Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2133 : Tiên Đế của Hỗn Độn Tinh Vực.
Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2133 : Tiên Đế của Hỗn Độn Tinh Vực.
– Tiểu Băng Sâm nói rất có thể là thật, bây giờ bốn người chúng ta tách ra,
chia nhau đi tìm linh vật.
Diệp Mặc lập tức quyết định nói.
Ở bên trong Tiểu thiên vực này, ngay cả thần thức của Thanh Như cũng có thể
nhìn thấy không sót một cái gì, chớ đừng nói chi là Diệp Mặc rồi. Cho nên bốn
người tách ra tìm, căn bản là không tồn tại vấn đề gì nguy hiểm. Tiểu Băng Sâm
tu vi thấp nhất, nhưng Tiểu Băng Sâm ở bên trong Tiểu thiên vực này hẳn là an
toàn nhất, tốc độ của nó đã bảo đảm an toàn của nó.
…
Lúc này ở tầng thứ tư của Hỗn Độn tinh vực, Ức Mặc cẩn thận phóng thần thức
ra, cô lập tức cũng cảm giác được thần thức của mình trong nháy mắt đã bị
nghiền ép không còn một mảnh, hù cho cô vội vàng thu hồi thần thức lại nói:
– Băng Du tỷ, nếu như không có tỷ, e là em sớm đã mất mạng rồi. Tại Hỗn Độn
tinh vực này, sợ là ngay cả tầng thứ nhất em cũng không vào được.
Chân Băng Du ừ một tiếng nói:
– Lúc trước ta cũng vì đi theo Diệp Mặc mới có thể tới được chỗ này, nếu
không ta cũng không tới được. Trong này khắp nơi đều là Vô Ảnh Kiêu và những
vòng xoáy không gian, chỉ vừa không cẩn thận thì sẽ ngã xuống. Công pháp thần
thức của ta, cũng là Diệp Mặc truyền thụ cho, nếu như em muốn học,ta cũng có
thể truyền thụ cho em.
Chân Băng Du có chút không quen nói ba của em cho lắm, dứt khoát trực tiếp gọi
Diệp Mặc.
– Tốt quá, đương nhiên em muốn học. Băng Du tỷ, em thấy trong này có rất ít
người phi hành, pháp bảo phi hành của chúng ta lại có thể phi hành được, có
phải là bởi vì tỷ có công pháp thần thức không?
Ức Mặc cũng không đần, sau khi cô biết vòng xoáy không gian và Vô Ảnh Kiêu, cô
đã biết muốn tránh mấy thứ này, nhất định phải có một chút dự cảm thần thức.
– Đúng vậy, công pháp thần thức ta có được gọi là…
Chân Băng Du còn chưa nói hết lời, một luồng khí thế mạnh mẽ bỗng nhiên ép
tới, luồng khí thế mạnh mẽ này ngay cả pháp bảo phi hành của cô cũng đều bị đè
ép xuống trên mặt đất.
Chân Băng Du sắc mặt đại biến, kinh hãi kêu lên:
– Tiên đế…
– Hừ. Cô gái tư chất không tệ, tầm nhìn cũng không tệ, lại có thể nhìn ra ta
là một Tiên đế, người trẻ tuổi năm đó đi cùng ngươi đâu rồi? Vậy mà có thể
biết tiến vào thế giới trong thần thức của ta, kịp thời đào tẩu.
Cùng với tiếng nói vừa vang lên, một người đàn ông mặc áo gai đã rơi vào trước
mắt Chân Băng Du và Ức Mặc.
Người đàn ông này căn bản là nhìn không ra tuổi, trên mặt không có chút biểu
lộ nào, trong mắt mang theo một tia cảm giác rét lạnh.
Chân Băng Du kinh hoàng nhìn người đàn ông áo gai trước mắt này nói:
– Ông là Vô Song tiên đế đại nhân …
– Ồ, bổn đế biến mất nhiều năm nay, một tiểu bối mà lại có thể biết danh hiệu
của ta. Bé gái tướng mạo rất được, ngay cả ta cũng rất ít gặp cô gái nào dung
mạo xinh đẹp như này. Nhận thấy ngươi tư chất không tệ, về sau làm thiếp của
ta được rồi.
