Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2215: Vườn cây Long Tộc đáng thương. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2215: Vườn cây Long Tộc đáng thương.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2213 : Vườn cây Long Tộc đáng thương.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2213 : Vườn cây Long Tộc đáng thương.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn đứng trên một khối Long cốt
thật lớn. Long cốt nà cũng không biết đã ở chỗ này bao nhiêu năm rồi, nhưng áp
lực cùng Long Tức đáng sợ kia vẫn dũng mãnh không gì sánh được. Đây là Diệp
Mặc đứng ở chỗ này, nếu như là một người Hóa Đạo thầm chí là Đạo Nguyên Thánh
Đế bình thường, sẽ trực tiếp bị loại áp lực này xé rách đến mẩu vụn cũng không
còn.

Diệp Mặc thở dài, hắn đã thấy phía sau Long cốt này có một cánh cửa lớn có
hình sóng gợn, những khí tức Tinh Không bị vòng xoáy hấp thu vào này, trong
vòng xoáy sau khi chuyển hóa thành Long Khí, liền trực tiếp tiến vào cánh cửa
có hình sóng gợn này.

Diệp Mặc lập tức liền biết, sau cánh cửa có hình sóng gợn này nhất định là
vườn Hồn Thiên Bàng Long Quả. Vườn Hồn Thiên Bàng Loang Quả trừ cái cửa vào
này ra, khẳng định là còn có một cửa vào khác.

Biết ba đứa Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng, Tiểu Băng Sâm tu vi quá thấp, Diệp Mặc
trực tiếp bố trí một trận pháp che đậy phía trước cánh cửa có hình sóng gợn
này, che đậy khí tức Long Uy mạnh mẽ lại, lúc này mới kêu ba đứa Vô Ảnh ra.

– Ba người các ngươi đi vào cánh cửa có hình sóng gợn này, trong này nhất
định là vườn Hồn Thiên Bàng Long Quả. Nhưng ta muốn cảnh cáo các ngươi là,
đừng đắc ý vênh váo, cũng đừng quá tham lam, còn nữa chờ lát nữa khi ra ngoài,
ngay khi ta che đậy khí tức trong trận pháp đến khi ta tới đem bọn ngươi đi
thì đừng rời đi.

Nghe Diệp Mặc nói vậy ba đứa Vô Ảnh đều kinh hãi nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Lão đại, lẽ nào anh không cùng bọn em đi vào sao?

– Ở đây Long Khí cực kỳ nồng đậm, còn kèm theo một loại khí tức Tinh Không
Long Vận, ta phải ở chỗ này cảm ngộ một chút. Nếu như các ngươi đi ra, ta vẫn
chưa đến, các ngươi ở chỗ này chờ ta một cút.

Diệp Mặc đáp.

– Lão đại, chúng em biết rồi.

Vô Ảnh sớm đã không nhịn được nói, không có thứ tốt để ăn, tu vi không thể
tăng lên, cũng không có cách nào cùng uy phong theo lão đại, khiến trong lòng
nó thật sự là khó chịu giống như bị con kiến cắn. Bằng không, Hư Thị náo nhiệt
như vậy, há có thể thiếu nó?

Thấy ba đứa Vô Ảnh tiến vào cánh cửa có hình gợn sóng kia, Diệp Mặc lúc này
mới một lần nữa trở lại dưới phần đáy lốc xoáy Long Khí kia.

Để phòng ngừa cảm ngộ của mình bị đứt đoạn, lần này Diệp Mặc ném ra tất cả
thần linh mạch, cùng với tất cả thần tinh, hắn dùng mấy thứ này bố trí một Tụ
linh tiên trận đỉnh cao. Đồng thời nói với Mục Tiểu Vận, hắn cần bế quan cảm
ngộ Đạo Vận mới.

Diệp Mặc đứng ở phía trên tảng đá lớn tren Long cốt khổng lồ. Mặc cho khí tức
mạnh mẽ cùng uy thế xé rách kia gột rửa thân thể của hắn, đồng thời không
ngừng đi cảm ngộ từng luồng Long Khí Đạo Vận đang gột rửa hắn.

Thời giam trôi đi trong lúc lơ đãng, chính Diệp Mặc cũng không biết đã qua bao
lâu. Từng luồng khí tức ẩn chứa Long Uy bị hắn dung hợp vào trong đại đạo của
mình, khiến cảm ngộ của hắn một lần nữa tăng lên.

