Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2090 : Dự lễ Thánh nữ kỳ đạo.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2090 : Dự lễ Thánh nữ kỳ đạo.
Lúc này Diệp Mặc đang đứng ở cổng của một phường thị không nhỏ, nhìn bốn chữ
bên ngoài phường thị, phường thị Lộc Hạp. Phường thị này mặc dù không nhỏ,
nhưng lại là một phường thị lộ thiên, cho dù có kiến trúc, cũng có chút lộn
xộn.
Diệp Mặc sở dĩ dừng lại ở đây, là vì phường thị này hắn cũng đã đến một lần.
Lần đầu tiên hắn đến đây, chính là vì đeo một cái mặt nạ, kết quả bị coi thành
Thác Bạt Phi Dương mà bị tấn công.
Vốn dĩ Diệp Mặc cũng không định vào phường thị, nhưng trong phường thị truyền
đến một đường thần thức quen thuộc, đường thần thức đó quay một vòng trên
người hắn sau đó lập tức lộ khí vui mừng.
Diệp Mặc cũng đã nhận ra đường thần thức này là của ai, hắn đang định tiến vào
phường thị, thì chủ nhân của đường thần thức đó lại càng nhiệt tình hơn hắn,
dường như cùng lúc nhìn thấy Diệp Mặc cũng đã ra khỏi phường thị, rồi hạ xuống
bên cạnh Diệp Mặc.
– Diệp Mặc, thật không ngờ, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, quả thực
khiến người ta vô cùng mừng rỡ …
Giọng nói là một giọng nữ, nhưng khi cô nhìn thấy khí tức của Diệp Mặc vẫn còn
là tu vi Tiên đế, lập tức thu lại sự mừng rỡ của mình.
Đứng trước Diệp Mặc là một người con gái chân mày lá liễu, ánh mắt cực kỳ
sáng.
– Hóa ra là Anh Dao tiên tử, chúc mừng Anh Dao tiên tử Chứng đạo thành công,
thành Tố đạo cường giả.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra Đan Anh Dao vì sao lại thu lại sự mừng rỡ của cô, là
vì cô cũng đã Chứng đạo thành công rồi, còn mình thì vẫn là tu vi Tiên đế, cô
sợ đả kích đến mình.
Diệp Mặc cũng không thèm để ý, pháp tắc của Thánh đạo Tàn giới không đầy đủ,
quy tắc thiên địa hỗn loạn. Hắn Chứng đạo trong thế giới Hỗn độn của mình, đạo
vận và pháp tắc cũng mượt mà hơn Thánh đế khác nhiều, những Thánh đế Chứng đạo
trong Tàn giới không nhìn ra tu vi của hắn cũng là chuyện bình thường.
– Diệp sư huynh thật vượt quá sự dự liệu của tôi, lúc trước tôi còn cho rằng
Diệp huynh là một Tôn giả thật.
Đan Anh Dao nhìn Diệp Mặc tóc đen nhánh, có chút im lặng, lúc trước cô đoán
Diệp Mặc không phải là một La hán, nhưng cho dù không tìm được chứng cớ, lần
này nhìn thấy Diệp Mặc, hắn làm gì còn có chút bộ dạng Tôn giả nào nửa.
Đối với chuyện Diệp Mặc không phải là La hán, Đan Anh Dao cũng không ngạc
nhiên, dù sao cô cũng từng đoán ra. Thứ mà cô ngạc nhiên chính là, Diệp Mặc
làm sao từ biên giới của Thần Phần vực ra ngoài, có lẽ hắn có một miếng phù
lục cao cấp, nên mới có thể từ biên giới của Thần Phần vực ra ngoài. Nhưng
những chuyện này cô cũng không muốn hỏi Diệp Mặc, Diệp Mặc lộ ra sức chiến đấu
cường hãn, cho dù chưa Chứng đạo, cũng khiến cô sinh lòng khâm phục.
– Chút thành tựu mà thôi, tố chất của Diệp sư huynh còn tốt hơn tôi. Sau nàu
chắc chắn sẽ còn đi xa hơn tôi nhiều.
Đan Anh Dao nói một câu khó hiểu, nói xong, cô lập tức chuyển đề tài nói:
– Diệp huynh có muốn đến phường thị Lộc Hạp ngồi một lát không?