Tiên đế áo gai này kinh ngạc ồ một tiếng, giọng điệu hơi chút dịu xuống.
Không ngờ đúng thật là Mộ Vô Song, Chân Băng Du sắc mặt thoáng chốc trở nên
cực kỳ khó coi. Hiển nhiên là lúc trước khi nàng và Diệp Mặc chạy ra khỏi thế
giới do thức hải của đối phương biến thành, Mộ Vô Song có biết, hiện giờ ông
ta tìm đến, chính là dựa vào một chút khí tức kia mà đến.
Nghe thấy lời Mộ Vô Song nói, kinh hãi mới rồi của Chân Băng Du trong nháy mắt
biến mất không thấy gì nữa, lập tức che chở Ức Mặc ở sau lưng nói:
– Vô Song tiên đế, vãn bối kính trọng tu vi của tiền bối. Vãn bối sớm đã có
người ngưỡng mộ trong lòng. Nếu như tiền bối cố dùng sức ép buộc, vãn bối cùng
lắm thì chết thôi.
Chân Băng Du tức giận Mộ Vô Song nói chuyện vô lễ, dứt khoát ngay cả chữ “đại
nhân” cũng tinh lược mất. Lúc này cô đã sáng tỏ tâm ý của mình, nói thẳng ra
chuyện trong lòng ngưỡng mộ Diệp Mặc, cô có thể sẽ không cảm thấy có gì phải
xấu hổ cả.
Mộ Vô Song nghe Chân Băng Du nói xong, lại càng thêm giật mình nhìn Chân Băng
Du nói:
– Lại cũng không ngờ cô là người tính cách mạnh mẽ như thế, nhưng nếu như ta
không cho cô chết, cô muốn chết cũng chết không được. Nếu cô đã biết ta là Mộ
Vô Song, còn cự tuyệt ta? Chờ ta ra ngoài, chỉ một đầu ngón tay dí chết người
cô ngưỡng mộ trong lòng kia, xem cô còn có thể nói gì?
Chân Băng Du trong lòng cười lạnh, nhưng không lên tiếng. Muốn một đầu ngón
tay dí chết Diệp Mặc? Mộ Vô Song này nằm mơ đi, Diệp Mặc bây giờ chỉ sợ một
đầu ngón tay cũng có thể dí chết Mộ Vô Song rồi. Tiên đế rất đáng gờm sao? Lúc
trước tông môn đại điển của Mặc Nguyệt tiên tông, bao nhiêu Tiên đế đến đấy
chúc mừng chứ?
– Sao, cô không tin lời ta nói?
Mộ Vô Song sầm mặt lại.
Chân Băng Du không kiêu không hèn nói:
– Nếu như Vô Song tiên đế thật sự có thể bóp chết hắn, thì lúc đó hãy đến nói
với ta lời còn lại đi nha.
– Ha ha…
Mộ Vô Song cười ha ha:
– Tu vi của cô tiến bộ thật cũng không chậm, tên tiểu tử năm đó cùng cô chạy
khỏi thế giới ta dùng thần thức biến thành kia có phải là người cô ngưỡng mộ
trong lòng không? Cho dù là tốc độ tu luyện của hắn giống như cô, cũng không
quá Tiên vương mà thôi, ta nói một đầu ngón ta dí chết hắn, còn thật không có
nói mò đâu.
Thấy Chân Băng Du chỉ cười lạnh, Mộ Vô Song trong lòng căm tức, ngữ khí trở
nên lạnh nhạt nói:
– Bổn đế sẽ giết hắn rồi đến mang cô đi, lời bổn đế nói cho tới bây giờ đều
không nói bừa, cô nói cho ta biết hắn tên là gì?
Ức Mặc đã sớm hiểu người Mộ Vô Song muốn giết là ba của cô – Diệp Mặc, lập tức
rất là khó chịu nói:
– Người Băng Du tỷ nói chính là ba của ta – Diệp Mặc, ngươi có tu vi ấy đã
nghĩ là giết chết được ba của ta, đừng có nằm mơ.
