Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2089: Lại quay về Tàn vực. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2089: Lại quay về Tàn vực.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2087 : Lại quay về Tàn vực.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2087 : Lại quay về Tàn vực.

Diệp Mặc đoán chừng viên Ô Đình châu này cảm thấy những lời mình nói không có
chút hương vị thề thốt nào, lúc này mới không phản ứng gì. Hắn cũng định phá
vỡ thế giới màu xám này, nếu như không thể để hắn tìm ra được đường ra, hắn
đương nhiên sẽ phá vỡ nơi này. Còn sau khi phá vỡ thế giới này, thế giới này
có bị hủy diệt trong hư không hay không, Diệp Mặc cũng không muốn quản.

Trong nháy mắt Diệp Mặc quay người, Ô Đình châu trong tay hắn lập tức phát ra
những đường ánh sáng màu đen, những đường ánh sáng này quét lên vách tường
trong nhà đá, lập tức phát ra từng trận âm thanh ung ung, trong nháy mắt liền
hình thành một lốc xoáy màu đen nhánh.

– Lão đại, hình như thành rồi.

Vô Ảnh cũng đã nhìn ra rồi, lốc xoáy đen nhánh này là một lốc xoáy truyền
tống.

Diệp Mặc trong lòng sung sướng, Ô Đình châu có thể thỏa hiệp thì quá tốt rồi,
ít nhất hắn không cần tiếp tục mò mẫm trong hư không này nữa.

– Mày vào trong Thế giới trang vàng trước đi, một mình tao là được rồi.

Diệp Mặc cho Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng, hắn không chút do dự, trực
tiếp một bước nhảy vào trong lốc xoáy kia. Thần thức của hắn sớm đã quét vào
trong lốc xoáy kia, biết lốc xoáy này không chút nguy hiểm, quả thực giống như
những gì Vô Ảnh nói, đây là một lốc xoáy truyền tống.

Diệp Mặc vừa mới nhảy vào cái lốc xoáy này, liền cảm thấy một lực quay cực
mạnh truyền đến. Cho dù hắn có thần thức mạnh đi chăng nữa, cũng không thể nào
kiên trì được dưới lực xoáy này.

Lực xoáy này cũng không kiên trì được bao lâu, liền giống như lập nên một
thông đạo hư không vậy, chỉ nửa tuần hương sau, Diệp Mặc liền bị dẫn đi rơi
vào trong một căn phòng đen kịt.

Diệp Mặc dùng thần thức quan sát, thần thức căn bản cũng không thể quét ra
trong căn phòng này, còn chính giữa căn phòng lại có một bậc thang, bậc thang
kéo dài lên trên, dường như không có điểm dừng.

Bậc thang này rất quen thuộc, Diệp Mặc làm sao còn không biết? Lúc trước trong
động phủ trong Thặng Chính hồ, chính là nhìn thấy bậc thang này, khí tức giống
nhau y hệt. Lúc trước tu vi của hắn quá thấp, mãi chưa Chứng đạo, bậc thang
này không ngờ không xuống được. Bây giờ nghĩ lại hắn xuống cũng chẳng có tác
dụng gì lớn, căn phòng đen thui này, Diệp Mặc đoán, chắc chính là nơi mà Đoan
Mộc Cữu Cách dùng để kết nối với thông đạo U Minh.

Cũng không biết Đoan Mộc Cữu Cách chưa thông được thông đạo U Minh, hay là gã
còn chưa bàn bạc xong với những đại năng của U Minh giới, nơi kết nối trong
này không ngờ đến đây mà dừng, cũng không kéo dài đến thông đạo U Minh.

Diệp Mặc cũng không suy nghĩ làm thế nào để từ đây vào trong thông đạo U Minh,
hắn thậm chí cũng không tìm kiếm, trực tiếp nhảy lên bậc thang đó. Hắn rất lo
lắng cầu thang này mình có thể lên trên được hay không, nếu như không thể lên
trên được, thì còn đường ra nào khác không.

Diệp Mặc lo lắng hiển nhiên là dư thừa, hắn phát hiện sức lực của mình dùng
trên cầu thang này nhỏ hơn nhiều so với từ trên đi xuống, huống chi tu vi của
hắn cũng khác biệt một trời một đất so với lúc trước rồi. Nhưng cầu thang này
lại rất ngắn, tốc độ của Diệp Mặc cũng không chậm, hắn đi trên cầu thang này
cũng phải tốn một canh giờ, lúc này mới lên đến đỉnh.

