Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2126 : Thời gian xếp hàng dài dằng dặc.
Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2126 : Thời gian xếp hàng dài dằng dặc.
Diệp Mặc đành phải lập lại câu nói một lần nữa:
– Không sai, chúng tôi đúng là muốn đi Hư Thị.
Tiên đế này lúc này mới hiểu được, mình không có nghe lầm, y lập tức nói:
– Vậy các người đạt chỗ chưa?
– Đặt chỗ?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi, hỏi xong hắn nói thẳng luôn:
– Chúng tôi không đặt chỗ, tự bay bằng pháp bảo phi hành của chúng tôi.
Tiên đế trung kỳ này đã hiểu mấy người Diệp Mặc chẳng hiểu gì cả, ông ta có
chút không biết nói sao nói:
– Tự mình đi Hư Thị yêu cầu thấp nhất là thần khí phi hành trung phẩm, đây là
trước kia, bây giờ, một người đơn độc rất khó tiến vào Hư Thị.
Nói xong Tiên đế này còn nhìn thoáng qua ba người khác sau lưng Diệp Mặc,
trong lúc lơ đãng lắc đầu.
Diệp Mặc cũng nhìn ra tin tức hắn lấu được từ Đổng Yến kia và tình huống thực
tế ở đây có chút sai biệt, thấy Tiên đế này muốn rời đi, hắn vội vàng hỏi:
– Vị tiên hữu này, xin hỏi một chút vì sao trước kia được, còn bây giờ thì
không được?
Tiên đế này làm người cũng không tệ, thấy Diệp Mặc không hiểu, cũng giải thích
rằng:
– Bởi vì biên giới tiến về Hư Thị trong hư không, không gian quá không vững
chắc, pháp bảo phi hành thông thường giữa đường đều sẽ tan rã, chỉ có thuyền
pháp bảo to lớn mới có thể duy trì không tan rã trong loại hư không này.
– Đây là trước kia, bây giờ trên đường đi Hư Thị còn xuất hiện một vài bọn
cướp hư không. Những người này biết rõ tiến về Hư Thị đều là anh kiệt các
giới, trên người có rất nhiều thứ tốt, cho nên bình thường bọn chúng chặn trên
đường trước khi đến Hư Thị tiến hành cướp bóc. Một mình tiến về Hư Thị, cho dù
là ngươi tiếp cận Hư Thị rồi, gặp phải mấy tên cướp hư không này, cũng chỉ có
đường chết.
Diệp Mặc lúc này đã hiểu ý của Tiên đế này, xác thực mà nói Đổng Yến cũng
không có lừa hắn. Đổng Yến tiến về Hư Thị không biết là chuyện từ bao nhiêu
vạn năm trước, rất có thể lúc đó cướp hư không còn chưa có lợi hại. Hơn nữa
Đổng Yến là người của Đại nhật Thần sơn. Đại nhật Thần sơn đương nhiên là có
pháp bảo phi hành cực kỳ mạnh mẽ. Đổng Yến không nói với mình. Chỉ sợ là thấy
mình là một Đan thánh. Muốn thần khí phi hành thượng phẩm cũng không phải
chuyện gì khó.
– Vậy vì sao những người ở đây không đi, mà đều ở chỗ này?
Diệp Mặc chỉ vào tòa kiến trúc đông đúc phía trước, cùng với một vài người qua
qua lại lại hỏi.
Tiên đế này cười nói:
– Tiên hữu xem ra đúng là không biết, thuyền phi hành tiến về Hư Thị cũng
không nhiều, chỗ cũng có hạn. Cho nên cách mỗi một trăm năm mới có một con
thuyền tiến về Hư Thị, những tiên hữu ở đây là đang xếp hàng chờ đợi thuyền
tiến về Hư Thị đấy.
– Xếp hàng một trăm năm? Thời gian quá dài.
Mục Tiểu Vận hít vào một ngụm khí lạnh, cô đến từ tiểu thế giới Thần Châu.
