Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2216: Đạo Nguyên đỉnh cao. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2216: Đạo Nguyên đỉnh cao.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2214 : Đạo Nguyên đỉnh cao.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2214 : Đạo Nguyên đỉnh cao.

Cừu Nhưỡng cùng Tiểu Băng Sâm vừa đi vài bước, đã nhìn thấy Vô Ảnh cười lớn đi
tới.

– Vô Ảnh, ngươi muốn chết hả, chúng ta ở chỗ này là trộm đồ đấy, ngươi còn
dám cười to?

Tiểu Băng Sâm không chút khách khí quát lớn một câu.

Vô Ảnh vậy mà cực kỳ rộng lượng khoát khoát tay nói rằng:

– Ta sớm đã nhìn thấy hai người các ngươi, để ý như vậy làm chi, ta đã dùng
thần thức đảo qua, nơi này không có ai cả. Hắc hắc, sau này hai người các
ngươi hãy theo Vô Ảnh đại ca lăn lộn đi. Ta đã là Thần Thao, hơn nữa còn là
Thần Thao phi thường lợi hại, hâm mộ đi.

Vô Ảnh xác thực là đắc y không gì sánh được, nó không chỉ thăng cấp Thần Thao,
hơn nữa còn là Thần Thao trung kỳ, chỉ thiếu chút nữa tới hậu kỳ. Thiên Ly Quả
thật sự là nghịch thiên nha, quá nghịch thiên.

– Đừng kêu, ngươi có lợi hại hơn nữa, lão đại một cái tát cũng có thể cho
ngươi hóa thành tro bụi.

Tiểu Băng Sâm xem thường nói.

– Ta cũng không phải so với lão đại, trừ lão đại, ngươi tùy tiện tìm một
người đến so với ta thử xem? Xem ai hóa ai thành tro bụi?

Vô Ảnh chẳng có gì lo lắng nói.

Tiểu Băng Sâm không hề để ý tới Vô Ảnh, lấy ra một cái hộp ngọc nói rằng:

– Chúng ta tranh thủ thời gian thu thập một ít Hồn Thiên Bàn Long Quả sau đó
lập tức ra ngoài.

– Gấp cái gì, chờ ta ăn chút Hồn Thiên Bàn Long Quả nữa đã, mặc dù không có
mùi vị gì cả, có chút ít còn hơn không.

Vô Ảnh trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng càng đắc ý hơn. Thiên Ly Quả
chỉ có một mình nó ăn được, Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng hai cái đứa ngốc này
khẳng định không biết Thiên Ly Quả ở chỗ nào. Nó tuyệt đối sẽ không nói cho
hai đứa này, đợi lát nữa gặp lão đại, chỉ có nó lấy ra Thiên Ly Quả, thì lão
đại khăảng định là sẽ nhìn nó với cặp mắt khác xưa.

– Còn gấp cái gì? Ngươi biết chúng ta tiến đến đã bao lâu rồi chưa? Đã ba
mươi năm.

Tiểu Băng Sâm không khách khí chút nào với Vô Ảnh.

Cừu Nhưỡng bỗng nhiên nói rằng:

– Trong này còn có. . .

Vô Ảnh không đợi Cừu Nhưỡng nói hết lời, nhanh chóng cắt đứt lời Cừu Nhưỡng
nói:

– Vậy mau đi thôi. Ta hình như cảm giác được có người tới đây.

Tu vi của Cừu Nhưỡng cùng Tiểu Băng Sâm đều kém hơn Vô Ảnh. Hiện tại Vô Ảnh
nói hình như nghe được có người tới đây, hai người bọn họ nào còn dám có nửa
phần do dự, mau chóng theo sát Vô Ảnh vội vã trở về.

Thế nhưng ba đứa đến nơi đã vào lúc nãy đều há hốc mồm, ở đây chẳng có cái cửa
nào cả. Ba đứa bọn nó khi vào bởi vì bị trái cây đỏ rực trước mắt hấp dẫn, vậy
mà không có phát hiện vào rồi thì không ra được.

– Làm sao bây giờ?

Cừu Nhưỡng đã sớm quên chuyện Thiên Ly Quả, có chút lo lắng nói.

– Đừng nhúc nhích, ta khẳng định chúng ta chính là vào từ nơi này, hiện tại
cái duy nhất chúng ta có thể làm chính là ở chỗn này chờ lão đại. đọc truyện
mới nhất tại .

Tiểu Băng Sâm lập tức nói.