Đúng lúc Diệp Mặc muốn lấy U Minh thiết bài ra chuẩn bị mở miệng Âm Dương Ngư
trên dỉnh kia, thì lối vào Âm Dương Ngư kia không ngờ lại tự động mở ra. Một
luồng sức mạnh cực âm lãnh lập tức ùa đến, trực tiếp dẫn bay Diệp Mặc từ trên
cầu thang đó lên, rơi xuống đại điện trống rỗng. May mà tu vi Diệp Mặc cũng
tăng cao rồi, lúc này mặc dù vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng cũng không đến
mức khiến hắn giống như lúc còn là tu vi Tiên đế, bị ngã lăn giữa đại điện.

Bức họa Âm Dương Ngư giữa đại điện sau khi Diệp Mặc hạ xuống giữa đại điện,
lại lần nữa tự động đóng lại.

Diệp Mặc nhìn đại điện vô cùng quen thuộc này, trong lòng thầm im lặng. Bao
nhiêu năm trước, hắn rời khỏi nơi này, bấy nhiêu năm sau, hắn lại quay lại nơi
này. Bất luận Đoan Mộc Cữu Cách mở thông đạo U Minh kia có thành công hay
không, Diệp Mặc trong lòng vẫn cảm ơn gã, hắn hai lần thoát nguy, đều dựa vào
Đoan Mộc Cữu Cách.

Trong điện vẫn là không gian mênh mông, một số hoa văn trên vách tường trong
đại điện vẫn còn. Diệp Mặc biết hắn chỉ cần dùng Âm Minh thiết bài, là có thể
từ bức họa thứ bảy quay về Thánh đạo Tàn giới.

Nhưng lần này hắn cũng không vội đi, lúc trước khi hắn nhìn thấy bức họa thứ
nhất, suýt chút nữa thì bị mê hoặc tiến vào. Bây giờ tu vi của hắn tăng rồi,
lại đi xem xem mấy bức họa trước mặt cũng không sao.

Bức họa thứ nhất là một thằng nhỏ đang gánh nước, thần niệm của Diệp Mặc quét
vào, lập tức lại lần nữa cảm thấy lực hút cực mạnh. Nếu như Diệp Mặc vẫn là tu
vi Tiên đế, thì lực hút này hắn tuyệt đối không thể ngăn lại được. Bây giờ hắn
đã Chứng đạo rồi, hắn có thể từ lực hút trên bức họa này cảm nhận được một
luồng khí tức đạo vận nguyên thủy.

Từng luồng khí tức đạo vận lưu chuyển ra, giống như một Hổn nguyên Thánh đế
đang truyền tụng đạo vận đại đạo của mình vậy, khiến người ta không nở để lọt
một chữ. Diệp Mặc mau chóng từ trong không gian này thoát ra ngoài, hắn chắc
rằng, nếu như một người còn chưa chứng đạo nghe được luồng đạo vận đại đạo
này, chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà ngồi xuống diễn sinh đại đạo của mình.

Lúc trước tên giả mạo Thác Bạt Phi Dương kia, có lẽ chính vì cảm nhận được bức
họa này, sau đó đã Chứng đạo trong này.

Diệp Mặc có pháp tắc đại đạo của riêng mình, đương nhiên sẽ không lĩnh ngộ đạo
của Đoan Mộc Cữu Cách. Hắn không để ý đến những pháp tắc đạo vận đại đạo kia,
hắn cũng đã từ trong bức họa nhìn thấy từng đường tin tức, thằng nhỏ gánh nước
này chính là Đoan Mộc Cữu Cách. Nếu như hắn dùng Âm Minh thiết bài, có thể từ
bức họa này truyến tống đến giới diện mà Đoan Mộc Cữu Cách đã từng sống.

Ánh mắt của Diệp Mặc từ trong bức họa đầu tiên chuyển lên bức họa thứ hai. Bức
họa thứ hai là hai người đang chạy như bay, từ trên bức họa này, Diệp Mặc cảm
nhận được sự gian khổ tu đạo của Đoan Mộc Cữu Cách. Trong hai người đang chạy
này, cũng có một người là Đoan Mộc Cữu Cách.

