Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2209: Đệ nhất thần thông. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2209: Đệ nhất thần thông.

đọc truyện mới nhất tại .

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2207 : Đệ nhất thần thông.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2207 : Đệ nhất thần thông.

20 tỷ thần tinh, ba dòng thần linh mạch cực phẩm bị Diệp Mặc ném bên cạnh
mình, mà ngay cả một đám khí hỗn độn bị hắn thu thập lại kia đều bị hắn nắm
một bộ phận nhỏ tới.

Khí tức Đạo Vận luân hồi mạnh mẽ liên miên không ngừng có sát thân thể Diệp
Mặc, cùng Đạo Vận vốn có của hắn dung hợp lại, chậm rãi bắt đầu hoàn thiện đại
đạo của chính Diệp Mặc, những Đạo vận đại đạo này cuối cùng chậm rãi gắn liền
với Thế Giới Trang Vàng.

Thế Giới Trang Vàng tựa như đang biến đổi, tuy rằng sự biến đổi này cũng không
rõ ràng, tuy nhiên lại cho người ta một loại khí tức sinh tử luân hồi.

Thần tinh cùng thần linh mạch bị Diệp Mặc ném ra hóa thành từng luồng thần
linh khí như thác nước cuốn ngược, những thần linh khí này cùng khí tức luân
hồi liên miên không ngừng, bị Diệp Mặc hấp thu sạch không mảy may dư thừa.

Mười quả Hoàng Trung Lý đã bị Diệp Mặc hái xuống, song song dung hợp vào trong
quá trình hắn cảm ngộ và hấp thu đại đạo luân hồi.

Khí tức luân hồi càng ngày càng dồi dào, từ sông lớn biến thành đại dương quay
cuồng, phun trào không thôi. Tu vi và khí tức của Diệp Mặc không ngừng tăng
lên lại tăng lên, tựa như không có tận cùng vậy.

Uỳnh.

Thức hải cùng thân thể, xác thịt của Diệp Mặc phát sinh một tiếng giống như
tiếng nổ vang, luân hồi đại đạo rõ ràng không gì sánh được như khắc họa trong
đại đạo của hắn vậy, rõ ràng thẳng thắn.

Diệp Mặc bỗng nhiên nhấc tay, hơn mười luồng khí tức luân hồi đại đạo bị hắn
nắm ở trong tay, hắn nhấc chân lại tiến tới một bước nữa, khi hai chân hắn
hoàn toàn đứng ở tren cầu Luân Hồi, từng luồn Đạo Vận màu tím ánh kim bay lên
xung quanh hắn, vô số thần tinh cùng thần linh mạch kia hóa thành một luồng
thần linh khí trắng tinh, lao vào trong Đạo Vận của hắn, trong nháy mắt biến
mất không thấy gì nữa.

Trong Hoàng Trung Lý các loại pháp tắc thiên địa cùng quy tắc đại đạo, dần dần
cùng quy tắc thiên địa mà hắn cảm ngộ được dung hợp với nhau, mật thiết không
thể phân biệt.

Răng rắc. . .

Cũng không biết đã qua bao lâu. Khí tức luân hồi trước người Diệp Mặc bỗng
nhiên bắt đầu mờ nhạt. Có lẽ nói khí tức luân hồi cọ rửa thân thể của hắn này
đã cùng hắn dung hợp làm một thể. Không còn cái sự dâng trào cuộn trào mãnh
liệt như trước nưã. Trái lại trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Mà thần tinh, thần linh mạch, đám khí hỗn độn cùng Hoàng Trung Lý do hắn ném
ra toàn bộ đều đã hóa thành bụi bặm. Trong lúc này thần linh khí cùng Đạo Vận,
hoàn toàn chuyển hóa thành khí tức đại đạo của hắn.

Cảm giác thật mạnh mẽ, Diệp Mặc kinh ngạc tra xét tu vi của mình, đã là Đạo
Nguyên hậu kỳ.

Không nghĩ tới cầu Luân Hồi ở U Minh Giới lại cho hắn được cơ duyên lớn như
vậy, trực tiếp thăng cấp Đạo Nguyên, hơn nữa dưới loại Đạo Vận luân hồi cùng
với tài nguyên và Cây Hỗn Độn của hắn phối hợp này, nước chảy thành sông thăng
cấp Đạo Nguyên. Thậm chí còn vượt qua Đạo Nguyên sơ kỳ cùng Đạo Nguyên trung
kỳ, thẳng luôn tới Đạo Nguyên hậu kỳ.