Chuyện xếp hàng đã thấy qua rất nhiều, cũng từng trải qua. Nhưng chưa từng
thấy qua trường hợp phải xếp hàng một trăm năm.
– Vậy còn bao nhiêu thời gian nữa thì thuyền tới?
Diệp Mặc hỏi.
– Còn hơn hai năm nữa, cho nên nếu như các ngươi thật sự muốn đi Hư Thị, vận
may lên trên thuyền cũng không tệ lắm.
Tiên đế này cười đáp.
Diệp Mặc thở ra một hơi nói:
– Quả thật không tệ, nếu đã chỉ còn có hai năm, vậy chúng tôi sẽ đặt một chỗ,
cũng đợi hai năm vậy, rất cảm ơn vị tiên hữu này.
Tiên đế này sắc mặt lại có chút lúng túng nói:
– Vị tiên hữu này ơi, ta nói hai năm là nói cái thuyền tiến về Hư Thị sắp tới
này. Cái thuyền này vé tàu đã bán hết vào vài thập niên trước rồi, tiên hữu
muốn đặt vé tàu, thì phải đặt vé tàu 102 năm sau kìa.
– Xếp hàng 102 năm?
Diệp Mặc cũng có cảm thán giống như Mục Tiểu Vận.
Tiên đế này lắc đầu, cũng không trả lời, xếp hàng 102 năm rất lâu hả? Tiếp qua
mười mấy năm nữa, thì không phải là xếp hàng 102 năm đâu, là xếp hàng gần 200
năm đấy. Hơn nữa vé tàu tiến về Hư Thị càng ngày càng khó khăn, ai có thể bảo
đảm sau này không ai mua nhiều vé tàu, sau đó lại chuyển nhượng với giá cao
chứ?
Diệp Mặc sau khi biết là tiến về Hư Thị không phải là đơn giản như hắn tưởng
tượng, dứt khoát chắp tay nói với Tiên đế này:
– Vị tiên hữu này, không biết ở đây có Tiên tức lâu không? Mấy người chúng
tôi muốn nghĩ ngơi một chút.
– Tiên tức lâu, có chứ, tiên hữu muốn phòng như thế nào? Loại hạ đẳng mỗi
gian phòng một ngày 500 thần tinh thượng phẩm, trung đẳng 1000 thần tinh
thượng phẩm, thượng đẳng 5000 thần tinh thượng phẩm, hạng nhất một vạn …
Nghe thấy có khác tới cửa, Tiên đế này dáng vẻ tươi cười lập tức trở nên càng
thêm sáng lạn.
Diệp Mặc hít vào một ngụm khí lạnh, cái giá tiền này quả thực qua bất hợp lý
rồi. Một ngày 500 thần tinh thượng phẩm, một năm mất bao nhiêu? Mười năm bao
nhiêu? Đây là ăn cướp sao? Chẳng lẽ những người tới đây đều giàu có như vậy
sao? Sao không ai sống bên ngoài khu vực kiến trúc này vậy?
Hình như đã nhìn ra nghi hoặc của Diệp Mặc, Tiên đế này chủ động nói:
– Chỉ những người đã mua vé thuyền, đều sẽ ở lại trong khu vực này. Mấy vị
tiên hữu không mua vé, có thể không ở chỗ này, nhưng tôi đề nghị mấy tiên hữu
tốt nhất vẫn nên ở trong này, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn đã hiểu được. Một vùng kiến trúc lớn ở nơi này không
phải là vô duyên vô cớ làm nên cho người ta, cũng không phải tự nhiên mà hình
thành, mà là phục vụ ấy người tiến về Hư Thị, cũng là kiếm chác tiền của của
những người tiến về Hư Thị. Hơn nữa nghe Tiên đế này nói, hình như không ở
trong này còn có một nguy hiểm nhất định.
