Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2110 : Dò la về Hư Thị.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2110 : Dò la về Hư Thị.
Tuy Diệp Mặc giết một Tố đạo Thánh đế của bổn môn, còn giết đệ tử của một Đạo
nguyên Thánh đế. Đổng Yến vẫn muốn kết thân với Diệp Mặc, không vì cái gì
khác, chính là vì Diệp Mặc có thể là Đan thánh.
Một Đan thánh quá thần kỳ, đừng nói lúc trước khi Thánh đạo giới chưa bị tàn
khuyết Đan thánh đã cực kỳ hiếm hoi, bây giời Thánh đạo giới đã không trọn vẹn
rồi, Đan thánh càng hiến như phượn mao lân giác. Cho dù là có một số người có
thể luyện chế thần đan Đan thánh, đó cũng chỉ là giả, những thần đan kia nhiều
nhất cũng chỉ có thể chữa thương mà thôi. Nói dễ nghe một chút là thần đan,
khó mà nói nghe một chút, thì là lãng phí thần linh thảo.
Mà thần đan do Lạc Nguyệt đan khí thánh các của Diệp Mặc bán ra, gã đã từng
nhìn thấy rồi, đó là thần đan chân chính, chẳng những có thần đan cực phẩm để
chữa thương, còn có cung cấp thần đan cho Tố đạo Thánh đế tu luyện. Còn thần
đan cung cấp cho Tiên đế tu luyện càng là phẩm chất cực cao.
Nếu như không phải là vì giao thiệp với Diệp Mặc, cho dù một mình gã chống lại
Diệp Mặc cũng không nắm chắc được, bây giờ Diệp Mặc đang ở Tây Rừng Bảo, gã
cũng có lòng tin nắm bắt được Diệp Mặc.
Đương nhiên cái này là ý nghĩ của mình gã, nếu như gã biết mới vừa nãy Diệp
Mặc ra tay căn bản là chưa thể hiện ra tu vi thực sự, có lẽ gã cũng sẽ không
nghĩ như vậy đâu.
– Muốn đi Hư Thị nhất định phải rời khỏi Thánh đạo Tàn giớ, tiến vào hư không
Thánh đạo giới. Trước kia khi Thánh đạo giới còn chưa sứt mẻ tàn tạ, chỗ để
tiến vào hư không Thánh đạo giới có Truyền tống trận chuyên dụng, bây giờ chỉ
có thể tự mình qua đó.
Đổng Yến ngược lại không hề giấu diếm, dù sao cho dù là biết rõ Hư Thị, người
có thể tới được Hư Thị cũng cực kỳ ít ỏi.
Rời khỏi Thánh đạo Tàn giới, tiến vào hư không, Diệp Mặc lại biết rõ, nhưng từ
trong lời Đổng Yến nói hắn đã nghe ra được, muốn đi vào Hư Thị không phải là
rời khỏi Thánh đạo Tàn giới tiến vào hư không là được rồi đâu, còn phải có một
chút phương vị. Nếu không hư không to lớn, cho dù là đến cuối đời cũng chưa
chắc có thể tìm được vị trí cụ thể.
– Xin hỏi Đổng bảo chủ. Sau khi tiến vào hư không rồi phải làm thế nào mới
tìm được Hư Thị?
Diệp Mặc tư thái hạ xuống rất thấp. Hắn đúng là muốn đến Hư Thị.
Hư Thị liên kết các giới, hắn có thể hỏi thăm đến Long tộc, cũng có thể từ
trong Hư Thị lấy được nhiều thứ tốt hơn nữa.
Thán đạo giới đã tàn tạ, đừng nói thần linh khí thiên địa không đủ, cho dù là
thần linh khí sung túc, cũng không cách nào sản sinh ra Đạo Quả có thể làm cho
hắn Dục đạo. Tại Thánh đạo tàn giới mà truy tìm Dục đạo, đó là chuyện không có
cách rồi. Nếu có lựa chọn tốt hơn, Diệp Mặc sẽ không tiếp tục ở chỗ này nữa.
Huống chi Diệp Mặc có ý định quay trở lại Tiên giới. Một lần nữa chặn lại lối
đi giữa Tiên giới và Thánh đạo Tàn giới. Một khi trở lại Tiên giới, có nghĩa
là hắn cũng không còn cách nào tiến vào Hư Thị được nữa. Cho nên hắn nhất định
phải đi Hư Thị một chuyến trước khi trở lại Tiên giới.