– Ngươi là con gái của hắn? (adsbygoogle = window.adsbygoogle ||
[]).push({});
Mộ Vô Song hơi nghi hoặc không hiểu nhìn thoáng qua Ức Mặc, lại nhìn Chân Băng
Du một chút. Y có chút không hiểu lắm Ức Mặc gọi người trong lòng Chân Băng Du
là ba lại gọi Chân Băng Du là tỷ là có ý gì?
– Không sai, ta chính là con gái của Diệp Mặc.
Ức Mặc lập tức tự hào nói, cô đi cùng với Băng Du đã rất nhiều năm, đã sớm
nghe nói các loại chuyện truyền kỳ về cha. Bây giờ cô tin tưởng người áo gai
trước mắt này, cho dù là Tiên đế, nếu muốn giết cha cô cũng nằm mơ đi.
– Rất tốt, hôm nay sẽ không động đến hai cô, chờ ta đem đầu Diệp Mặc đến đã,
rồi đến hỏi sau.
Mộ Vô Song nói xong, thân hình lóe lên, đã biến mất trước mặt hai người Chân
Băng Du và Ức Mặc không thấy gì nữa.
Không đợi hai người Chân Băng Du và Ức Mặc phục hồi tinh thần lại, thân hình
Mộ Vô Song lại xuất hiện lần nữa trước mặt hai người: truyện copy từ
– Nói một chút, các cô biết có tin tức gần đây của Vị Phong tiên đế không?
Chân Băng Du thấy Mộ Vô Song không có ý định mang cô và Ức Mặc đi, cuối cùng
cảm nhận đối với Mộ Vô Song cũng hơi chút tốt hơn một xíu. Bây giờ Mộ Vô Song
hỏi, lập tức trả lời:
– Vị Phong Đại Đế nghe nói đã đi Thần Phần vực rồi.
– Thần Phần vực? Đó là nơi nào?
Mộ Vô Song nhíu mày hỏi một câu, y vậy mà lại chưa từng nghe nói đến Thần Phần
vực.
– Nghe nói là một giao diện so với Tiên giới còn cao hơn, rất nhiều Tiên đế
cũng tới đó chứng đạo Thánh đế.
Chân Băng Du biết có hạn, những thứ cô biết, bây giờ toàn bộ Tiên giới cũng
đều biết rồi.
Mộ Vô Song lại sắc mặt đại biến, kinh ngạc hỏi:
– Thánh đạo giới? Là nơi Quyết Nhai tiền bối tới?
Chân Băng Du rất muốn hỏi Thánh đạo giới là cái gì, ai là Quyết Nhai tiền bối.
Nhưng nghĩ đến Mộ Vô Song ác liệt, Chân Băng Du vẫn nhịn không có hỏi.
– Cô không biết Thánh đạo giới?
Mộ Vô Song từ trong sắc mặt của Chân Băng Du đã nhìn ra Chân Băng Du cũng
không biết về Thánh đạo giới.
– Đúng, ta chưa từng nghe nói về Thánh đạo giới, chỉ là nghe nói thông đạo từ
Tiên giới đến Thần Phần vực đã bị mở ra, chỉ cần có tu vi Tiên đế, là có thể
đi Thần Phần vực chứng đạo.
Chân Băng Du đáp.
Mộ Vô Song sắc mặt lập tức bắt đầu biến hóa, y lại khôi phục đến Tiên đế đỉnh
ột lần nữa, muốn đi giết mấy người Vị Phong tiên đế để báo thù, quả thực là dễ
như trở bàn tay. Lại không ngờ Vị Phong tiên đế lại không còn ở Tiên giới nữa
rồi, mà là đi Thần Phần vực gì đó. Ở Thần Phần vực có thể chứng đạo, rất có
thể chính là Thánh đạo giới. Lúc trước khi Quyết Nhai tiền bối đưa Giác hồn
tảo cho y, đúng là có nói là đến từ Thánh đạo giới.
Nếu như Vị Phong tiên đế từ Thần Phần vực chứng đạo trở về, đây chẳng phải là
nói cho dù y bỏ ra mất chục vạn năm thời gian, kết quả vẫn bị Vị Phong tiên đế
một cái tát đập chết? Không được, phải lập tức đi Thần Phần vực ngay.
