Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2207: Thế Giới Sơn. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2207: Thế Giới Sơn.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2205 : Thế Giới Sơn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2205 : Thế Giới Sơn.

Tu sĩ bận đồ đen này không chỉ mặc áo choàng tu sĩ màu đen, hơn nữa cả người
cũng có khí đen lượn lờ. Nhưng tu vi của gã kém Diệp Mặc quá xa, khi Diệp Mặc
chặn phía trước gã, gã mới giật mình phát hiện trước mắt đột ngột có thêm một
người.

– Tiền bối. . .

Tu sĩ bận đồ đen này run rẩy gọi một câu, Diệp Mặc cho dù là không dùng bất kể
uy áp gì, gã cũng có thể cảm giác được Diệp Mặc dũng mãnh hơn so với gã vô số
lần.

– Ngươi từ đâu đến, đến đây làm gì?

Khi Diệp Mặc đặt câu hỏi, thần thức của hắn đã quét đến trong túi âm hồn của
tên tu sĩ bận đồ đen này tràn đầy các loại âm hồn, nhưng lại đều là những âm
hồn cùng hồn phách tương đối cô đọng có ý thức.

Âm hồn có thể tới đây không phải là tất cả hồn phách đều không có ý thức, rất
nhiều linh hồn cùng hồn phách đều mơ tưởng từ Âm Minh Giới chuyển sang kiếp
khác, nên mới cố ý tiến vào đây. Đương nhiên cũng có rất nhiều kẻ là sau khi
đi vào, mất đi ý thức, thành những hồn phách mơ mơ màng màng.

Tên tu sĩ bận đồ đen này chuyên môn thu thập những hồn phách có ý thức này,
hiển nhiên là muốn luyện hóa thánh Khí Hồn hoặc có tác dụng khác. Diệp Mặc
phản cảm nhất là loại tu sĩ này, nếu như không phải là muốn hỏi người này mấy
vấn đề, hắn đã sớm tung ra một hỏa cầu rồi.

– Vãn bối đến từ Âm Minh Giới, tới nơi này vì muốn thu thập một ít hồn phách
dùng cho tu luyện.

Tu sĩ bận đồ đen kính cẩn đáp lại.

Diệp Mặc lập tức nhíu mày:

– Âm Minh Giới? Lẽ nào đây không phải là Âm Minh Giới?

Người đàn ông bận đồ đen này hiển nhiên không dám hỏi Diệp Mặc, nhanh chóng
đáp:

– Nơi này là U Minh Giới. Bên ngoài có rất nhiều người đều nghĩ Âm Minh Giới
cùng U Minh Giới là một. Trên thực tế. Ở bên ngoài cũng không có nhiều người
chân chính hiểu được Âm Minh Giới cùng U Minh Giới là khác nhau.

– Có khác nhau sao? Ngươi tỷ mỉ nói cho ta nghe một chut1?

Diệp Mặc lập tức biết là Tào Trạch không có nói thật với hắn. Tào Trạch đây là
lừa dối hắn không rõ sự khác nhau giữa Âm Minh Giới cùng U Minh Giới.

Đối với chuyện Chung Ly Hoắc Âm cũng không giải thích sự khác nhau giữa Âm
Minh Giới cùng U Minh Giới, Diệp Mặc thật ra lại hiểu. Chung Ly Hoắc Âm vốn là
đang đối địch với hắn, y nghe được mình căn bản là không phân biệt rõ hai giới
này, đương nhiên không sẽ chủ động lãng phí thời gian đi giải thích.

Người đàn ông bận đồ đen này nhanh chóng lấy ra ngọc giản khắc vào một chút gì
đó, đem ngọc giản giao cho Diệp Mặc.

– Ngươi dùng hồn phách tu luyện như thế nào?

Diệp Mặc quét mắt một vòng cái túi âm hồn của tu sĩ bận đồ đen này.

– Công pháp tu luyện cần dùng hồn phách ngao luyện thành Hồn Dịch, dùng Hồn
Dịch tu luyện.

Tu sĩ bận đồ đen này thản nhiên nói, hiển nhiên cho rằng đây là chuyện rất
chính đáng.

