Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2196: Muốn lấy quầy hàng của Diệp Mặc. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2196: Muốn lấy quầy hàng của Diệp Mặc.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2194 : Muốn lấy quầy hàng của Diệp Mặc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2194 : Muốn lấy quầy hàng của Diệp Mặc.

– Mạc Phó là hắn giết?

Thiếu bảo chủ Lâu Thái khiếp sợ nói một câu, lập tức lại chợt nói:

– Khó trách Tư Đồ Hoành muốn ở trước mặt ta gây xích mích ly gián, muốn cho
ta xuất đầu tìm hắn phiền phức.

Tất cả mọi người hiểu ý tứ của Thiếu bảo chủ Lâu Thái, Tư Đồ Hoành nói Thánh
Đế Nhân Tộc kia chỉ vì luyện đan quen được Hình Hồng cùng Không Hãn Thánh Đế.
Nếu đúng như vậy, thì trong mắt Ảnh Hư Bảo, thật đúng là không là gì cả. Cho
dù là Thiếu bảo chủ đánh đuổi đối phương, đối mặt Thiếu bảo chủ của Ảnh Hư
Bảo, đối phương cũng không thể nào phản kháng.

– Thiếu bảo chủ, ta cảm thấy Mạc Phó là do người nọ giết, Tư Đồ Hoành hẳn là
không biết. Nếu như Tư Đồ Hoành biết là do Thánh Đế Nhân Tộc kia giết, cho dù
là hắn quen biết Thiên Thụy Thánh Đế, Tư Đồ Hoành cũng sẽ không để cho hắn an
ổn ở chỗ này.

Hóa Đạo Thánh Đế tên Tu Mão bên cạnh Thiếu bảo chủ kia nói.

Thiếu bảo chủ gật đầu:

– Nếu đã biết lai lịch của hắn, chúng ta kêu hắn nhường ột chút cũng có thể.
Có lẽ để lại một miếng đất nhỏ cho hắn là tốt rồi, tối đa bổ sung một chút
thần tinh cho hắn thôi. Một Đạo Nguyên Thánh Đế của Nhân Tộc, trong mắt ta
thật cũng không là gì cả.

Thiếu bảo chủ nói ra những lời này rất là bình thường, Nhân Tộc địa vị thấp,
không có gì đáng lo. Cho dù chủ cửa hàng kia là một Đạo Nguyên Thánh Đế, dù có
quen biết Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Không Hãn cùng Đạo Nguyên Thánh Đế Hình
Hồng, thế nhưng đứng trước Ảnh Hư Bảo vẫn chẳng là gì.

Cho nên sau khi Thiếu bảo chủ nói ra những lời này, Đạo Nguyên Thánh Đế họ Hề
kia cùng Hóa Đạo Thánh Đế Tu Mão cũng không có phản đối. Nữ Đạo Nguyên Thánh
Đế Phổ Hậu Hân kia thì nói rằng:

– Thiếu bảo chủ, ta cảm thấy chúng ta vẫn không nên đi nhiều chuyện. Thánh Đế
Nhân Tộc kia thật sự chỉ có chút sức mạnh, thì Tư Đồ Hoành sẽ không mượn danh
nghĩa anh ra tay.

Cô sở dĩ nói như vậy, là bởi vì đáy lòng cô đối với Diệp Mặc có một loại kiêng
kỵ rất sâu. Tình huống cụ thể trước đây khi Diệp Mặc cùng Mạc Phó tranh đấu,
cô không thấy. Thế nhưng trận kỳ Diệp Mặc để lại trong hư không. Cô lại nhìn
thấy rõ ràng. Cái đó cho thấy Diệp Mặc đã mượn trận pháp đánh chết Mạc Phó.
Diệp Mặc sở dĩ mượn trận pháp, chính là nói thực lực của hắn không bằng Mạc
Phó.

Một người thực lực không bằng Mạc Phó, cuối cùng lại lợi dụng các loại thủ
đoạn, đánh chết Mạc Phó, lại không biết tại quản trường Đạo Quả Tháp chiếm
được một vị trí bắt mắt như vậy bày quầy bán hàng nguy hiểm thế nào sao? Nhưng
cô đã khuyên bảo Thiếu bảo chủ rồi, huống chi, cô cũng không phải là người của
Ảnh Hư Bảo, mà là người của Thương Hư Đạo Dịch Hội. Nên nói đã nói là được
rồi, còn Thiếu bảo chủ làm như thế nào thì đó là chuyện của Thiếu bảo chủ.

