Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2100: Đại chiến Thần Nữ phong. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2100: Đại chiến Thần Nữ phong.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2098 : Đại chiến Thần Nữ phong.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2098 : Đại chiến Thần Nữ phong.

36 viên Lôi Hải Thần Châu mang theo lôi quang đầy trời, vang lên những tiếng
ầm ầm, che lấp hoàn toàn Thần nữ phong lại. Nếu nói Diệp Mặc lúc trước thuấn
sát Tố đạo Thánh đế kia của Thần nữ Thánh mô, 36 viên Lôi Hải Thần Châu còn
chưa kích phát hết, thì bây giờ uy thế của 36 viên Lôi Hải Thần Châu cũng đã
hoàn toàn kích phát ra hết rồi.

Triền Ti Thánh Quang Luân hình thành nửa vòng tròn vòm trời tương phản hoàn
toàn với Lôi Hải Thần Châu của Diệp Mặc, mấy vạn sợi tơ đập lên lôi quang của
Lôi Hải Thần Châu, mang theo những âm thanh đùng đùng. Những âm thanh này nổ
vang khiến không gian xung quanh tạo thành từng sóng chấn động.

Ầm …

Lại một tiếng nổ vang nữa, lôi quang và luân quang cuối cùng phát ra từng
đường khe nứt không gian cực nhỏ.

Người con gái áo xanh phóng Triền Ti Thánh Quang Luân ra bị 36 viên Lôi Hải
Thần Châu đánh lui, đánh xa mấy dặm. Lúc này khóe miệng bật chút máu mới dừng
lại, đồng thời khiếp sợ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cô nghe nói Diệp Mặc chỉ là
tu vi Tố đạo, không ngờ, một Tố đạo Thánh đế lại cường hãn hơn cả cô.

Diệp Mặc trong lòng cũng trầm xuống, không có chút hứng thú chiếm thế thượng
phong nào. 36 viên Lôi Hải Thần Châu phóng ra, không ngờ bị đối phương chặn
lại, hơn nữa còn lui ra khỏi phạm vi tấn công của Lôi Hải Thần Châu.

Nếu như không giết người con gái này, hắn tuyệt đối không lên được Thần nữ
phong, trong lòng Diệp Mặc biết thời gian giằng co càng dài, đối với hắn mà
nói càng bất lợi, nhưng hắn vẫn chỉ có thể không chế Lôi Hải Thần Châu tiếp
tục đập về phía người con gái áo xanh này. Diệp Mặc chuẩn bị sau khi lại lần
nữa trói chặt đối phương lại, sẽ dùng Thái Sơ Thần Văn chém giết cô.

Cũng nghĩ giống như Diệp Mặc, người con gái này cùng lúc đó cũng lại lần nữa
phóng ra thanh kiếm dài màu trắng.

– Dừng lại.

Đúng lúc hai người muốn tiếp tục đánh nhau, một giọng nói khàn khàn vang lên,
đồng thời một bóng người hạ xuống.

Người đến trong tầm thần thức của Diệp Mặc, là sư phụ của Mục Tiểu Vận, sư phụ
của Mục Tiểu Vận đối xử với Mục Tiểu Vận hình như cũng không tệ lắm, Diệp Mặc
ngược lại cũng không tiếp tục ra tay. Diệp Mặc không ra tay, người con gái áo
xanh kia cũng không ra tay. Rõ ràng cô cũng biết, nếu như cứ tiếp tục đánh, cô
có thể không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

– Diệp Mặc, anh không thể ra tay với Nam Sương sư tỷ được. Nam Sương sư tỷ vì
bảo vệ cho Tiểu Vận, không muốn cho Tiểu Vận làm Thánh nữ, nên cũng đắc tội
với rất nhiều người. Mặc dù chuyện phía sau tôi không biết như thế nào, nhưng
tôi chắc rằng Nam Sương sư tỷ cũng không làm chuyện lương tâm không cho phép.

Lam Ỷ Lan chặn Diệp Mặc lại, thành khẩn nói.

Vương Nam Sương nghi ngờ nhìn Ỷ Lan:

– Ỷ Lan, sao cô lại ra được?

– Là tôi chém đứt sợi xích của cô ấy.