Cừu Nhưỡng nói lắp nói rằng:

– Thế nhưng vừa nãy Vô Ảnh đại ca nói đã có người đến.

Cùng lúc đó, Diệp Mặc đang đứng ở trên tảng đá lớn bỗng mở mắt, khí tức Long
vận vờn quanh ở bên cạnh hắn trong nháy mắt đã tỏa ra càng rộng.

Diệp Mặc trong lòng tràn ngập mừng rỡ, thời gian ba mươi năm, hắn vậy mà đã
khiến tu vi của mình trực tiếp thăng tới Đạo Nguyên đỉnh cao, chỉ thiếu chút
nữa sẽ viên mãn.

Sau cơ duyên tại cầu Luân Hồi ở U Minh Giới, hắn vậy mà lại một lần nữa có
được Đạo Vận Long Khí. May là trên người hắn còn có chút thần tinh cùng thần
linh mạch, bằng không hắn cho dù là có được Đạo Vận Long Khí, cũng không cách
nào trong thời gian ba mươi năm mà tới Đạo Nguyên đỉnh cao được.

Tam Sinh Quyết này cắn nuốt thần tinh cùng thần linh mạch cũng quá mức hung
tàn. Hơn nữa càng về sau, hắn cần tài nguyên càng nhiều. Hiện tại hắn chỉ
thăng cấp đến Đạo Nguyên đỉnh cao, cũng đã dùng hết hầu như tất cả tài nguyên.
Trên người nhiều thần tinh như vậy, hiện tại ngay cả một trăm triệu cũng không
có. Đây là còn may vì tại Hư Thị hắn đã phát tài được chút ít, bằng không cho
dù là muốn thăng cấp, cũng không có tài nguyên.

Cứ theo đà này, hắn không biết năm nào tháng nào mới có thể vấn đạo Hỗn
Nguyên. Nhưng trong khoảng thời gian thăng cấp từ Đạo Nguyên đến Đạo Nguyên
đỉnh cao này, thật ra cho hắn nhắc nhở cực lớn. Hắn phải không ngừng thu thập
thần linh mạch cùng thần tinh mới được, bằng không cho dù là hắn được cơ duyên
Hỗn Nguyên, cũng không cách nào thăng cấp được.

Cảm thụ được tu vi Thần Nguyên so với Đạo Nguyên hậu kỳ còn mạnh mẽ hơn rất
nhiều, đồng thời cảm thụ được thức hải của mình đã có thể hình thành thật
nhiều mảng hư không bất kỳ lúc nào, Diệp Mặc biết Thần Niệm Cửu Chuyển của hắn
lại tăng lên một bậc rồi. Lúc này nếu như lại để cho hắn và cái tên Tiêu “Đản”
kia đánh một trận, hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn tên kia nửa phần, nói không
chừng cái tên Tiêu “Đản” kia đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi.

Nghĩ đến mình có thể cùng Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh trực diện, Diệp Mặc trong
lòng cũng phải dấy lên lòng hăng hái. Hắn từng nghe nói ví dụ về Thánh Đế bước
đầu tiên chứng đạo đánh bại thậm chí giết chết Thánh Đế chứng đạo bước thứ
hai, tuy nhiên lại chưa từng nghe nói qua có Đạo Nguyên Thánh Đế bước thứ hai
có thể chống lại Hỗn Nguyên Thánh Đế bước thứ ba.

Nếu có người như thế, trong Hư Thị nhất định sẽ lưu truyền. Hắn không có nghe
được, cho thấy là không có.

Mà bây giờ, hắn có lẽ là một người duy nhất tại Đạo Nguyên Thánh Đế bước thứ
hai, mà không sợ Hỗn Nguyên Thánh Đế bước thứ ba. Không nói chuyện này ngày
sau không ai bằng, chí ít trước này chưa từng ai có.

Trên thực tế Diệp Mặc không có nghĩ sai, trong vũ trụ hư không vô tận, từ xưa
đến nay, ví dụ có thể lấy tu vi Đạo Nguyên Thánh Đế chống lại Hỗn Nguyên Thánh
Đế là thật sự không có. Bởi vì Thánh Đế bước thứ hai chứng đạo cùng Thánh Đế
bước thứ ba chứng đạo khác biệt là quá lớn, đó quả thực là kém xe một trời một
vực.

Diệp Mặc khi từ trên tảng đá lớn hạ xuống mới nhớ tới còn ba đứa đi vườn Hồn
Thiên Bàn Long Quả, mình ở đây tu luyện đã sắp ba mươi năm, ba đứa kia không
biết thế nào rồi.