Đây là thực lực của Đạo Nguyên sao? Diệp Mặc cảm thụ được sự mạnh mẽ từ chính
bản thân mình, mừng rỡ đồng thời còn thầm khiếp sợ. Nếu như khi mình còn đang
là Hóa Đạo, mà gặp phải một Đạo Nguyên tương đương với tu vi hiện tại của hắn,
thì căn bản là chẳng đáng nhìn tới.

Với tu vi hiện tại của hắn, những Đạo Nguyên Thánh Đế còn lại đi tới trước mặt
hắn, hắn quả thực có thể giết gọn. Cho dù là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của
Hải Tộc kia tới đây, hắn cũng có nắm chắc sẽ dễ dàng giết chết gã.

Diệp Mặc chợt nhớ tới hòa thượng kia, hòa thượng kia cả người tỏa ra kim
quang, bị hắn và Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc kia từ trong một tinh
cầu sứt mẻ đổ nát đánh ra. Tên đó là Hỗn Nguyên Thánh Đế sao? Nhưng đối phương
dễ dàng túm lấy cái cổ của Bán Bộ Hỗn Nguyên Hải Tộc kia, nếu như hiện tại
mình cùng hòa thượng kia đánh nhau. Thì sẽ thế nào đây?

Không gặp mặt cũng không cách nào nói rõ cái gì cả, có lẽ bây giờ mình vẫn
chưa bằng hòa thượng kia. Thế nhưng chờ hắn tốn một khoảng thời gian nhất
định, luyện hóa xong toàn bộ bảy cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn kia, sau đó
thăng những thần thông còn lại lên một cấp bậc nữa, đối mặt với hòa thượng
kia, hắn chưa chắc đã đánh không lại.

Diệp Mặc thu hồi tâm tư, nhìn cầu Luân Hồi vẫn tràn ngập trong sương mù xám
xịt như cũ, không tiếp tục đi lên phía trước, hắn đến để tìm kiếm Trì Uyển
Thanh. Ai biết sau khi qua cầu Luân Hồi, hắn sẽ xuất hiện ở cái chỗ nào? Lỡ
như trì hoãn thêm mấy trăm năm nữa, làm sao cứu Trì Uyển Thanh?

Diệp Mặc quay đầu lại sắp sửa rời khỏi cầu Luân Hồi, khiến hắn kinh ngạc là,
hắn chỉ đi một bước trên cầu Luân Hồi, vậy mà đường rút lui lại không còn.

Cầu Luân Hồi này quả nhiên không giống, Diệp Mặc cũng không kinh hoảng, hắn
đưa tay chém ra mấy luồng khí tức mắt thường nhìn không thây, đây chính là khí
tức luân hồi đại đạo vừa nãy hắn cảm ngộ được.

Mấy luồng khí tức luân hồi đại đạo sau khi bị Diệp Mặc chém ra, lối vào cầu
Luân Hồi vốn đã nhìn không thấy kia lần thứ hai hiện rõ ra, khi Diệp Mặc thấy
lối vào cầu Luân Hồi này, lại nhắm mắt lại, lại không lập tức rời khỏi cầu
Luân Hồi.

Mấy hơi thở sau đó, Diệp Mặc lần thứ hai đưa tay chém ra.

Tại không gian phía trước Diệp Mặc, thời gian không phải là đứng im, mà chậm
rãi đảo ngược, mắt thường nhìn không thấy, thế nhưng cái loại tang thương chảy
ngược về này lại rõ ràng không gì sánh được.

Thời gian chảy ngược về này cực ngắn, thời gian chỉ có một hơi thở, nhưng lại
giống như kéo theo toàn bộ thế giới vậy.

– Luân hồi. . .

Diệp Mặc thì thảo nói, đây là hắn dung hợp thần thông Thuấn Tức vào trong thần
thông khí tức luân hồi mới, Luân Hồi.

