Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2111: Hư Thị. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2111: Hư Thị.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2109 : Hư Thị.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2109 : Hư Thị.

Diệp Mặc vốn đang nhíu mày, khi hắn trông thấy Phục Phi thần sắc lạnh băng,
hình như cũng không vì cái bóng chuông đen nhánh này xuất hiện mà bối rối, lập
tức liền biết Phục Phi đã sớm biết Ngụy Huyễn Minh dùng chiêu này rồi. Xem ra
vì giết Ngụy Huễn Minh y đã làm rất nhiều chuyện trong đó.

Một dòng máu tươi bắn ra, bóng đen của nửa cái chuông xẹt qua hông Phục Phi,
thậm chí thiếu chút nữa chặn ngang chém đứt đôi Phục Phi. Nhưng sắc mặt Ngụy
Huyễn Minh lại bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, lần này rõ ràng là có thể chém
Phục Phi thành hai nửa, bóng chuông của nửa cái chuông kia lại từ chính giữa
eo Phục Phi trượt qua một chút, thậm chí càng về sau càng trượt ra nhiều hơn.

Diệp Mặc gật gật đầu, Phục Phi chảng những là võ tu mà còn là một người luyện
thể. Cái hông của y có một tấm giáp phòng ngự, tấm giáp bảo vệ kia cực nhỏ,
lại đủ để cho y giữ được một mạng dưới cái bóng chuông này. Trên thực tế bóng
của nửa cái chuông đen nhánh kia tuy đã phá vỡ giáp bảo vệ của Phục Phi, thậm
chí làm Phục Phi trọng thương, nhưng Phục Phi cũng không bị giết.

Nếu Phục Phi đã điều tra được một chiêu này của Ngụy Huyễn Minh, đã cho thấy
hiện tại y sẽ có động tác tiếp theo.

Quả nhiên đồng thời khi Phục Phi máu tươi bắn ra, y liền phóng ra một tấm bùa
chú, đồng thời một quyền đánh ra. Cái này là bùa định thân cao cấp, Diệp Mặc
trong nháy mắt đã nhìn ra. Cái bùa định thân này chỉ dùng được một lần, lại có
thể khiến cho đối thủ bị cố định trong một hơi thở.

Cái bùa chú này công năng có chút giống với thần thông Thuấn Tức của hắn, chỉ
có thời gian một lần hô hấp, thời gian một lần hô hấp này, lại có thể phát
sinh rất nhiều chuyện.

Ngũy Huyễn Minh hiển nhiên cũng không phải đồ ngu ngốc, gã nhìn thấy sau khi
linh hồn của nửa cái chuông kích phát ra, còn chưa giết được Phục Phi, liền
biết không tốt. Không đợi gã hành động, bùa định thân của Phục Phi đã phóng
ra, đồng thời một quyền cũng đã đánh ra.

Ngụy Huyễn Minh sắc mặt đại biến, lúc này gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Phục Phi
động thủ với mình. Gã bị cố định thời gian chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nhưng
trong chớp nhoáng này gã lại không thể làm được gì. Nếu như không phải là gã
kích phát linh hồn của cái chuông. Gã khẳng định. Cho dù là Phục Phi có bùa
định thân, cũng không cách nào cố định gã trong thời gian chớp nhoáng. Gã đã
hiểu ra đây là Phục Phi đã sớm mưu tính ám hại từ trước rồi, chính là muốn
thừa dịp lúc gã kích phát linh hồn nửa cái chuông trở nên yếu ớt mà động thủ.

Tên Tố đạo Thánh đế kia vẫn đứng bên ngoài trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc,
nhìn chiến cuộc đột nhiên biến hóa, Thiếu bảo chủ tình thế đang tụt xuống
nhanh chóng, lập tức kinh hãi không thôi. Gã không chút suy nghĩ, một bước vọt
tới sắp sửa động thủ.

Diệp Mặc cười lạnh, hắn đã sớm muốn giết chết cái tên Tố đạo này rồi, chờ gã
động thủ. Hiện giờ tên Tố đạo này vừa vồ đến bên ngoài trận pháp phòng ngự
Ngụy Huyễn Minh và Phục Phi đánh nhau. Diệp Mặc liền đột nhiên đứng lên, đưa
tay chính là một thần thông dung thuật Liệt Ngân bổ tới.

