kiếm Đan Thánh hỗ
trợ luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan, cái này cũng chưa là gì, còn hao phí
cái giá cùng tâm tư lớn như vậy, chăm chút ba cây Diêu Quang Thảo, Diêu Quang
Thảo không phải là người nào muốn trồng là có thể nuôi trồng được đâu.

Khi Diệp Mặc theo cung chủ Nghiễm Nguyên Cung đi điện tiếp khách của Nghiễm
Nguyên Cung, tại một gian phòng bị các loại cầm chế bao vây đến cực kỳ kín kẽ
của Nghiễm Nguyên Cung, đang có bốn người ngồi ở đây.

Nếu như Diệp Mặc tới nơi này, hiển nhiên sẽ nhận ra bốn người này là ai. Bốn
người này chính là Hỗn Nguyên Thánh Đế Bộc Tư Dương của Ma Tộc, Hỗn Nguyên
Thánh Đế Văn Đức Thủy của Hải Tộc, Hỗn Nguyên Thánh Đế Gia Cát Trí Thần của
Yêu Tộc cùng Hỗn Nguyên Thánh Đế Ngao Si của Long Tộc mà hắn đã gặp ở Long
cung.

– Túc Quang thật ra đối với con gái của ông ta không còn gì để nói, Diêu
Quang Thảo không thể tùy tùy tiện tiện như vậy là có thể trồng được. Chỉ là
không biết Diệp Mặc này có thể giúp ông ta luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách
Đan được hay không.

Ngao Si rất là thoải mái uống một ngụm tiên tửu nói.

– Ta ngược lại là hi vọng hắn sớm luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách Đan,
sau đó hết lòng tuân thủ hứa hẹn giữa chúng ta.

Văn Đức Thủy lại không có ngữ khí tốt như vậy, ngữ khí có chút âm lãnh.

Bộc Dương Tư trong mắt hiện lên một tia cười nhạt, cũng không nói lời nào,
nhưng một tia cười nhạt này của gã tuy rằng bí mật lại bị Gia Cát Trí Thần
nhìn thấy rõ ràng, Gia Cát Trí Thần biết Bộc Dương Tư cười nhạt không phải là
nhằm vào Diệp Mặc, mà là nhằm vào Văn Đức Thủy.

Chỉ là vừa thoáng nghĩ, trong lòng Gia Cát Trí Thần liền biết. Bộc Dương Tư
rất có thể cũng biết trên người Diệp Mặc trừ Vô Ngân Lưu Quang ra còn có những
thứ tốt khác nữa. Gã lại vô ý thức nhìn Ngao Si, phát hiện biểu cảm của Ngao
Si lại cực kỳ bình thường.

Gia Cát Trí Thần lập tức biết, chẳng những Bộc Dương Tư biết trên người Diệp
Mặc có thứ tốt, cả Ngao Si cũng biết. Văn Đức Thủy là một tên ngốc, trong lòng
sớm đã bị nhồi đầy thù hận với Diệp Mặc. Có lẽ nói gã cũng biết trên người
Diệp Mặc còn có những món đồ khác, thế nhưng thứ này so với thù hận của gã đối
với Diệp Mặc, lại chẳng là gì cả.

Nghĩ tới đây Gia Cát Trí Thần thẳng thắn làm rõ nói rằng:

– Các vị, các vị thật sự chỉ nghĩ Diệp Mặc đưa ra Vô Ngân Lưu Quang, liền
đồng ý giao Diệp Mặc cho Túc Quang?

Bộc Dương Tư cùng Ngao Si nghe Gia Cát Trí Thần nói như vậy, chỉ nhìn Gia Cát
Trí Thần một cái, đều không nói gì. Văn Đức Thủy cũng là một Hỗn Nguyên Thánh
Đế, hiện tại lời Gia Cát Trí Thần đã nói lên rõ ràng như vậy, gã lập tức tỉnh
táo lại hỏi:

– Nếu như chúng ta còn muốn những thứ còn lại trên người Diệp Mặc, thì cung
chủ Nghiễm Nguyên Cung chẳng phải là. . .