Những bức họa này đều là từng lý từng tí khi Đoan Mộc Cữu Cách tu đạo, cũng là
suối nguồn Chứng đạo của gã, khắc những bước Chứng đạo vô cùng tinh tế của gã.
Tiên đế bình thường nếu như rơi vào đó, có lẽ có thể từ trong đại đạo của Đoan
Mộc Cữu Cách lĩnh ngộ được ít nhiều, rồi chứng được đạo của mình. Diệp Mặc
không chút hứng thú, trực tiếp đi đến trước mặt bức họa thư bảy, lại lần nữa
lấy Âm Minh thiết bài ra.

Đây là lần thứ hai Diệp Mặc đứng trưóc sơn môn của Húc Nguyệt Thánh đạo, lần
đầu tiên hắn đến nơi này, cũng không có chút cảm xúc gì với nơi này. Lần thứ
hai này, hắn lại phải tái tạo lại sơn môn Húc Nguyệt Thánh đạo, nhân sinh gặp
gỡ thật vô thường.

Tông môn Húc Nguyệt Thánh đạo vẫn là bộ dạng các loại khe rãnh tung hoành,
sông suối sụp đổ, sông ngòi khô nứt nẻ. Là một Tố đạo Thánh đế, ánh mắt của
Diệp Mặc sớm đã nhìn ra, phá hoại nơi này chắc có đại năng Vấn đạo. Chẳng
trách Đoan Mộc Cữu Cách lại vô cùng đau lòng như vậy, gã gì cũng là vì Thánh
đạo giới mà làm việc, một số Thánh đế bước thứ nhất Vấn đạo thậm chí còn thấp
hơn Vấn đạo cũng đến tham gia tấn công Húc Nguyệt Thánh đạo, hoàn toàn không
coi Hỗn nguyên Thánh đế ra gì.

Lần này Diệp Mặc cũng không lập tức đi luôn, hắn là người coi một lời hứa đáng
giá nghìn vàng. Mặc dù không thề, nhưng hắn nếu như đồng ý với Đoan Mộc Cữu
Cách sẽ tái tạo lại sơn môn Húc Nguyệt Thánh đạo, thì hắn sẽ làm được.

Diệp Mặc vừa mới bước vào bên trong tông môn tồi tàn của Húc Nguyệt Thánh đạo,
từng đường khí tức pháp tắc nghiền nát từ trong khe rãnh tung hoành giao nhau,
nhưng những khí tức pháp tắc này đối với Diệp Mặc bây giờ mà nói, căn bản cũng
không có chút thương tổn nào.

Húc Nguyệt Thánh đạo hiển nhiên là bị người khác cố ý làm ra như này, những
thần mạch dưới lòng đất bị phá hoại, đến địa thế xung quanh cũng hoàn toàn nứt
toác.

– Đúng là ác độc.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, tái kiến lại sơn môn của Húc Nguyệt Thánh đạo
cũng không phải chuyện đơn giản. Hắn cần phải tái kiến lại sông ngòi núi non
sụp đổ xung quanh Húc Nguyệt Thánh đạo, hắn còn phải bổ sung thêm thần mạch
trong này, thậm chí là hoàn thiện địa thế đứt gãy trong này.

Đoan Mộc Cữu Cách giúp hắn, xem ra hắn cũng phải bỏ sức ra không hề nhỏ. Diệp
Mặc lắc đầu, nhưng cũng khôg nghĩ nhiều. Nếu như đồng ý rồi, cho dù có phải bỏ
sức ra nhiều hơn nữa, hắn cũng có ý định giúp đỡ xây dụng lại Húc Nguyệt Thánh
đạo.

Diệp Mặc trong đại điện dưới đáy hồ, từ trên bức họa thứ bảy cũng nhìn thấy bố
cục tông môn của Húc Nguyệt Thánh đạo, bây giờ trong này bị huỷ hoại đến bộ
dạng như này, Diệp Mặc vẫn có thể thông qua địa hình và khí thế tông môn trên
tấm bản đồ trong này, phục hồi Húc Nguyệt Thánh đạo lại như cũ.