Tuy ở đây giá cả rất cao, hiện giờ Diệp Mặc cũng trả được, hắn trực tiếp nói
với Tiên đế này:
– Vậy giúp chúng tôi đặt ba phòng trung đằng.
– Ah …
Tiên đế này nghe rõ ràng lời Diệp Mặc nói xong, ngược lại hơi kinh ngạc, nhưng
ông ta lập tức vui mừng nói:
– Được, mấy vị tiên hữu đi theo tôi.
Vốn ông ta cho rằng bốn người Diệp Mặc nhiều nhất chỉ ở một caă phòng hạ đẳng
thôi, lại không ngờ rằng mấy người này là tầng lớp giàu có. Không ngờ lại là
phòng trung đẳng, hơn nữa quan trọng nhất là còn thuê ba gian. Phải biết, cho
dù là một vài thế lực và tông môn, cũng chỉ thuê phòng không quá trung đẳng,
đệ tử bình thường càng chỉ có thể ở phòng hạ đẳng. Phòng thượng đẳng và phòng
VIP, vốn không nhiều lắm.
Bọn Diệp Mặc chỉ là bốn tiên nhân tu vi thấp, chẳng những dọn vào phòng trung
đẳng ở, lại còn không có tông môn làm chỗ dựa, lập tức từ trong vòng nhỏ hẹp
này truyền ra ngoài.
…
Diệp Mặc đương nhiên không biết là trong mắt người khác, bốn tiên nhân tu vi
thấp bọn họ đã thành chủ đề bàn tán. Mục đích hắn dọn vào Tiên tức lâu đương
nhiên không giống với người khác, không phải là vì chờ thuyền hạm sắp đến, mà
là để xem xem có thể mua một ít tiên tài hay không, sau đó thăng cấp Thời
không thoa của mình lên một cấp nữa. Cho dù là không thể gia tăng tốc độ, đẳng
cấp phòng ngự cũng phải tăng lên một ít.
Đương nhiên còn có một ý đồ nữa là xem xem có thể tìm được người nào trả vé
hay không, nếu có người trả vé, vậy thì càng tốt.
Diệp Mặc cũng không cho rằng Tiên đế kia nói hưu nói vượn, loại tiên thuyền hư
không này hắn không phải là lần đầu tiên đi. Lúc trước đi tiên thuyền hư
không, còn đang trong phạm vi Tiên giới. Bây giờ đã ra Thánh đạo Tàn giới,
nhưng bất kể ở giao diện nào đều có thể gặp phải toàn năng. Hắn có tự phụ đi
nữa, cũng không có tự phụ đến mức cho ràng một mình có thể quét sạch hư không
giữa các giới.
Bên trong thuyền tiến về Hư Thị, khẳng định là có cường giả Đạo nguyên, nói
không chừng còn không chỉ một người. Nếu như có thể ngồi trên thuyền, cho dù
là gặp cường giả của giao diện khác, cũng có người cao tay ra mặt.
Phòng trung đẳng ở đây chào giá tuy cao, nhưng thần linh khí xác thực là sung
túc, đều có cung ứng các loại tiên linh trà và tiên linh tửu, đương nhiên, mấy
thứ này cần phải trả thêm tiền.
– Mọi người ở lại trong phòng tu luyện, ta đi xuống xem một chút.
Sau khi vào phòng, Diệp Mặc nói với ba người Mục Tiểu Vận.
Bây giờ là Phục Phi một phòng, Thanh Như một phòng, hắn và Mục Tiểu vận một
phòng. Nhờ Tiên đế kia giới thiệu, Diệp Mặc cũng biết kiến trúc ở đây mặc dù
nhiều, nhưng bất kể Đan Khí các hay là cửa hàng mua vật liệu, hoặc là bán ra
tài liệu đều là những thế lực cố định ở đây, hơn nữa còn có một vài điều lệ
thống nhất.