Thần linh mạch cùng thần linh khí trên thần tinh hóa thành sương mù như có
thực thể hoàn toàn vây quanh Diệp Mặc, lúc này trong sương mù thần linh khí
bao quanh này, chỉ có khí tức Đạo Vận lưu chuyển, cũng nhìn không thấy bất cứ
bóng người nào nữa.

Theo thời gian trôi qua, thần linh mạch cùng thần tinh hoàn toàn biến mất
không thấy gì nữa, thần linh khí biến thành sương mù cũng dần dần không có vào
trong thân thể Diệp Mặc.

Thế nhưng sau khi thần linh khí hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Diệp Mặc
vẫn ở trên tảng đá lớn kia không nhúc nhích. Từng luồng khí tức Long Vận cùng
khí tức Tinh Không bị lốc xoáy hấp thư đến không ngừng vờn quanh bên cạnh hắn,
đến lúc sau đã khiến hắn hoàn toàn dung hợp trong khí tức này.

Vô Ảnh ngơ ngác nhìn từng hàng cây Hồn Thiên Bàn Long Quả, Hồn Thiên Bàn Long
Quả quả nào quả nấy đỏ rực, mới một lát khóe miệng đã chảy nước miếng, ngây
ngốc nói một câu:

– Ta muốn chết, ta muốn chết. . .

Cừu Nhưỡng cũng bị cây Hồn Thiên Bàn Long Quả tràn ngập nước mắt làm kinh ngạc
đến ngây người, nhiều Hồn Thiên Bàn Long Quả như vậy, phải ăn bao lâu mới ăn
xong ah. Trước đây nó còn nói chỉ cần một quả đã cảm thấy mỹ mãn rồi, nơi này
có bao nhiêu cái một quả? Nhưng còn chưa đợi nó tỉnh táo lại từ trong nguyện
vọng đẹp đẽ, nó đã nghe thấy Vô Ảnh nói “ta muốn chết”, vội vàng nói:

– Vô Ảnh đại ca, anh sao rồi?

Tiểu Băng Sâm vỗ vài Cừu Nhưỡng nói rằng:

– Đừng để ý tới tên này, nó nói nó muốn no chết đấy. Chỉ là quá kích động,
nói thiếu một chữ mà thôi, ngươi còn tưởng là thật nữa chứ.

Cừu Nhưỡng tương đối mà nói thì hơi thành thật một chút, nghe Tiểu Băng Sâm
giải thích giờ mới hiểu được. Vô Ảnh nói muốn no chết cũng không phải nói liều
gi. Ở đây Hồn Thiên Bàn Long Quả, mỗi một quả đều chứa đựng một lượng lớn Long
Khí cùng khí tức đại đạo Long Tộc cực lớn. Vô Ảnh cho dù là có ăn giỏi đi nữa,
cũng là có hạn. Thế nhưng với loại ham ăn như Vô Ảnh này, sao mà bỏ được không
ăn cho no? Cho nên Vô Ảnh nói muốn no chết thì cũng có chút đạo lý.

Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng vẫn còn đang nói chuyện không ngừng, Vô Ảnh đã
xông lên, tiện tay vơ lấy mấy quả Hồn Thiên Bàn Long Quả tống vào trong miệng.

Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, mỗi
người đều chiếm một cây Hồn Thiên Bàn Long Quả, không kiêng nể ngắt lấy.

Hồn Thiên Bàn Long Quả quá ngon, Long Khí sung túc, thế nhưng Tiểu Băng Sâm
cùng Cừu Nhưỡng tu vi quá kém, Tiểu Băng Sâm chỉ ăn mới một quả, Cừu Nhưỡng
chỉ ăn hai quả, đồng loạt bị Long Khí mạnh mẽ no căng không cách nào đứng lên
được. Lúc này hai người bọn họ chỉ có thể như đứa ngốc ngồi ở dưới tàng cây
Hồn Thiên Bàn Long Quả luyện hóa Long Khí, ngay cả động đậy một chút cũng
không thể động đậy được.

Vô Ảnh lại không so với Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng, nó liên tiếp nuốt vào
hơn một trăm quả Hồn Thiên Bàn Long Quả, còn vẫn chưa thỏa mãn. Hồn Thiên Bàn
Long Quả đối với người khác mà nói cũng không phải thứ vô cùng quý giá, nhiều
nhất chẳng qua chỉ tương đương với một quả thần linh quả bình thường nhất
thôi.