Diệp Mặc nghe thấy Lam Ỷ Lan nói vậy, cũng có chút ngại ngùng. Từ miệng của
Lam Ỷ Lan, người con gái áo xanh trước mặt này rõ ràng là bảo vệ cho Tiểu Vận,
hắn lại còn định giết người con gái này nữa.

Lam Ỷ Lan thở dài nói:

– Chuyện không liên quan đến Diệp Mặc, tôi muốn đến hỏi tông chủ xem, Thần nữ
Thánh môn chúng ta bây giờ có còn là Thánh môn nữa hay không, cho dù Đại nhật
Thần sơn có đánh đến, Thần nữ Thánh môn chúng ta cùng lắm là ngọc nát mà thôi,
cách làm như vậy, cho dù sư tổ và Thanh Thánh nữ hồi sinh, tuyệt đối cũng sẽ
không tán thành.

Vừa nãy Diệp Mặc động thủ cũng có chút áy náy, nhưng bây giờ không phải là lúc
hắn biểu đạt sự hối lỗi trong này, lúc này hắn nhìn thấy Lam Ỷ Lan và người
con gái áo xanh này nói chuyện, mau chóng nói:

– Tôi đi trước một bước, đợi lát nữa đền tội sau.

Nói xong, hắn đã lập tức xông lên Thần nữ phong, hai người con gái đến cơ hội
chặn lại cũng không có.

Vương Nam Sương vừa định đuổi theo chặn Diệp Mặc lại, Lam Ỷ Lan liền chủ động
nói:

– Nam Sương sư tỷ, tôi cảm thấy hay là cứ để Diệp Mặc dẫn Tiểu Vận đi đi, tôi
ra ngoài sớm cũng không định sống cho qua ngày nữa, Đại nhật Thần sơn nếu như
coi đây là cái cớ đánh Thần nữ Thánh môn chúng ta, vậy thì cùng lắm là chết.

Vương Nam Sương nghe thấy Lam Ỷ Lan nói vậy liền im lặng, một lúc lâu sau mới
thở dài, cũng không tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc nữa.

Cấm chế của Thần nữ phong san sát mọc lên như nấm. Nếu đổi là một người khác,
tuyệt đối không thể nào tìm được nơi ở của Mục Tiểu Vận.

Nhưng Diệp Mặc lại khác, bản thân hắn là một tông sư trận pháp, cộng thêm Thần
Niệm Cửu Chuyển của hắn cũng đã đến chuyển thứ năm rồi, thần thức dung thuật
cũng cực kỳ đơn giản, càng đừng nói gì đến thần thức đao.

Lúc này Diệp Mặc cũng không có ý giữ lại, thần thức đao và các loại dung thuật
thần thông đơn giản của hắn không chút kiêng kỵ phá tan tành Thần nữ phong.

Thần nữ phong vốn dĩ che giấu cực kỳ kỹ lưỡng chặt chẽ, trong nháy mắt bị Diệp
Mặc phá tan tành. Nếu như Cơ Tâm Dật ở trong này, nói không chừng sẽ liều mạng
với Diệp Mặc, nhưng cho dù Thần nữ Thánh môn có liều mạng với Diệp Mặc đi nữa,
Diệp Mặc cũng không có nửa phần nhẹ tay.

Mười mấy giây trôi qua, Diệp Mặc trong lòng càng lúc càng trầm xuống, cấm chế
của Thần nữ phong cũng đã bị hắn phá tan tành rồi, thần thức thậm chí cũng có
thể ting hoành trong Thần nữ phong, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được Mục
Tiểu Vận.

Mục Tiểu Vận không có trong Thần nữ phong, Diệp Mặc lại tìm một lúc lâu sau,
đưa ra kết luận, với sự tàn phá của hắn, toàn bộ Thần nữ phong cũng không còn
gì nữa, còn chưa tìm được Mục Tiểu Vận, chứng tỏ Mục Tiểu Vận không có trong
Thần nữ phong.

Sát cơ Diệp Mặc nhất thời dâng lên, rõ ràng là biết hắn đến rồi, người của
Thần nữ Thánh môn cố ý dẫn Mục Tiểu Vận đi. Nếu như vậy, thì đừng trách hắn
đại khai sát giới, giết người máu chảy thành sông nữa. Cho dù có Vấn đạo Thánh
đế thì đã sao? Hắn không tin Vấn đạo Thánh đế có thể làm gì được hắn, không
đánh được Vấn đạo, chẳng lẽ không trốn được sao?