Lúc này Diệp Mặc đang đứng chính giữa đống phế tích của tông môn của Húc
Nguyệt Thánh đạo, nghĩ làm thế nào để khôi phục lại sơn môn Húc Nguyệt Thánh
đạo. Từng kiến trúc và núi non của tông môn căn bản cũng không còn nữa, còn có
một số sông núi cũng dần hoàn thiện trong thức hải của Diệp Mặc.

Đúng lúc đó, một đường linh quang từ trong sâu thẳm ý niệm của Diệp Mặc xoẹt
qua, đó chính là khi hắn tu luyện đến tu vi cao, nắm trong tay được pháp tắc
đại đạo nào, hắn có thể trong nháy mắt vung tay lên, liền có thể khiến Húc
Nguyệt Thánh đạo trở lại bộ dạng cũ, chứ không phải hình thành mô hình trong
thức hải của mình trước, rồi mới ra tay làm lại sau

Suy nghĩ này trong nháy mắt liền khiến Diệp Mặc ngây dại, hắn cũng không nghĩ
chuyện của Húc Nguyệt Thánh đạo nữa, hắn đang nghĩ một loại cảnh giới cao hơn,
đó chính là Hỗn nguyên cảnh giới sao?

Đáng tiếc đường linh quang đó trong nháy mắt liền biến mất, Diệp Mặc thậm chí
cũng không nắm chắc được.

Diệp Mặc bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn lắc đầu, tu vi của hắn bây giờ vẫn
còn cách xa Chứng đạo bước thứ ba Hỗn nguyên. Bây giờ hắn còn đang giậm chân ở
bước thứ nhất Tố đạo, cho dù Chứng đạo bước thứ hai Đạo nguyên đối với hắn mà
nói cũng không thể chạm đến.

Hắn quyết định trước tien tìm người tái kiến lại Húc Nguyệt Thánh đạo tông
môn, sau đó đến Trường Phí Thánh đạo đi tính nợ, rồi chuẩn bị quay về Tiên
giới. Quan trọng nhất chính là, hắn phải phong bế hoàn toàn lối vào từ Tiên
giới thông đến Thánh đạo giới.

Diệp Mặc tin rằng, với tu vi bây giờ của hắn, cho dù nhất thời sẽ không thể
nào lĩnh hội được trận pháp cần lĩnh, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn cuối
cùng có thể hoàn thiện được trận pháp giới vực che chắn khí tức Tiên giới kia.

Đợi sau khi hắn hoàn thiện trận pháp đó rồi, hắn sẽ quay về Tiên giới, chuyên
tâm nghiên cứu làm thế nào để đến Tu Chân giới. Hắn không tin, Chân Thánh đế
có thể quay về Tu Chân giới, hắn thì không quay về Tu Chân giới được.

Đúng lúc Diệp Mặc muốn quay người rời đi, thì một đường khí tức cực mờ mịt bị
hắn bắt được. Diệp Mặc chỉ nhúc nhích một chút, liền biến mất tại chỗ, đợi khi
hắn xuất hiện rồi, cũng đã có hai người một nam một nữ đứng trước người hắn.

Hai người này đều chỉ là tu vi Tiên đế, không có chút năng lực chống cự trước
mặt Diệp Mặc. Hai người cũng biết tu vi của Diệp Mặc cao hơn họ nhiều, lại
càng im lặng không nói gì.

– Hai người là ai? Đến Húc Nguyệt Thánh đạo có chuyện gì?

Diệp Mặc lạnh lùng hừ lạnh một tiếng nói, khí thế Thánh đế cực mạnh ép xuống.

Hai người không chịu nổi khí thề cường đại của Diệp Mặc, lập tức liền mở rộng
lĩnh vực của mình ra muốn đối kháng lại với Diệp Mặc.

– Ồ …

Diệp Mặc nhìn thấy tướng mạo của người con gái thanh lệ thoát tục nói:

– Cô là người của Thần nữ Thánh môn sao?

Diệp Mặc và Cơ Tích của Thần nữ Thánh môn không biết đã đánh nhau bao nhiêu
trận rồi, khí tức công pháp của Thần nữ Thánh môn chỉ cần lộ ra ngoài một chút
thôi, là hắn có thể cảm nhận được.

Người con gái này nghe thấy Diệp Mặc nói ra lại lịch của cô, sắc mặt lập tức
trắng bệch.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.