Văn Đức Thủy còn chưa dứt lời, đã hoàn toàn hiểu được, gã nhớ tới trước đó
cung chủ Nghiễn Nguyên Cung nói:

– Nếu như Diệp Mặc luyện đan thất bại, y nhất định sẽ yêu cầu Diệp Mặc bồi
thường, đồng thời đưa Vô Ngân Lưu Quang cho bọn họ. Chỉ yêu cầu có thể được
một chiếc lá của Thanh Liên. Nếu như Diệp Mặc luyện đan thành công, y cũng sẽ
khuyên bảo Diệp Mặc đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, nhưng bởi vì Diệp Mặc hỗ trợ
luyện đan, gã muốn giữ lại cho Diệp Mặc một mạng.

Bản tính của cung chủ Nghiễm Nguyên Cung gã há có thể chưa nghe nói qua? Với
bản tính của cung chủ Nghiễm Nguyên Cung, không có khả năng bởi vì Diệp Mặc
luyện đan thành công, sẽ có ơn liền báo đáp, muốn giữ cho Diệp Mặc một cái
mạng.

Nói cách khác vô luận Diệp Mặc luyện đan thành công hay thất bại, cung chủ
Nghiễm Nguyên Cung đều sẽ lấy Vô Ngân Lưu Quang ra đưa cho bọn gã. Thế nhưng
sẽ không giao ra Diệp Mặc.

Cung chủ Nghiễm Nguyên Cung tại sao phải không chế được Diệp Mặc? Hiển nhiên
là bởi vì đồ vật trên người Diệp Mặc. Diệp Mặc có thể nghịch thiên như vậy,
trên người tuyệt đối có đồ vật phi thường tốt. Nhưng cung chủ Nghiễm Nguyên
Cung hình như xem nhẹ Diệp Mặc, với tu vi của Diệp Mặc, cung chủ Nghiễm Nguyên
Cung muốn ăn chắc hắn, tựa hồ khả năng vẫn không lớn.

Thấy Văn Đức Thủy cũng hiểu được, Gia Cát Trí Thần mỉm cười nói rằng:

– Túc Quang đánh giá thấp Diệp Mặc. Ông ta cho rằng một Đạo Nguyên Thánh Đế
như Diệp Mặc, nhất định là dễ như trở bàn tay. Ông ta cho là chúng ta chưa bắt
được Diệp Mặc, chỉ là vì tìm không được Diệp Mặc ở chỗ nào, tin rằng rất nhanh
ông ta sẽ nhận được một niềm vui bất ngờ.

Bộc Tư Dương gật đầu nói:

– Bí mật trên người Diệp Mặc kia tuyệt đối không phải một chút, trừ phi có
vật hỗn độn ra, nói không chừng còn có những thứ khác nữa.

– Vật hỗn độn?

Văn Đức Thủy kinh ngạc hỏi, ông ta chỉ là suy đoán trên người Diệp Mặc có thứ
tốt, còn thật không ngờ trên người Diệp Mặc có vật hỗn độn.

Ba Thánh Đế còn lại đến bây giờ mới biết Văn Đức Thủy còn chưa rõ là chuyện gì
xảy ra, Bộc Dương Tư âm thầm lắc đầu chủ động nói:

– Trước đây trên hội đấu giá tại Long cung Diệp Mặc đã bán ra một lọ Hỗn độn
khí, Hỗn độn khí chỉ có Hỗn độn bảo vật mới có thể chứa được, Diệp Mặc có thể
tùy thời lấy ra Hỗn độn khí, điều đó đã nói lên hắn khả năng là có Hỗn độn bảo
vật.