Thần nữ Thánh môn biết hắn đến tìm Tiểu Vận, còn dám giấu Tiểu Vận đi, vậy thì
hắn là gì còn khách khí nữa? Hắn sẽ ở trong tối không ngừng giết chóc, cho đến
khi Thần nữ Thánh môn đưa Tiểu Vận ra mới thôi.

Diệp Mặc không chút kiêng kỵ phá vỡ cấm chế trong Thần nữ Thánh môn, là tông
chủ của Thần nữ Thánh môn, Cơ Tâm Dật lập tức cảm ứng được. Cô nhìn Thần nữ
phong phía xa, tức giận phát run người, từ lúc nào Thần nữ Thánh môn lại bị
người ta ức hiếp đến mức độ này rồi?

Cơ Tích là một Thánh nữ sống trong Thần nữ phong nhiều năm, tất nhiên cũng cảm
nhận được sự phá hoại điên cuồng của Diệp Mặc, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cô đúng là kiêng kỵ Diệp Mặc, nhưng không có nghĩa Diệp Mặc có thể vô lễ như
vậy trong Thần nữ Thánh môn.

Đúng lúc Cơ Tâm Dật muốn bảo mọi người vây Thần nữ phong lại, bắt lấy Diệp
Mặc, thì một bóng người màu xám lảo đảo lao đến.

– Oanh Hoài …

Cơ Tâm Dật ngơ ngác nhìn người con gái xông đến này, không ngờ là Oanh Hoài
Thánh đế tu vi bị hạ xuống Tố đạo. Cô sở dĩ sững người, là vì cô nhìn thấy
Oanh Hoài không ngờ lại bị thất thân. Hơn nữa chuyện trước đó không lâu, trên
người cô thậm chí còn mang khí tức của một người đàn ông nữa.

Cơ Tâm Dật phát hiện Oanh Hoài đã bị thất thân, những Thánh đế còn lại rõ ràng
cũng phát hiện ra, ngay lập tức, trong này không ngờ trở nên trầm mặc. Oanh
Hoài là người ghét Thần nữ thất thân nhất, bây giờ cô cũng bị thất thân, còn
chạy về Thần nữ Thánh môn nữa.

Oanh Hoài đờ đẫn nhìn hơn mười Thánh đế đứng xung quanh đang chằm chằm nhìn
cô, cô hận không thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống. Cô vì mau chóng
quay về Thần nữ Thánh môn, còn dùng một tấm phù lục Na di, không ngờ sau khi
quay về Thánh môn, bị nhiều Thánh đế nhu này bắt gặp.

Cơ Tâm Dật đã nhìn ra khốn cảnh của Oanh Hoài, cũng không tiếp tục hỏi cô có
chuyện gì xãy ra nữa, chỉ nghiêm nghị nói:

– Vây khốn Thần nữ phong, gặp Diệp Mặc giết ngay lập tức, quyết không lưu
tình.

Oanh Hoài lúc này mới cảm giác được, Thần nữ Thánh môn xảy ra chuyện rồi, cô
còn chưa kịp hỏi thăm gì, chỉ nghe một Thánh đế bình thường quan hệ cũng tương
đối tốt với cô truyền âm nói:

– Có một người đàn ông xông vào Thần nữ Thánh môn chúng ta, nghe nói là bạn
đời của Mục Tiểu Vận, người này cũng đã giết Hải An ở Thần nữ Thánh môn chúng
ta rồi, bây giờ xông lên Thần nữ phong.

Thánh đế này truyền âm xong, còn lấy ra một thủy tinh cầu huyễn hóa tướng mạo
của Diệp Mặc cho Oanh Hoài xem.

– Không ngờ là hắn?

Oanh Hoài chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi lại điên cuồng phi độn lên Thần nữ
phong. Cô chính là bị trọng thương trong tay tên Diệp Mặc này, sau đó bị một
tên đàn ông Bán Thánh cướp đi nguyên âm. Hôm nay Diệp Mặc không ngờ lại đến
Thần nữ Thánh môn, cô làm sao có thể buông tha được.