Lúc này thần thông Luân Hồi của hắn có lẽ thời gian chỉ có một hơi thở, thế
nhưng tương lai thì sao, chờ sau khi hắn thăng cấp Hỗn Nguyên rồi, hoặc là tại
Hỗn Nguyên hắn lần thứ hai sau khi lãnh ngộ một tầng mới rồi, thần thông Luân
Hồi của hắn sẽ không còn là một hơi thở, mà là mười hơi thở, trăm hơi thở,
thậm chí vô số năm. . .

Thần thông thật mạnh mẽ, pháp tắc thật mạnh mẽ. . .

Thần thông Luân Hồi có nguồng gốc từ Pháp Tắc Thời Gian, thế nhưng loại thần
thông này đã vượt qua cả Pháp Tắc Thời Gian, đến một trình độ đáng sợ.

Diệp Mặc tin tưởng, sẽ có một ngày, khi thần thông Luân Hồi của hắn đại thành,
thần thông Luân Hồi sẽ vượt qua Thái Sơ Thần Văn, chân chính trở thành đệ nhất
thần thông đáng sợ. Có thể trong nháy mắt khiến người ta luân hồi, có thể tại
trong chớp mắt khiến người ta hóa thành hư vô, đây là luân hồi, luân hồi đáng
sợ.

Thần thông Luân Hồi đáng sợ cũng không khiến Diệp Mặc mừng rỡ, hắn thậm chí
tràn ngập lo lắng. Ai có thể xác định người tới nơi này cũng chỉ có một mình
hắn? Ai có thể xác định không có người nào khác lĩnh ngộ được thần thông Luân
Hồi?

Nếu như hắn đối mặt một đại năng cùng không chế được thần thông Luân Hồi, thì
sẽ làm thế nào?

Điệp Mặc đánh cái rùng mình, hắn thà rằng gặp phải mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế,
cũng không muốn gặp một đại năng có thể không chế thần thông Luân Hồi.

Xuy.

Diệp Mặc chậm rãi thở dài một hơi, nhấc chân đi ra khỏi cầu Luân Hồi.

Những hồn phách ở đầu cầu Luân Hồi này hoàn toàn ngớ ra, cầu Luân Hồi sở dĩ
gọi là cầu Luân Hồi, chính là ý nói đi lên rồi sẽ không về được nữa. Đừng nói
thấy, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua ai nói lên cầu Luân Hồi rồi vẫn
có thể trở về, thế nhưng người trước mắt này lên cầu Luân Hồi rồi, còn trở về
được.

Nếu như cầu Luân Hồi muốn lên thì lên, muốn về thì về, thì còn tên là cầu Luân
Hồi gì nữa?

Diệp Mặc quét mắt một vòng những hồn phách chung quanh nơi này, cũng không để
y. Nếu là phía trước cầu Luân Hồi, hồn phách muốn tới đây luân hồi hiển nhiên
sẽ không quá ít.

Nhưng thần thức của Diệp Mặc cũng không tùy tiện quét qua, hắn vẫn muốn nhìn
xem ở đây có Trì Uyển Thanh hay không.

Chỉ vài cái hô hấp thời gian, Diệp Mặc liền cảm giác được một loại khí tức rất
quen thuộc. Một hồn phách đang run rẩy hiện ra trong thần thức của hắn, hồn
phách kia run rẩy không chịu nổi, thân thể vốn đã mong manh tựa như bất cứ lúc
nào cũng đều có thể tan rã ra.

Trì Uyển Thanh, không sai, đây tuyệt đối là hồn phách của Trì Uyển Thanh. Diệp
Mặc thậm chí cảm giác được hô hấp đều có chút ngừng trệ, hắn nghĩ không ra hắn
ôm cái thái độ thử xem mà tới đây, thật đúng là tìm được Trì Uyển Thanh. Giờ
khắc này, Diệp Mặc cảm giác chân mình nặng ngàn cân, hắn thậm chí không cách
nào di động một bước. Một cục nghẹn đặt ở yết hầu hắn, khiến hắn không cách
nào hô hấp được.

Trì Uyển Thanh tựa hồ cảm giác được thần thức của Diệp Mặc, cô vẫn không đè
nén nổi cả người run rẩy, hồn phách cô càng ngày càng yếu kém, càng lúc càng
mờ nhạt đi. Diệp Mặc, anh ấy thấy mình sao? Anh ấy thấy sao?? Mình nên làm gì
bây giờ, làm gì bây giờ?