Ngao Si gật đầu nói:

– Ta cũng sau khi chuyện xảy ra mới nhớ tới, nếu như bình ngọc Diệp Mặc đưa
cho Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế kia là vật hỗn độn, thì giá trị bình ngọc còn
cao hơn cả hỗn độn khí. Trên thực tế sau khi ta nhìn thấy, hắn chỉ dùng Vô
Thượng cấm chế bao lấy đám khí hỗn độn kia đưa vào bình ngọc mà thôi. Nói cách
khác, dù cho không cần bình ngọc kia, đám khí hỗn độn cũng sẽ không tiêu tán.
Bình ngọc kia chỉ là một vật trang trí.

– Vậy cũng không thể nói hắn chắc chắn có vật hỗn độn ah?

Văn Đức Thủy nhíu mày hỏi, gã hình như đã rõ ràng chút ít, thế nhưng vẫn chưa
hoàn toàn lý giải được. Nhưng sau khi gã nói câu này xong, gã cũng đã hoàn
toàn hiểu ra.

Cho dù là tông sư trận pháp cao cấp nhất, nếu như không có pháp bảo hỗn độn,
cũng chỉ có thể dùng Vô Thượng cấm chế và trận pháp để cầm cố đám khí hỗn độn
lại. Hơn nữa thu lại thì vẫn không thể thu quá nhiều, một khi quá nhiều, cho
dù là trình độ trận pháp có cao tới đâu cũng hết cách.

Diệp Mặc nỡ lòng lấy ra một lọ khí hỗn độn, điều đó đả nói lên hắn khẳng định
là vẫn còn, cũng giống như Bộc Tư Dương, Huyền Hoàng khí trên người tuyệt đối
cũng không phải chỉ một hồ lô.

Tuy rằng trên người Diệp Mặc vẫn còn khí hỗn độn, cũng không chắc chắn nói lên
rằng trên người Diệp Mặc khẳng định là có pháp bảo hỗn độn, thế nhưng chí ít
cò khả năng này.

Quả nhiên Văn Đức Thủy vừa nghĩ tới đây, Gia Cát Trí Thần đã nói:

– Tuy rằng không cách nào nói rõ trên người Diệp Mặc nhất định có vật hỗn
độn, thế nhưng khả năng này là có. Túc Quang kia là người không có lợi thì
không làm. Ông ta bằng lòng giúp chuyện lấy Vô Ngân Lưu Quang ra, thế nhưng
không giao Diệp Mặc ra, hiển nhiên cũng phải đoán trên người Diệp Mặc có thứ
tốt, về phần có phải là ông ta cũng nghĩ trên người Diệp Mặc có bảo vật hỗn
độn hay không, chúng ta lại không dám khẳng định.

Văn Đức Thủy triệt để hiểu được, vô luận Diệp Mặc có thể luyện chế Diêu Quang
Luyện Phách Đan hay không, Túc Quang cũng sẽ không giao Diệp Mặc ra, Diệp Mặc
dưới sự khống chế của ông ta, nói như thế nào thì cũng đều tùy vào ông ta cả.
Cái không hay duy nhất, chính là ông ta đã đánh giá thấp bản lĩnh của Diệp Mặc
rồi.

– Chẳng lẽ Túc Quang kia cũng đoán được trên người Diệp Mặc có bảo vật hỗn
độn?

Văn Đức Thủy sau khi hiểu ra lại lập tức hoỉ.

Bộc Dương Tử lắc đầu nói rằng:

– Chưa chắc, khả năng này có, nhưng lại không nhất định. Cũng có thể ông ta
muốn có một vật khác trên người Diệp Mặc, thế nhưng vô luận là vật gì, có thể
làm cho Túc Quang ham muốn, cũng sẽ không đơn giản.

– Ta thấy không bằng như vầy, chúng ta gọi Túc Quang tới, trực tiếp nói cho
ông ta biết Diệp Mặc không phải kẻ một mình ông ta có thể giữ lại được. Trực
tiếp chỉ rõ thứ trên người Diệp Mặc, mọi người chia đều. Nhỡ đâu lại để cho
Diệp Mặc đi mất, đó không phải là chuyện tốt gì.