Nghĩ tới đây Phổ Hậu Hân liếc mắt nhìn ông già Đạo Nguyên họ Hề một cái. Trong
lòng có chút không cho là đúng. Tuy rằng người này cũng là Đạo Nguyên Thánh
Đế, thế nhưng phần lớn thời gian ông ta đều bế quan. Rất nhiều chuyện không
hiểu rõ bằng người khác, có lẽ nói ông ta cho rằng bảo chủ của Ảnh Hư Bảo thực
lực lớn mạnh, cho dù là Thánh Đế Nhân Tộc này có nghịch thiên thế nào cũng
không thể nào làm gì được Ảnh Hư Bảo.

Lâu Thái cười nói:

– Phổ trưởng lão, cô yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không liên lụy đến
Thương Hư Đạo Dịch Hội, hơn nữa có một cửa hàng như vậy, chúng ta lần này
tuyệt đối sẽ thu hoạch cực lớn. Tư Đồ Hoành cũng chưa chắc thực sự là gây xích
mích ly gián, gã cũng không dám không nể mặt cha ta. Hơn nữa, Tư Đồ Hoành kia
từ chỗ Hình Hồng lấy được bao nhiêu lợi ích còn thiếu hay sao? Gã ngại đắc tội
Hình Hồng cũng là bình thường. Cứ xem ta đi.

Thấy Thiếu bảo chủ mang theo mấy người đi hướng cửa hàng Lạc Nguyệt Đạo Quả,
Phổ Hậu Hân chỉ có thể cùng đi theo tới.

Sở dĩ bây giờ Diệp Mặc còn ở đây một mình. Là bởi vì hắn nhờ mấy người Tiên Vu
Học cùng Cổ Bích Doanh hỗ trợ đi Hư Thị chọn mua các loại tài liệu kiến tông.
Vì để mấy người không bị thiệt thòi, Diệp Mặc còn bảo Áo Hách đi cùng.

Mặc dùng nói Hình Hồng lực mạnh đang trợ giúp bọn họ, thế nhưng rất nhiều thứ
vẫn cần phải tự mình đi chọn mua. Bởi vì sau khi Đạo Quả Tháp đóng, Diệp Mặc
dự định thu xong Đạo Quả rồi đi, không có thời gian đi Hư Thị chọn mua đồ.

Diệp Mặc từ trong cửa hàng của hắn mới vừa đi ra đến, đã nhìn thấy Phổ Hậu
Hân. Dù cho Thiếu bảo chủ của Ảnh Hư Bão đi ở đằng trước, nhưng Diệp Mặc chỉ
nhận ra Phổ Hậu Hân. Trước đây khi hắn tham gia Thương Hư Đạo Dịch Hội, nữ Đạo
Nguyên Thánh Đế này là người chủ trì Thương Hư Đạo Dịch Hội.

Về phần Thiếu bảo chủ của Ảnh Hư Bảo đi ở đằng trước, Diệp Mặc trực tiếp lờ
đi.

– Vị Nhân Tộc tiên hữu này hẳn là một Đan Thánh? Không biết xưng hô như thế
nào? Ta tới từ Ảnh Hư Bảo, cũng là Thiếu bảo chủ của Ảnh Hư Bảo.

Lâu Thái nói cũng khách sáo, thậm chí còn chắp tay một cái tiên lễ.

Diệp Mặc lập tức liền cho rằng Lâu Thái tới là để nhờ hắn luyện đan giúp, cũng
chắp tay nói:

– Ta là Diệp Mặc, Thiếu bảo chủ có phải là muốn nhờ ta hỗ trợ luyện đan
không?

Lâu Thái chỉ vào biển hiệu của Diệp Mặc cười cười nói:

– Diệp Đan Thánh lá gan thật đúng la to nha, loại biển hiệu thế này không
phải người nào cũng dám lập đâu. Tuy rằng Hình Hồng trưởng lão là đại nhân vật
của Hư Thị, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ để ý Hình Hồng
trưởng lão.

Diệp Mặc nhíu mày một cái, hắn không hiểu ý của Lâu Thái lắm. Hắn biển hiệu gì
cũng dám lập, cho dù là giả, lại liên quan gì tới Hình Hồng chứ?