Diệp Mặc không phải là La hán, cô vẫn có chút nghi ngờ Diệp Mặc có quan hệ gì
đó với Thác Bạt Phi Dương, chỉ có điều cảm quan của cô với Diệp Mặc không tệ,
cũng không ỷ tu vi mạnh mà cưỡng chế Diệp Mặc.
– Đương nhiên không vấn đề gì.
Diệp Mặc vui vẻ đồng ý, hắn cũng muốn hỏi thăm Đan Anh Dao chút việc.
…
Đan Anh Dao xuất thân Đan đô Thần phủ, địa vị vốn dĩ rất cao quý rồi, bây giờ
cô thăng cấp Thánh đế, dịa vị lại càng tôn quy hơn. Những người nhìn thấy cô
trong phường thị ai nấu đều hành lễ thăm hỏi, tự giác nhường đường sang một
bên.
Sau khi mời Diệp Mặc vào trong một Tiên tức lâu, Đan Anh Dao chủ động giúp
Diệp Mặc rót một chén Tiên trà.
Diệp Mặc biết rõ Đan Anh Dao tại sao lại khách khí với hắn như vậy, nếu đối
phương muốn cầu cạnh hắn, hắn không bằng hỏi trước một số chuyện.
Không đợi Đan Anh Dao mở miệng hỏi thăm, Diệp Mặc liền chủ động nói:
– Anh Dao tiên tử, tôi muốn hỏi một chút, cô có biết Tam đại Thánh môn của
Thánh đạo giới không?
Đan Anh Dao nhoẻn miệng cười nói:
– Nếu như lúc trước anh hỏi tôi, tôi quả thực là không biết, nhưng tôi gần
đây tôi mới biết, Tam đại Thánh môn của Thánh đạo giới chỉ còn lại Đại nhật
Thần sơn và Thần nữ Thánh môn. Húc nguyệt Thánh đạo cũng đã bị tiêu diệt rồi,
trong Thánh đạo Tàn giới, chỉ cần người đời trước đều có thể biết rõ.
Không đúng, Diệp Mặc nghĩ đến lúc trước hắn hỏi thăm Đỗ Khải Khê, Đỗ Khãi Khê
không biết Húc nguyệt Thánh đạo. Chẳng lẽ Đỗ Khải Khê cũng giống như hắn, đến
từ một nơi khác? Hay là vì Đỗ Khải Khê tuổi tác không lớn, cho nên chưa từng
nghe nói qua?
Diệp Mặc như không có chuyện gì xảy ra nói:
– Vì sao hỏi Anh Dao tiên tử sớm một chút, Anh Dao tiên tử lại không biết
chứ?
Đan Anh Dao lơ đễnh đáp:
– Vì gần đây Thần nữ Thánh môn xảy ra một số chuyện nghiêm trọng. Thánh nữ
của Thần nữ Thánh môn phải đến Đại nhật Thần sơn, vì Đại nhật Thần sơn kỳ đạo.
Thần nữ Thánh môn là đệ nhất tông môn trong Thánh đạo Tàn giới. Thiệp mời của
Thần nữ Thánh môn phát ra, mời tất cả các vị Thánh đế của Thánh đạo Tàn giới
đến Thần nữ Thánh môn dự lễ. Tôi cũng là người trong danh sách khách mời, cũng
chính vì những thứ này, tộc trưởng của Đan gia tôi lúc này mới nói với tôi về
chuyện Tam đại Thánh môn.
Diệp Mặc từ khi xuất đạo đến nay, cũng đã lăn lộn trong nguy hiểm, không biết
gặp bao nhiêu chuyện hiểm ác rồi. Lời nói của Đan Anh Dao vừa nói ra, hắn kết
hợp với những gì mà Lôi Nguyệt Hà lúc trước nói, lập tức liền hiểu ra.
Cái gì mà kỳ đạo, căn bản chính là dùng Thánh nữ để tế Đại nhật Thần phong.
Đại nhật Thần sơn biết chuyện này, Thần nữ Thánh môn cũng biết chuyện này.