Một hồi lâu, Mộ Vô Song mới trầm giọng hỏi:
– Làm thế nào đi Thần Phần vực được?
Chân Băng Du lại không hề do dự, trực tiếp khắc lại một cái ngọc giản ném cho
Mộ Vô Song. Tuyến đường đi Thần Phần vực cô sớm đã quen thuộc trong lòng, chỉ
cần cô vừa đến tu vi Tiên đế, liền chuẩn bị đi Thần Phần vực chứng đạo.
Mộ Vô Song tiếp nhận được ngọc giản quét một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ
vui mừng nói:
– Rất cảm ơn cô, tương lai ta nhất định trở về nhận cô làm môn đệ. Đồng thời
đáp ứng cô, không giết gã người yêu nhỏ kia của cô. Ở đây có một cái ngọc
giản, làm thù lao ta trả cho cô.
Nói xong Mộ Vô Song ném ra một cái ngọc giản, lại chợt lách người, lần này là
thực sự đã biến mất không còn dấu vết rồi.
– Hừ, ăn nói lớn lối gớm.
Ức Mặc khinh thường nhìn chằm chằm nơi Mộ Vô Song biến mất, hừ lạnh một tiếng.
Chân Băng Du đương nhiên đã nghe nói về bản tính của Mộ Vô Song, Mộ Vô Song
nói thu làm môn đệ ý tứ chính là thị thiếp. Năm đó thị thiếp của y có không
ít.
– Người này năm đó cũng bởi vì quá mức càn rỡ, kết quả là bị người ta vây
giết, tương lai gặp phải Diệp đại ca, nhất định sẽ bị xử lý một trận. Ức Mặc,
đừng để ý đến y, chúng ta đi thôi.
Chân Băng Du cầm ngọc giản không thèm nhìn một cái, liền némvào bên trong
chiếc nhẫn, sau đó lại phóng ra pháp bảo phi hành của mình, muốn đi vào chỗ
sâu hơn của tầng bốn Hỗn Độn tinh vực.
Ở sâu trong tầng bốn Hỗn Độn tinh vực, đại tiên thông thường cũng không dám đi
vào, Chân Băng Du đã là Tiên vương, tuy mang theo Ức Mặc, lại cũng không cảm
giác phải cố sức bao nhiêu.
Mỗi một tầng của Hỗn Độn tinh vực tuy vô cùng to lớn, nhưng hàng năm số tiên
nhân đi vào cũng là vô số. Cho dù mấy tầng trước đó vẫn có rất nhiều nơi chưa
bị khai pháp ra, dù sao vẫn không bằng tầng sâu này. Chân Băng Du đưa Ức Mặc
đến chỗ sâu trong tầng bốn, chính là vì có thể mang Ức Mặc đi tìm được càng
nhiều thứ tốt hơn.
– Băng Du tỷ, tỷ không nhìn xem trong ngọc giản của người kia khắc cái gì
sao? Nói không chừng là đồ tốt.
Ức Mặc lại nhớ tới cái ngọc giản này, cô rất ghét Mộ Vô Song, nhưng là đồ do
một Tiên đế tặng cho, hẳn là không quá kém đi.
Lúc nói chuyện ánh mắt của Ức Mặc hai bên đảo tứ tung, Chân Băng Du bỗng nhiên
sờ đầu Ức Mặc nói:
– Ức Mặc, tại sao ta cảm thấy em giống Diệp Mặc nhỉ?
Chân Băng Du đi cùng Diệp Mặc nhiều năm, đương nhiên biết rõ bản tính của Diệp
Mặc, đó là trông thấy thứ tốt, thì người không cất bước nổi. Hiện giờ Ức Mặc
này và Diệp Mặc thoạt nhìn, gần như không khác nhau là bao.
Nói thì nói thế thôi, Chân Băng Du vẫn lấy cái ngọc giản kia ra. Thần thức của
cô chỉ tùy ý quét trên mặt ngọc giản một chút, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh
ngạc.
– Sao vậy?
Ức Mặc cũng tiến tới, thần thức quét vào.
Thanks