Lâu Thái không đợi Diệp Mặc trả lời, lại nói tiếp:

– Diệp tiên hữu, Ảnh Hư Bảo ta bởi vì trên đường nán lại chút thời gian, cho
nên mới muộn một chút. Ngươi xem như vậy được không? Nhường một phần chỗ của
ngươi cho ta, ta trả một ít thần tinh hoặc là thứ khác cho ngươi. Đương nhiên,
nếu có người vì biển hiệu của ngươi mà tìm ngươi phiền toái, Ảnh Hư Bảo ta
cũng có thể giúp ngươi nói vài câu.

– Ngươi là tới hỏi lấy quầy hàng của ta hả?

Diệp Mặc lập tức hiểu ra Thiếu bảo chủ này có ý gì rồi, hóa ra gã đó thấy quầy
hàng của mình bắt mắt, diện tích lớn, cho nên mới muốn lấy quầy hàng.

Lâu Thái cười gật đầu nói:

– Phải, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bồi thường chút thần tinh cho ngươi. Ngươi
cắt ra một phần mười. . .

Diệp Mặc nghe đến đó cũng không có phản cảm, quầy hàng của mình rất lớn, cắt
ra một phần mười cho Ảnh Hư Bảo, kiếm chút thần tinh lại cũng không tệ. Hơn
nữa, trước đây hắn bị Mạc Phó truy sát, vẫn là Ảnh Hư Tiên tức lâu của Ảnh Hư
Bảo giúp hắn một lần. Tuy rằng hắn bỏ ra một đống thần tinh, so với mạng nhỏ
của hắn, thần tinh cũng không đáng gì.

– . . .Ảnh Hư Bảo ta muốn thu nhiều đồ, cho nên chiếm diện tích hơi lớn một
chút. Ngươi có một phần mười, hẳn cũng không tệ lắm. Diệp tiên hữu, ngươi thấy
thế nào. . .

Lâu Thái nói xong, rất có lòng tin nhìn Diệp Mặc. Gã không tin Diệp Mặc có thể
luyện chế những thần đan mà hắn nói, cái quầy hàng này của Diệp Mặc hoàn toàn
là để lừa gạt Đạo Quả của người ta.

Nếu là gạt người, chờ lát nữa tuyệt đối sẽ có xung đột. Hiện tại gã lấy thân
phận Thiếu bảo chủ Ảnh Hư Bảo cho Diệp Mặc chỗ dựa, Diệp Mặc khẳng định là
đang ước được như vậy. Dù sao đại nhân vật như Không Hãn Thánh Đế cũng không
phải lúc nào cũng sẽ ở quảng trường Đạo Quả Tháp, chờ khi Đạo Quả Tháp mở ra
bản thân Hình Hồng cũng bề bộn nhiều việc. Nhưng gã, bởi vì quầy hàng ở gần,
thì đúng là có thể hỗ trợ.

Diệp Mặc như nhìn đồ ngu mà nhìn Lâu Thái, hắn còn tưởng rằng đối phương chỉ
muốn chiếm một phần mười chỗ của mình. Không ngờ một phần mười kia là cắt ra
ình, Thiếu bảo chủ này muốn chiếm chín phần mười. Thằng ngu này sao lại có cảm
giác tự thấy mình tốt đẹp như thế? Nếu như không phải lời gã nói cũng khách
sáo, Diệp Mặc đã sớm một cước đá gã thật xe rồi.

– Không thế nào hết.

Diệp Mặc không muốn đắc tội với Ảnh Hư Bảo, lại cũng không có suy nghĩ đem
quầy hàng cắt ra một phần mười cho tên Thiếu bảo chủ ngu ngốc này.

Lâu Thái sau khi nghe Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lạnh lẽo. Gã cho là mình đã đủ
khách sáo và kiên trì lắm rồi, không ngờ Thánh Đế từ Nhân Tộc này còn chẳng nể
tình như thế. Nhân Tộc kiêu ngạo như vậy từ khi nào?

– Hề trưởng lão. . .

Lâu Thái không nói gì thêm, chỉ gọi tên Đạo Nguyên Thánh Đế phía sau kia một
câu, gã vẫn còn biết mình không phải đối thủ của Diệp Mặc.