Diệp Mặc trước tiên quay lại nơi hắn bố trí cấm chế kia, quả nhiên phát hiện
Vô Ảnh ba đứa vẫn chưa về. Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì cả, liền trực tiếp bước
vào cánh cửa có hình gợn sóng kia.

– Lão đại đến. . .

Cừu Nhưỡng thấy Diệp Mặc đến, trên thực tế nó nhìn chằm chằm vào chỗ bọn nó
đến lúc trước, mắt cũng không có chớp tí nào. Hiện tại Diệp Mặc vừa đến, nó
liền đã nhìn thấy.

Diệp Mặc thấy Vo Ảnh ba đứa đều bình yên vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập
tức hắn đã nhìn thấy Hồn Thiên Bàn Long Quả đỏ rực trước mắt.

– Lão đại, ta đã nói với anh mà, ở đây chẳng những có rất nhiều Hồn Thiên Bàn
Long Quả, còn có. . .

Vô Ảnh một câu còn chưa nói hết, đã nhìn thấy nó và Tiểu Băng Sâm ba đứa toàn
bộ bị Diệp Mặc quét vào trong Thế giới trang vàng.

Diệp Mặc vốn đang dự định hỏi tình hình một chút, sau đó mình cũng ngắt lấy
một ít Hồn Thiên Bàn Long Quả đi, tốt nhất là đào luôn vài cây đi. Thế nhưng
hắn còn chưa nói gì, thần thức cũng cảm giác được vườn trái cây xao động. Thần
thức của Diệp Mặc hiện tại căn bản là sẽ không kém Hỗn Nguyên, hắn lập tức
biết có người đã đến vườn trái cây. Lúc này hắn đâu còn dám tiếp tục ở lại
đây, dù cho hắn có lợi hại, cũng không nên động thủ với Long Tộc.

Hiện tại Vô Ảnh ba đứa trong vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả càn quét lâu như vậy.
Một khi bị Long Tộc phát hiện. Muốn hòa giải hầu như là không thể nào.

Cho nên Diệp Mặc trực tiếp quét ba đứa Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng,
quay đầu lại đưa tay liền xé rách không gian ở đây, lại lần nữa quay lại trong
cấm chế che đậy Long cốt ở bên ngoài.

Diệp Mặc không có vội vã đưa ba đứa Vô Ảnh ra, chỉ tiện tay thu hồi trận pháp
hắn bố trí, xoay người dọc theo lốc xoáy kia nghịch lưu mà lên. Trước đây khi
hắn xuống, khí tức bóp nghẹt của Long Khí mạnh mẽ kia xé cho hắn cả người vết
thương chầng chất. Mà bây giờ hắn nghịch lưu mà lên, cũng chỉ là một bộ quần
áo bị xé rách mà thôi. Long Khí lúc trước có thể xé rách thân thể của hắn ra
đầy vết máu, lúc này đối với hắn đã hoàn toàn không có tác dụng gì rồi.

Chỉ trong chưa tới nửa canh giờ, Diệp Mặc đã bay ra khỏi cái lốc xoáy này, lại
lần nữa vào trong tinh không. Hắn không có ngừng lại, trực tiếp Na Di một lần,
sau đó phóng ra thần khí phi thuyền thượng phẩm cấp tốc rời khỏi nơi này. Hắn
biết Long Tộc một khi phát hiện trái cây trong vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả bị
thiếu, trước tiên chính là sẽ tới nơi này kiểm tra. Tiếp tục ở lại đây, mới là
đứa ngốc.

Sau khi một lần nữa tiến vào hư không, Diệp Mặc đổi một bộ quần áo, lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm. Không chế thần khí phi thuyền thượng phẩm, hướng về nơi
xa càng đi càng xa.

Lại một ngày sau, Diệp Mặc mới thả chậm tốc độ phi thuyền. Đồng thời kêu mấy
đứa Vô Ảnh ra.

– Thu hoạch thế nào? Sao lại buồn bã ỉu xìu?

Diệp Mặc thấy Vô Ảnh phấn chấn bừng bừng, mà Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng lại
không hề vui vẻ cho lắm. Có chút nghi hoặc hỏi.

Vô Ảnh lấy ra một đống hộp ngọc nói:

– Lão đại, em lấy ba trăm quả Hồn Thiên Bàn Long Quả, còn lấy mười quả Thiên
Ly Quả về.