Thấy Oanh Hoài bay như điên về phía Thần nữ phong, những Thánh đế còn lại cũng
mau chóng đuổi theo.

Diệp Mặc vội vàng xông ra đỉnh núi Thần nữ phong, Tiểu Vận không có trong Thần
nữ phong, người dẫn Tiểu Vận đi rất có khả năng là Cơ Tích, hoặc là tông chủ
của Thần nữ Thánh môn.

Diệp Mặc vừa mới xông ra khỏi phạm vi Thần nữ phong nơi mà Thánh nữ ở, liền
cảm thấy một cảm giác quen thuộc cực cổ quái, nói cách khác chút quen thuộ này
không phải hắn cảm nhận ra, mà là trong giác quan thứ sáu mơ hồ phát hiện ra.
Vì chút cảm giác quen thuộc này không có bất kỳ khí tức nào, nhưng lại khiến
Diệp Mặc biết rõ khí tức này là của mình.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc liền hiểu ra, chút khí tức kia chính là trên
chiếc vòng cổ mà lúc trước hắn luyện chế cho Tiểu Vận, mặc dù thời gian lâi
rồi, nhưng đồ mà hắn luyện chế, trong phạm vi gần như này, vẫn sinh ra chút
công hưởng.

Diệp Mặc trong lòng lập tức sung sướng, chiếc vòng cổ của Tiểu Vận ở trong
này, chứng tỏ Tiểu Vận cũng ở trong này. Lúc trước hắn quá vội vàng xông vào
Thần nữ phong, không ngờ lại không chú ý đến khí tức cộng hưởng này.

Thần nữ Thánh môn quả nhiên xảo trá, không ngờ lại đem Tiểu Vận giấu ở bên
ngoài cấm chế của Thần nữ phong, trong này chính là điểm mù khi mình tìm kiếm.

Thần thức của Diệp Mặc cũng chưa quét vào trong này, hắn liền nhìn thấy mười
mấy vị Thánh đế cũng đã xông lên Thần nữ phong, người dẫn đầu không ngờ là
Oanh Hoài, nhưng lúc này Oanh Hoài cũng không còn là tu vi Dục đạo nữa, tu vi
ngược lại hạ xuống.

Lúc trước Diệp Mặc tha cho Oanh Hoài một mạng trong Trường Phí Thánh Đạo
thành, đó là vì hắn không biết Tiểu Vận bị Thần nữ Thánh môn bắt, bây giờ hắn
lại không muốn tiếp tục tha mạng cho người con gái này nữa.

Oanh Hoài trong lòng tràn đầy thù hận, khi cô nhìn thấy Tử Đao của Diệp Mặc bổ
đến, lúc này mới tỉnh lại, mình còn lâu mới là đối thủ của Diệp Mặc. Khi cô là
Dục đạo, cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bây giờ tu vi của cô cũng đã
hạ xuống Tố đạo rồi, lại càng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Lĩnh vực Thánh đế của Diệp Mặc điên cuồng thi triển ra, không chút giữ lại,
lúc này là lúc cá chết lưới rách, cái gì mà lưu tình, đều là nói nhảm.

Một tia điện màu tím trực tiếp xông ra, mang theo sát thế màu tím dài mấy vạn
trượng, một đường sát thế này trong lĩnh vực Thánh đế của Diệp Mặc lại càng
phát huy sự tinh tế vô cùng của nó.

Tu vi của Oanh Hoài vừa mới hạ xuống cảnh giới Tố đạo Thánh đế, dưới Liệt Ngân
thần thông của Diệp Mặc, căn bản cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
Cô thậm chí còn chưa kịp phóng ra 108 viên Phong Hỏa Linh Lung Sa, liền bị
đường đao màu tím của Diệp Mặc bao phủ hoàn toàn.

Dự tuyệt vọng chết chóc bao trùm lấy cô, lúc này cô cũng hoàn toàn mất đi ý
chí chiến đấu, chỉ đơ người nhìn ánh hồng tím từ trên trời xoẹt xuống, trong
giây phút cuối cùng, trong lòng cô không ngờ lại nghĩ đến tên đàn ông đè lên
thân thể cô kia.

Thanks

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.