Ông già Đạo Nguyên họ Hề đương nhiên biết ý tứ Thiếu bảo chủ, lập tức tiến lên
một bước, phạm vi mạnh mẽ trong nháy mắt đã trói chặt Diệp Mặc, song song đưa
tay liền chộp tới hướng Diệp Mặc. Trước mặt những người ở bên ngoài, uy nghiêm
của Thiếu bảo chủ là tuyệt đối phải giữ gìn.

Diệp Mặc trong khi bị trói chặt, cũng cảm giác được xung quanh thời gian tạm
ngừng, hắn lập tức biết đây là Pháp Tắc Thời Gian.

Pháp Tắc Thời Gian được cho là pháp tắc đáng sợ nhất trong tất cả các pháp
tắc, loại pháp tắc này cực khó lĩnh ngộ, một khi lĩnh ngộ được rồi, sau đó uy
lực cực lớn.

Diệp Mặc bởi vì một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Đạo Quả, đã lĩnh ngộ được Pháp Tắc
Thời Gian, nhưng Pháp Tắc Thời Gian của hắn đều là tự mình gọt giũa. Bây giờ
nhìn thấy Pháp Tắc Thời Gian của người khác, dĩ nhiên không muốn giãy thoát,
mà là nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm ngộ. Một Đạo Nguyên Thánh Đế bình thường, Diệp
Mặc thật đúng là không sợ.

Ông già Đạo Nguyên họ Hề sau khi nghe Phổ Hậu Hân nói chuyện Diệp Mặc có thể
giết Mạc Phó, đối với Diệp Mặc đã sinh lòng kiêng kỵ. Mạc Phó là Thánh Đế Ma
Tộc, tu vi thậm chí so với ông còn cao hơn. Nhưng gần đây ông lĩnh ngộ được
thần thông Pháp Tắc Thời Gian, nếu như bây giờ đối phó với Mạc Phó, ông cũng
sẽ không sợ.

Để phủ đầu Diệp Mặc, ông già Đạo Nguyên họ Hề vừa ra tay đã dùng thần thông
pháp tắc mạnh nhất của mình. Khi ông thấy Diệp Mặc ngay ở bên trong Pháp Tắc
Thời Gian của mình, ngay cả tỉnh ngộ cũng không làm được, liền biết là mình đã
xem trọng Diệp Mặc rồi. Song song đối với lời Phổ Hậu Hân nói cũng bắt đầu có
chút không cho là đúng.

Phổ Hậu Hân ở một bên bàng quan, cô cũng có chút không giải thích được, vì sao
Diệp Mặc thậm chí ngay cả một chút năng lực giãy thoát cũng không có. Dù cho
Diệp Mặc giãy thoát không xong, thế nhưng chí ít cũng có thể hiểu là mình đã
bị vây trong Pháp Tắc Thời Gian chứ? Lẽ nào cô thật đã nhìn lầm?

Thình thịch. . .

Bàn tay của Đạo Nguyên Thánh Đế họ Hề đã chụp vào cái cổ Diệp Mặc, khi tay ông
gần chạm vào Diệp Mặc, lại cảm giác cái cổ Diệp Mặc bỗng nhiên dời đi một
chút, sau một khắc ông đã chộp lên vai Diệp Mặc. truyện copy từ

Bởi vì cũng không có ý định giết Diệp Mặc, cho nên một cú này chỉ định bắt
Diệp Mặc thôi. Người khác nhìn không ra hơi chút di dịch này là cái gì, thế
nhưng cường giả Đạo Nguyên họ Hề này trong lòng lại rõ ràng như gương sáng.
Đây là di động không gian, Pháp Tắc Không Gian mạnh mẽ không gì sánh được.

Chỉ có hiểu rõ Pháp Tắc Không Gian tới một mức độ nhất định, mới có thể di
động không gian trước mắt này một cách nhẹ nhàng như vậy.

Thình thịch.

Tay Đạo Nguyên Thánh Đế họ Hề trực tiếp chộp vào trên vài Diệp Mặc, một loại
sức mạnh to lớn đến cực điểm ầm ầm tới, ông liền cảm giác năm ngón tay của
mình tê rần, lập tức một loạt tiếng răng rắc xuất hiện. Khi Đạo Nguyên Thánh
Đế này hiểu ngón tay mình đều đứt lìa hết rồi, đã nhìn thấy một cái chân to đá
vào trên mặt ông ta. Ngay cả khoảng trống để phản kháng ông ta cũng không có,
liền trực tiếp bị một cước này của Diệp Mặc đạp bay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.