Thần nữ Thánh môn biết rõ thực lực của bọn họ không bằng Đại nhật Thần sơn,
cho nên mới mời các Thánh đế Chứng đạo, một khi Thánh nữ của bọn họ bị Đại
nhật Thần sơn cắt cổ tế núi rồi, bọn họ lập tức sẽ tuyên bố tin tức này. Đại
nhật Thần sơn phải đối mặt với sự tức giận của đám đông, kẻ địch tạm thời của
bọn họ không chỉ là Thần nữ Thánh môn nữa, mà là toàn bộ Thánh đế của Tháng
đạo giới. Đồng thời Thần nữ Thánh môn lại càng có được sự ủng hộ của nhiều
người, khiến tất cả Thánh đế của Thánh đạo giới đối mặt với Đại nhật Thần sơn.
Thần nữ Thánh môn tính toán theo bọn họ thấy cũng không tệ, nhưng kiểu tính
toán này Diệp Mặc thấy rằng cũng chỉ có thể nói là quá ngây thơ.
Diệp Mặc cũng không có hứng với chuyện này, chỉ là muốn tìm được Cơ Tích trước
khi Thánh nữ được đưa đến Đại nhật Thần sơn, lấy lại hồ lô thuộc về mình, còn
Thần nữ Thánh môn và Đại nhật Thần sơn đánh nhau như nào, hắn cũng không có
hứng đi quản.
– Vậy Anh Dao tiên tử biết tình hình cụ thể của Tam đại Thánh môn không?
Đan Dao Anh lắc đầu nói:
– Tôi không rõ ràng lắm, Diệp huynh nếu như muốn biết tình hình của Tam đại
Thánh môn, tôi có thể quay về hỏi kỹ một chút, sau đó lại mang một miếng ngọc
giản cho Diệp huynh là được.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
– Tôi cũng chỉ là tiện miệng hỏi mà thôi, không cần phiền toái như vậy.
Đan Dao Anh cũng không để ý, tiếp tục nói:
– Oanh Hoài tiền bối của Thần nữ Thánh môn sẽ đến Trường Phí Thánh Đạo thành
đón chúng tôi, tôi cũng vừa mới đến phường thị Lộc Hạp, có thể gặp Diệp huynh,
thật là may mắn.
Cô không cảm thấy sự mất mát của Diệp Mặc, đối với tâm tính của Diệp Mặc lại
càng coi trọng hơn, lúc nói chuyện cũng không còn cẩn thận như lúc trước nữa.
Diệp Mặc không tiếp lời, hắn muốn đến Thần nữ Thánh môn, tốt nhất là đến Thần
nữ Thánh môn trước khi Đại nhật Thần sơn đến. Hắn vừa mới từ Trường Phí Thánh
Đạo thành đi ra, đương nhiên sẽ không quay lại lần nữa.
Thấy Diệp Mặc dường như cũng không muốn nói chuyện lắm, Đan Anh Dao lúc này
mới hỏi:
– Diệp huynh, tôi muốn hỏi một chút, anh có phải đã từng gặp Thác Bạt Phi
Dương không? Hoặc là …
Diệp Mặc biết Đan Anh Dao gọi hắn đến chắc chắn là chuyện này, hắn vốn dĩ định
thừa nhận, bây giờ Đan Anh Dao hỏi, hắn dứt khoát gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi từng gặp Thác Bạt Phi Dương …
– Cái gì, anh… anh…
Đan Anh Dao đột nhiên đứng dậy, chỉ Diệp Mặc run giọng nói, một sự tức giận
lên đến cực điểm từ trên người cô phát ra.
Cô lúc này cũng chắc chắn lúc trước người có gương mặt Thác Bạt Phi Dương đó
chính là Diệp Mặc, nói cách khác Diệp Mặc giết Thác Bạt Phi Dương, dùng da mặt
của Thác Bạt Phi Dương kuyện chế mặt nạ.
Thấy sát khí bành trướng trên người của Đan Anh Dao, Diệp Mặc quả thực cũng
không có tâm trạng đánh nhau với cô, thở dài nói:
– Chuyện mà tôi muốn nói chính là, Thác Bạt Phi Dương mà tôi gặp là giả, gã
đeo một chiếc mặt nạ. Mặc dù tôi không luyện chế qua cái mặt nạ đó, nhưng tôi
biết, chiếc mặt nạ đó tuyệt đối không phải là luyện chế từ da mặt của Thác Bạt
Phi Dương, mà là mặt nạ có thể biến hóa khuôn mặt.