Diệp Mặc lập tức liền nghĩ đến hồn phách của Trì Uyển Thanh, người này mỗi
ngày dùng hồn phách tu luyện. Đã giết mất bao nhiêu hồn phách rồi, ai biết
rong số những hồn phách bị giết có người quen biết của mình hay không?

Cảm giác được sát khí của Diệp Mặc bốc lên, tu sĩ bận đồ đen này xoay người bỏ
chạy. Chỉ có điều là gã còn chưa có rời khỏi được một trượng, đã nhìn thấy một
quả cầu lửa bay tới, đối mặt với quả cầu lửa này, gã thậm chí ngay cả chút
năng lực phản kháng cũng không có.

Tiêu diệt tu sĩ bận đồ đen của Âm Minh Giới này xong, thần thức của Diệp Mặc
rơi vào trên ngọc giản.

Sau một lát, Diệp Mặc cũng đã hoàn toàn hiểu rõ về U Minh Giới cùng Âm Minh
Giới, nói giản đơn một chút, U Minh là một nơi luân hồi sống lại. Mà Âm Minh
Tộc giống như Yeu Tộc, Nhân Tộc vậy, thuộc về một tộc

Rất nhiều linh hồn muốn luân hồi sống lại đều sẽ bị cuốn vào U Minh Giới. Hoặc
là chính mình chủ động tới U Minh Giới. Sau khi đến U Minh Giới rồi, thì phải
đi qua cần Luân Hồi, vô luận là có ý thức hay không, chỉ cần muốn luân hồi
nhất định phải đi qua cầu Luân Hồi.

Còn có một số tu sĩ, linh hồn cùng hồn phách tương đối mạnh, những hồn phách
này có thể thông qua một số tu luyện cho thần hồn của mình lớn mạnh, thậm chí
có thể tu luyện thành Âm Minh Thể, cuối cùng tiến vào Âm Minh Giới, trở thành
người của Âm Minh Tộc. Tại U Minh có vô số hồn phách, linh hồn, vọ số hồn
phách, linh hồn này có những cái đang tu luyện, có những cái đang khắp nơi tìm
kiếm cơ duyên, thế nhưng hồn phách có thể chân chính tu luyện thành Âm Minh
Thể có thể tiến vào Âm Minh Giới dù sao cũng là số ít, đại bộ phận đều là tuôn
về hướng cầu Luân Hồi.

Cầu Luân Hồi đúng là có tồn tại, là nơi linh hồn, hồn phách luân hồi sống lại.

Diệp Mặc không tiếp tục do dự nữa, nếu như Trì Uyển Thanh muốn luân hồi, thì
nhất định sẽ đi tới trước cầu Luân Hồi. Với tính tình của Trì Uyển Thanh,
tuyệt đối sẽ không đi tu luyện công pháp Âm Minh, hoặc là lợi dụng tu luyện
công pháp quỷ tu để tiến vào Âm Minh Giới, cô nhất định là muốn luân hồi.

Diệp Mặc trước tiên liền muốn đi cầu Luân Hồi, nhưng hắn lập tức phát hiện
mình cũng không biết vị trí cụ thể của cầu Luân Hồi, mà tu sĩ bận đồ đen kia
đã bị hắn giết rồi.

Diệp Mặc đưa tay tùy ý cuốn một cái, mười mấy âm hồn đã bị hắn cuốn đến trước
mặt.

– Trong các ngươi có ai biết cầu Luân Hồi ở nơi nào không?

Ú niệm thần nthức của Diệp Mặc truyền tới, hắn tin tưởng hồn phách ở đây có
thể nghe hiểu được ý của hắn.

Một âm hồn thân thể tương đối ngưng thực cẩn thận truyền đến một tin tức nói:

– Cầu Luân Hồi không chỗ nào không có.

Cầu Luân Hồi không chỗ nào không có? Đây là ý gì?