Thần thông dung thuật là thông qua thần thức mô phỏng để tiến hành, chuyên môn
đánh lén. Tố đạo Thánh đế này vừa mới muốn xé rách trận pháp Diệp Mặc bố trí,
cũng cảm giác được trong thức hải của mình bỗng nhiên rơi xuống một ánh tím
hồng vạn trượng.

Bị đánh lén, gã lập tức hiểu ra, thức hải truyền đến từng đợt cuồn cuộn và cơn
đau như sóng lớn liên miên không ngớt. Gã há miệng chính là máu tươi mạnh
phun, không đợi gã phòng ngự thần thông dung thuật này của Diệp Mặc, lại là
một luồng Đao Văn màu tím bổ tới.

Lạc Ngân Đao Văn.

Diệp Mặc là muốn tốc chiến tốc thắng, miễn cho Đổng Yến nhúng tay vào, cho nên
thần thông Dung thuật và Lạc Ngân Đao Văn đồng thời đánh ra.

Phập…

Huyết quang màu tím nổ ra. Tố đạo Thánh đế này vẫn chưa hoàn toàn ngăn trở
được ánh tím hồng trong thức hải của gã, đã bị Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc
chém thành mảnh vụn.

Gần như là cùng lúc này, Ngụy Huyễn Minh cũng bị Phục Phi đánh thành mảnh vụn.

Cũng may lúc Ngụy Huyễn Minh sắp chết, cuối cùng đã nhìn thấy tên Tố đạo theo
hắn gã còn chết trước cả gã.

Đổng Yến lúc này mới vừa đứng lên, thậm chí còn chưa kịp ra tay. Gã còn tưởng
rằng tên hầu Tố đạo kia của Ngụy Huyễn Minh có thể trong nháy mắt đánh vỡ trận
pháp của Diệp Mặc, cứu Ngụy Huyễn Minh ra cơ đấy, lại không thể tưởng được tùy
tùng của gã lại bị chết trước. Gã chủ do dự thời gian một hơi thở, một hơi thở
thời gian này Diệp Mặc đã giết chết một Tố đạo Thánh đế, cho dù là gã cũng
không có thực lực này. Diệp các chủ này đến cùng là lai lịch gì? Quả thực là
đáng sợ.

– Ồ, ta nhặt được một chiếc nhẫn, vận khí thật tốt.

Vô Ảnh giống như kẻ dở hơi, vội vàng nâng lên một cái móng vuốt, vồ tới chiếc
nhẫn của Tố đạo Thánh đế.

Diệp Mặc thấy Phục Phi đã thu hồi chiếc nhẫn và nửa cái chuông của Ngụy Huyễn
Minh, lúc này mới thu hồi trận pháp phòng ngự.

Lúc này trong đại điện ở Tây Rừng Bảo hoàn toàn yên tĩnh, chẳng ai đi để ý
hành vi dở hơi của Vô Ảnh. Diệp Mặc một kẻ từ bên ngoài đến, lại giết Thiếu
bảo chủ ở ngay Tây Rừng Bảo.

Tên Dục đạo Thánh đế ngồi ở bên cạnh Tuân Hoành Nghĩa lập tức liền đứng ra
nghiêm nghị nói:

– Diệp Mặc, một mình ngươi từ bên ngoài đến, cũng dám giết người ngay trong
Tây Rừng Bảo ta? Lại còn dẫn người tới giết Thiếu bảo chủ của Tây Rừng Bảo ta.

Lúc nói chuyện, trên người gã sát khí cuồng bạo đã điên cuồng tuôn ra, đè ép
không gian đại điện phát ra trận trận âm thanh uỳnh uỳnh.

– Ngươi mắt mù hay là tai điếc? Vừa rồi trước khi hai người đánh nhau đã thỏa
thuận rồi, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp vào cuộc thi đấu, người
nào can thiệp giết không tha. Giết Thiếu bảo chủ của Tây Rừng Bảo? Ngươi là
heo àh, hai người lúc tỷ thí đã biết rõ có một người hẳn phải chết, chỉ có con
lợn nhà ngươi đây mới phản ứng chậm như vậy.