Nói xong Diệp Mặc lấy chiếc mặt nạ đó ra, đưa cho Đan Anh Dao nhìn một chút.
Đan Anh Dao chán chường ngồi xuống, cô tin rằng Thác Bạt Phi Dương thực sự
không phải là do Diệp Mặc giết, đó chẳng qua chỉ là trực giác mà thôi.
Đan Anh Dao nhìn chiếc mặt nạ kia một chút, buồn bã nói:
– Anh nói không sai, Thác Bạt Phi Dương không phải do anh giết. Anh có thể
nói cho tôi biết, anh làm thế nào lại giết được người giả mạo Thác Bạt Phi
Dương kia?
Diệp Mặc ngược lại cũng không giấu diếm, trực tiếp nói chuyện mình ở Mộ hoa
Thần sơn, chuyện này hắn căn bản cũng không cần giấu diếm.
– Cám ơn anh, Diệp huynh, anh giúp báo thù cho Phi Dương rồi.
Đan Anh Dao trả lại chiếc mặt nạ kia cho Diệp Mặc, khom người hành lễ với Diệp
Mặc.
Diệp Mặc ngược lại cũng có chút khâm phục Đan Anh Dao, người con gái này cho
rằng mình chỉ là một Tiên đế, không ngờ lại bằng lòng hạ thấp mình, so với
những người tu vi cao hơn chút, liền coi rẻ tất cả cũng thuận mắt hơn nhiều.
– Đây là thứ tôi lấy từ trên người của người giả mạo Thác Bạt Phi Dương
xuống, tôi thấy cũng vô dụng, nếu như là của Phi Dương sư huynh của cô, vậy
thì vật về chủ cũ đi.
Diệp Mặc lấy ra Lục Hoa Ly Hồn Quang có chút nứt vỡ đưa cho Đan Anh Dao.
Đan Anh Dao lại kinh hô lên một tiếng, tay nắm chặt lấy Lục Hoa Ly Hồn Quang,
ngữ khí thậm chí có chút thút thít sụt sịt, rõ ràng Lục Hoa Ly Hồn Quang này
chính là đồ của Thác Bạt Phi Dương thực sự.
Thấy Đan Anh Dao vô cùng đau thương, Diệp Mặc cũng có chút mất hứng, hắn đứng
dậy nói:
– Anh Dao tiên tử, Diệp mỗ xin cáo từ.
– Khoan đã.
Đan Dao Anh định thần lại, lau lau đôi mắt có chút sưng đỏ. Động tác của cô
thậm chí khiến Diệp Mặc cho rằng đây không phải là Chứng đạo Thánh đế, mà là
một người con gái bình thường mà thôi. Mặc dù trong ánh mắt rất nhiều Thánh
đế, động tác này lại biểu lộ tâm trí không kiên định. Nhưng trong mắt Diệp Mặc
đây lại là một con người bắng da bằng thịt, không phải một người chết lặng chỉ
biết tu luyện mà thôi.
Thấy Diệp Mặc dừng lại, Đan Anh Dao lại lần nữa:
– Cám ơn Diệp huynh đã mang Lục Hoa Ly Hồn Quang của Phi Dương về cho tôi,
tôi cũng không có thứ gì tốt đưa cho Diệp huynh. Lần này Oanh Hoài tiền bối
của Thần nữ Thánh môn đến Trường Phí Thánh Đạo thành, tôi cũng muốn đến Trường
Phí Thánh Đạo thành, Đan đọ Thần phủ chúng tôi lần này…
Diệp Mặc biết ý tứ của Đan Anh Dao, là nói Đan đô Thần phủ lần này đến Trường
Phí Thánh Đạo thành, sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho hắn. Hắn đối với những thư
tần thường như Thần tinh căn bản cũng không có hứng thú lắm, Lục Hoa Ly Hồn
Quang đã tổn hại, huống chi đây cũng không phải là pháp bảo hắn thuận tay, trả
lại cho Đan Anh Dao cũng không sao.
– Không ổn rồi.
Diệp Mặc đang định ngắt lời của Đan Anh Dao, bỗng nhiên nhớ đến chuyện khác,
hắn cũng không kịp giải thích cùng Đan Anh Dao, liền mang theo một đường độn
quang, trong nháy mắt liền biến mất trong Linh tức lâu.