Âm hồn thân thể ngưng thực kia dường như biết Diệp Mặc lợi hại, không đợi Diệp
Mặc tiếp tục hỏi, lại lần nữa truyền tìn tức đến:

– Bất luận âm hồn hồn phách hoặc là linh hồn nào tiến vào U Minh Giới, chỉ
cần khi nào muốn đi luân hồi, kẻ đó có thể thấy phương vị của cầu Luân Hồi,
sau đó chỉ cần dọc theo cái phương vị kia đi là được. Có những người cỉ cần đi
vài bước là đến, có những người lại cần đi mấy nghìn năm, cũng chưa chắc có
thể đến được, đây chính là cầu Luân Hồi.

Diệp Mặc đã chứng đạo, hơn nữa là Thánh Đế Hóa Đạo đỉnh cao, đương nhiên hiểu
đây là chuyện gì. Đây là pháp tắc không gian, hơn nữa còn đem pháp tắc không
gian cùng ý thức của hồn phách kết hợp lại. Một khi hồn phách có suy nghĩ muốn
luân hồi, sẽ có pháp tắc không gian xuất hiện trước mặt hồn phách này, thoạt
nhìn chỉ vài bước mà thôi là tới, trên thực tế là lướt qua vô số khoảng cách.

Thần thức của Diệp Mặc lại truyền ra một câu hỏi nữa:

– Ta muốn đi cầu Luân Hồi, lại nhìn không thấy cầu Luân Hồi, phải thế nào mới
qua được?

Khoảng cách đối với Diệp Mặc hiện tại mà nói không phải là vấn đề, pháp tắc
không gian hắn cũng hoàn toàn có thể lợi dụng. Thế nhưng hắn không biết vị trí
cầu Luân Hồi, cũng là uổng công.

Những hồn phách này toàn bột đều trầm mặc xuống, không ai biết Diệp Mặc nên
làm như thế nào để đi qua cầu Luân Hồi.

Diệp Mặc chỉ quét qua một chút cũng biết, những hồn phách cùng âm hồn này,
không có một người nào biết nên làm như thế nào để đi qua cầu Luân Hồi. Có lẽ
chỉ có khi trong lòng bọn họ muốn đi cầu Luân Hồi, lúc này mới có thể đi.

Một hồn phách đã rất là mờ nhạt bỗng nhiên truyền đến một tin tức nói:

– Ta không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, muốn đi luân hồi, tiền bối nếu như có
thể thấy thân thể của ta thì theo ta cùng đi, nếu như nhìn không thấy, ta cũng
không có cách nào giúp. . .

Cái hồn phách này sau khi nói xong, thân thể đã cực kỳ mờ nhạt càng thêm mỏng,
thần thức của Diệp Mặc chăm chú theo sau cái hồn phách mòng manh này. Một cây
cầu dài như ẩn như hiện xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc thấy
cây cầu này kinh ngạc xém chút nữa kêu lên, đây không phải cầu Niết Sinh hắn
thấy tại Thần Phần Vực sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nhưng Diệp Mặc lập tức hiểu được, đây không phải là cầu Niết Sinh, tuy rằng
thoạt nhìn rất giống cầu Niết Sinh, nhưng đúng là không phải.

Diệp Mặc thân hình trong lúc chớp động, liền biến mất vô tung vô ảnh ngay tại
chỗ, dù cho cái bóng của hồn phách kia cực kỳ mỏng manh, thần thức của Diệp
Mặc cũng rơi vào trên người y không biến mất. Chỉ cần cái hồn phách này còn,
thì đường nét của cầu Luân Hồi còn.

Mấy chục ngày sau, một cái bóng đen sì đột ngột xuất hiện trong thần thức của
Diệp Mặc, Diệp Mặc chỉ hơi chút quan tâm tới cái bóng đen sì kia, liền phát
hiện cái hồn phách lúc trước hắn chăm chú theo sát kia đã biến mất không thấy
gì nữa, mà cầu Luân Hồi cũng biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Mặc lại cũng không hề ảo não, hắn tin tưởng mình đã biết phương vị đại
khái của cầu Luân Hồi, chỉ cần hắn theo phương vị này tiếp tục đi, cuối cùng
cũng có thể tìm được cầu Luân Hồi. Huống chi, tốc độ của hắn so với tốc độ của
hồn phách kia nhanh hơn vọ số lần, chỉ cần biết vị trí cầu Luân Hồi, còn sợ
tìm không được sao?