– Chỗ này của ta có một phương vị bàn có thể tiến về Hư Thị, là hàng mua được
từ Hư Thị đấy, ta cùng Diệp các chủ mới quen đã thân, vậy tặng cho Diệp các
chủ đấy.
Đổng Yến nói xong, không hề đau lòng lấy ra một hư không phương vị bàn đưa đến
trước bàn Diệp Mặc.
Diệp Mặc vội vàng tiếp nhận phương vị bàn, thần thức quét vào, đồng thời cũng
chắp tay nói cảm ơn:
– Rất cảm ơn Đổng bảo chủ.
Hắn từ động tác, thần thái của Đổng Yến cũng có thể thấy được. Đổng Yến tuyệt
đối không chỉ có một cái phương vị bàn tiến về Hư Thị. Nhưng bất kể gã có bao
nhiêu cái, Diệp Mặc vẫn phải cảm ơn. Tuy Đổng Yến cũng là Thánh đế của Đại
nhật Thần sơn. Chuyện này không gây trở ngại Diệp Mặc và gã tiến hành giao
dịch.
Trên phương vị bàn cấm chế mọc lên san sát như rừng, phương pháp luyện chế
cũng không đặc biệt, nhưng cái mà phương vị bàn tiếp xúc đến, so với trận pháp
cấm chế lúc trước Diệp Mặc tiếp xúc được còn phúc tạp hơn.
– Diệp các chủ khách khí rồi, ở đây Đổng mỗ còn có một bản đồ lối vào từ
Thánh đạo giới tiến về Hư Thị trong hư không, cũng đưa luôn cho Diệp các chủ
đấy.
Đổng Yến lại đưa ra một cái ngọc giản.
Diệp Mặc thu hồi ngọc giản và hư không phương vị bàn, tâm tình rất tốt, chủ
động bưng chén rượu lên nói:
– Hôm nay tới chỗ Đổng bảo chủ thu hoạch được không ít, Diệp mỗ kính Đổng bảo
chủ một ly. Đổng bảo chủ có gì cần Diệp mỗ giúp một tay, xin cứ nói thẳng.
Diệp Mặc đã nhìn ra Ngụy Huyễn Minh và Đổng Yến không phải người cùng phe,
nhưng hắn giết Thiếu bảo chủ và một Tố đạo Thánh đế ở Tây Rừng Bảo này, Đổng
Yến này còn khách khí như thế, không có có mưu đồ, mới là việc lạ.
Đổng Yến cười ha ha một tiếng, vội vàng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn
sạch:
– Đồ vật trong Đan Khí Thánh Các của Diệp các chủ hẳn là tự mình luyện chế
nhỉ?
Quả nhiên là chuyện này, Diệp Mặc mỉm cười, cũng không có giấu diếm:
– Đúng vậy, đan dược và thần khí bên trong đại bộ phận đều do ta luyện chế.
– Đổng mỗ thất kính, Diệp các chủ không ngờ là một Tố đạo Đan thánh.
Đổng Yến lập tức đứng lên chắp tay nói, lúc trước suy đoán chỉ là suy đoán,
hiện tại có được xác nhận, gã mới thật sự mừng rỡ.
Trong đại điện, những người còn lại của Tây Rừng Bảo cũng đều khiếp sợ không
thôi, một Đan thánh cũng không phải là đơn giản mà xuất hiện, giá trị của một
Tố đạo Đan thánh thậm chí địa vị không hề thua kém với Đạo nguyên Thánh đế.
Diệp Mặc gật đầu:
– Ta bây giờ xác thực là chỉ có thể luyện chế Tố đạo thần đan, còn Dục đạo
thần đan, ta vẫn chưa thể luyện chế được.
Lúc trước tại Mộ hoa Thần sơn, Diệp Mặc góp nhặt được rất nhiều thần linh
thảo, đồng thời nâng cao trình độ luyện đan của mình lên tới cấp bậc Tố đạo
Đan thánh. Chỉ có điều là muốn luyện chế thần đan đẳng cấp cao hơn, hắn lại
không thể nữa rồi. Không phải nói trình độ luyện đan của hắn không cách nào
tiến bộ, mà là Dục đạo thần linh thảo quá ít.