Diệp Mặc chỉ ngưng trệ trong thời gian một cái hô hấp, một bước đã đi tới
trước mặt Trì Uyển Thanh, cùng thời khắc đo, một viên Thiên Tâm Phục Phách Đan
bị Diệp Mặc lấy ra dùng nguyên khí hóa thành một đám sương thuốc, một đám
sương thuốc này lập tức đã vây quanh Trì Uyển Thanh.

Hồn phách đã mỏng manh của Trì Uyển Thanh tại trong sương thuốc nháy mắt liền
ngưng đọng lại, thậm chí càng ngày càng lớn mạnh.

Trì Uyển Thanh run rẩy truyền ra một cái tin tức:

– Diệp đại ca, là anh đến tìm em sao?

Diệp Mặc tuy rằng lấy ra một viên Thiên Tâm Phục Phách Đan, cũng dùng Thiên
Tâm Phục Phác Đan làm ngưng thực hồn phách Trì Uyển Thanh, vẫn cảm giác được
tay mình có chút nặng nề. Hắn – một Đạo Nguyên Thánh Đế, hơn nữa còn là một
Thánh Đế Đạo Nguyên hậu kỳ, không ngờ lại phát hiện tay mình sẽ nặng trĩu, sẽ
run rẩy, có thể thấy được nội tâm kích động nặng tới mức nào.

– Ừh, Uyển Thanh, xin lỗi, ta còn tưởng rằng em đã đi, trời thương, cho ta
lần thứ hai thấy được em trước cầu Luân Hồi. Sau này em không cần lo lắng nữa,
theo ta cùng trở về, U Minh Giới không phải nơi em nên đến đâu.

Diệp Mặc cảm thụ được tin tức Trì Uyển Thanh truyền đến, trong lòng rốt cục
dịu xuống, ngữ khí cũng càng êm dịu.

Hắn cực kỳ áy náy đối với Trì Uyển Thanh, cha mẹ Trì Uyển Thanh đều đã mất ở
thành Lạc Nguyệt. Mẹ của nàng đã muốn nhìn thấy Trì Uyển Thanh một lần, thế
nhưng cuối cùng vẫn qua đời tại thành Lạc Nguyệt, cũng không thấy Trì Uyển
Thanh. Nếu như Trì Uyển Thanh hắn không cứu được, trong lòng của hắn sẽ luôn
có một vết tích không qua được.

Trì Uyển Thanh lúc này chỉ biết run rẩy, cô hoàn toàn không có cách nào biểu
đạt ra bất kỳ tin tức gì. Cô rất muốn khóc ra thành tiếng, thế nhưng cô không
có nước mắt, cũng không có thân thể, cái cô có chỉ là một hồn phách mà thôi.
Lúc này cô thậm chí có chút cảm tạ cái Hồn phách bá đạo bảo vệ cho cầu Luân
Hồi, nếu như không có cái hồn phách kia, cô có lẽ vĩnh viễn cũng không thấy
được Diệp Mặc, cô sớm đã tiến vào luân hồi rồi.

Diệp Mặc cảm thụ được Trì Uyển Thanh đang kích động, hắn không tiếp tực hỏi
Trì Uyển Thanh nữa, hắn biết cho dù là hắn dùng Thiên Tâm phục Phách Đan, lúc
này hồn phách Trì Uyển Thanh cũng cực kỳ yếu đuối, một khi bị kích thích, ai
biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Diệp Mặc cẩn thận nâng hồn phách Trì Uyển Thanh trong tay mình, lúc này mới
quét mắt một vòng các hồn phách xung quanh.

Lúc này một hồn phách cực kỳ lớn gan truyền một tin tức cho Diệp Mặc:

– Cũng bởi vì có Hồn tu tu luyện Âm Minh Thể ở chỗ này thu Minh tinh, cho nên
rất nhiều hồn phách cũng không có cách nào luân hồi.

Diệp Mặc hiểu ý của cái hồn phách này, hắn vừa quét mắt một cái liền quét đến
cái hồn tu thân thể ngưng thực nhất kia. Cái Hồn tu này chỉ cần qua một thời
gian ngắn nữa, thậm chí có thể tu luyện ra Âm Minh Thể loáng thoáng lờ mờ, xem
ra hồn tu thu thập Minh tinh chính là nó.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.