Diệp Mặc mỉa mai nói, lúc này hắn chỉ mong sao Đổng Yến trở mặt, một khi Đổng
Yến trở mặt, hắn lập tức liền đem Tây Rừng Bảo giết một người cũng không còn.

Hắn đã nhìn ra Đổng Yến và Thiếu bảo chủ hình như không phải là người cùng một
phe, nếu như Đổng Yến không trở mặt, hắn thật cũng không tiện động thủ trở
mặt.

– Được, được, đã vậy. Âu Nhạc Dật ta đến lĩnh giáo một phen.

Dực đạo Thánh đế này nói xong mang theo khí thế cường đại ầm ầm đứng lên, sắp
sửa đánh với Diệp Mặc một hồi.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta không
khách khí.

Đổng Yến biết rõ Âu Nhạc Dật tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc, gã
không đợi Diệp Mặc nói, liền rầy một tiếng nói:

– Nhạc Dật sư đệ lui ra, trận đấu này đã nói xong trước đó rồi, sống chết có
số. Người ngoài nhúng tay vào giết chết không tha, không có gì đáng dị nghị
hết. Diệp các chủ là khách quý Tây Rừng Bảo ta mời tới, không được vô lễ.

– Vâng.

Âu Nhạc Dật này mặc dù là tu vi Dục đạo, đối với lời Đổng Yến nói cũng không
dám phản bác, lập tức thu lại khí thế trên người mình lui ra. Nhưng sát ý đối
với Diệp Mặc trong mắt gã lại không giảm chút nào, chỉ là bị ẩn giấu đi mà
thôi.

Diệp Mặc vốn đang nghi ngờ, Dục đạo Thánh đế này có lý do gì muốn tìm hắn
khiêu chiến sao? Với uy thế mình vừa mới chém giết tên Tố đạo Thánh đế kia, gã
hẳn là biết, cho dù là gã xuất hiện, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của
mình, tên kia đầu óc toàn đậu hũ sao? Hoặc là gã muốn cùng Đổng Yến và Tuân
Hoành Nghĩa cùng nhau động thủ?

Nhưng khi hắn trông thấy Dục đạo Thánh đế này không thu liễm sát cơ lại, hắn
ngược lại hiểu rõ một chút. Nếu như người nọ không phải là có quan hệ sâu xa
với Ngụy Huyễn Minh, thì sau khi Ngụy Huyễn Minh bị giết, cũng không làm ra bộ
dáng lòng đầy căm phẫn. Diệp Mặc sau khi hiểu rõ điểm ấy, lấy mấy viên thuốc
ra đưa cho Phục Phi chữa thương, lại cũng lười đi đẻ ý tới Dục đạo Thánh đế
này.

– Diệp các chủ quả nhiên thần thông kinh người, Đổng mỗ hôm nay được chứng
kiến rồi. Mấy vạn năm trước, Đổng mỗ ngẫu nhiên lấy được một bình Long Tộc
Thánh Nhưỡng, hôm nay nhân cơ hội này mọi người cao hứng một chút…

Đổng Yến hình như hoàn toàn không coi chuyện Ngụy Huyễn Minh bị giết là gì.

Long Tộc Thánh Nhưỡng? Diệp Mặc torng lòng nhất thời khẽ động, hắn cũng không
lập tức hỏi.

Sau một lát, một tiên nữ kiều mỵ chân đạp một áng mây bưng mấy cái chén rượu
bạch ngọc đưa đến trước mặt mấy người Diệp Mặc. Rượu trong chén tản mát ra
từng đợt mùi rượu mê người, rượu này thơm chỉ cần ngửi một chút liền vui vẻ
thoải mái rồi, thậm chí có thể tưởng tượng một khi uống hết rượu này, thật là
khoan khoái dễ chịu đến cỡ nào.

Cừu Nhưỡng nước miếng đều sắp chảy xuống, cái duy nhất y ham mê chính là rượu,
bây giờ nhìn thấy Long Tộc Thánh Nhưỡng, y sao còn có thể nhịn được. Người
khác đều còn chưa bắt đầu, y đã nhấp một ngụm trước rồi.

– Rượu ngon ah…

Cừu Nhưỡng cảm thán nói.

Đổng Yến bưng chén lên cười ha hả nói:

– Nào, hoan nghênh Diệp cá chủ đến đây Tây Rừng Bảo ta làm khách.