Dãy Tiên tức lâu này có rất nhiều tiên nhân ở, phía dưới cùng của Tiên tức lâu
lại có một đại sảnh công cộng, trong đại sảnh người đến người đi, có người
tiến hành giao dịch, có người giúp nhau nghiên cứu thảo luận tu luyện, cũng có
người ngó không vừa mắt, giúp nhau giải quyết ân oán.
Diệp Mặc bây giờ nơi muốn đi chính là cái đại sảnh này, hắn muốn nghe ngóng
một ít tin tức, nếu như Thời không thoa thật sự là không thể thăng cấp, cũng
không cách nào lấy được vé người khác trả, thì một mình hắn tiến vào hư không,
tiến về Hư Thị. Hành trình đi Hư Thị đối với hắn mà nói là nhất định, đợi hơn
100 năm, hắn rất không muốn, cũng không có thời gian đợi.
Đến đại sảnh rồi, Diệp Mặc trông thấy cái chỗ này tuy nhiều người, nhưng cũng
không có vẻ ầm ĩ. Rất nhiều người nói chuyện, đều dùng cấm chế cách âm ngăn
lại.
Tại chính giữa đại sảnh, có một tấm bảng hình tròn chậm rãi chuyển động. Trên
tấm bảng kia viết nhu cầu gì đó, sẵn lòng lấy cái gì đó ra tiến hành trao đổi,
Nhu cầu và cung cấp kiểu như thế ghi không ít, Diệp Mặc căn bản là không cần
hỏi người khác, lập tức đã biết đây là tấm biển quảng cáo.
– Tiên hữu muốn viết bố cáo sao? Nếu như cần, ta có thể giúp được ngươi.
Một âm thanh cực kỳ dễ nghe vang lên bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn lại thì thấy là một cô gái khá xinh đẹp, lập tức nói:
– Đúng vậy, ta muốn viết ra nhu cần của ta trên bố cáo, thứ nhất là cần tiên
tài đỉnh cao có thể luyện chế pháp bảo phi hành, thức hai là cần bốn vé tàu
hai năm sau tiến về Hu Thị. Ừhm, cái này đặt ở vị trí dễ làm người khác chú ý,
thù lao là …
Diệp Mặc thoáng do dự một chút nói:
– Nếu muốn thần tinh, gặp mặt rồi nói giá cả … Cứ như vậy đi.
Vốn Diệp Mặc muốn nói bằng lòng trả đạo quả đấy, hắn còn có một quả Đạo Quả.
Nhưng hắn tạm thời loại bỏ ý nghĩ này, ở đây cũng không phải là thành Luân Lan
Thánh Đạo. Hắn cầm Đạo Quả ra, dù đã thanh minh là chỉ có một, ai biết sẽ tạo
thành hậu quả gì? Ở đây có thể tu vi của hắn chưa chắc đã là cao nhất. Ở trong
đại sảnh này có mấy ngàn người, Diệp Mặc đã nhìn thấy mấy chục Hóa đạo Thánh
đế, mặc dù không có Đạo nguyên Thánh đế, vậy cũng đã cực kỳ đáng sợ rồi.
– Được rồi, nếu như muốn đăng một ngày, cần năm vạn thần tinh tượng phẩm.
Cô gái xinh đẹp này nói chuyện vô cùng trong trẻo, làm cho người ta nghe xong
cảm giác rất là thoải mái.
– Đắt qua đi.
Biết là rất đắt, Diệp Mặc cũng chỉ có thể lấy ra mười vạn thần tinh đưa cho cô
gái xinhđẹp này, chuẩn bị thời gian hai ngày trên đầu đề.
– Tiên hữu mời ngồi tại số 764, ta lập tức giúp tiên hữu đăng bố cáo.
Cô gái xinh đẹp này chỉ vào một vị trí trong đại sảnh, vẻ mặt tươi cười nói
với Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này mới phát hiện, chỗ ngồi ở đây còn có sắp xếp theo số nữa.
Thanks