Thế nhưng đối với Long Tộc mà nói, Hồn Thiên Bàn Long Quả cũng cực không tầm
thường. Hồn Thiên Bàn Long Quả chứa đựng Long Khí nồng nặc, chỉ cần có thể hấp
thu loại Long Khí này, cho dù là dùng Hồn Thiên Bàn Long Quả chứng đạo cũng
không phải là không được. Có thể sử dụng Hồn Thiên Bàn Long Quả chứng đạo,
không có một người nào không phải đệ tử Long Tộc có thể hấp thu một lượng lớn
Hồn Thiên Bàn Long Quả.

Đệ tử Long Tộc bình thường, muốn dựa vào một hai quả Hồn Thiên Bàn Long Quả
chứng đạo, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Đương nhiên nếu như dùng
Hồn Thiên Bàn Long Quả thăng cấp Tiên Đế, thật ra lại có khả năng này. Hồn
Thiên Bàn Long Quả trừ trợ giúp đệ tử Long Tộc tu luyện ra, một điểm quan
trọng hơn là trợ giúp Long Tộc sản xuất tiên tửu cấp cao nhất của Long Tộc.
Bàn Long tiên tửu của Long Tộc mới là thứ càng quý giá hơn.

Vô Ảnh nuốt vào hơn một trăm quả Hồn Thiên Bàn Long Quả, vậy mà vẫn chưa thỏa
mãn, trái lại đổi một cây khác, tiếp tục cắn nuốt Hồn Thiên Bàn Long Quả.

Gần nghìn quả Hồn Thiên Bàn Long Quả bị Vô Ảnh nuốt vào, Long Khí mạnh mẽ quay
cuồng trong cơ thể Vô Ảnh, thế nhưng trong nháy mắt đã bị hấp thu vào. Long
Khí khổng lồ như thế, ngay cả loại ham ăn như Vô Ảnh cũng không thể nào tiếp
tục động vào một chút nào nữa.

Lúc này Vô Ảnh chỉ có thể cảm thụ được khí tức Đạo Vận trong thân thể mình
không ngừng tăng lên, lại tăng lên. Tầng ngăn cách giữa Tiên Thao và Thần Thao
kia, trong nháy mắt đã mở ra một cái khe.

Vô Ảnh cảm giác được lực lượng Long Khí mạnh mẽ và cắn nuốt pháp tắc từng cái
một bị nó hấp thu tới, trong lòng mừng rỡ không thôi. Nhưng khí nó phát hiện
tầng ngăn cách kia sau khi bọ đánh mở ra, Long Khí nó vừa hấp thu sẽ không đủ,
nhất thời trong lòng thầm mắng to.

Hồn Thiên Bàn Long Quả hiển nhiên không đủ để khiến nó thăng cấp đến Thần
Thao, đây cũng không phải là vấn đề số lượng.

Nếu như là lúc bình thường, Vô Ảnh nhất định sẽ tiếp tục nuốt Hồn Thiên Bàn
Long Quả, nhưng bây giờ nó đang nghĩ đến Thiên Ly Quả. Nó biết trong vườn Hồn
Thiên Bàn Long Quả vẫn còn một cây Thiên Ly Quả, Thiên Ly Quả này lại là thứ
càng quý giá hơn.

Vật kia qua mỗi một vạn năm, cũng mới kết ba quả, là thứ tốt so với Đạo quả
thông thường còn quý hơn. Hoàng Trung Lý của lão đại tốt, thế nhưng lão đại
nói thứ này ình ăn là rùa ăn lúa mạch lãng phí lương thực. Hiện tại nó đến ăn
Thiên Ly Quả bên trong vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả, chung quy không phải rùa
ăn lúa mạch chứ?

Nghĩ tới đây, Vô Ảnh cũng chẳng muốn đi quản Cừu Nhưỡng cùng Tiểu Băng Sâm
đang ngủ trên mặt đất nữa, tự mình chạy ào ào vào trong vườn Hồn Thiên Bàn
Long Quả tìm kiếm cây Thiên Ly Quả.

Vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả sắc đỏ tràn đầy, Vô Ảnh cũng không tốn bao nhiêu
thời gian đã tìm được một cây ăn quả màu xanh, một cây ăn quả này so với Hồn
Thiên Bàn Long Quả thì cao lớn hơn đâu chỉ mấy lần. Trên một cây ăn quả màu
xanh này, ít nhất cũng kết ba mươi quả.

– Đây chắc chắn là cây Thiên Ly Quả.