Đổng Yến cảm thán một tiếng nói:
– Diệp các chủ chưa từng đi Hư Thị, nếu có một ngày Diệp các chủ cũng đến
được Hư Thị, sẽ trông thấy, thì ra trong Hư Thị, Nhân tộc ta dù sao cũng chiếm
đại đa số, mà bây giờ Nhân tộc số lượng lại giảm đi nghiêm trọng. Cũng không
phải các tộc khác nhiều thiên tài, cũng không phải các tộc khác nhiều Đan
thánh. Mà là vì Thánh đạo Tàn giới sứt mẻ tàn tạ, thần linh thảo và các loại
đạo quả khan hiếm. Mà các tộc khác thì không như vậy, bọn họ có các loại thần
linh thảo và đạo quả phong phú hơn chúng ta nhiều, cho nên thực lực bây giờ
cũng đã vượt xa Nhân tộc ta rồi.
Diệp Mặc chỉ lảng lặng nghe, hắn không tin Đổng Yến sẽ suy nghĩ cho Nhân tộc
như thế, lời nói thoạt nhìn đều là thương tiếc.
Quả nhiên, lời nói của Đổng Yến xoay chuyển, lại nói:
– Diệp các chủ, Đại nhật Thần sơn ta năm đó chính là một trong ba đại tông
môn của Thánh đạo giới, bây giờ Húc nguyệt Thánh đạo sa sút, Thần nữ Thánh môn
cũng phong tỏa núi, Đại nhật Thần sơn ta càng là tông môn trụ cột của Thánh
đạo Tàn giới hôm nay. Tông chủ của Đại nhật Thần sơn ta nguyện vọng lớn nhất
chính là tu bổ Thánh đạo Tàn giới, khiến cho Thánh đạo Tàn giới khôi phục lại
Thánh đạo giới đỉnh cao huy hoàng trước kia. Đáng tiếc là Đại nhật Thần sơn ta
bây giờ cũng chưa có một Đan thánh chân chính, nếu như Diệp các chủ nguyện ý
gia nhập Đại nhật Thần sơn ta, chắc chắn sẽ cùng với Đại nhật Thần sơn, trọng
chấn Thánh đạo giới, khai sáng một Thánh đạo mới.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, gia nhập Đại nhật Thần sơn? Chờ tu vi hắn cao
lên, tất nhiên sẽ đi san bằng Đại nhật Thần phong, hắn há có thể gia nhập Đại
nhật Thần sơn? Hơn nữa, Hóa đạo Thánh đế của Đại nhật Thần sơn đều đã bị hắn
giết qua, vả lại hắn cũng không tin lời Đổng Yến nói. Tu bổ Thánh đạo Tàn
giới, khiến cho Thánh đạo Tàn giới khôi phục như cũ? Định lừa gạt ai vậy. Nếu
như nói luyện hóa Thánh đạo Tàn giới, biến Thánh đạo Tàn giới thành một Đại
nhật Thần sơn, hắn còn có chút tin tưởng.
Nhưng Đại nhật Thần sơn nghe nói cũng chỉ có Đạo nguyên Thánh đế, một Đạo
nguyên Thánh đế muốn luyện hóa Thánh đạo Tàn giới, vậy nằm mơ đi. Dù là Đạo
nguyên Thánh đế có dũng mãnh hơn hắn ngàn vạn lần, cũng không cách nào làm
được chuyện này.
– Chuyện gia nhập Đại nhật Thần sơn thì không vội, ta quyết định đi Hư Thị
một chuyến, sau khi trở về sẽ nói sau. Ngược lại không biết Đổng bảo chủ có
cần ta giúp gì hay không?
Diệp Mặc không nói từ chối, hắn biết rõ mục đích Đổng Yến giao hảo với hắn,
chính là vì muốn hắn gia nhập Đại nhật Thần sơn. Hắn không thích mắc nợ ơn
huệ, huống chi bây giờ Đổng Yến chưa phân rõ là địch hay là bạn, cho nên hắn
lại hỏi một câu, nếu như không có, hắn liền lấy ra một ít thần tinh rồi rời
đi.
Chuyện gia nhập Đại nhật Thần sơn, hắn chỉ cần không cự tuyệt, đối phương sẽ
rất khách khí nói cho hắn biết một số thứ hắn không biết. Là một tán tu, Diệp
Mặc rất rõ ràng hiểu biết của hắn về cái thế giới vũ trụ này, kém xe tít tắp
Đổng Yến đi ra từ Đại nhật Thần sơn.
Thất vọng trong mắt Đổng Yến lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức liền cao
giọng khẽ cười nói:
– Đã vậy thì chở Diệp các chủ sau khi từ Hư Thị trở về đã rồi nói sau, bản
thân ta thì lại không cần gì. Đợi khi Diệp các chủ đi Hư Thị, Đổng mỗ nếu như
rảnh rỗi, nhất định cũng đi cùng Diệp huynh một chuyến.