Văn Đức Thủy nói, gã sợ nhất là Diệp Mặc đào tẩu.

– Diệp Đan Thánh, không biết ngươi luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan kia
có mấy phần nắm chắc? Ta chỉ có một cây Diêu Quang Thảo, lỡ như lại luyện chế
thất bại. . .

Trong điện tiếp khách cực kỳ trang nhã, Túc Quang sau khi tự mình rót cho Diệp
Mặc một chén tiên trà xong, cẩn thận dò hỏi.

Diệp Mặc trầm mặc chỉ chốc lát, bỗng nhiên nói rằng:

– Ta có tám phần mười nắm chắc. . .

– Cái gì?

Túc Quang tay hơi rung đông một chút, thiếu chút nữa ngay cả nước trà torng
chén cũng sóng sánh một chút, trong mắt của ông ta tràn ngập vẻ kinh ngạc vui
mừng.

Lão bỗng nhiên có chút hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu của bọn người Ngăo Si, đó
là bởi vì lão cũng biết luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan cần Hỗn Độn Sinh
Cơ. Diệp Mặc có tỷ lệ nắm chắc lớn như thế, đã nói lên rằng Diệp Mặc rất có
thể có Hỗn Độn Sinh Cơ, có bảo vật Hỗn Độn Sinh Cơ, tuyệt đối sẽ không kém gì
Hỗn Độn Thanh Liên.

Diệp Mặc có Hỗn Độn Sinh Cơ ông ta cũng không kỳ quái, vũ trụ tinh không vạn
vật có linh tính, hỗn độn vật càng có linh tính hơn. Bình thường thần tiên
linh vật càng cao cấp, đều sẽ chủ động tìm kiếm Đan Thánh hiểu chúng nhất để
nhận chủ. Cho nên, Đan Thánh có được thiên tiên bảo vật, so với người bình
thường càng nhiều lại càng đẽ dàng hơn. Diệp Mặc là đệ nhất Đan Thánh trong hư
không, tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, tại Hư Thị ông ta đã dò hỏi rồi.

Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, trong miệng lại chậm rãi nói rằng:

– Cung chủ có điều không biết, phương thuốc của Diêu Quang Luyện Phách Đan
thực ra còn thiếu một loại sức sống, hơn nữa còn là Hỗn Độn Sinh Cơ, ta cũng
là nhìn thấy trong một phương thuốc dân gian cổ xưa. Hỗn Độn Sinh Cơ không
phải là thứ người bình thường có thể có được, sở dĩ ta dám nói có thể luyện
chế thành công loại đan dược này, là vì ta biết có một loại sức sống có thể
thay thế Hỗn Độn Sinh Cơ.

Cung chủ Nghiễm Nguyên Cung này sau khi nghe Diệp Mặc nói vậy, nhất thời như
ngồi xe trượt vậy, tâm tình trong nháy mắt một lần nữa rơi xuống đáy vực.

Qua một hồi lâu, ông ta mới vô ý thức hỏi:

– Là sức sống gì vậy?

Diệp Mặc cảm thán một tiếng nói rằng:

– Năm đó khi ta ở Tu Chân Giới, tiến vào hư không, trong một cơ hội ngẫn
nhiên lấy được một đám Hư Không Sinh Cơ Tủy có bảy màu. Mà trong phương thuốc
dân gian cổ xưa kia, phải thêm Sinh Cơ vào, vừa hay có thể dùng Hư Không Sinh
Cơ Tủy để thay thế, cho nên ta nói cung chủ không cần phải lo lắng.

Cung chủ Nghiễn Nguyên Cung nhất thời sửng sốt, Hư Không Sinh Cơ Tủy còn có
thể thêm vào phương thức của Diêu Quang Luyện Phách Đan sao? Hư Không Sinh Cơ
Tủy tuy rằng trân quý không gì sánh được, nhưng dù sao cũng là vật cấp thấp
trong giới vực hư không, Diệp Mặc lấy ra luyện đan, cũng không lạ gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.