Nói xong đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, đồng thời híp con mắt một
chút, hiển nhiên đối với rượu này cũng rất là thỏa mãn.

Diệp Mặc cũng đem rượu trong ly uống cạn, mùi rượu thanh mạnh kéo dài rót vào
trong yết hầu, loại rượu này so với thứ lúc trước hắn uống ở cạnh bờ sông
Thanh Vi Minh Giang còn ngon hơn nhiều lắm.

– Đúng là rượu ngon…

Diệp Mặc cảm thán một câu nói:

Đổng Yến cũng thở dài một tiếng:

– Đáng tiếc ta chỉ có một bình này, bằng không, ta nhất định sẽ tặng mấy hũ
cho Diệp các chủ.

– Không dám.

Diệp Mặc thuận miệng nói hai chữ xong, còn chưa thỏa mãn tiếp tục nói:

– Đổng bảo chủ nói rượu này gọi là Long Tộc Thánh Nhưỡng, chẳng lẽ rượu này
là từ Long tộc tới hay sao?

– Rượu này đúng là đến từ Long tộc, là một lần ta ngẫu nhiên giao dịch tại Hư
Thị thì lấy được. Chỉ có điều là trong giao dịch ở Hư Thị, loại thánh nhưỡng
này tiêu thụ cực kỳ tốt, ta cũng chỉ có thể mua được một bình mà thôi.

Đổng Yến có chút tiếc nuối nói.

– Giao dịch ở Hư Thị? Đó là giao dịch gì vậy?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, hắn biết ngọn nguồn của mình. Thân thủ không tệ, nhưng
vẫn là một kẻ tán tu, rất nhiều thứ hắn đều chưa từng tiếp xúc qua.

Đổng Yến nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Với tu vi của Diệp các chủ hẳn là có thể tiếp xúc đến giao dịch ở Hư Thị
đó, mặc dù bây giờ Thánh đạo giới sứt mẻ tàn tạ, nhưng lại vẫn có thể tới giao
dịch ở Hư Thị được.

Diệp Mặc lần này lại thật sự đứng lên chắp tay nói:

– Diệp mỗ vẫn luôn trong bế quan, đối với giao dịch ở Hư Thị vẫn thật sự
không rõ ràng lắm, kính xin Đổng bảo chủ giới thiệu một chút.

Đổng Yến thấy Diệp Mặc thật sự không biết, gật gật đầu nói:

– Hư Thị là một phường thị ở bên trong hư không vô tận, hoặc là nói là một
thành thị. Người có thể đến được cái thành phố này tu vi ít nhất cũng phải đến
Dục đạo đỉnh cao, đại bộ phận người tới đều đã đạt tới Hóa đạo rồi.

– Thành thị trong hư không?

Diệp Mặc thật sự có chút chấn kinh, hắn đừng nói là đi, cho dù là nghe cũng
chưa từng nghe nói.

Đổng Yến xác nhận Diệp Mặc đúng là không biết, gật đầu đáp:

– Không sai, là một tòa thành thị trong hư không. Nhưng tòa thành thị này
người bình thường căn bản là không đến được, hơn nữa những thứ kia đều là thứ
tốt đỉnh cao, không có một món nào kém. Tuy Thánh đạo giới sứt mẻ tàn tạ, Nhân
tộc lực lượng tiêu hao nghêm trọng, nhưng giao diện của Ma tộc, Long tộc, Yêu
tộc, Âm Minh tộc v.v…, vẫn có rất nhiều toàn năng đến. Đồ vật bọn họ mang đến,
cũng đều là thứ tốt đỉnh cao.

Diệp Mặc trong lòng khiếp sợ không thôi, những chủng tộc này hắn đều đã tiếp
xúc qua, tuy không sâu nhưng cũng biết. Lại thật không ngờ những chủng tộc này
còn có giao diện chuyên môn tụ tập, thậm chí còn có rất nhiều toàn năng. So
ra, Thánh đạo giới sau khi sứt mẻ tàn tạ, Nhân tộc đúng là xác xơ rất nhiều.

– Kinh xin Đổng bảo chủ nói cho ta biết, làm thế nào đến được Hư Thị?

Diệp Mặc thật tâm thật ý dò hỏi.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.