Diệp Mặc lập tức liền cảm thụ được khí tức mạnh mẽ từ trong những hộp ngọc
này, đặc biệt mười quả Thiên Ly Quả kia, khí tức càng mạnh mẽ.

Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng hai đứa lại chỉ lấy ra mười mấy cái hộp ngọc,
Cừu Nhưỡng thấy vẻ ngạc nhiên của Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là nói
rằng:

– Chúng em vốn muốn ngắt lấy Hồn Thiên Bàn Long Quả, Vô Ảnh gạt chúng em nói
có người đến, chúng em bị hù dọa nhanh chóng cạy ra hướng lối ra. Vừa lúc thấy
lão đại tiến đến, mang chúng em đi, không kịp tiếp tục ngắt lấy Hồn Thiên Bàn
Long Quả, cho nên chỉ có chút xíu này thôi.

Vô Ảnh lập tức dương dương đắc ý phản bác nói:

– Ta nói có người đến, các ngươi liền tin tưởng, cho thấy các ngươi đầu óc
không bằng ta. Sau này ra giúp lão đại làm việc, cứ giao cho ta xử lý là tốt
rồi. Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng còn non một chút, ở lại bên trong Thế giới
trang vàng an toàn hơn một chút.

Diệp Mặc lập tức hỏi:

– Các ngươi đi vào ba mươi năm, lại không có thời gian thu thập sao?

Tiểu Băng Sâm ủ rũ nói:

– Em cùng Cừu Nhưỡng đều bởi vì tham ăn, kết quả ăn Hồn Thiên Bàng Long Quả
bắt đầu ngủ say. Tu vi tuy rằng tăng quả lại không có lấy được bao nhiêu.

– Ôh, Vô Ảnh ngươi đã là Thần Thao?

Diệp Mặc lúc này mới cảm giác được Vô Ảnh mạnh mẽ cắn nuốt khí tức, mừng rỡ
hỏi một câu.

Vô Ảnh cười hắc hắc nói:

– Đúng vậy, lão đại, em đã sớm nói, em tư chất nghịch thiên, chỉ cần có đồ
cho em ăn, há có thể không thăng cấp?

Diệp Mặc mặc kệ Vô Ảnh, chỉ nói với Tiểu Băng Sâm rằng:

– Tiểu Băng Sâm đem toàn bộ những quả này vào trong Thế giới trang vàng. Hồn
Thiên Bàn Long Quả thì để lại một ít, đại bộ phận cất rượu cũng tốt. Thiên Ly
Quả trước tiên không nên động đến, toàn bộ đánh cấm chế lên, đặt ở bên cạnh
Khổ Trúc.

– Dạ được.

Tiểu Băng Sâm cũng đắc ý quét mắt một vòng qua Vô Ảnh, trong lòng tự nhủ ngươi
lấy được nhiều quả như vậy, cuối cùng cũng phải do ta xử lý?

Chờ Tiểu Băng Sâm đi khỏi, Diệp Mặc mới nhìn đến Vô Ảnh hỏi:

– Thiên Ly Quả cực kỳ quý giá, ngươi không có toàn bộ lấy sạch đấy chứ?

Thiên Ly Quả một vạn năm mới kết ra ba quả, có thể tưởng tượng quả này quý giá
tới mức nào. Nếu như Vô Ảnh không biết tốt xấu, lấy sạch toàn bộ những quả
này, vậy Long Tộc không điên chết mới lạ.

Vô Ảnh lớn tiếng nói:

– Lão đại anh yên tâm, em đây còn không biết sao? Em không chỉ để lại, còn để
lại mười quả, em cũng lấy đi hai mươi quả thôi mà, có mười quả bị em ăn.

Diệp Mặc không nói gì vuốt cái trán của mình, ba mươi quả bị nó một phát liền
lấy mất hai mươi quả, còn nói năng hùng hồn như thế. Đùng thấy ba mươi quả là
nhiều, trên thực tế Long Tộc vô số thành viên, nói không chừng trong hàng tỷ
người mới có cơ hội lấy được một quả. Nếu như chính mình tới, tối đa chỉ hái
đi mười quả, chừa lại hai mươi quả. Vô Ảnh thì hay rồi, để lại mười quả, còn ý
tứ là để lại rất nhiều rồi.

Ngay khi ban người vẫn còn đang nói chuyện, xa xa một luồng độn quang vạch phá
hư không mà đến, chỉ trong hơn mười lần hô hấp đã đi tới trước phi thuyền của
Diệp Mặc.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.