Lúc này Diệp Mặc trái lại càng quan tâm cái bóng đen hiện ra trong thức hải
của hắn, hắn cảm giác cái bóng đen này có chút quen thuộc. Bóng đen thật lớn
như thế có chút quen thuộc, Diệp Mặc vẫn còn có chút kỳ quái.

Diệp Mặc không tiếp tục đi về hướng cầu Luân Hồi, mà tăng thêm tốc độ nhằm
phía cái bóng đen thật lớn có chút quen thuộc kia.

Bóng đen kia thoạt nhìn cũng không phải rất xa, khi Diệp Mặc muốn đi qua, thì
lại cực kỳ xa xôi. Đối với Diệp Mặc đã là Hóa Đạo Thánh Đế mà nói, bóng đen
kia cho dù là có xa đi nữa, cũng không cần bao nhiêu thời gian.

Chỉ chưa tới một nén nhang, Diệp Mặc đã đi tới ngoại vi bóng đen này. Đây
không ngờ lại là một ngọn núi khổng lồ không gì sánh được, ngay cả Diệp Mặc
cũng không cảm thấy được giáp ranh ngọn núi khổng lồ này rốt cuộc là ở nơi
nào.

Diệp Mặc đứng ở phía trước ngọn núi khổng lồ này trong lòng nghi hoặc không
ngớt, hắn làm sao có thể có cảm giác quen thuộc đối với một ngọn núi?

Lại đi vài bước nữa, Diệp Mặc đi tới chân núi này, song song biến hóa ra bàn
tay to bằng thần nguyên, hắn muốn đem ngọn núi khổng lồ này bóp xuống một
miếng xem xem. Nhưng khi tay hắn chộp đến ngọn núi khổng lồ này, sắc mặt lập
tức biến đổi, lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.

Đây là Thế Giới Sơn, tuyệt đối không sai, đây tuyệt đối là Thế Giới Sơn.

Diệp Mặc cũng phi thường rõ ràng, cái Thế Giới Sơn trước mắt này khẳng định
không phải cái Thế Giới Sơn trước đây hắn thấy tại Vẫn Chân Cấm Địa kia. Cái
Thế Giới Sơn trước mắt này so với cái Thế Giới Sơn ở Vẫn Chân Cấm Địa kia
không biết phải lớn hơn bao nhiêu lần, nhưng hai tòa Thế Giới Sơn trừ kích cỡ
bất đồng ra, cấu tạo thành phần là hoàn toàn như nhau.

Đây mới là Thế Giới Sơn chân chính, Diệp Mặc kích động bay xuống mặt trên của
Thế Giới Sơn, hắn quyết định mang Thế Giới Sơn này đi. Hắn cần Thế Giới Sơn
này để luyện chế lại huyết mạch cho Thánh Đạo Tàn Giới một lần, tu sửa Thánh
Đạo Tàn Giới.

Diệp Mặc tin tưởng với hắn đã là Hóa Đạo đỉnh cao, tu vi gần viên mãn, tòa Thế
Giới Sơn này cho dù là có lớn đi nữa, hắn muốn luyện hóa một bộ phận, lại lợi
dụng trận pháp thu vào Thế Giới Trang Vàng cũng không có vấn đề gì.

Khi Diệp Mặc bắt đầu luyện hóa tòa Thế Giới Sơn này, mới biết mình ngây thơ cỡ
nào. Mười ngày sau, Diệp Mặc cũng biết, hắn cho dù là có luyện hóa trăm vạn
năm cũng không thể nào luyện hóa Thế Giới Sơn này dù chỉ một chút, cũng không
thể nào lợi dụng bất cứ cái trận pháp gì để lấy đi tòa Thế Giới Sơn này.

Không phải nói Thế Giới Sơn này không phải Thế Giới Sơn thật, đây xác thực
đúng là Thế Giới Sơn, thế nhưng cái Thế Giới Sơn này quy tắc lại không được
đầy đủ, căn bản không có khả năng luyện hóa.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.