Vô Ảnh trong mắt nhất thời túa ra đầy sao, nó sẽ không đi gọi Cừu Nhưỡng cùng
Tiểu Băng Sâm đến, trực tiếp cuốn đi mười quả Thiên Ly Quả, nhoáng cái liền
đưa hết vào trong miệng.

Thế nhưng Vô Ảnh quên đây là Thiên Ly Quả, chứ không phải Hồn Thiên Bàn Long
Quả. Long Khí Đạo Vận mạnh mẽ cùng khí tức thiên đạo như bị cuốn ngược ra biển
rộng, điên cuồng tràn vào trong kinh mạch Vô Ảnh, trong nháy mắt đã làm kinh
mạch cùng thân thể Vô Ảnh căng cứng như một quả cầu vậy.

Lần này Vô Ảnh nhất thời hoảng hồn, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải thân thể
nó sẽ nổ tung sao?

Từng luồng Long Khí Đạo Vận bị Vô Ảnh điên cuồng hấp thu và chuyển hóa, Vô Ảnh
thân thể trời sinh để cắn nuốt, những thứ Long Khí chuyển hóa này trực tiếp
biến thành khí tức Đạo Vận của nó.

“Ầm. . .”

Khí tức mạnh mẽ phá tan một tầng ngăn cách trong đó, Vô Ảnh triệt để rơi vào
giấc ngủ say. Mà trong lúc ngủ say, khí tức của Vô Ảnh lại không ngừng tăng
lên, lại tăng lên. . .

Lúc này nếu có người tới vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả, rất dễ dàng là có thể
bắt được ba tên đang nằm ngáy o..o… Có lẽ ba tên này bởi vì nuốt Đạo quả của
Long Tộc, nhưng lại không thể không ngủ.

Thời gian ba mươi năm chóng qua như mây khói. Vô luận Diệp Mặc, hay là ba
người Vô Ảnh, đều chìm đắm trong cảm ngộ đạo pháp.

Mà Trì Uyển Thanh ở trong Thế giới trang vàng lại thăng cấp Nguyên Anh, đây là
do cô không tu luyện trong trận bàn thời gian, bằng không đã sớm không dừng
lại ở tu vi Nguyên Anh rồi. Mục Tiểu Vận sau khi trợ pháp giúp Trì Uyển Thanh
thăng cấp đến Nguyên Anh, đã hạ quyết tâm, cảm ngộ đạo pháp phía dưới Hoàng
Trung Lý. Cô biết tốc độ tu luyện của mình rất nhanh, muốn cảm ngộ đạo pháp,
nhất định phải tích lũy đầy đủ.

Tiểu Băng Sâm cùng Cừu Nhưỡng gần như là tỉnh lại cùng lúc, Cừu Nhưỡng dưới sự
trợ giúp của Hồn Thiên Bàn Long Quả, đi thẳng tới Tiên Tôn viên mãn, trở về
chỉ cần chuẩn bị lôi kiếp của Tiên Đế là được. Tiểu Băng Sâm tu vi cũng đã
vượt qua một bước dài, hai người khi tỉnh dậy lập tức liền nhớ đến Vô Ảnh.

– Băng Sâm đại ca, chúng ta ở chỗ này bao lâu rồi?

Cừu Nhưỡng câu nói đầu tiên đã hỏi vào đây thời gian đã bao lâu rồi.

Tiểu Băng Sâm tính toán một chút, lập tức kinh hoảng nói:

– Đã hơn ba mươi năm, chúng ta mau chóng tìm cái tên Vô Ảnh kia rồi lập tức
rời khỏi đây thôi. Lỡ như người của Long Tộc vào đây hái Hồn Thiên Bàn Long
Quả, vậy thì xong đời. xem tại

Cừu Nhưỡng điềm nhiên như không lắc đầu nói:

– Chắc có lẽ không trùng hợp như vậy đâu, em biết Long Tộc trăm năm mới có
thể tiến vào vườn Hồn Thiên Bàn Long Quả một lần, chúng ta mới ở đây có ba
mươi năm.

– Ngu ngốc, ai biết lần trước Long Tộc vào là lúc nào? Lỡ như đã qua sáu bảy
mươi năm thì làm thế nào?

Tiểu Băng Sâm mắng Cừu Nhưỡng một câu xong, tranh thủ thời gian lôi Cừu Nhưỡng
đi tìm Vô Ảnh.

Cừu Nhưỡng sờ sờ đầu, trong Thế giới trang vàng địa vị của nó là thấp nhất,
Tiểu Băng Sâm cùng Vô Ảnh đều là lão đại của nó, nói gì cũng không dám nói.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.