– Ôh, Đổng bảo chủ muốn mua gì ở Hư Thị?
Diệp Mặc thuận miệng hỏi.
Đổng Yến có chút tiếc nuối nói:
– Ta cần một quả Đạo Quả, bất kể là đạo quả gì cũng được, nhưng đáng tiếc là
tại Thánh đạo Tàn giới muốn có được một quả Đạo Quả, thật sự là quá gian nan.
Nhiều năm trước, ta nghe nói Mộ hoa Thần sơn xuất hiện mấy quả Tuế nguyệt Đạo
quả, nhưng đáng tiếc là, chờ lúc ta đến, đã chậm mất rồi.
Diệp Mặc mỉm cười, lấy ra một cái hộp ngọc tiện tay đưa đến trước mặt Đổng Yến
nói:
– Vừa rồi nhận được ân tình của Đổng bảo chủ, không có gì báo đáp, Đạo Quả
này tặng cho Đổng bảo chủ đi.
– Cái gì?
Đổng Yến còn cho là mình nghe lầm, nào có người tiện tay tặng đi Đạo Quả chứ?
Hơn nữa chút đồ gã tặng kia, cho dù là nhân lên mấy trăm vạn lần, cũng không
đáng một quả Đạo Quả ah.
– Đây là một quả Đạo Quả năm đó ta ngẫu nhiên lấy được, ta bây giờ có lấy
cũng không có bao nhiêu tác dụng, vậy thuận tiện tặng cho Đổng bảo chủ.
Diệp Mặc nói như không có chuyện gì xảy ra. Thái Sơ Đạo Văn Quả hắn còn 51
quả, cho dù là tặng đi một quả Thái Sơ Đạo Văn Quả, hắn vẫn còn 50 quả.
Hư Thị đối với Đổng Yến mà nói không đáng nhắc tới, nhưng đối với Diệp Mặc mà
nói lại cực kỳ trọng yếu. Không nói khả năng hắn muốn thăng cấp Dục đao bên
trong Hư Thị, ngay cả Hỏa linh – Tiểu Thanh muốn thăng cấp cũng nhất định phải
tiến đến Hư Thị. Vô Ảnh muốn thăng cấp, càng phải đến Hư Thị.
Hỏa linh – Tiểu Thanh luyện hóa một cây đoản thương, đến bây giờ còn chưa hoàn
thành, có thể thấy Hỏa linh đẳng cấp còn quá thấp. Toàn năng của các tộc đều
tới Hư Thị, thứ tốt không cần hỏi cũng biết là không ít.
– Là Thái Sơ Đạo Văn Quả . . . Đúng là Đạo Quả.
Đổng Yến mở hộp ngọc ra xong, lập tức run giọng nói. Gã không thể tưởng được
Diệp Mặc vậy mà lại hào phóng như thế, mình chỉ cầm một cái phương vị bàn, nói
cho hắn một chút về Hư Thị, liền được báo đáp như thế này.
Lúc nàygã càng thêm khẳng định Diệp Mặc là một người cực kỳ ân oán rõ ràng,
không muốn chiếm lợi ích của người khác. Nếu không cũng sẽ không vì một Tiên
đế như Phục Phi mà giết Tố đạo Thánh đế và Thiếu bảo chủ tại Tây Rừng Bảo,
càng sẽ không vì mình đưa ột hư không phương vị bàn, mà liền lấy ra một quả
Đạo Quả đâu.
– Rất cảm ơn Diệp các chủ, tuy Đổng mỗ biết nhận Đạo Quả này thì rất hổ thẹn,
nhưng Đạo Quả này đối với Đổng mỗ thật sự là quá trọng yếu. Diệp các chủ có
dặn dò gì, chỉ cần Đổng mỗ có thển làm được, nhất định sẽ đến giúp.
Đổng Yến thu hồi chuyện mời Diệp Mặc gia nhập Đại nhật Thần sơn, thực tâm thực
ý cảm ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nói:
– Có ích cho Đổng bảo chủ là tốt rồi, ta phải đi Hư Thị, kính xin Đổng bảo
chủ chỉ điểm một chút.
Đổng Yến đứng lên nói:
– Diệp các chủ mới đi vào trong phủ nói chuyện.
Diệp Mặc biết rõ đây là Đổng Yến trong lòng còn cảm kích, muốn nói cho hắn một
chút chuyện cơ mật về Hư Thị, cũng đứng lên nói:
– Vô Ảnh, mấy người các ngươi ở chỗ này chờ ta.
Thanks